Chạy Tình

Chương 3




Ngày thứ ba, Tống Dao trở về sau khi nhận phỏng vấn xin việc ở tập đoàn Thừa Thiên, dì Trương chủ nhà đúng giờ đến giục đóng tiền thuê nhà.

“Dì Trương, thật ngại quá, con chưa tìm được việc, tiền thuê nhà có thể gia hạn thêm vài ngày nữa không ạ? Con đảm bảo nhất định sẽ nhanh chóng tìm được công việc rồi đóng tiền thuê nhà.” Từ trước đến nay, cô là người mẫu mực luôn luôn đóng tiền thuê nhà đúng hẹn, đây là lần đầu tiên Tống Dao ăn nói khép nép khẩn cầu dì Trương. “Tiểu Tống à, con đi tìm việc bao lâu rồi, sao còn chưa có vậy?” Dì Trương thâm trầm hỏi.

“Cũng sắp tìm được rồi, không lâu đâu ạ.”

“Việc này cũng không chắc, công việc bây giờ khó tìm lắm, năm trước chủ thuê lúc trước cũng có bằng cấp thật cao, tướng tá không tệ, nhưng sau ba tháng vẫn không tìm được công việc phù hợp, cuối cùng không còn cách nào khăn gói về quê.”

Nghe thấy hàm ý trong lời dì Trương, Tống Dao chỉ đành nặn ra nụ cười ngượng ngập.

“Dì nói này tiểu Tống, con cũng phải nhanh lên, hôm qua lại có người đến hỏi thuê nhà, trả số tiền thuê còn cao hơn so với con năm mươi đồng, trước khi về đã nhét vào tay dì này, dì đang cân nhắc chẳng phải vì con còn đang thuê đấy sao, cho dù có đưa dì nhiều tiền hơn nữa cũng đâu thể cho người ta thuê được, ngẩn người một hồi dì liền trả lại cho họ ngay.”

Ngụy biện, bà thật ngụy biện! Trong thâm tâm Tống Dao thầm mắng, nhưng trên mặt không dám lộ tia bất mãn nào, gật đầu lia lịa: “Cảm ơn dì Trương, dì yên tâm đi, chỉ cần con tìm được việc, dù người ta trả dì bao nhiêu tiền, con cũng có thể trả bấy nhiêu, nhất định không để dì chịu thiệt.”

Cô vừa nói xong, bà chủ nhà rốt cuộc cũng nở nụ cười rạng rỡ: “Cứ quyết định vậy đi, nhưng con cũng đừng trách dì không niệm tình, người đến hỏi thuê nhà quả thực rất nhiều, sang tuần sau nếu có người đến hỏi thuê nữa, mà đến khi đó con còn chưa kiếm được việc, không đóng được tiền cho dì thì dì cũng không còn cách nào giữ lại nhà cho con nữa.”

“Được, được, nhất định tuần sau con sẽ đóng tiền thuê nhà, chắc chắn đấy ạ!” Tống Dao liên tục bảo đảm trấn an bà chủ, sau đó đóng cửa phòng, lòng như rỉ máu.

Bọn tư sản bóc lột!

Căn phòng cô mới thuê cách đây chưa đầy một năm mà đã tăng hai lần tiền thuê nhà. Lần này, bà chủ lại nhân cơ hội tăng thêm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến tuần sau cô thực sự chỉ còn nước dọn đi.

Chẳng lẽ thực sự phải mở miệng nhờ người nhà giúp đỡ sao?

Tống Dao ra sức lắc đầu, tuy chưa rút được bài học nào, công việc lại hay thay đổi, nhưng dù sao cô cũng đã rời khỏi nhà mấy năm nay, luôn kiên định làm theo nguyên tắc, quyết không để cha mẹ lo lắng vì mình, càng không thể mở miệng xin tiền của họ.

Nếu sớm biết sự việc sẽ trở thành như vậy, cô đã đến đòi cậu nhà giàu kia thanh toán tiền ăn chực của cô nửa năm tiền cơm rồi. Bây giờ Tống Dao vô cùng hối hận muốn đấm ngực giậm chân.

Ngay lúc Tống Dao đang ra sức đấm vào vùng đất bằng phẳng ở bộ ngực, Quý Thừa Xuyên đang ngồi ở tầng cao nhất trong tập đoàn Thừa Thiên. Anh đang nghe trưởng phòng Lưu báo cáo tình hình tuyển dụng lần này.

“Thưa Quý tổng, thông báo tuyển dụng của tập đoàn chúng ta lần này có quy mô lớn nhất trong những năm qua, nhận được hơn vạn bộ sơ yếu lý lịch, trong đó tuyệt đại đa số đều là những người ưu tú. Bộ phận nhân sự trải qua quá trình tuyển chọn tăng ca suốt đêm vừa khéo chọn ra vừa đúng một trăm người ưu tú trong ưu tú, nào là bằng thạc sĩ, nữ tiến sĩ tốt nghiệp ở đại học Columbia…”

“Nói tiếng người.” Quý Thừa Xuyên chuyển ánh mắt từ màn hình máy tính qua, nhàn quạt liếc mắt nhìn lão Lưu.

“Báo cáo Quý tổng, tổng cộng sàng lọc ra mười người có tài năng mới, mời ngài xem xét.”

Lão Lưu nơm nớp lo sợ đặt mười tờ sơ yếu lý lịch lên bàn tổng giám đốc, trong đó chín tờ đều có bìa ngoài thanh nhã, đồng bộ, duy chỉ có một tờ bìa ngoài màu hồng nhạt, làm nổi bật trong số mười tờ kia. Hơn hết, góc phải bên dưới còn có hình một con thỏ ôm củ cải trắng, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, bộ dạng dường như đã đói bụng ba, bốn ngày liền.

Quý Thừa Xuyên tắt máy tính, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương lướt qua trước mặt từng tờ sơ yếu lý lịch, cuối cùng không chút đắn đo mà cầm tờ có bìa ngoài màu hồng nhạt ấy lên.

Lão Lưu toát mồ hôi, nói: “Quý tổng, tờ này là ngài…”

Quý Thừa Xuyên khoác tay bảo lão im lặng, anh ghét nhất lúc anh đang xử lý công việc mà có người khác nói chen vào.

Lão Lưu lập tức ngậm miệng, khúm núm đứng qua một bên.

Tờ lý lịch được mở ra, không ngoài dự liệu đó là cái tên Tống Dao, tuy bìa ngoài được trang trí sặc sỡ, nhưng nội dung bên trong ngược lại sạch sẽ.

Quý Thừa Xuyên bình thản lật từng trang, cuối cùng nhẹ nhàng đóng lại, ngẩng đầu lên hỏi lão Lưu: “Ông đánh giá tờ sơ yếu lý lịch này thế nào?”

Nhận xét… đánh giá ư?

Làm một nhân viên quản lý ở đây vài chục năm, kinh nghiệm của trưởng phòng vô cùng dồi dào, phong phú, lão Lưu lần đầu tiên đối với một tờ sơ yếu lý lịch cảm thấy vốn từ của mình quá “nghèo”.

Suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng lão khó nhọc nói ra ba từ: “Quá tầm thường.”

Trời đất chứng giám, đây đã là lời đánh giá cao nhất mà lão suy nghĩ ra được, giống như nuốt một ngụm nước cay xè, sau đó phải làm ra vẻ bình thường nói nước trong chai cũng được, không tồi.

“Nói rõ hơn một chút.”

Cái gì mà rõ ràng hơn đây hả! Lão Lưu cảm thấy mình bị tổng giám đốc đại nhân vĩ đại bức muốn điên rồi. Tiếp tục suy nghĩ thêm nửa ngày nữa, cuối cùng không còn cách nào, đành phải nhắm mắt, nói liều: “Quý tổng, thứ cho lão ngu đốt, lão thật sự không biết phải đánh giá tờ lý lịch này thế nào, ngài có thể đưa ra lời đánh giá cho lão mở rộng tầm mắt được không?”

Lão già này xem ra vẫn còn có tinh thần phản kháng, Quý Thừa Xuyên giơ ngón tay chỉ vào một chỗ trên tờ lý lịch của Tống Dao, cuối cùng phán một câu khiến lão Lưu thiếu chút nữa té xỉu ở văn phòng tổng giám đốc.

Anh nói: “Chữ số 3, gấp hai lần khoảng cách giữa các hàng cây, hơi lãng phí giấy.”

“Hắt xì!” Ở một nơi khác, Tống Dao đang ngồi ăn mì tôm bỗng hắt hơi một tiếng, làm cho sợi mì văng đầy tờ báo đăng tìm việc.

Tống Dao vội vàng mặc thêm áo khác, âm thầm khẩn cầu trời đất ngàn vạn lần đừng để bị cảm, bởi vì cô không có tiền khám bệnh.

Cô đột nhiên cảm thấy không ổn, sức khỏe cô vốn tốt, tình trạng này rất hiếm khi xảy ra. Hiện giờ, cô thật sự muốn đi đến trường tiểu học cướp phần ăn của mấy bé học sinh, dù đoạt một cây xúc xích cũng đỡ hơn phải ăn mì tôm ba ngày.

Thật khóc không ra nước mắt!

Từ khi rời nhà học đại học năm nhất, ở trường chịu giày vò đủ mọi lời đồn đại, đi xa nhà kiếm việc làm, chưa bao giờ cô cảm thấy tuyệt vọng như hôm nay.

Tuyệt vọng ấy không chỉ bởi không tìm được việc làm mà còn bởi vì cô đơn, lẻ loi một mình.

Nếu như ở nhà, thời điểm bây giờ mẹ nhất định đã chuẩn bị một bàn thức ăn nóng hổi, mặc tạp dề, thúc giục cô cùng ba ăn cơm rồi. Trong phòng khách TV đang bật bỗng có tiếng chuông, ba xem TV không chịu đi, ngoài miệng luôn nói: “Từ từ, lập tức đến ngay.”

Trong chốn đô thị rực rỡ phồn hoa này, dường như tất cả mọi điều tốt đẹp, sum vầy đều thuộc về người khác, cô đang khao khát, mong chờ có thể trở thành những người tuổi trẻ tài năng, nổi bật, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết muốn đạt được thành công ở nơi đất khách quê người, dù cuối cùng có thể bị thương tích bởi hiện thực khắc nghiệt.

Về nhà và òa khóc. Trong giờ khắc này, đây là hai việc mà Tống Dao muốn làm nhất, nhưng vì cuối cùng cô cũng không thể bất chấp trở về nhà, vì vậy lặng lẽ thút thít trong đêm.

“Ring, ring, ring…”

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang phá vỡ bầu không khí ảm đạm của Tống Dao, cô vội lau nước mắt trong thời gian ngắn nhất, nhận cuộc gọi với dòng số xa lạ.

“Xin chào, xin hỏi đây có phải là số điện thoại của tiểu thư Tống Dao không?” Bên kia đầu dây truyền đến một giọng đàn ông trung niên vô cùng nghiêm túc.

“Alo… Là tôi, xin hỏi ông là ai?”

“Chào Tống tiểu thư, tôi là trưởng phòng Lưu của tập đoàn Thừa Thiên, vô cùng mong chờ, vinh hạnh được báo cho cô biết một tin tốt lành. Trong đợt thông báo tuyển dụng của công ty chúng tôi, bởi vì cô biểu hiện xuất sắc, công ty của tôi quyết định tuyển cô. Mười giờ sáng ngày mai, cô vui lòng đến đúng giờ ở lầu mười hai bộ phận nhân lực tập đoàn Thừa Thiên để báo cáo.” Bởi vì gọi cho người cuối cùng trong danh sách trúng tuyển, những lời của lão Lưu tuôn ra không cần suy nghĩ.

Đầu dây bên đó là một bầu không khí trầm lắng, nửa ngày cũng không có tiếng đáp lại.

Rốt cuộc, lão Lưu không nhịn được bèn hỏi: “Tống tiểu thư, xin hỏi cô còn ở đấy không?”

“Tôi… Tôi đây! Tôi đây ạ!” Sau một hồi thất thần, hoảng loạn cuối cùng cô đã lấy lại được tinh thần, rụt rè hỏi, “Việc này… Lưu trưởng phòng, tôi là Tống Dao, Tống trong triều đại nhà Tống, Dao trong quỳnh dao (ngọc quý), ông không lầm người chứ?”

“Không đâu, cô là người tôi tìm.”

“Ông nói… Tôi được tuyển là sao?” Tống Dao thật không dám tưởng đây là sự thật.

Lão Lưu biết rõ vị tiểu thư này chắc đang nghĩ không biết sao mình được tuyển dụng. Chính lão cũng muốn nói, tôi cũng không biết việc cô được tuyển là sao đấy, nhưng giọng kiên định, nhấn mạnh một lần nữa: “Tống tiểu thư, cô không nghe lầm đâu, cô thật sự được tập đoàn Thừa Thiên chúng tôi tuyển dụng. Chúc mừng cô!”

Lại sau một hồi trầm mặc khác, thật lâu sau cô bỗng “A” một tiếng.

“Được rồi, mười giờ sáng mai, lầu mười hai bộ phận nhân sự, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Sau khi thốt ra những câu nói như phản xạ có điều kiện, cô dập máy, mạch đập thình thịch, đờ người ra.

Thật lâu sau, cô vươn tay hung hăng véo một bên má, cơn đau truyền đến, Tống Dao như mới tỉnh ra từ trong cõi mộng.

Mình được tuyển dụng ư?

Mình thật sự được tuyển hả?

Á, á, đúng thật là mình có việc làm rồi!!!