Chạy Nữa Tao Cắt Chân Mày!

Chương 10: 10: Bổ Túc Cho Mày






- Con ngốc này.

YY cốc lên đầu tôi một cái, vẻ mặt đằng đằng sát khí- Ơ, sao bà đánh tui.

Nhăn mặt xoa xoa cái cục u trên đầu, những người còn lại cũng chẳng hó he lời nào, nhìn qua môt lượt, tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, cái này có phải gọi là có phúc cùng hưởng có họa tự chịu không- Bà nhìn cái gì, tui hỏi bà, bà chạy lại cái chỗ đó để làm cái đéo gi! YY bực mình quát lên- Đúng đúng, bà chạy lại cái chỗ đó làm gì.

Tư Vũ chen vào, thêm chút mắm dặm thêm muối, bị ánh mắt của tôi xẹt qua một cái, Tư Vũ nghiến chặt răng, chả dám nói lời nào nữa- Tui có việc thật mà.


Tôi kéo nhẹ cái áo của YY, chớp chớp con mắt to tròn của mình (đặc điểm duy nhất ưa nhìn), YY tức giận chả thèm nhìn tôi, quay mặt đi- Bà…, được rồi, bà chạy lại đầu kia làm gì?- Trả áo! Tôi nhún vai nói như đúng rồi, khiến sắc mặt cả bọn trong lớp từ đen sang xanh rồi cuối cùng lại trắng bệch cả đám- Trả…á..o.

YY hốt hoảng nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ sệt- Ừ hứ- Đệch mợ, tiểu băng lãnh, bà cũng quá trâu bò rồi, lại dám đi ăn cắp áo của anh ta, đi, đi với tui quay lại xin lỗi ngay.

Tôi chưa kịp nói gì thì bị Tư Vũ kéo tay, nhưng chưa bước được nửa bước thì bị YY đấm cho một phát- Mày bị ngu hả, giờ đưa cô ấy lại đầu kia thì khác gì đưa Niên Niên vào chỗ chết đâu chứ, để tao nghĩ cách- Uhuhu, tiểu băng lãnh sẽ die ư- Phải cứu tiểu băng lãnh- Cái bà nhà nó chứ, tiểu băng lãnh mới vào trường ngày thứ nhất, không thể nào có chuyện này được- Mấy ba mấy má lo nghĩ cách đi, nói nhiều thì được cái đéo gì…Bọn bạn trong lớp cứ nhao nhao lên, tôi khẽ đưa tay lên xọa nhẹ thái dương, sức tưởng tưởng của cái lớp này có thể đi làm phim viễn tưởng được rồi đó, cái gì mà sẽ die, cái gì mà nghĩ cách, bà đây đang sống sờ, đừng có rủa à nghen- Stop here.

Tôi đứng phắt dậy, hét lên một cái, mọi ánh mắt đều dồn lên phía tôi- Thôi xong rồi, mày nên vào bệnh viện.

YY sờ sờ trán tôi- Đúng đúng, chắc bà lo sợ quá, nên đi vào bệnh viện- Để cho tụi tui giải quyết vụ này- Khoan, tụi mày im hết cho tao (tôi tức quá nên đổi cách xưng hô hồi nào luôn).

Cả bọn nhìn tôi như sinh vậy từ trên trời rơi xuống “Tụi mày”…Im lặng~~~- Tiểu băng lãnh…- Cái gì, tao đã bảo là tao chỉ đến trả áo thôi mà, bọn mày nghĩ quá xa rồi.


Tôi định nói tiếp thì bọn kia đã ôm chầm lấy tôi (ngoài trời thì nóng chảy mơ, mấy anh chị trong này thì ôm nhau như đúng rồi)- Niên Niên, bây giờ mày chính thức trở thành một thành viên trong lớp 11a3.

Tôi nghe như sấm nổ bên tai, vậy là lúc đầu tôi không phải là thành viên lớp đó à- Tiểu băng lãnh, chúc mừng chúc mừng- Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Tôi nghe bọn bạn nói mà chả hiểu mô tê gì, vừa nóng vừa tức- Có gì thì thả tao ra rồi nói được không, trời nóng mà tụi mày ôm như này hoài chắc tao thành gà luộc luôn mấtSau một hồi được giảng dạy cái gì mà quy luật của lớp 11a3 thì tôi mới nhận ra được một điều “Cho tôi đổi lớp được không?”, quy luật xác nhận người mới xem có đủ tư cách để làm thành viên của lớp không thực sự quá trâu bò, chắc ý nghĩ táo bạo này chỉ có lớp 11a3 tạo ra được, tôi vừa nghe vừa há hốc miệng- Tại hạ xin bái phục, xin nhận một lạy của tại hạ.- Ấy chết, miễn lễ miễn lễ- Mà lúc nãy mày nói trả áo là sao.

YY nhất thời không chịu được sự tò mò của mình mà lên tiếng hỏi, hội những chị em bà tám cũng hướng ánh mắt long lanh đầy đợi chờ về phía tôi, nhìn đám bạn mà tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, đành kể lại tất cả mọi chuyện lúc sáng tôi gặp phải, đôi lúc đang kể thì có đứa lại hô lên tiếng vang thích thú (tôi gặp nạn mà bọn này nhìn có vẻ khoái chí lắm), tưởng kể xong sẽ được tha mạng ai ngờ đâu…- Á đìu, đi đi, mượn lại cái áo đó cho chúng tao xem đi.

Tư Vũ hớt ha hớt hải lên tiếng, đám loi choi lóc chóc phía sau cũng gật đầu cái rụp, ánh mắt đầy mong chờTôi “…”.


Cái này rốt cốt là cái thể loại gì, nhìn tôi giống một con người mặt dày lắm sao, tôi đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió khó khắn trong cuộc đời, mất nguyên bữa trưa chỉ để trả lại cái áo, uhuhu- Tụi mày từ từ, sao cứ xồn xồn lên vậy, chắc là Niên Niên nó mệt lẳm rồi, cho nó nghỉ khoảng… YY dơ cái đồng hồ đeo tay lên xem xét một lúc, hai con mắt tôi nhất thời sáng lên, quả nhiên chỉ có YY mới đối xử tốt với tôi nhất- Aaaa, chỉ có mình mày hiểu tao, yê… Lao thẳng vào người YY, nhưng bị cô bạn lấy tay ngăn lại- Đừng tưởng bở, tao cho mày nghỉ khoảng 23s nữa, rồi lên lấy áo cho tụi tao xem.

Sét đánh giữa trời quang, aiyor, đứng hình mất 5s (còn 18s), tôi cứng ngắc miệng, chả biết nói thêm được lời nào, ấy, một bóng đèn phát sáng trong dòng suy nghĩ của tôi- Tao còn chả biết anh ta tên gì, sao mà mượn áo được, bọn mày bỏ cái suy nghĩ đó đi.

Tôi khuất khuất tay, bước đi, nhưng đời đúng thật không như là mơ, mới đi được vài bước thì tôi lại bị kéo lại, tiếng cười ghê rợn lại cất lên (bất an)- Hehehe, bọn tao…sẵn sàng…bổ túc cho mày- AAAAAA, HELP!