Editor: Bom
Beta: Anh Đào
Ngày một tháng năm, hai người không đi đâu cả. Để chào đón cháu gái của Lâm Chính Tắc, hai người lớn chơi cùng bạn nhỏ Hồ Hồ tròn hai ngày.
Hai ngày này, Lâm Chính Tắc phát hiện Văn Hoa chăm sóc trẻ con thực sự rất tốt.
Văn Hoa phát hiện, đêm đầu tiên bạn nhỏ đã nói với mẹ mình rằng dì Văn là siêu nhân, đêm thứ hai lại nói với bà nội rằng dì Văn chỉ có thể ngủ chung với chú, không thể ngủ chung với con bé được. Người trước là lúc cô tắm cho Hồ Hồ, cô bé hỏi đến vết sẹo của cô, cô nói bậy nói bạ bởi vì mình đánh nhau với quái vật mà có. Người sau là lúc Hồ Hồ tắm rửa xong muốn cô ngủ chung để kể chuyện đại chiến quái vật, nhưng bị Lâm Chính Tắc xách về phòng, nói rằng dì là của chú nhỏ.
Mặt mũi nay còn đâu!
Văn Hoa trở lại làm việc sau kỳ nghỉ, được sếp chiêu đãi rất nồng hậu. Sau bữa trưa trị giá hai nghìn tệ một người thì sếp lên tiếng, lời ít ý nhiều rằng muốn phỏng vấn riêng bác sĩ Lâm Chính Tắc.
"Sashimi còn chưa vào trong dạ dày, hay là tôi nhổ trả lại cho ông nhé?"
Điều đó là không thể, Văn Hoa đành phải gọi điện ngay tại chỗ cho Lâm Chính Tắc, anh bảo rằng sẽ xem thời gian rồi báo cho cô sau. Lúc sếp đi thanh toán, Văn Hoa lặng lẽ gửi tin nhắn WeChat cho anh.
[Đây không phải là ý của em, em bị sashimi bắt làm con tin!]
Vấn đề này đã quyết định xong xuôi, hơn một tháng sau sẽ phỏng vấn trong phòng làm việc của anh. Văn Hoa là người nhà nên không được tham gia vào phần viết bản thảo này.
Văn Hoa cảm thấy khó chịu như mình mắc nợ người ta, không, cô thà nợ tiền anh còn hơn. Vốn dĩ Lâm Chính Tắc đã xuất bản một cuốn sách cho khóa học trực tuyến, tuyên truyền cũng là một phần công việc của anh, nhưng làm như thế này giống như cô rất đặc biệt vậy. Loại cảm giác này đối với người khác sẽ là ngọt ngào, nhưng đối với cô nó lại là một gánh nặng.
Một ngày cuối tuần, Lâm Chính Tắc có việc nên đến phòng làm việc, anh gọi điện nói rằng đã để quên một tập tài liệu, nhờ cô đưa tới. Văn Hoa đặt chân vào phòng làm việc của anh lần thứ ba, ký ức lần trước lại ập đến. Cô hơi ngượng ngùng, đặt đồ xuống định rời đi nhưng Lâm Chính Tắc lại không chịu thả người.
Văn Hoa đọc sách một hồi cảm thấy nhàm chán, đi xuống lầu hít thở không khí thì nghe thấy hai cô gái ở quầy lễ tân tán gẫu với nhau.
Một người nói: "Cô vẫn không tin à, cô ấy đến hẹn ngay tại chỗ, bác sĩ Lâm nhìn thấy cô ấy lập tức nhờ tôi thu xếp đó."
Một người khác nói: "Ôi đệch, bệnh nhân với bác sĩ... kích thích thế."
Thẻ của Văn Hoa giữa đường không lên được cũng không xuống được, chỉ có thể quay lại phòng làm việc chờ anh. Buổi tối theo anh đi uống rượu, lúc đứng ở cửa quán bar, Văn Hoa cuối cùng cũng nhớ ra tại sao Trâu Khải trông rất quen. Đêm hôm đó lúc tính tiền, chẳng phải anh ta chính là người đã sắp xếp người giúp đỡ Tần Vũ đi ra ngoài hay sao?
“Sao lại không vui thế?” Sau khi về nhà Lâm Chính Tắc hỏi cô.
"Đâu có."
Đêm hôm đó hiếm khi cả hai người đều nhất trí im lặng, quay lưng vào nhau rồi chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, Lâm Chính Tắc chủ động nói anh có việc phải làm đến tận khuya, cô muốn về nhà thì cứ về.
Cô nói được, sau đó rủ Quyên Tử đi ăn lẩu và xem phim. Lúc kết thúc đi ra ngoài, cô đã bỏ lỡ một cuộc gọi và ba tin nhắn WeChat.
Cuối cùng vẫn là Lâm Chính Tắc tới đón cô, khi đón người còn tiến hành gặp gỡ giao lưu với Quyên Tử. Trên đường đi Lâm Chính Tắc lại tùy ý hỏi thăm công việc của Quyên Tử, cô ấy qua loa nói một chút.
Sau khi về đến nhà, Lâm Chính Tắc tự mình thị phạm cái gì gọi là một phát súng xóa hết oán thù. Phần thân dưới của Văn Hoa trần truồng, thở hổn hển trên sàn nhà ở huyền quan, thầm nghĩ rằng có cần gấp gáp như vậy không?
Sau đó, Lâm Chính Tắc gặp lại Quyên Tử, đồng thời thoải mái hỏi thông tin liên lạc của đối phương ngay trước mặt cô.
"Anh muốn làm gì? Chưa nghe nói tránh tị hiềm với bạn thân của bạn gái à?" Văn Hoa nói.
Lâm Chính Tắc cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, điều chỉnh mã QR cho Quyên Tử quét: "Em y như một con chim sợ cành cong, thoắt cái đã biến mất tiêu, anh không thể lưu mạch cá nhân để tìm em à?"
Quyên Tử bật cười: "Đúng, đúng, đạo cao một thước, ma cao một trượng, phải đối xử như vậy mới trị được cậu ấy."
Ba ngày sau, Lâm Chính Tắc muốn vả miệng mình, miệng quạ đen hơn bao giờ hết, chính là, Văn Hoa thật sự không liên lạc được, ngay cả Quyên Tử cũng không biết cô đi nơi nào.
Nói là biến mất cũng không hẳn bởi vì ngày thứ ba Văn Hoa đã trả lời điện thoại của anh.
"Ở nhà có việc nên em về nhà, điện thoại bị hỏng em mới sửa lại."
Ông nội nhập viện, bệnh nhồi máu não tái phát, nửa người không cử động được. Đêm đó Văn Hoa nhận được điện thoại của bác ở nhà xong lập tức xin nghỉ phép, bay về ngay trong đêm, canh giữ trong bệnh viện hai ngày trời, điện thoại hết pin nhưng cô cũng chẳng muốn sạc.
Đến ngày thứ ba, cơ thể ông nội dần dần có thể cử động, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ nói phải quan sát uống thuốc thêm vài ngày để xem tình hình phục hồi, có ý thức trở lại đã là rất tốt rồi, ở cái tuổi này thường sẽ bị liệt như vậy.
Văn Hoa ngồi trong phòng bệnh, người lớn trong nhà đang thảo luận vấn đề chăm sóc ông cụ nếu lỡ như bị liệt. Ông nội Văn Hoa có một trai một gái, con gái cũng ở chốn này, lái xe tầm hai mươi phút là tới. Thường thì cứ cách một ngày bác lại tới ăn cơm với ông cụ, lần này phát bệnh cũng là nhờ bác tới nhà phát hiện kịp thời, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Còn chưa kể đến con trai, trước khi Văn Hoa ra đời thì bố mẹ cô đã đến thành phố khác an cư lập nghiệp.
Cô nghe đến bực mình, đứng dậy nói rằng sẽ về nhà nấu cơm, còn làm gì được nữa, nếu liệt thật thì cô trở về thôi.
Cũng may, sau một tuần ông nội đã có thể bước xuống chậm rãi đi lại, ngay cả bác sĩ cũng nói là không ngờ, cả nhà mới yên tâm. Sau khi ra viện, kết quả gia đình bàn bạc xong chính là thuê người giúp việc. Mặc dù Văn Hoa đã 27 tuổi nhưng ở nhà vẫn là một đứa trẻ, chuyện lớn không có quyền lên tiếng.
Trong thời gian về nhà, cô vẫn luôn chạy tới chạy lui trong bệnh viện, cũng không gặp bạn bè. Giờ ông nội đã khỏi bệnh nên cô mới ra ngoài gặp bạn cũ, lúc ăn cơm thì gặp phải chồng của Tiểu Ma đang tiếp khách hàng.
“Con nuôi tôi đâu?” Văn Hoa bước tới chào hỏi.
"Ở nhà bà ngoại, mấy ngày trước còn khen mẹ nuôi tốt. À, đúng rồi, hai ngày trước có một người đàn ông gọi điện cho tôi, hỏi cô có quay về đây không." Dương Lâm thấy cô cũng rất bất ngờ: "Cô về đây lúc nào thế, không ai biết gì cả."
"Được một tuần rồi. Ông tôi nằm viện nên tôi về thăm."
Hàn huyên thêm vài câu thì hai người đường ai nấy đi, ngày hôm sau, Văn Hoa tìm đến nhà Tiểu Ma ăn chực. Bố của Tiểu Ma nuôi một đàn bồ câu trên mái nhà, mẹ Tiểu Ma làm món chim bồ câu kho tàu rất ngon. Khi Văn Hoa học cấp ba, lần đầu tiên đến nhà, mẹ Tiểu Ma đã nhiệt tình gắp nấm đông cô cho cô. Cô không tiện từ chối, vẫn là Tiểu Ma cười nói với mẹ mình là Văn Hoa không ăn nấm đông cô, từ đó về sau mỗi lần cô đến ăn chực đều không có nấm đông cô nữa.
Sáng hôm sau cô đã phải đón xe ra sân bay, cho nên Văn Hoa muốn về nhà sớm ở cạnh ông nội thêm chút. Xe taxi chạy tới đầu đường tiểu khu, cách cửa sổ xe cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở ven đường, trong lúc nhất thời Văn Hoa không kịp phản ứng rằng mình đang ở đâu.
“Trời ơi, anh không gắn máy theo dõi trên người em đấy chứ?” Văn Hoa mỉm cười chào anh, vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng Lâm Chính Tắc lại thay đổi sắc mặt.
“Ngày mai em về rồi, anh đến sao không nói em biết?” Cô hỏi.
"Em có nói với anh không? Khi nào em về em có nói với anh chưa? Ngày mai em về mới nói với anh đúng không?" Lâm Chính Tắc rất tức giận.
Mẹ Văn gọi điện tới hỏi cô có về ăn cơm không, Văn Hoa nói tối nay sẽ về với bạn học, sau đó cúp điện thoại rồi vẫy tay gọi xe, kéo anh lên, Văn Hoa báo tên của một khách sạn.
“Đưa thẻ căn cước cho em.” Suốt cả quãng đường không ai nói với nhau câu nào, đến khách sạn Văn Hoa thuê một phòng, thuê xong lại cầm chứng minh thư của anh đặt vé máy bay. Cũng may vẫn đang còn vé, nên cô mua cho cả hai người đi cùng một chuyến bay.
Sau khi vào phòng, Lâm Chính Tắc vẫn không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, xem cô định làm gì tiếp theo.
“Gọi cho anh chút đặc sản chỗ bọn em nhé?” Văn Hoa hít sâu một hơi, thay đổi vẻ mặt lấy lòng, ngồi lên đùi anh, dịu dàng lên tiếng.
"Gọi đồ ăn ngoài? Em sợ người khác nhìn thấy em đi cùng anh sao?" Giọng điệu của anh đầy châm chọc. Văn Hoa nghe anh nói mà sững sờ, anh cười tự giễu, siết thật chặt tay cô, gằn từng chữ từng chữ: "Mẹ em giục em kết hôn gấp gáp đến vậy mà em vẫn không muốn nói cho gia đình biết chuyện của chúng ta sao?"
Chưa từng nói, cũng không muốn nói, càng không muốn anh quá để tâm đến việc này.
Sáng hôm sau, dượng lái xe cùng bố Văn đưa cô ra bến xe, xe buýt chạy hai tiếng đồng hồ đến sân bay, một giờ chiều sẽ bay. Bọn họ chào tạm biệt ở bến xe, bố Văn dặn cô tự chăm sóc bản thân cho tốt, không cần lo lắng cho ông nội, cô đồng ý.
Anh ngồi chuyến bay nào nhỉ? Bây giờ đã tới sân bay chưa? Văn Hoa nhấp vào WeChat, cuộc trò chuyện vẫn dừng lại ở câu cuối cùng anh gửi tới hồi hơn mười giờ đêm qua, [Anh đi đây.]
Văn Hoa nhớ tới lúc mình đang chuẩn bị tẩy trang, dầu tẩy trang dính vào mắt, nước mắt không ngừng chảy ra. Cô lau khô tay, tìm kiếm thông tin vé xe, lúc đó không có chuyến xe nào, vậy anh đi bằng xe gì?
Khi máy bay lao lên bầu trời, Văn Hoa nhìn chỗ ngồi trống cách đó mấy hàng ghế, trong bụng đầy ức chế, đau đớn ưỡn người lên, lời nói của anh đêm qua trước khi bỏ đi vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
"Từ trong đáy lòng, em đã xác định đây chỉ là đoạn tình cảm mong manh ngắn ngủi, chỉ tranh sớm chiều chứ không cầu chết già. Trong khoảng thời gian này, em cố gắng đón ý nói hùa khổ cực lắm đúng không?" Giọng anh rất bình tĩnh, ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước khiến cô hoảng sợ: "Anh đến đây tìm em thế này em khó chịu lắm đúng không? Từng bước ép sát làm em thấy không thoải mái? Đừng hiểu lầm, dù sao thì hiện tại em vẫn là bạn gái của anh. Là đàn ông, ý thức trách nhiệm và tu dưỡng của anh không cho phép anh bỏ mặc em không quan tâm, nhưng thấy em vất vả thực sự cũng không có gì vui, chi bằng buông tay đi, hai bên đều được nhẹ nhõm."
"Văn Hoa, có phải em có rằng anh không phải em thì không được đúng không?"
*
“Nói tớ nghe, chuyện gì đang xảy ra?” Quyên Tử ngồi xuống, nhìn Văn Hoa ở đối diện rồi nói.
"Chuyện là vầy, năm ngoái gặp bác sĩ Lâm đẹp trai nhiều tiền, lại dịu dàng săn sóc. Qua một năm sống chung, tớ không biết sống chết cho là anh đẹp trai yêu tớ đến mức chết đi sống lại, trai đẹp bị sự tự tin mù quáng của tớ dọa sợ, rút lui kịp thời chặt đứt tình duyên, chị em bọn mình lại quay về cuộc sống độc thân rồi đó." Văn Hoa nói.
"Hối hận không?"
"Hối hận, vô cùng hối hận, cứ vậy chia tay, ngay cả làm một nháy trước chia tay cũng không có, đúng là không lịch sự gì cả!"
"Đau lòng không?"
"Đau lòng, vô cùng đau lòng, cậu nói tớ có nên làm bộ về lấy đồ, sau đó ngủ với anh ấy một lần trước khi chia tay không?"
“Chỉ muốn ngủ với anh ấy thôi sao? Không muốn gì khác?” Quyên Tử mỉm cười, ánh mắt như kiểu bố mày nhìn thấu hết mọi sự đấy nhá.
"Có chứ."
"Muốn cái gì?"
"Trước đây anh ấy đã hứa sẽ cho công ty tớ phỏng vấn. Lỡ như anh ấy không đến, bạn thân cậu chắc chắn sẽ mất việc, không chừng còn phải bồi thường tiền bữa ăn đồ Nhật nữa đấy." Văn Hoa sầu não nâng ly lên.
"Cưng à, bây giờ cả người cậu đều viết rằng cầu xin quay lại, cậu còn dám nói mình không thích anh ấy?" Quyên Tử nói.
"Cậu điên rồi sao? Cậu chưa tận mắt nhìn thấy anh ấy à? Hormone di động đấy, ai mà không thích?"
"Cậu nói đúng trọng điểm rồi đó, ai mà không thích Lâm Chính Tắc? Người ta có cả nội hàm lẫn nhan sắc, túi đầy tiền, đám tiểu yêu tinh trong thành phố ngửi thấy mùi lập tức xáp tới, sao có thể chờ cậu mãi được?"
"Cậu nói đúng, nếu như bị người khác tóm được, tớ đây lại càng không được một nháy trước chia tay rồi."
"Cậu cứ làm bộ đi, tớ còn không hiểu cậu à? Tớ cá một chầu lẩu, sớm muộn gì cậu cũng không chịu nổi rồi đi tìm anh ấy thôi.” Quyên Tử khiêu khích.
Văn Hoa kích động: "Cưng à, cậu nói vậy làm tớ lên tinh thần rồi đấy, tớ không chịu nổi việc bị người khác hạ chiến thư đâu. Hồi tiểu học bị bạn học khích nói tớ không dám trang điểm, chị cưng dùng bút màu nước vẽ làm tớ tắm ba ngày vẫn không sạch được. Lúc còn là sinh viên năm nhất, bạn cùng phòng cược với tớ rằng tớ chắc chắn sẽ thích người nào đó, chị cưng đã bốn năm không nói chuyện với người đó, cậu vẫn muốn cá cược với tớ à? Người anh em, đời này tớ còn chưa biết thua là gì đâu, cậu nói đi, lẩu Tứ Xuyên hay lẩu Quảng Đông? Từ hôm nay trở đi tớ sẽ không ăn cơm, để bụng đợi chầu lẩu của cậu!" Văn Hoa nói xong rồi rời khỏi đó mà không thèm quay đầu lại, bước chân cứ như mang theo BGM, vang lên khúc quân hành, hùng tâm tráng chí.
Quyên Tử ngậm ống hút nghẹn họng không nói nên lời, một phút sau, lấy điện thoại ra gõ chữ.
[Bác sĩ Lâm, hình như tôi kích thích nhầm hướng rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ cậu ấy sẽ không chủ động đến tìm anh đâu...]
[?] Lâm Chính Tắc trả lời rất nhanh, Quyên Tử báo cáo ngắn gọn cuộc trò chuyện vừa rồi.
[Còn làm phiền cô giúp tôi một việc.] Anh trả lời.
Tối hôm sau, Văn Hoa đang buồn chán ở nhà thì Quyên Tử tới, trong tay cầm hai cái túi lớn.
“Đến nhận thua à?” Văn Hoa chặn cửa hỏi.
“Đúng, cậu tốt nhất, ép người lợi hại nhất, bà đây đem cái lẩu 200 tệ tới nhận thua với cậu đây!” Quyên Tử đen mặt: "Cút vào mau, mệt chết đi được."
"Nè, hôm nay bác sĩ Lâm gọi cho tớ, nhờ tớ giúp mang đồ của cậu về. Anh ấy nói lẽ ra anh ấy nên tự mình đưa tới nhưng sợ ai đó hiểu lầm người ta quấn mãi không chịu buông tha cho cậu." Quyên Tử đặt đồ xuống, chậm rãi nói
“Được rồi." Văn Hoa để túi sang một bên không thèm nhìn lấy một cái, xoay người ngồi trên sofa cầm điện thoại lướt tới lướt lui, không nói gì nữa.
"Hối hận đến xanh ruột chưa, ngủ trước chia tay cũng chẳng có. Có cần người chị em này mua cho cậu một cuốn "Cách cướp bạn trai cũ về" để vừa ăn lẩu vừa học hỏi không?"
“Quyên Nhi...” Văn Hoa bỗng nhỏ giọng gọi.
“Hả?” Quyên Tử có chút khó hiểu, mỗi lần Văn Hoa gọi cô ấy như vậy đều là thời khắc nói thật. Quyên Tử cố gắng khống chế nội tâm đang kích động, thầm nghĩ lần này là thành công rồi, bà mai sắp thành công rồi!
"Tớ đột nhiên phát hiện..."
Phát hiện cái gì? Nói mau đi, tớ sẽ đích thân lái xe đưa cậu đến tận nhà bác sĩ Lâm. Ngày mai hai người kết hôn rồi cho tớ một bao lì xì dày cộm là được! Quyên Tử mở to mắt, xáp tới đợi cô tiếp tục, ánh mắt đầy mong chờ.
"Gần nhà tớ có một quán lẩu rất đắt! Một khay thịt bò tới 288 tệ lận! Đi!"
[Kẻ thù vẫn còn ngoan cố chống cự, liều chết giữ vững, hiện tại gài tôi một chầu lẩu...] - Quyên Tử.
[Giãy giụa lần cuối thôi, không cần để tâm] - Lâm Chính Tắc.
Ngay sau đó Quyên Tử nhận được 1000 tệ, ghi chú: Hoàn trả chi phí ăn lẩu.
*
Lần gặp lại Lâm Chính Tắc là vào cuối tháng sáu. Cuộc phỏng vấn liên tục bị hoãn lại vì lịch trình của anh, tổng giám xua tay ra lệnh cho Văn Hoa hẹn ngày phỏng vấn anh, thứ hai mang đoạn ghi âm tới.
Văn Hoa mở miệng muốn giải thích, nhưng do dự mãi vẫn cảm thấy không giải thích sẽ đơn giản hơn.
Đúng vậy, cô chỉ là không muốn nói chuyện đời tư của mình với đồng nghiệp, tuyệt đối không phải là vì muốn gặp anh. Gặp anh quá dễ dàng, nhưng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Chiều thứ bảy, Văn Hoa gọi điện thoại cho trợ lý Lưu để xác nhận thời gian phỏng vấn.
"Xin lỗi cô Văn, anh Lưu không có ở phòng làm việc. Anh ấy không khỏe nên về rồi, cô cứ đi thẳng vào là được."
Văn Hoa thấy mình không được tự nhiên, bề ngoài thì thoải mái lễ phép, chu đáo gọi cho Lâm Chính Tắc để xác nhận, nhưng bước chân lại lộ ra vẻ vui mừng, trước đây cô chưa từng cảm thấy mình như một nữ sinh như vậy.
Tất cả sự phấn khích của cô lập tức biến mất ngay khi phát hiện không có đôi dép màu hồng của mình ở huyền quan.
Hay lắm, rất dứt khoát!
Văn Hoa lịch sự quan tâm đến tình trạng thể chất của người được phỏng vấn, sau đó nghiêm túc lấy tài liệu ra, mở bút ghi âm bắt đầu công việc.
Trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, Lâm Chính Tắc vẫn ôm ly nước không ngừng ho khan.
“Hay là đến đây thôi, anh nghỉ ngơi thật tốt trước đi, phần phía sau cũng không còn nhiều vấn đề nữa, nếu tiện thì đợi khỏe rồi gửi tin nhắn thoại trên WeChat cho em.” Văn Hoa chủ động đề nghị kết thúc.
“Khụ khụ, không sao, không phải em nói còn không nhiều sao, làm một lần cho xong luôn đi.” Anh nói, dáng vẻ rất yếu ớt, cho nên Văn Hoa hỏi thêm một câu nữa rồi vội vàng kết thúc.
“Anh có cần đến bệnh viện khám không?” Văn Hoa vẫn không nhịn được quan tâm hỏi.
“Không cần, uống thuốc là được, giờ em đi sao?” Lâm Chính Tắc để ly xuống, thẳng lưng nhìn cô.
"Vâng, đúng vậy, anh nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Theo đề cương phỏng vấn các em gửi trước cho anh, không phải vẫn còn vấn đề liên quan đến đời sống tình cảm sao?"
"..."
Đến rồi, lại nữa, con bướm trong bụng lại bay lên rồi (1), tuy lý trí bảo cô nên rời đi để cho người ta nghỉ ngơi, nhưng chân cứ như có suy nghĩ của riêng nó, cô lại quay về ngồi xuống.
(1) Bắt nguồn từ một idiom trong tiếng anh "have butterflies in your stomach", diễn tả cảm giác nôn nao, bồn chồn, lo lắng về một việc gì đó mà bạn đang phải làm, đặc biệt là một việc quan trọng.
"Yêu đương thế nào? Có phải am hiểu tâm lý học nên anh dỗ bạn gái rất dễ dàng đúng không?"
"Đối phương khó đối phó quá, không cách nào dỗ được."
"Anh nói ai khó?"
"Anh có nói tên em sao?"
"..."
"Xin hỏi! Tình trạng mối quan hệ của bác sĩ Lâm bây giờ như thế nào? Mẫu người yêu lý tưởng của anh là gì?"
"Tình trạng mối quan hệ không tiện tiết lộ, mẫu người lý tưởng là xinh đẹp, đáng yêu, nghe lời, ỷ lại vào bạn trai, không giả vờ."
Em gái anh (2), sao anh không nuôi chó luôn đi!
(2) Đây là một câu chửi tục bên Trung
"Oke, cảm ơn bác sĩ Lâm bị bệnh nhưng vẫn nhận lời phỏng vấn. Bản thảo em viết xong sẽ gửi cho anh xem trước. Nếu có bất kỳ đề xuất chỉnh sửa nào thì lúc đó anh cứ góp ý nhé." Văn Hoa nói xong thì thu dọn đồ đạc lần nữa, chuẩn bị rời đi.
Một loạt bước chân lại không nghe lời, Văn Hoa đứng trước quầy bán cháo ngoài tiểu khu kiểm điểm bản thân, xen vào việc người khác sẽ khiến người ta chán ghét đó!
Nhờ nhân viên giao đồ ăn đến nhà Lâm Chính Tắc, hai mươi phút sau, Văn Hoa nhận được tin nhắn WeChat của anh, một bao lì xì đỏ, nội dung: Cảm ơn.
Văn Hoa nghiến răng nghiến lợi nhận tiền, mở Weibo ra viết một câu: Còn xen vào chuyện của người khác nữa thì tôi là chó!
Thứ ba, đồng nghiệp hoàn thành bản thảo phỏng vấn, trước khi tan làm, phòng làm việc của Lâm Chính Tắc gọi điện tới nói bài viết có chỗ sai, phần tình trạng mối quan hệ không phù hợp với tình hình thực tế. Trong tiếng rống giận không muốn làm thì cút đi của tổng giám, Văn Hoa lại cắn răng gửi nguyên văn đáp án cho tổng biên tập.
"Đáng yêu? Nghe lời? Dính người? Văn Hoa, người đàn ông của cô trật đường ray rồi!"
Vì ngày phỏng vấn Lâm Chính Tắc bị bệnh nên chỉ có thể bổ sung ảnh chụp hậu kỳ, nhiếp ảnh gia A Thần đến phòng làm việc của anh chụp mấy tấm ảnh làm việc.
“Xin lỗi, bác sĩ Lâm, anh đã chia tay với Văn Hoa rồi à?” Ở chung nửa ngày, A Thần cảm thấy Lâm Chính Tắc rất tốt và thân thiện, khi nói chuyện cũng thoải mái.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Bác sĩ Lâm hỏi ngược lại.
"Không phải anh nói bạn gái của anh đáng yêu, ngoan ngoãn như chim nhỏ nép trong lòng sao? Sáng nay Văn Hoa còn dùng tay không đổi một thùng nước lọc. Từ đầu đến chân đều là bộ dạng nữ quân nhân đặc chủng, chim nhỏ ở chỗ nào đâu?" A Thần kích động nói, nói xong mới chợt nhớ ra làm trò mắng bạn gái nhà người ta trước mặt chính chủ hình như không tốt lắm, đành cười gượng.
Lâm Chính Tắc cũng cười, cười rất thần bí, A Thần bỗng hiểu ra Tiểu Văn Hoa còn có hai bộ mặt!
Sau khi bài báo được đăng lên, tin nhắn hậu trường bùng nổ, tất cả đều là nhan cẩu, một đám cô gái xếp hàng thét chói tai trong khu vực bình luận.
"A, a, a, em đủ ngoan đủ nghe lời nè, bác sĩ Lâm mau đến chén em nhanh nào."
"Ba phút nữa lập tức giao WeChat của bác sĩ Lâm cho mị."
"Đừng nói nữa, tui phải nắm chặt thời gian mắc cái bệnh tâm lý nào đó mới được..."
Văn Hoa lạnh lùng nhìn, không khỏi trả lời một tin: "Điều kiện kén vợ kén chồng như nuôi chó!"
[Sao cô lại nói bản thân như vậy?]
[Sao cô lại nói bản thân như vậy?]
[Sao cô lại nói bản thân như vậy?]
Đồng nghiệp hẹn nhau chụp ảnh màn hình ân cần hỏi thăm cô, Văn Hoa tức giận, nhắn tin riêng cho đồng nghiệp điều hành tài khoản công chúng: "Để nhiều bình luận cho tôi như vậy làm gì? Không biết chừa chỗ trống cho fan hả?"
Mười giờ tối, Lâm Chính Tắc gửi tin nhắn WeChat đến, ảnh chụp màn hình tin nhắn, cộng thêm một câu hỏi quen thuộc: "Ngay cả bản thân mình em cũng mắng ư?"
[Em đang mắng anh đó, cám ơn!]
[Ngay cả giáo viên Ngữ văn của em cũng sẽ nói em đang tự mắng mình.]
[Môn Ngữ văn của em là do giáo viên thể dục dạy, anh quản em?]
[Không quản.]
Màn đêm bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn vì những câu đối thoại đơn giản này. Lần đầu tiên sau khi chia tay, Văn Hoa nghiêm túc đối mặt với nội tâm mình, cô nhớ anh.
Biểu hiện cụ thể của nhớ nhung chính là, vì Lâm Chính Tắc thỉnh thoảng lại qua loa bình luận trên vòng bạn bè của cô, mong muốn đăng bài lên vòng bạn bè của cô tăng vọt chưa từng có. Trước đây khi ở bên nhau, cô không phải trả lời hết mọi bình luận của anh, nhưng bây giờ ngay cả một cái ha ha ha cô cũng trả lời. Đây không phải là điều đáng xấu hổ nhất, điều đáng xấu hổ nhất là trong thâm tâm cô biết mình mỗi lần trả lời đã xoắn xuýt nội dung, cân nhắc thời gian như thế nào...
Trước khi đi ngủ còn không nhịn được phải xem qua tương tác của hai người, ngủ dậy nghĩ đến anh, trong mơ cũng là anh. Trong mơ anh mặc quần áo ở nhà mềm mại ôm cô hôn môi, anh nói em rất ngoan, ngoan như Văn Hoa thật sự rất thích.
Đối với lần này Quyên Tử bày tỏ thái độ, trong lòng chỉ nghĩ đến một chữ, bỉ ổi! Người ta yêu cậu thì cậu tự tìm chỗ chết, không thương cậu, cậu lại muốn chết.
Văn Hoa đảo mắt nhìn, vừa định trở mặt.
"Xem cậu cáu kỉnh thế nào kìa, cả người cứ như là thiếu nữ đang tương tư, thôi thôi, dẫn cậu đi đến chỗ này ăn chơi uống rượu vui vẻ, một cơn say giải ngàn nỗi sầu!"
Hai người bắt taxi đến một quán bar mới mở, ca sĩ nhạc jazz trong quán bar rất quyến rũ: “Chỗ này không tệ đâu, sao cậu phát hiện ra thế?” Văn Hoa nhìn menu đồ uống, hỏi.
"Bạn trên mạng giới thiệu." Bạn trên mạng tên là Lâm Chính Tắc.
Cô uống hết một ly Mojito, ca sĩ trên sân khấu đang hát "Killing me softly with his song ~" trong đầu Văn Hoa toàn là hình bóng của anh, quả nhiên rượu có thể làm tê liệt các dây thần kinh.
"Quyên Nhi, tớ nghĩ có lẽ tớ nhớ anh ấy thật rồi, nhớ đến phát điên..."
“Hả?” Lời tỏ tình này đến vừa nhanh vừa dữ dội làm Quyên Tử sửng sốt.
"Tớ bị ảo giác rồi..."
Ảo giác chậm rãi tới gần, Lâm Chính Tắc lịch sự chào hỏi: "Trùng hợp thật."