Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 77




“Được rồi, ngươi ồn ào cái gì!”

Lỗ Mông không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Lý Minh Chu một cái, nói.

“Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, đám thương nhân kia nắm dược liệu và lương thực trong tay, mắt nhìn bá tánh bình dân không gạo không thức ăn. Chúng ta muốn trị ôn dịch cũng không có thuốc để trị, không phải là hồ đồ hay sao?”

Khương Mạc cau mày gật đầu nói: “Lý đại nhân nói đúng, bây giờ trữ hàng chiếm lời không phải là một dấu hiệu tốt. Ngọn cờ này cần phải dừng lại, nếu không sau này người chịu khổ chính là chúng ta.”

Dân sinh tướng loạn chính là được tích lũy từng chút như vậy, cho nên cần phải bóp chết hoàn toàn ngay từ khi mới xuất hiện dấu hiệu.

Khương Mạc lấy phương thuốc trong lòng ngực ra đưa cho Lý Minh Chu: “Đây chính là danh sách của những cửa hàng đó, Lý đại nhân nhìn xem có quen biết gì không.”

Lý Minh Chu vội vàng tiến lên tiếp phương thuốc, mở ra xem: “Hiệu buôn Phúc Mậu, tiệm lương thực Xương Thăng, tiệm thuốc Thụy Khang…”

Càng đọc, giọng của Lý Minh Chu càng biến mất.

Không vì điều gì khác, chỉ vì những cái tên trên đó hắn đều biết, hơn nữa không lâu trước đó chủ nhân của những nhà buôn này còn tìm tới hắn. Bọn họ chính là tứ đại thương hộ Bình Giang, Bạch gia – Chu gia – Kiều gia – Tôn gia. Bình thường quan hệ giữa Lý Minh Chu và bọn họ cũng không tệ, hắn làm sao cũng không ngờ được vào lúc này bọn họ thế mà liên hợp ngáng chân hắn.

Đúng vậy, Lý Minh Chu cho rằng bọn họ không có ý tốt, cố ý muốn nhằm vào hắn. Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, lần trước bốn người kia mới cùng nhau đến tìm hắn, không đến một tháng đã liên hợp lại quậy cái Bình Giang này thành như vậy, trong đó không có gì quỷ mới tin!

Lý Minh Chu càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hắn cầm phương thuốc không ngừng đi tới đi lui, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Không được, ta phải đi tìm bọn họ, Bình Giang này không phải là nơi bọn họ muốn làm gì thì làm, trong thành Bình Giang còn có ông trời, không tới phiên bọn họ làm mưa làm gió!”

Dứt lời, Lý Minh Chu vung tay áo muốn đi, nhưng người vừa mới bước qua ngạch cửa đã xoay lại, kéo Lỗ Mông muốn tính đi cùng, vừa đi vừa nói: “Lỗ tướng quân, ngươi phải đi cùng ta, dù có cướp, hôm nay cũng phải cướp đồ từ trong tay đám gian thương đó ra ngoài.”

Lỗ Mông mặt không cam nguyện, theo ý hắn thì Lý Minh Chu cũng là một tên phế vật, chút chuyện này còn không xử lý tốt, còn bị đám thương hộ kia đắn đo. Nhưng không muốn là một chuyện, việc này vẫn phải xử lý.

Nghĩ vậy, Lỗ Mông vẫn đi cùng với Lý Minh Chu.

Khương Mạc im lặng, nàng lại ngồi thêm một hồi mới đứng dậy về nhà.

Sau khi trở lại phủ, nàng lập tức thay một bộ quần áo, sau đó đi thẳng đến chỗ lão phu nhân.

Sắc mặt Khương Mạc nghiêm trọng, lão phu nhân vừa nhìn đã rõ mọi chuyện không đơn giản, cũng nghiêm mặt nói: “A Khương, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khương Mạc gật đầu, nói với lão phu nhân: “Tổ mẫu, hôm nay con tới là muốn hỏi xem một chút, tiền trang Hằng Thông có phải là sản nghiệp của Hi gia không ạ?”

Lão phu nhân không đoán được rằng nàng sẽ hỏi điều này, có chút giật mình, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy, tiền trang Hằng Thông chính là hiệu buôn mà lúc trước Phù Ẩn thành lập. Lương thực của lính biên cảnh hơn một nửa được kiếm từ tiền trang Hằng Thông.”

Khương Mạc nhấp môi, lúc này mới từ từ kể mọi chuyện ra: “Tổ mẫu, nguyên nhân của chuyện này là do học đồ tham tài bên nghĩa trang trộm phương thuốc trị liệu ôn dịch của Triệu đại phu ra ngoài…”

Sau khi kể lại ngọn nguồn sự việc một lần, Khương Mạc mới nói: “Bây giờ Lý đại nhân và Lỗ tướng quân đã đi tìm tứ đại thương hộ kia!”

Lão phu nhân nói: “Con cảm thấy bọn họ sẽ ra về tay không sao?”

Khương Mạc không phủ nhận lời của lão phu nhân: “Vâng, nếu mấy kẻ này dám làm như thế, đương nhiên đã nghĩ kỹ chiêu để đối phó rồi ạ. Huống hồ chuyện này là do Mẫn Kiên bảo ám vệ điều tra ra, Lý đại nhân và Lỗ tướng quân không có chứng cứ trong tay. Chỉ sợ lúc đó đám thương hộ kia gian xảo, không chỉ không thừa nhận mà còn cắn ngược lại. Lý đại nhân và Lỗ tướng quân có thể không trừng trị được người, còn bị người làm nhục!”

“Vậy sao con lại không ngăn cản bọn họ?” Lão phu nhân hỏi.

“Con cũng hy vọng thôi, nếu Lý đại nhân và Lỗ tướng quân thành công, con không cần phải dùng cách của con.”

Lão phu nhân nhớ tới câu hỏi mà lúc trước Khương Mạc hỏi bà, trầm ngâm một lát mới nói: “Con muốn lợi dụng tiền trang Hằng Thông?”

“Vâng. Hơn tám phần tiền tài của thương hộ thành Bình Giang đều gửi bên trong tiền trang Hằng Thông, cho nên thân phận là chủ nhân của tiền trang Hằng Thông rất có ích.”

Lão phu nhân lập tức hiểu ý Khương Mạc: “Con muốn uy hiếp bọn họ?”

“Là uy hiếp, cũng là ngăn cản. Nếu thị trường không được tuần hoàn, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ. Bọn họ có ý định nâng giá hàng lên, nhiễu loạn thị trường đã khiến nội thành Bình Giang xảy ra xôn xao không nhỏ. Bây giờ bên ngoài lòng người hoảng sợ, nếu không ngăn cản bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”

Cách làm của tứ đại thương hộ đúng là đáng giận, Khương Mạc nói đúng, quan phủ không trị được bọn họ. Nhưng tiền trang Hằng Thông không giống vậy, nó chính là tiền trang lớn nhất thành Bình Giang, nếu nàng lấy thân phận là chủ nhân của tiền trang đi tìm đám thương hộ kia, vừa đấm vừa xoa cũng có thể ngăn cản bọn họ.

Đây cũng là cách tốt nhất mà Khương Mạc có thể nghĩ tới, dù sao thì mạch máu thành Bình Giang bây giờ đã bị thương hộ nắm trong tay. Với bọn họ, cứng không được mà mềm cũng ép không xong, vô cùng khó xử.

“Cách của con rất tốt. Tiền trang Hằng Thông vẫn luôn do Đào Tam quản lý, con cầm lệnh bài đi tìm hắn, bảo hắn cùng đi với con, bọn họ sẽ không hoài nghi thân phận con.”

“Vâng!”

Khương Mạc tạm dừng một chút, giương mắt nhìn lão phu nhân, hỏi cực kỳ nghiêm túc: “Tiền trang Hằng Thông rất quan trọng, tổ mẫu không sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì trong tay con sao?”

Lão phu nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức dịu đi, mắt bà đầy vẻ hiền từ, như là một bà lão bình thường đang nhìn cháu gái nhà mình vậy.

“Ta già rồi, con mới là chủ mẫu đương gia sau này của Hi gia.”

Hết một câu, lão phu nhân không còn giải thích nhiều thêm nữa, mà Khương Mạc cũng chẳng còn hỏi.

Nên làm thế nào đã được quyết định rồi, nhưng Khương Mạc vẫn không lập tức lên đường, nàng muốn xem xem tình huống bên chỗ Lý Minh Chu và Lỗ Mông như thế nào trước mới bàn lại sau.

Mọi chuyện có kết quả rất nhanh, quả nhiên như suy đoán của Khương Mạc, không thu hoạch được gì. Không chỉ như thế, hai người còn bị tức giận không nhẹ.

Bọn họ đi dạo Bạch gia, Chu gia, Kiều gia và Tôn gia một vòng, thái độ của bốn nhà đều không khác gì nhau, đầu tiên là không thừa nhận, nếu ép cho nóng nảy sẽ quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể, hoặc là giận không thể át được, dáng vẻ như bị uất ức rất nhiều, chỉ thiếu điều không la lối khóc lóc.

Hôm nay Lý Minh Chu và Lỗ Mông ăn cả đinh mềm lẫn đinh cứng, Lỗ Mông tức giận đến mức thiếu chút nữa rút đao chém người, Lý Minh Chu cũng không tốt hơn là bao.

Khương Mạc nghe được tin tức xong thì thở dài một hơi, sau đó nói với Nguyệt Đang: “Ngươi đi gọi Mẫn Kiên và Chiến Võ tới đây.”

“Vâng!”

Sau đó Khương Mạc lại nói với Nguyệt Linh: “Ngươi đi tìm một bộ váy áo của phụ nhân tới đây, nhớ kỹ phải là loại tốt nhất, nếu không có thì đi mua một bộ, bảo tú nương sửa theo dáng người của ta, ngày mai ta muốn có!”

“Vâng!”

Chờ sau khi Mẫn Kiên và Chiến Võ tới, Khương Mạc nói lại kế hoạch của nàng một cách kỹ càng tỉ mỉ, cũng muốn hai người phải sắp xếp mọi thứ thỏa đáng.

Buổi sáng hôm sau, từ sáng sớm Khương Mạc đã thức dậy, sau khi nàng ăn sáng xong, Nguyệt Linh Nguyệt Đang lại tốn một canh giờ để trang điểm chải chuốt cho nàng. Chờ đến khi ăn mặc xong xuôi, Khương Mạc như đã biến thành một người khác, nàng mặc một bộ váy màu trắng bạc, trên váy có tơ vàng thêu hoa mẫu đơn, vừa sang trọng vừa đẹp đẽ quý giá. Hơn nữa hôm nay nàng búi tóc của phụ nhân, ở trên có cài mấy cây kim trâm và châu hoa. Nhìn bộ dáng này, người sáng suốt biết ngay là một vị quý phụ nhân!

Lúc Khương Mạc mới nhìn vào bản thân trong gương, nàng còn có chút hoảng hốt, cả người thoáng như đã trưởng thành không ít.

Trải qua đoạn thời gian chạy nạn lúc trước, mặt mày nàng có thêm vài phần kiên nghị, khí thế mạnh mẽ, cả người như đã thoái thai hoán cốt, hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc trước.

Khương Mạc rất vừa lòng với dáng vẻ bây giờ, ít nhất nhìn vào vẫn rất là khiếp người.

Chờ mọi thứ được thu xếp thỏa đáng, Khương Mạc dẫn theo Nguyệt Linh, Nguyệt Đang, Mẫn Kiên và Chiến Võ, cùng một đội hộ vệ nữa, cùng nhau ra cửa với Đào Tam đã sớm chờ ở cửa.

Nhà đầu tiên Khương Mạc đến chính là Tôn gia. Tôn gia là nhà có của cải yếu nhất trong tứ đại thương hộ, cũng dễ đối phó nhất.

Khương Mạc đứng ở cửa Tôn phủ, khuôn mặt dịu dàng chứa vài phần sắc bén.

“Xin hỏi phu nhân là?” Sai vặt ở cửa ngăn Khương Mạc đi, hỏi nàng.

Khương Mạc mặt không biểu cảm, không nói năng gì.

Lúc này, Đào Tam một bên liếc mắt nhìn gã sai vặt kia cực kỳ khinh miệt, nói: “Còn không mau đi thông báo cho lão gia nhà ngươi, bảo là Đào Tam của tiền trang Hằng Thông tới!”

Gã sai vặt kia không quen Khương Mạc, nhưng Đào Tam của tiền trang Hằng Thông lại rất nổi tiếng, trước mặt vị này, lão gia nhà mình cũng phải mặt mũi cười nịnh. Lúc này, gã cũng không dám chậm trễ: “Dạ, dạ, tiểu nhân đi ngay, làm phiền Đào lão gia chờ một lát.”

Nói xong, gã xoay người nhanh chóng chạy vào trong phủ để thông báo.

Gã sai vặt kia đi lại rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã thấy người ra ngoài, đương nhiên người cùng ra ngoài còn có đương gia của Tôn gia.

Đó là một người đàn ông trung niên diện mạo phúc hậu, ông ta mặt mày đầy vẻ tươi cười bước ra.

- -----oOo------