Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 94




Lượng nhiệt của mặt trời như bị hai ngày nắng kia tiêu hao sạch. Bắt đầu từ ngày hôm sau, sắc trời trở nên âm u, mùa đông rét lạnh chợt buông xuống mặt đất.

Ban đêm nằm ngủ trong chăn, tay chân rất lâu sau vẫn không ấm nổi. Mà điều Khương Mạc lo lắng nhất vẫn đã xảy ra, trong loạn thế, ngay cả ông trời cũng không muốn nhân từ thêm một chút.

Mạng người tiện như cỏ rác, câu này không phải vô cớ mà ra.

Mấy ngày sau đó, nước lạnh phun trào, tới buổi tối ngày thứ năm, gió lạnh vòng quanh cuốn tuyết lớn như lông ngỗng tới đây, không lâu sau, đất trời hoàn toàn thay màu, trời tuyết trắng lóa.

Nhiệt độ chợt tăng giảm khiến con người không thể thích ứng được ngay, cho nên mấy ngày nay trong phủ liên tiếp có người bị phong hàn.

Khương Mạc vừa sai người tăng cường bốc thuốc về cho người bị phong hàn uống, vừa sai người bắc một nồi canh gừng to trong phủ, chia cho người trong phủ uống. Đương nhiên, người mà nàng lo lắng nhất trong số đó chính là Yến Bình.

Lúc trước Yến Bình từng bị ngược đãi, năm ngón chân trái bị đồng thời cắt đứt mà chưa từng được trị liệu tốt, lúc trước có thể nhặt về một cái mạng đã là kỳ tích. Giờ đây mùa đông khắc nghiệt, di chứng mà vết thương nhóc để lại ngay lập tức phản ứng. Bắt đầu chỉ là hơi hơi đau, sau đó càng thêm nghiêm trọng.

Mãi đến mấy ngày gần đây, cơn đau thấu xương đã khiến nhóc không thể xuống đất đi lại, đôi chân lạnh lẽo đến mức như đóng băng, chạm vào chỉ thấy buốt lạnh, đêm qua Yến Bình lại còn sốt cao nói mê.

Cũng may có Triệu đại phu tới kịp thời bốc thuốc, hơn nữa còn tận tâm chăm sóc cho Yến Bình, nhóc mới đỡ sốt.

Khương Mạc nhìn nhóc sốt đến mức mặt đỏ bừng còn không ngừng kêu đau, hốc mắt cay cay, thiếu chút nữa rơi lệ. Nàng đã từng thử rồi, dị năng của nàng không thể khiến chi gãy của Yến Bình mọc lại, điều nàng có thể làm chỉ có thể là khiến nhóc ít đau đớn hơn thôi. May mà nhóc chỉ bị đau đớn, không có uy hiếp gì đến tánh mạng.

Ngày tháng trôi qua nhanh hơn, phố lớn ngõ nhỏ bên ngoài đã không còn có thể thấy được bóng người, sau này, thứ thấy được cũng chỉ còn là thi thể đông cứng bên ngoài.

Theo tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, Hi Phù Ẩn cũng càng ngày càng bận rộn, đã mấy ngày rồi Khương Mạc chưa thấy bóng hắn, ngay cả bức tranh đã được đóng khung kia cũng là Mẫn Kiên đưa tới.

Khương Mạc khoác một chiếc áo choàng thật dày, dưới áo choàng còn ôm một lò sưởi tay đứng ở góc hành lang, hàng mày chau lại mãi không thả ra.

“Cô nương, công tử đã trở lại rồi!” Nguyệt Linh vội vã tới báo.

Khương Mạc nghe vậy lập tức ôm lấy áo choàng nhanh chân ra ngoài, kết quả khi người nàng vừa mới đến sân trước, nàng đã thấy Hi Phù Ẩn đưa Mẫn Kiên, Thành Phương và Bá Sơn đến đây.

“Trời lạnh thế này sao lại ra ngoài?”

Lúc này bầu trời còn rơi tuyết, Khương Mạc chỉ mới đi vài bước mà quần áo bên ngoài đã ẩm. Hi Phù Ẩn lấy dù trên tay Mẫn Kiên, che trên đầu Khương Mạc.

“Ta không sao, bên ngoài thế nào rồi?” Khương Mạc lo lắng sốt ruột hỏi.

“Ven đường có mấy tên ăn mày chết rét, lương thực dự trữ, áo bông chăn bông và than củi, củi lửa trong thành đều đầy đủ, không có vấn đề gì. Ta đã sai Lý Minh Chu dọn dẹp nghĩa trang lúc trước thu dụng người bị ôn dịch, lấy nó để thu dụng ăn mày trong thành, hy vọng có thể vượt qua mùa đông này…”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Giá rét tới quá đột ngột, rất nhiều người bị đánh cho trở tay không kịp, trong lúc nhất thời người bị bệnh không ít, y quán trong thành đã nhét đầy người. Đại phu thì vội đến mức chân không rời đất, cũng may đám đại phu lúc trước chữa ôn dịch đã có đủ kinh nghiệm để ứng đối với tình huống bây giờ, cộng thêm việc bản thân Bình Giang cũng là một tòa thành phồn hoa, các loại vật tư dự trữ cũng đủ dùng, trong lúc nhất thời không có vấn đề gì.

“Bây giờ điều thật sự khó giải quyết nhất chính là những địa phương bên ngoài Bình Giang, những địa phương đó không dồi dào bằng Bình Giang, cộng thêm dân chạy nạn từ Bắc địa chạy tới đây nữa, người đói chết, chết rét càng ngày càng nhiều. Nếu không kịp thời ngăn chặn xử lý, chỉ sợ sẽ tái hiện tình cảnh ở Bắc địa!”

Lúc nói chuyện, bọn họ đã bước vào thư phòng, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang bưng trà gừng ấm người đến, hai người uống một hơi cạn sạch, Mẫn Kiên, Thành Phương và Bá Sơn cùng đến cũng có phần.

Cái nồi được nấu trong phủ chưa hề tắt lửa.

“Có cách nào không?” Khương Mạc mím môi hỏi.

“Ta đã đưa tin đến kinh thành, lần này ta tự mình trấn giữ, lấy thành Bình Giang làm trung tâm để chủ trì toàn cục.”

Nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn, Hi Phù Ẩn sẽ không trở lại kinh thành quá nhiều, mà chuyện của Triệu Túc cũng chỉ có thể tạm gác sang một bên. 

Nhìn quầng thâm trước mắt Hi Phù Ẩn, Khương Mạc mím môi nói: “Có chuyện gì ta có thể hỗ trợ hay không?”

Hi Phù Ẩn nghe vậy bỗng cười: “Có, sau này Hi phủ này cần nàng lo liệu!”

Khương Mạc sửng sốt: “Cái gì?”

“Ta đã sai người chế tạo một lần nữa rồi. Nhanh nhất là ngày mai, bảng hiệu Lâm phủ trước cửa lớn sẽ được thay đi, treo bảng Hi phủ lên trên.”

Khương Mạc ngẩn người, điều này đồng nghĩa với việc Hi Phù Ẩn muốn công bố thân phận của hắn ra ngoài, nói cách khác, không lâu sau thì người trong thiên hạ sẽ đều biết hắn đang ở Bình Giang.

“Bên Triệu Túc…”

Cánh tay Khương Mạc căng cứng, nàng lập tức nghĩ tới Triệu Túc đang trốn bên ngoài, lo lắng nói. Lúc trước kẻ này đã bắt Hi Phù Ẩn ở Bình Giang, làm như vậy không sợ có chuyện xảy ra hay sao?

Hi Phù Ẩn cười sâu xa: “Làm vậy không phải vừa lúc sao, một công đôi việc, đỡ cho ta phải tốn thêm sức.”

Triệu Túc trốn ở Bắc địa quá kín kẽ, có thể đưa y đến Bình Giang cũng có thể xem là một cách tốt.

Khương Mạc mím môi, nàng hiểu ý của Hi Phù Ẩn, chỉ là trong lòng vẫn có chút không yên tâm, nàng nói: “Dù sao thì chàng cũng phải cẩn thận một chút.”

“Ta biết mà!”

Hai người nói xong chính sự, lại hàn huyên mấy câu: “Bức tranh kia Mẫn Kiên đã đưa cho nàng chưa?”

Hàng mày vẫn luôn nhíu lại của Khương Mạc chậm rãi thả ra, nàng cười gật đầu: “Ừ, tranh đang treo trong phòng ta này!”

Ngập ngừng một lát, nàng mới nhỏ giọng nói: “Chàng bận rộn như vậy, thật ra bức tranh đó có thể từ từ làm mà. Chàng xem, quầng thâm dưới mắt chàng đã đen thế nào rồi. Khoảng thời gian này chàng không ngủ ngon đúng không?”

Hi Phù Ẩn cười nhạt: “Ta làm lúc rảnh rỗi, không tốn thời gian mấy! Yến Bình thế nào rồi, đã khỏe chưa?”

Khương Mạc gật đầu: “Chỉ là mấy ngày nay không thể xuống đất, đã không còn sốt nữa. Ta sai người rót một bình nước nóng dưới chân đệ ấy, để đệ ấy dễ chịu một chút.”

“Tổ mẫu thì sao? Ngày hôm qua sức khỏe thế nào?”

“Tổ mẫu cũng khỏe, người nói bây giờ chỉ mong ôm chắt trai, phải…”

Nói được một nửa, Khương Mạc ngừng lại, trên mặt nhuộm mấy rặng mây đỏ.

Sao lại nói lời này ra rồi!

Khương Mạc hơi tự trách mình lanh mồm lanh miệng, lại khó được có chút thẹn thùng.

Đang lúc đầu nàng chỉ toàn nghĩ làm sao đánh trống lảng cho chuyện này trôi qua, Hi Phù Ẩn bỗng thở dài một tiếng: “A Khương, chờ chuyện này trôi qua chúng ta sẽ thành thân, là ta có lỗi với nàng!”

“Không sao, không có gì mà sai hay không sai, ta không quá để ý người bên ngoài nói thế nào, dù sao chúng ta cũng chỉ ở nhà đóng cửa mà sống. Tổ mẫu đối xử với ta rất tốt, xem ta là cháu gái ruột. Phù Lan cũng đối xử với ta rất tốt, chàng đừng nghĩ nhiều!”

Đối với chuyện này, Khương Mạc nghĩ rất thoáng, lúc trước khi bản thân nàng không có Hi Phù Ẩn, nàng đã từng quyết định ở một mình cả đời. Bây giờ gặp gỡ, mọi người đều đối xử rất tốt với nàng, trừ không ngủ cùng nhau ra, trạng thái giữa hai người không khác gì người đã thành thân. Huống hồ, mấy thứ như thanh danh ở chỗ nàng không quan trọng là mấy. Trước kia, điều nàng nghĩ chính là phải sống sót, sống một cuộc đời an ổn. Còn bây giờ, điều nàng suy nghĩ chính là muốn sống bình yên cả đời với Hi Phù Ẩn, cho nên hình thức gì cũng không quan trọng, quan trọng là bọn họ đều bình an, khỏe mạnh, vui sướng.

Sự phóng khoáng của Khương Mạc khiến tâm tư Hi Phù Ẩn càng thêm phức tạp, nhưng những nỗi lòng phức tạp đó cuối cùng lại hóa thành một câu: “Chờ xong chuyện rồi, ta nhất định sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng!”

Khương Mạc cười gật đầu.

Nhưng bọn họ lại chẳng biết, sau này chuyện này sẽ trở thành chấp niệm cả đời của Hi Phù Ẩn.



Quả nhiên giống như lời Hi Phù Ẩn, ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng hết, bảng hiệu ngoài cổng đã bị thay xuống, hai chữ Hi phủ được treo lên trước.

Mấy hạ nhân quanh nhà thấy động tĩnh lớn như vậy, lúc đầu còn tưởng rằng phủ nhà này đổi chủ nhân, nhưng đợi hồi lâu chỉ thấy người đổi bảng hiệu mà không thấy có người dọn vào, bèn buồn bực.

Bấy giờ có kẻ hạ nhân biết chữ lanh lợi, lập tức nhận ra đây là chuyện thế nào, lật đà lật đật truyền lời cho chủ nhân nhà mình.

Giữa thiên hạ này người nhà họ Hi không có bao nhiêu, người thu được tin tức đều liên tục suy đoán rằng cái họ “Hi” này có phải là cái họ “Hi” trong suy nghĩ của bọn họ hay không.

Không đến nửa ngày, người trong thành Bình Giang đều biết trong thành có một tòa nhà đổi biển, lúc này đang treo hai chữ Hi phủ chói lọi lên trên. Cũng có người sinh nghi trong lòng, lặng lẽ đến quan phủ tìm hiểu tin tức, lại phát hiện tri phủ Lý Minh Chu không có phản ứng gì với chuyện này, người đi thăm dò cũng chỉ có được một câu của Lý Minh Chu ‘liệu mà tôn mà kính’, không còn dặn gì thêm.

Chậc, thế thì chắc là hàng thật rồi, cái “Hi” này chính là cái “Hi” mà bọn họ đang nghĩ.

Mà Lý Minh Chu kia cũng đã sớm biết chuyện này.

Thành Bình Giang vốn đặc biệt im ắng vì trời rét buốt ngay lập tức náo nhiệt lên, đầu đường cuối ngõ đều truyền nhau chuyện này, đến chiều thì tri phủ phát bố cáo.

Tuyết lớn phương Nam thành họa, bá tánh chịu khổ, Thủ phụ Hi đại nhân phụng ý chỉ của hoàng thượng, tọa trấn tại Bình Giang tự đốc thúc công việc lần này.

Nếu buổi sáng vẫn là lén truyền lời cho nhau, thì buổi chiều trong thành toàn tiếng ồ lên. Ai mà không biết Thủ phụ đại nhân là thân phận gì, sinh ra trong Hầu phủ Hành Dương Hi gia, có một căn Hầu phủ Hành Dương ở kinh thành, ở biên cương còn có một căn phủ Đại tướng quân, nhưng hôm nay lại có thêm một cái Hi phủ ở Bình Giang, rốt cuộc là có ý gì đây.

Người ở gần đây lại biết rằng lúc trước trong phủ này có một vị lão phu nhân và một vị cô nương trẻ tuổi, sau đó thì có một đứa bé và có một nam tử tuấn mỹ tuổi độ thanh niên dọn vào. Chuyện này vừa lộ ra, hai người ở trước có thân phận gì cũng có thể đoán được đại khái.

Người đoán được điều này càng thêm kích động, người Hi gia có thân phận gì chứ, đó là người trên tầng trời, mà nhân vật ở tầng lớp đó bây giờ lại ở cách vách bọn họ!

Người có nhà gần Hi phủ ngồi không yên, vội vàng đến nịnh bợ.

Chỉ mới một ngày, trên tay Khương Mạc đã thu được vài cái thiệp mời. Khương Mạc nhìn chồng thiệp mời dày cộm kia, chỉ cảm thấy đau đầu. Nếu nói Khương Mạc chỉ mới là đau đầu, thì bây giờ trong thành đã có người sợ tới mức hận không thể một đao chặt cổ, chết cho xong việc, đó chính là tứ đại thương hộ lấy Bạch Viễn Sơn cầm đầu.

“Ngươi nói, ngươi nói đi, giờ phải làm sao bây giờ?” Tôn Phú Nhân lau mồ hôi trên trán, mùa đông mà trán toàn là mồ hôi lạnh, cả người ròng ròng mồ hôi, mặt mày toàn vẻ kinh hoàng. Tin tức của bọn họ nhanh nhạy, sau khi nghe ngóng thì biết chuyện của Hi gia, rốt cuộc cũng biết người bên trong là ai, đó không phải là người phụ nữ lúc trước uy hiếp bọn họ hay sao?

- -----oOo------