An Hòa rất bực bộikKhi nghe những lời trò chuyện vui
vẻ, anh trai giả bộ khiêm tốn và có vẻ rất hăng say nhưng trên thực tế vừa hẹp
hòi lại vừa là trẻ con, nghe thấy An Vũ dùng giọng điệu tiếc nuối nói ra:
“Thật không ngờ tới anh lại có thể thích em gái của tôi…” khi nghe những lời
này, rốt cuộc An cô nương cũng không thể bình tĩnh được nữa, phóng chiếc đũa
nhắm trúng vào bát canh xườn củ sen bên trái trên bàn, gây nên một trận bạo
động.
Hình Mỹ Lâm ngồi cạnh đó mỉm cười tao nhã, ung dung
thản nhiên lùi về phía sau, tránh cho mĩ vị trong bát tranh “hôn”vào bộ quần áo
mới xinh đẹp của mình.
Ngồi bên kia An Vũ căn bản không phát hiện ra người
nào đó đang phát tiết. Đưa li rượu nước thứ hai (hàm lượng còn khoảng 60, 70%)
qua trên bàn cho Hạ Viêm “Nào, đây chính là loại rượu nổi danh của trung Quốc,
ở nơi này thường không có đây!”
Đêm nay An Hòa nhìn anh trai chẳng vừa mắt chút nào,
lúc này xen miệng vào: “Danh rượu Trung Quốc không phải là rượu Mao Đài sao?
Anh ức hiếp Hạ Viêm chưa bao giờ uống qua rượu Trung Quốc hả, anh chuẩn bị
rượu nước thứ hai đến lừa gạt anh ấy hả!”
Hạ Viêm bưng li rượu nhỏ tận sức uống, cay độc cả yết
hầu, anh không nhịn được khẽ nhíu màu, lên tiếng khen ngợi: “Rượu ngon!”
Mắt trợn tròn, vừa định mắng Hạ Viêm nịnh hót, nhưng
lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa lễ phép.
Giọng nói của Hình Mĩ Lâm vang lên: “Mời vào”
Đi vào phòng là bà chủ, kinh doanh cửa hàng này là một
đôi vợ chồng Trung quốc, chừng 40 tuổi, thường ngày đều quan tâm đặc biệt tới
những du học sinh Trung Quốc.
Bà chủ xinh đẹp bê tới một đĩa nem rán, đặt lên bàn,
cười nói: “Cái này tặng mọi người”.
Nhìn thấy món ăn ngon, thức ăn ngon miễn phí, An Hòa
cũng không muốn so đo với hai người bọn họ nữa, hô lên một tiếng, cái miệng nhỏ
nhắn ngọt ngào cười tủm tỉm nói với bà chủ: “Chị gái thật xinh đẹp, tính tình
lại tốt như thế, sau này chúng em sẽ thường xuyên tới
đây…”
Bà chủ hiển nhiên rất thoải mái, che miệng cười:
“Được, lần sau đến sẽ bảo nhà tôi đích thân làm mấy món ngon cho mọi người.”
Chưa nói được mấy câu, bà chủ cũng biết điều tạm biệt,
An Hòa cắm nem rán thơm phức, cảm thán nói: “Đồng hương thật là tốt nha…” những
người khác đều bị bộ dáng ngây thơ của cô chọc cười
Nếu anh trai biết rồi thì khẳng định không bao lâu nữa
ba mẹ cũng sẽ biết, chuyện này An Hòa cũng dự doán được, nhưng điều cô không
nghĩ tới chính là hành động của ba mẹ lại cấp tốc như thế, cách 2 ngày sau khi
gặp mặt với anh trai, ba An mẹ An hung hổ chạy tới.
An Hòa đứng ở sảnh sân bay, không biết phải làm
sao, thậm chí trên đầu mình đã vẽ hai vòng hắc tuyến.
Ngoài suy nghĩ thậc cẩn thận, cô vẫn là nên giải
thích tâm tình trong lòng với ba mẹ, năm ngoái cô mất tích, hù dọa
cả nhà, sợ cô gặp phải chuyện bất trắc, mẹ dường như gần suy sụp. Thật vất vả
cô mới trở về, cả nhà vui mừng mà khóc. Nhưng sau đó không lâu thì bọn họ phát
hiện, sau khi trở về cô hoàn toàn thay đổi, mất đi tính hoạt bát ngày xưa, trở
nên trầm tĩnh ít nói hơn, hỏi cô cái gì cũng đều trả lời không có gì, bọn họ
dần dần nghĩ do sợ hãi biến thành lo âu.
Quay lại nhìn người đàn ông yên lặng đứng bên cạnh một
chút, không khỏi nở nụ cười, ba mẹ, nếu hai người biết, lúc đó con bị anh ấy
bắt cóc, chắc hai người sẽ phát điên mất nhỉ? Nhưng mà, cũng là do anh ấy đưa
con về bên cạnh mọi người, người này còn cho con một tình yên độc nhất vô nhị.
Hôm nay Hạ Viêm vẫn rất thành thực mà đứng bên cạnh
An Hòa, không giống như lúc trước luôn động tay động chân ôm ấp An Hòa. Hôm nay
chiếc sơ mi anh mặc trên người vẫn là chiếc áo ngày hôm kia, tối hôm kia sau
khi trở về An giặt cho anh, vì là quần áo mới, An Hòa luôn theo thói quen đem
giặt rồi mới mặc.
Nhưng mà đến xế chiều lại nhận được điện thoại của mẹ,
nói bọn họ sắp qua đây, đặc biệt còn dặn dò bảo cô đưa bạn trai đến đón. Sau
khi Hạ Viêm nghe lại, liền phản đối mặc đồ hôm qua, lý do anh đưa ra là tao nhã
điềm đạm một chút, đẹp trai hào nhoáng một chút, ba mẹ vợ sẽ càng thích anh
hơn.
Lúc chọn áo khoác, anh vẫn đặc biệt chạy đến cửa nhà
đối diện, chọn lựa trong tủ quần áo của Thiệu Tử Bác, chọn áo khoác nỉ màu cà
phê, trên mũ áo còn có một vòng lông màu đồng, bộ quần áo này nhìn anh càng dịu
dàng hơn rất nhiều, có vài phần ấm áp như ngọc.
Ngọc thụ đứng trước nắng gió đẹp trai dịu dàng như Hạ
tiên sinh từ lúc đi vào sân bay tần xuất quay đầu chính xác trăm phần trăm.
Nhưng người nào đó căn bản đều khinh thường đối với mọi ánh mắt trầm trồ. Trong
lòng An Hòa thầm ghen tị, nghĩ An Hòa cô sống gần 20 năm rồi, đi ở trên đường,
từ thanh niên 16 đến ông già 60 cũng chưa từng có một người quay đầu lại nhìn
cô, nếu có quay đầu lại, thì cũng nhất định là nhìn đến Trình Liệt ở bên cạnh
cô. Mà người này, đối với việc vô tình trở thành tiêu điểm vạn người mê tập mãi
cũng thành thói quen, trực tiếp bỏ qua luôn.
Thực ra An tiểu thư ơi, cô làm sao hiểu được tâm tình
hiện tại của Hạ công tử đây!
Sắp nhìn thấy người mà tương lai phải gọi là ba mẹ,
đã bao nhiêu năm anh chưa giao tiếp với người lớn rồi, trong lòng lúc này đã
rất bất ổn rồi, sợ thói quen không tốt những năm qua sẽ khiến cho ba mẹ vợ phản
cảm.
Cho nên trên thực tế người nào đó không một chút phản
ứng với mọi việc xung quanh vốn là do bây giờ đang rất khẩn trương, thế cho nên
cơ thể mới trở nên cứng ngắc, thậm chí ngay cả cầm tay An Hòa cũng không dám,
bởi vì nghe nói thế hệ trước ở Trung Quốc rất truyền thống, đối với loại chuyện
ôm hôn trên đường rất là không thích.
Hiển nhiên là Hạ Viêm đã đánh giá thấp độ cởi mở
của ba An mẹ An rồi.
Sau khi chuyến bay từ thành phố A tới, An Hòa đi tới
trong đám hành khách thì nhanh chóng tìm được ba mẹ.
“Ba mẹ, đây là Hạ Viêm!” An Hòa đơn giản giới thiệu
với ba mẹ một chút.
Thái độ của Hạ Viêm rất kính cẩn đưa tay tay về phía
An Cảnh Dương, lễ phép nói: “Cháu chào chú!” rồi lại quay đầu nhìn Diệp Hiểu
Nhu “Cháu chào dì!”
Do dù trong lòng Hạ Viêm có khẩn trương một chút,
nhưng nhiều năm giáp ranh giữa sống chết mà luyện được khả năng bình tĩnh như
thế, nay có thể nhìn ra ánh mắt tán dương từ trong mắt của ba An.
Ánh mắt Diệp Hiểu Nhu vẫn đánh giá chàng trai trẻ
tuối tuấn tú mà cao to trước mắt, ý cười ở khóe miệng càng lúc càng lớn, không
ngừng nói tốt tốt tốt….
Hạ Viêm rất tích cực tiếp nhận hành lý của Ba an và mẹ
An, quan tâm hỏi ngồi máy bay có mệt không, có đói bụng không, còn nói đã chuẩn
bị nhà hàng rồi, trước tiên đưa bọn họa qua đó ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi,
buổi tối lại đưa họ đi đổi gió….
An Hòa kéo cánh tay của mẹ cùng nhau đi ra ngoài sân
bay, trong lòng ấm áp, thực ra chính cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay,
cô cho rằng, cho dù hai người bọn họ có gặp lại nhau lần nữa, khẳng định cuối
cùng vẫn là một kết thúc bi thảm, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy,
anh cùng ba đi phía trước nói chuyện vui vẻ, ngẫu nhiên quay đầu lại cười dịu
dàng với cô.
Trong cuộc tình này, ngoại trừ một chút dũng cảm của
cô, thì cái gì cũng chưa từng làm, toàn bộ đều là người đàn ông này, vẫn mãi cố
gắng, kiên trì trong im lặng, lặng lẽ thay đổi chính mình.
“Nghe Tiểu Vũ nói, Tiểu Hạ vốn là quân nhân?”
Sau khi mẹ An ngồi trên chiếc xe việt dã, thân mật hỏi anh chàng lái xe.
Hạ Viêm cung kính lễ phép đáp: “Dạ, đúng thế ạ, dì à,
trước kia từng ở trong bộ đội, nhưng bây giờ đã xuất ngũ rồi ạ, đang chuẩn bị
mở công ty.”
Ngồi ở bên cạnh mẹ, An Hòa nhìn rõ ánh mắt của anh
trong gương rồi làm mặt quỷ, nếu anh là quân nhân, vậy toàn bộ quân đội đều trở
thành bi kịch rồi.
Lúc này ba An lên tiếng: “Không đi cửa hàng rượu nữa
nhé? Đưa ba mẹ đi tới nơi ở của các con, phòng khách chắc là khá nhỏ?”
An Hòa đỏ mặt, lái xe Hạ Viêm cũng có chút xấu hổ mà
ho khụ khụ…ba An đúng là một đồng chí lão làng nha, ngay cả An Vũ cũng không
biết hai người họ ở chung, ba An chỉ quan sát trong chốc lát thì liền nhìn rõ
như lòng bàn tay.
Mẹ an kinh ngạc kêu lên: “Hả.. Bé, hai bọn con ở
chung rồi hả? A ha ha… thật lãng mạng nhỉ…”
Này này… mẹ già à! Mẹ nên quan tâm đến trinh tiết của
con mới đúng? Mẹ chỉ toàn một bụng nghĩ xấu, chỉ biết yên tâm trước cái tên giả
bộ đáng thương ở trước mặt kia sao? Nếu anh ta bội tình bạc nghĩa với con thì
phải làm sao đây?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ngọt ngào như thế
càng viết càng dài, với những tình tiết phía sau đều chồng chất….
Nhưng mà mọi người thích là tốt rồi.