Mặt An Hòa đã trắng như tờ giấy, ánh mắt nhìn
người đàn ông trống rỗng, vệ sĩ có hơi không đành lòng, vươn tay ra
muốn đỡ lấy cô, nào biết còn chưa động được vào góc áo thì cô đã
run rẩy đứng lên, chậm rãi xuống xe.
Hạ Viêm đang nằm trên khoảng đất trống cách đó
không xa, cả người úp sấp xuống, áo sơ mi màu đen làm cho người ta
không nhìn ra vết máu đỏ tươi của anh, nhưng sau lưng anh đã thấm ướt,
một mảng áo lớn dán lên thân thể anh. An Hòa nhanh chóng nắm tay,
lòng bàn tay bị móng tay đâm sâm vào, cô không biết đau, bước
chân mơ hồ nhưng lại kiên định, từng bước từng bước một đi đến bên
cạnh anh.
Chung quanh rải rác vài vệ sĩ của Trình Liệt
nhìn cô bé này, rõ ràng nước mắt đã đảo quanh hốc mắt nhưng vẫn
liều mạng cắn môi nén xuống, ngón tay mảnh khảnh duỗi ra.
Vài giây sau, tiếng kêu bén nhọn
của An Hòa đột nhiên phá vỡ sự yên lặng chung quanh, “Anh ấy không
chết! Anh ấy không chết! Anh ấy còn thở, anh ấy vẫn chưa chết!!!”
Mấy người đàn ông chung quanh kịp thời phản
ứng, chạy nhanh tới, vòng qua người Hạ Viêm, đầu áp vào lồng ngực
anh, không lâu sau, anh ta khiếp sợ ngẩng đầu lên, “Trái tim người này
rõ ràng ở bên phải! Nhanh, đưa anh ta về!” Lăn lộn trong tổ chức Mafia
bao nhiêu năm, giết người, bị người đuổi giết bao nhiêu lần, làm sao
bọn họ có thể nhìn nhầm phát súng kia đã nhắm thẳng vào trái tim,
hơn nữa phát súng kia còn xuyên thấu qua, đổi lại là người thường
thì vết thương này nhất định là phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng
mà mạng người đàn ông này lại quá lớn, trái tim lại nằm bên phải.
Ba chân bốn cẳng đưa Hạ Viêm lên xe, người đàn
ông mở cửa xe tỉnh táo ra lệnh cho thuộc hạ lái xe, chiếc xe việt dã
có tính năng vượt trội chạy với tốc độ phi thường hướng về thành
phố Palermo lớn nhất đảo Sicilia. (Palermo là
thủ phủ của vùng tự trị Sicilia)
Trên xe, người đàn ông lạnh lùng xé áo sơ mi
của Hạ Viêm ra, mở hòm thuốc trong túi đồ dự bị ra, thuần thục khử
trùng băng bó vết thương cho Hạ Viêm. An Hòa nhìn Hạ Viêm không ngừng
chảy máu tươi, cắn chặt răng, không để cho mình khóc lên.
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe dừng trước một tòa
nhà mang kiến trúc châu Âu.
An Hòa đi theo vào trong lại phát hiện ra ở
trong này cũng giống như những ngôi biệt thự bình thường khác, chỉ
là lớn hơn một chút.
“Trên lầu có bác sĩ riêng của ngài Denaro, y
thuật rất giỏi.” Nhìn biểu hiện lo lắng của An Hòa, người đàn ông
lạnh lùng giải thích.
An Hòa gật gật đầu, đi theo vào thang máy.
Đúng như lời người đàn ông nói, trên lầu nghiễm
nhiên có một phòng khám ngoại khoa, mặc dù hơi nhỏ nhưng thiết bị
rất đầy đủ hoàn mĩ. Một người đàn ông châu Âu tóc vàng mắt xanh đi
tới. Vệ sĩ lạnh lùng gật gật đầu với người đàn ông châu Âu, nói:
“Làm phiền ông rồi bác sĩ Holl.”
Người đàn ông tên Holl cũng không xa lạ gì với
An Hòa, từ lúc cô xuất hiện đã hứng thú nhìn cô chằm chằm nhưng An
Hòa cũng không phát giác ra, lúc này mọi sự chú ý của cô đều đặt
trên người Hạ Viêm, sau khi thấy vài bác sĩ đặt Hạ Viêm lên xe, cô vội
vàng hỏi: “Anh ấy không sao chứ?”
Bác sĩ Holl cười tủm tỉm nói một câu “Yên tâm” rồi
xoay người bước vào phòng phẫu thuật.
Thời gian chờ đợi luôn dài và buồn chán nhất,
vài vệ sĩ hoặc đứng hoặc ngồi, đôi mắt đều hướng về cô gái phương
Đông trên hành lang.
Chỉ thấy chốc lát cô ngồi chồm hổm trên mặt
đất ôm đầu gối lầm bẩm thứ ngôn ngữ mà bọn họ không hiểu, chốc lát
lại chạy tới lấy một chiếc ghế đặt trước cửa phòng phẫu thuật,
đứng lên nhìn vào trong qua ô cửa sổ, mặc dù không nhìn thấy gì nhưng
cô cách vài phút cô lại làm như vậy một lần.
Bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau trầm mặc, không có
bất cứ ai đến nói cho cô biết Hạ Viêm không bị bắn trúng chỗ hiểm,
hơn nữa tim anh vẫn đập rất vững vàng, không sao cả. Bọn họ thích
nhìn dáng vẻ này của cô, vẻ sốt ruột cùng lo lắng đều hiện cả lên
khuôn mặt và hành động. Đối với bọn họ mà nói, dù cho thật sự là
người quan trọng thì vui hay buồn cũng không biểu hiện ra ngoài, đối
với sát thủ mà nói, đây là điều tối kị. Dần dà, bọn họ cũng đã
dần quên mất cách biểu lộ cảm xúc vui buồn của mình thế nào.
Mấy tiếng sau, rốt cuộc y tá cũng đi ra, An Hòa
chạy vọt tới, cầm lấy áo đối phương, ngôn ngữ lộn xộn hỏi: “Anh ấy thế
nào rồi? Có chuyện gì sao? Có phải có gì rồi không?”
Y tá vẫn chưa trả lời thì phía sau cửa phòng
phẫu thuật truyền một giọng nói bằng tiếng Anh lưu loát: “Cháu đang
nghi ngờ y thuật của tôi đấy à?”
Người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang, cười nói
với An Hòa: “Đang khâu, ra ngay thôi.”
Tâm trạng căng thẳng của An Hòa thả lỏng phân
nửa, lúc này mới phát hiện chân đã mềm nhũn, vội vàng vịn lấy
tường.
“Cháu không cảm tạ tôi sao?” Giọng nói trêu đùa
của người đàn ông truyền tới từ đỉnh đầu, An Hòa ngẩng đầu lên nhìn
lại, lúc này mới nhìn rõ ràng tướng mạo của người bác sĩ đã cứu
Hạ Viêm, khoảng trên 40 tuổi, thân hình cao lớn uy vũ, nụ cười hiền hòa
dễ gần.
“À…!” Người ta là đại ân nhân cứu người, chắc
hẳn là muốn mình cảm tạ.
Nghiêm chỉnh, hai chân khép lại, lưng eo thẳng
tắp, nghiêng người về phía trước song song với mặt đất 90 độ, An Hòa
cúi người, cung kính hành lễ, chân thành nói với ân nhân cứu mạng:
“Vô cùng cảm tạ ngài.”
Gió lạnh thổi qua, mọi người cứng đờ...
Đây là…lễ tiết của người Trung Quốc sao? Nhưng
mà nhìn thế nào cũng thấy hình như không ổn lắm, đây là khi học sinh
tiểu học nhận lỗi với người lớn khi vi phạm gia quy mà.
Holl làm nghề y gần 30 năm, lần đầu tiên được
nhận lễ như vậy, ngu ngơ trong chốc lát rồi sau đó mới ý thức được
“học sinh tiểu học” nào đó còn đang cúi, khụ một tiếng, “Ơ…không cần
cảm ơn!”
An Hóa đứng thẳng lên, đôi mắt sáng ngời chân
thành vô cùng, “Ngài bác sĩ, chúng cháu thiếu ngài một ân huệ lớn,
sau này có gì ngài cứ đến tìm chúng cháu, cháu và Hạ Viêm nhất
định có chết cũng không từ!”
“Ơ…không cần…” Bác sĩ Holl quả thật chưa từng
được người nào đối đãi như vậy nên vội vàng nói sang chuyện khác,
“Cháu ngồi đi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, chắc là mệt rồi
hả?”
Đúng là chân đã mềm nhũn, tim cũng có chút
khiếp sợ vẫn còn đập nhanh, An Hòa nghe lời ngồi xuống, nếu không lo
lắng cho tính mạng của Hạ Viêm thì cô đã sớm co quắp lại.
“À…sao anh cũng bị thương vậy?” An Hòa ngồi
xuống, khóe mắt nhìn lướt qua cánh tay vệ sĩ bên cạnh Trình Liệt,
hình như bị trầy da, mặc dù không nghiêm trọng lắm nhưng bị trầy một
mảng lớn, da thịt đỏ tươi nhìn mà giật mình.
Holl dời sự chú ý khỏi người An Hòa, nói với
y tá, “Đi lấy hòm thuốc tới đây.”
Hòm thuốc được mang tới, An Hòa nhận lấy nói
với người đàn ông bị thương, “Để tôi giúp anh, gần đây tôi đặc biệt
tâm đắc với mấy chuyện xử lí vết thương này.”
Lấy bông và một ít thuốc khử trùng thấm vào
bông, kéo cánh tay người đàn ông tới nói với anh ta: “Hơi đau một
chút, nhịn một lát thôi.”
“Không sao!”
Miếng bông màu trắng nhẹ nhàng đụng vào miệng
vết thương dính đầy máu đen, Người đàn ông không nhíu mày nhưng thiếu
nữ trước mặt như là cảm nhận được đau đớn, miệng vừa thổi lên vết
thương vừa giống như đang dỗ một đứa trẻ thì thào, “Không đau đâu…xong
ngay thôi.”
Người đàn ông nhìn cái đầu nhỏ sắp dán lên
cánh tay mình, ánh mắt hiện lên một vẻ ấm áp, khó trách giáo phụ
lại để ý tới cô ấy, khó trách thủ lĩnh tổ chức sát thủ được xem
là đứng đầu thế giới lại vì cô ấy mà không màng đến tính mạng của
mình, một người như vậy nếu đổi lại là mình chắc hẳn cũng sẽ không
tiếc tất cả mà bảo vệ.