Trans: Nho
Beta: Anh Đào
Văn Hoa được thăng chức làm mẹ cũng không luống cuống. Sau khi hết tháng ở cữ cô đã chuyên nghiệp lên, biết rõ cách chăm sóc em bé hơn không ít, vả lại cô cũng mời bà vú tới giúp đỡ, mẹ Lâm cũng ở gần, người giúp có rất nhiều.
Bạn nhỏ Ha Ha di truyền hết tính cách của bố, không khóc không nghịch rất dễ nuôi, mặt mũi cũng như đúc từ một khuôn của bố ra, mẹ Lâm lấy ảnh khi còn bé của con trai ra so sánh cứ tưởng là sinh đôi.
Văn Hoa rất không hài lòng với chuyện này, vất vả sinh hạ một thằng cu, sao nó chẳng giống mình một chút nào chứ?
Lâm Chính Tắc có con ở tuổi trung niên, trên mặt thì chẳng nói gì nhưng trong lòng vui như nở hoa, hoá ra có con là cảm giác như thế này.
Trước khi sinh, cả hai người đều không để ý tới giới tính của em bé, thỉnh thoảng nhắc tới thì Lâm Chính Tắc cũng nói rằng muốn một bé gái, như vậy anh có thể thương yêu con bé chiều chuộng con bé, để công chúa nhỏ của anh lớn lên trong sự yêu thương.
Cuối cùng lại sinh ra một bé trai, đứa con trai này giống anh như đúc. Lâm Chính Tắc nghĩ tới lúc anh già mà đi trước, trên thế giới này còn có một đứa con trai ruột thịt chăm sóc cho vợ của anh, anh cảm thấy rất xúc động.
Xúc động cũng không thể bớt khoan dung với hành động quấn lấy vợ anh suốt ngày của con trai được.
Đương nhiên sự khoan dung này có giới hạn vào ban ngày, tới tối mỗi lần Lâm Chính Tắc nhìn thấy vợ mình cho Ha Ha uống sữa thì không nhịn được nhớ tới tấm ảnh anh lúc nhỏ mà mẹ lấy ra.
Anh có lẽ là một tên biến thái rồi! Bác sĩ tâm lý Lâm nổi tiếng lại tự phê bình chính mình.
Phê bình xong thì đưa con trai ruột cho bà vú bế đi rồi bế vợ mình lên giường.
Văn Hoa từng cười nhạo nói anh là đứa trẻ chưa cai sữa, bây giờ anh cảm thấy phải thừ nhận tội danh này rồi. Ngực sau khi cho em bé ăn no đã không hút ra sữa được nữa nhưng vẫn còn mùi sữa, cố gắng thì vẫn có thể mút ra được vài giọt.
Mức độ này vừa vặn, anh cũng không phải là em bé nên không có hứng thú với ngực người ta, nhưng mùi vị này lại vừa vặn quẩn quanh tình dục và trái cấm, hứng thú tăng vọt.
"Bây giờ bé cưng mẫn cảm quá, nhiều nước ghê."
Văn Hoa véo eo của anh: "Anh có phải thấy may mắn vì em đẻ mổ không, nếu như sinh thuận lợi thì có lẽ anh sẽ nói bây giờ bé cưng thật rộng, làm không sướng, a ~ nhẹ thôi ~"
"Độ chặt không phải là duy nhất, đợi em bảy tám mươi tuổi ngực xệ, da nhão thì anh vẫn thấy em gợi cảm."
Bạn nhỏ Ha Ha đã tạo được thói quen ngủ một mình từ nhỏ, giao ước của cậu bé và mẹ là mỗi tối một câu chuyện, sau đó tự mình ngủ.
Lâm Chính Tắc quên mất vợ mình có một ước mơ là viết sách thiếu nhi, đợi tới khi giáo viên nhà trẻ gọi điện tới năm lần bảy lượt thì mới cảm thấy sự việc sai sai rồi.
Câu cửa miệng của bạn nhỏ Ha Ha là: "Đánh nhau không? Mình không sợ."
Cậu bé còn có một đám đi theo, cả ngày nói khẩu lệnh như tuyên thệ. Có một lần hiệu trưởng đi ngang qua lớp cũng bị dọa giật mình, một đám trẻ con giọng nói ngây ngô chống eo nói đánh nhau không? Mình không sợ!
Cậu bé còn có một đống nguyên tắc lệch lạc và một mớ những nghi ngờ khó lý giải.
Lâm Chính Tắc: "Tại sao không chịu chia sẻ đồ chơi với bạn?"
Ha Ha: "Không phải người nào cũng đáng để chia sẻ ạ."
Lâm Chính Tắc: "..."
Lâm Chính Tắc: "Tại sao lại lấy cà rốt đầy vết bẩn cho bạn ăn?"
Ha Ha "Động vật ăn như thế mà ạ."
Lâm Chính Tắc: "Con là động vật à? Đồ cho con người ăn thì phải rửa sạch sẽ."
Ha Ha: "Con người với động vật có gì khác nhau ạ?"
Lâm Chính Tắc: "..."
Một trong những chuyện thường ngày nhà họ Lâm là thời gian bố dạy bảo, đối tượng dạy dỗ là Văn Hoa và Ha ha, tình huống bình thường thì bạn nhỏ Ha Ha khá thông minh, im lặng nghe hết ra vẻ ok thì rời đi. Văn Hoa thì khăng khăng cãi bướng 300 hiệp, mỗi lần đều bị chồng ấn lên giường giải quyết.
"Mẹ, tối qua bố đánh mẹ à?" Ha Ha lén lút quan tâm người mẹ mình yêu nhất.
"Đâu có."
"Vậy mà con nghe giống như mẹ đang khóc ấy."
"..." Văn Hoa câm nín không trả lời được, cô đúng là có khóc, bị làm tới mức khóc lóc, lời này có thể nói ra à?
Thế là cô bèn nói: "Con nghe nhầm rồi, mẹ xem TV đấy, người trong TV khóc đó."
Ăn sáng xong, Lâm Chính Tắc đưa con trai đi học. Tới cửa lớp, bạn nhỏ Ha Ha lo lắng quay người ôm bố mình rồi nói thầm vào tai anh: "Bố ơi, chúng ta là nam tử hán, nam tử hán thì phải bảo vệ mẹ, không được hung dữ với mẹ đâu."
Lâm Chính Tắc bị dáng vẻ ra vẻ người lớn của cậu bé chọc cười, sờ đầu con trai nói: "Bố đâu có hung dữ với mẹ, bố yêu mẹ con nhất mà."
Ha Ha: "Con thấy vẫn là con yêu mẹ nhất nhất nhất."
Lâm Chính Tắc chịu thua, không muốn ở đây nói chuyện con yêu nhất bố yêu nhất với bạn nhỏ ba tuổi, thúc giục cậu bé mau vào lớp.
"Con cũng yêu bố lắm luôn." Ha Ha lại nói thêm.
Lâm Chính Tắc cười, nhìn con trai đi vào chơi với các bạn. Anh đột nhiên nhớ tới lúc vừa mới hẹn hò với vợ mình không bao lâu, lúc đó Văn Hoa còn có giai đoạn giả vờ hung dữ chỉ làm tình không yêu đương, giữ cô ở lại qua đêm cũng rất khó.
Có một lần làm xong anh nói yêu cô, khi đó cô cũng chẳng có phản ứng gì, nhưng sau khi ngủ lại nói yêu anh trong mơ. Đó là lần đầu tiên anh nghe Văn Hoa nói mớ.
Lần thứ hai anh chuẩn bị kỹ hơn, quyết đoán lấy điện thoại ra ghi âm lại.
<Toàn văn hoàn>