Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 97




Mưu tính từng bước một, chỉ đợi con mồi vào lồng.

Long giá hoàng đế rời khỏi kinh thành, người toàn kinh thành đều biết hoàng đế muốn đến tham gia đại hôn của Thủ phụ đại nhân, theo long giá còn có không ít quan viên. Mà những quan viên bận rộn trong kinh thành cũng nhờ người ra roi thúc ngựa đưa lễ.

Trong đó, lấy Binh bộ Thượng thư Đỗ Cảnh là nở mày nở mặt nhất. Trong triều có không ít đồng liêu lén nói ông ấy cáo già xảo quyệt, miệng nói là duy trì trung lập không nghiêng không lệch đi đâu, ai ngờ sau lưng lại để con rể mình im hơi lặng tiếng đi nịnh bợ Thủ phụ. Tuy rằng người kế vị không phải là đứa bé có huyết thống của Hi gia, nhưng vị trí đương kim cũng là một tay Thủ phụ hắn nâng đỡ lên trên.

Triệu Túc vừa rớt đài, người có thế lực nhất trong triều chính là Thủ phụ.

Trước kia không tìm thấy cơ hội để nịnh bợ, lúc này vất vả lắm Thủ phụ đại nhân muốn thành thân, đám người này tìm đủ cách để tặng lễ.

Đỗ Cảnh hiểu dự định của đám người này, chẳng qua ông ấy cũng chỉ bĩu môi khinh thường mà thôi. Chỉ sợ hiện tại cả triều này cũng chỉ có ông ấy và hoàng đế là biết mưu tính của Hi Phù Ẩn.

Sau một tháng, tuyết ngừng lại.

Hôm nay khi trời còn chưa sáng, trong thành Bình Giang đã được quét dọn sạch sẽ. Buổi sáng khi mặt trời vừa mới ló dạng, trong thành đã vô cùng náo nhiệt, không còn sự yên tĩnh của ngày xưa. Hai bên đường phố vây đầy người lớp trong lớp ngoài, cả đám rõ ràng đã lạnh đến rét run, nhưng vẫn cứ duỗi dài cổ ra xem náo nhiệt. Trên mặt ai nấy đều là vẻ vui sướng, người không biết còn tưởng rằng họ mới là kẻ thành thân.

Không lâu sau, từng tiếng pháo bùm bùm vang lên, đám người càng thêm hưng phấn. Ai nấy đều hận không thể chen ra đằng trước, miễn cho bỏ lỡ điều gì.

“Tới, tới rồi!”

“Tân lang thật là tuấn tú!”

“Thủ phụ đại nhân của chúng ta là mỹ nam có tiếng, sao mà không tuấn tú cho được.”

“Thủ phụ đại nhân đón dâu thật là khí phái!”

“Đúng vậy đúng vậy, không biết tân nương tử trông thế nào.”

“Ây da, ta biết ta biết. Biểu muội nhà mẹ đẻ của ta từng làm nha hoàn trong phủ Tri phủ lão gia, nàng từng thấy rồi, nghe nói cũng đẹp lắm!”

“Tân nương tử chắc chắn là đẹp rồi, nếu không tân lang tuấn tú thế này chướng mắt nàng!”

“Nghe nói hôm nay hoàng thượng cũng tới!”

“Thật sao? Hoàng thượng cũng tới?”

“Chứ còn gì, hôm qua đã vào thành rồi, ta còn đi xem mà, cực kỳ khí phái!”

Người nói chuyện tấm tắc chép miệng, điệu bộ cùng chung vinh dự.



Người ngoài hoàn toàn không biết gì với những chuyện sắp sửa xảy ra sau lưng hôn lễ, bọn họ chỉ biết Bình Giang yên lặng đã lâu sống lại vì buổi hôn lễ này. Bọn họ thảo luận khí thế ngất trời, nhưng không nghĩ rằng mỗi một người trong hôn lễ đều căng thẳng thần kinh.

Bên trong Hi phủ tuy rằng bề ngoài vẫn tùy ý cho khách khứa ra vào, cực kỳ lơi lỏng, nhưng trên thực tế đã âm thầm bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ đến khi Triệu Túc xuất hiện.

Chẳng qua y rất bình tĩnh, bắt đầu từ lúc tổ chức hôn lễ đến tối, vẫn không thấy tung tích của y. Nếu không phải người của Hi Phù Ẩn phát hiện trên đường từ Bắc địa đến Bình Giang có chút dấu vết để lại, có thể hắn sẽ thật sự cho rằng là bọn họ tính toán bỏ sót.

Khương Mạc lại cảm thấy không có gì để lo lắng, nàng luôn có một trực giác rằng Triệu Túc nhất định sẽ đến.

Mà sự thật chứng minh điều Khương Mạc suy nghĩ là đúng.

Không lâu sau, màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ mới lên.

Hôm nay trong phủ đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, màu đỏ vui sướng khắp nơi!

Rượu quá ba tuần, Đỗ Cảnh, Lý Minh Chu và Lỗ Mông rót Hi Phù Ẩn say chuếnh choáng. Rượu uống một ly lại một ly mãi không ngừng, giữa lúc vui cười ầm ĩ, lại có người nói muốn đi gặp tân nương tử.

Câu này vừa ra, mọi người đều ồn ào theo, không khí náo nhiệt vô cùng.

Nếu không phải còn có một hai kẻ tỉnh táo ngăn cản lại, chỉ sợ đám người này đã tiến vào hỉ phòng như ong vỡ tổ.

“Chỗ của Hi đại nhân thật là náo nhiệt!”

Đại đường bỗng yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía những bóng dáng không biết khi nào đã xuất hiện như quỷ mị. Đám người này ai nấy đều mặc đồ trắng, hình thành sự đối lập mãnh liệt với màu đỏ đầy Hi phủ.

Trong ngày đại hỉ mà mặc đồ như có tang, nhìn vào đã khiến người ta cảm thấy đen đủi. Cái cách Triệu Túc gây khó chịu cho người khác trước giờ đều rất thất đức.

Kẻ cầm đầu quét mắt nhìn mọi người một phen, ngẩng đầu cười nói: “Rượu mừng của Thủ phụ đương triều, không biết tại hạ có vinh hạnh để uống một ly hay không!”

Hi Phù Ẩn nhăn mày lại, hơi ngoài ý muốn với kẻ đến, người này thế mà không phải Triệu Túc mà là gia thần của y, cũng là mưu thần của y, Xương Tiều.

So với Tôn Chiêu và Lê Phàn, tên Xương Tiều này thần bí hơn rất nhiều. Xương Tiều không vào triều làm quan, lúc trước vẫn không hiện danh tiếng, Hi Phù Ẩn cũng chỉ mơ hồ nghe nói về người này, nhưng không quá hiểu biết về hắn ta. Mãi đến lần trước khi Triệu Túc có thể trốn khỏi cung, Xương Tiều mới thật sự tiến vào mắt hắn.

Lần này Triệu Túc có thể trốn chui trốn lủi yên lành đến tận hôm nay, Xương Tiều cũng có công trong đó.

Hi Phù Ẩn mặc một bộ đồ đỏ, càng thêm khiến mặt mày như ngọc, phong thần tuấn tú. Hắn chậm rãi tiến vào phía trước, chậm rãi quan sát người phía sau Xương Tiều, mới mở miệng nói: “Triệu Túc đâu?”

Xương Tiều chắp một tay ra sau lưng, không rõ ý định: “Đại hôn của Hi đại nhân, quốc công gia nhà ta đương nhiên không thể vắng họp rồi. Nhưng chẳng qua có tiểu nhân quấy phá, quốc công gia nhà ta trung quân ái quốc, lại bị người ta hãm hại mưu phản, bị triều đình đuổi giết. Quốc công gia vẫn luôn muốn gặp mặt hoàng thượng để tự mình nói về việc này, chỉ là kinh thành không dễ vào, quốc công gia vừa nghe nói Hi đại nhân thành thân, hoàng thượng muốn tới đây, bèn không ngừng tăng tốc, không màng ngày đêm tiến tới.”

Nói xong, hắn ta lại nhìn vào trong: “Hẳn là hoàng thượng đang ở trong đúng không, có thể mời Hi đại nhân truyền lời giúp được không?”

Triệu Túc thế mà không xuất hiện, Hi Phù Ẩn chau mày.

Chỉ là buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi, không thể nào ngừng lại được. Huống chi, Hi Phù Ẩn không tin Triệu Túc không đến Bình Giang.

“Loại tiểu nhân tặc tử như Triệu Túc, làm loạn triều cương, vốn nên chết muôn lần, còn không cho hắn ta ra thúc thủ chịu trói!”

Đỗ Cảnh đặt chén rượu trong tay lên bàn, chạy lên hung hăng nói.

Lời ông ấy vừa ra, Xương Tiều lập tức âm u nhìn vào ông ấy, sát ý trong mắt phun trào ra ngoài: “Ngươi là cái thá gì mà dám bất kính với quốc công gia.”

“Hừ! Bản quan vốn là quan nhất phẩm được hoàng thượng thân phong, Binh bộ Thượng thư. Loại loạn thần tặc tử như ngươi không dám phạm thượng làm loạn!”

Xương Tiều hơi cắn môi, hồi lâu sau cũng không để ý đến Đỗ Cảnh nữa, dù sao thì đêm nay đám người này đều phải chết.

“Xem ra hôm nay Hi đại nhân không quá hoan nghênh tại hạ!”

Hi Phù Ẩn vốn không muốn nhiều lời với Xương Tiều, lúc này Triệu Túc lại không thấy bóng dáng, hắn càng không tính nói thêm điều gì.

Hắn trực tiếp giương tay lên nói: “Bắt lấy!”

Chỉ nghe thấy giọng hắn vừa dứt, khách khứa mới vừa nãy còn uống rượu và đám hạ nhân hầu hạ kia lập tức mặt không biểu cảm rút ra con dao giấu dưới bàn, không nói hai lời vọt lên trên.

Hóa ra hôm nay ngoại trừ đám người Đỗ Cảnh ra, khách khứa còn lại đều là ám vệ.

Giờ phút này, cả Hi phủ đã trở thành tường đồng vách sắt, đám người Xương Tiều chỉ có thể vào mà không thể ra.

Xương Tiều vốn đã đoán được tình huống này, tuy rằng mặt hắn ta hơi thay đổi, nhưng vẫn tính là trấn định. Hắn ta rút đao ra, chặn người xông lên, chỉ nghiêng đầu nhỏ giọng nói với người gần với hắn ta nhất: “Lập tức thông báo cho quốc công gia.”

“Vâng.”

Chỉ thấy sau khi người kia được dặn dò, thì lập tức rút ra ống trúc bên hông, đưa tay kéo ra dây nhỏ nhét bên trong.

Có ám vệ thấy thế, lập tức thầm nói không ổn, tiến lên ngăn cản lại ngay, nhưng động tác vẫn chậm hơn một bước.

Một âm thanh vang lên, một quả pháo hoa màu đỏ bắn lên không trung.

Mắt thấy không thể ngăn cản, ám vệ trực tiếp giết chết người nọ.

Xương Tiều cắn răng, oán hận nói: “Hôm nay để chúng ta đưa tang cho Hi Phù Ẩn và tiểu hoàng đế đi!”

Nhân mã hai bên ngay lập tức quần chiến, ngươi tới ta đi, dưới ánh đao kiếm, máu bắn ra ba thước.

Hi Phù Ẩn và đám người Đỗ Cảnh lập tức lui ra sau, đi vào bên trong.

Chân của Lý Minh Chu run rẩy, sắc mặt trắng xanh.

Đỗ Cảnh thấy vậy, trừng mắt hắn một cái: “Nhìn cái tiền đồ của ngươi kìa.”

“Nhạc, nhạc phụ đại nhân, cái này, cái này, sau đó thì chúng ta nên làm gì đây?”

“Theo Hi đại nhân.”

Nói xong, ông ấy bước nhanh chân hơn đuổi theo Hi Phù Ẩn vội vã phía trước.

Lý Minh Chu nhìn ra sau, vừa lúc có một kẻ mới bị đao chém ngã xuống dưới chân hắn, đôi mắt trừng to nhìn vào hắn. Lý Minh Chu kinh sợ đổ mồ hôi lạnh cả người, không dám chậm trễ nữa, đuổi theo đội ngũ phía trước.

Bên ngày loạn cả lên, không lâu sau, những chỗ khác trong phủ cũng loạn lên.

Nhân mã của Triệu Túc chia vài đường bắt đầu đánh vào trong Hi phủ.

May mà hôm nay vốn là một vở kịch chuẩn bị cho việc dẫn rắn ra ngoài, bắt ba ba trong rọ cho Triệu Túc, đã sớm được chuẩn bị trước.

Tuy rằng ngay từ đầu Xương Tiều cũng từng hoài nghi rằng buổi đại hôn này có phải là quỷ kế của Hi Phù Ẩn hay không, cho nên lúc đầu bọn chúng đều chờ thời cơ mà hành động, mãi đến khi bọn họ phát hiện tiểu hoàng đế mang Đỗ Cảnh theo, thật sự rời khỏi kinh thành tiến đến Bình Giang.

Tiểu hoàng đế vừa di chuyển, Triệu Túc ngồi không yên nữa, y thương lượng với Xương Tiều, quyết định làm một canh bạc khổng lồ.

Nếu thắng thì chúng sẽ thắng được thiên hạ này, nếu thua thì sẽ thua đến thảm hại.

Cho nên, cho dù người của chúng càng chết càng nhiều, Xương Tiều lại càng ngày càng hưng phấn. Bởi vì người của chúng đã sắp đến gần tiểu hoàng đế rồi. Càng nghĩ, Xương Tiều càng hưng phấn, máu cả người đều sôi trào.

Hắn ta chém giết một đường, cả người đều là máu.

Sắp, sắp rồi…

Đúng lúc này, đối diện hắn ta có một người vọt tới vung đao chém xuống, Xương Tiều trở tay không kịp, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đỏ tươi. Hắn ta đau đến mức cong lưng lại, run tay che đi nửa bên mặt bị thương, dùng con mắt còn bình thường bên kia giương mắt nhìn lên.

Mẫn Kiên toét miệng cười rất xán lạn: “Thế nào, một đao này của tiểu gia không tệ chứ!”

Xương Tiều thở hổn hển, máu đỏ tươi chảy từ khe hở ngón tay hắn ta, nhỏ giọt xuống mặt đất.

Hắn ta nhịn cơn đau đớn, buông bàn tay bị máu tẩm ướt kia ra.

Chỉ thấy trên mặt hắn ta, từ trán xuyên qua mắt phải đến má trái, có một vết máu thật dài nằm ngang cả trên khuôn mặt. Máu tí tách rơi xuống, Xương Tiều mặt đầy dữ tợn: “Đồ đáng chết!”

“Cái thứ chó này, ai sống ai chết còn chưa rõ đâu!”

Nói xong, Mẫn Kiên cầm đao vọt lên chiến đấu với Xương Tiều.

- -----oOo------