Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 65




Dừng tay!”

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, mắt thấy hai người sắp lấy lưỡi đao giao chiến, một tiếng hô to truyền đến. Âm thanh này Khương Mạc nghe rất lạ tai, Mẫn Kiên lại đặc biệt quen thuộc. Nhưng lúc này, hắn chỉ cách Khương Mạc một bước xa, đã không còn kịp dừng, lực tay không thu được nữa.

Mẫn Kiên cũng không phải là không nghe lời, nhưng hắn thật sự muốn tránh, lại không thể tránh khỏi, chỉ có thể cắn răng tiếp tục lên.

Keng!

Một âm thanh chói tai làm chệch cơ thể hai người ra ngoài, hai người lại đồng thời sát khí đầy mắt nhìn đối phương.

“Mẫn Kiên dừng tay!” Người mở miệng thấy thế, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chân hơi nhón lên đã nhảy tới. Sau đó, y bắt lấy tay Mẫn Kiên, nghiêm khắc nhìn hắn, lại nói một lần nữa: “Mẫn Kiên, dừng tay!”

“Bá Sơn, người đàn bà này cứ lén lút, ngươi để ta bắt nàng trước đã!”

“Mẫn Kiên…”

“A Khương!”

Bá Sơn còn đang muốn nói gì thì đã bị ngắt lời.

Ba người ở đây động tác giống nhau, đều quay đầu nhìn về phía người tới. Mà trong ba người này, Khương Mạc là phản ứng lớn nhất, chỉ thấy sắc mặt nàng thay đổi, vẻ sắc bén dịu đi vài phần, mang theo vài phần sầu lo.

Nàng bước vội tiến tới: “Sao chàng lại ra ngoài? Đường bên ngoài không phẳng, lỡ như té thì làm sao?”

Tuy rằng Hi Phù Ẩn đã có thể đi lại giống người thường, nhưng đứng lâu vẫn sẽ chịu không nổi như cũ, chân sẽ vừa đau vừa mỏi, cực kỳ khó chịu.

Khương Mạc thì lo hắn té ngã, không nghĩ tới trái tim Hi Phù Ẩn lúc nãy đã treo cao.

“A Khương, nàng có bị thương ở đâu không?”

“Ta không sao cả.”

Hắn kéo Khương Mạc, mặt xanh mét, quan sát trên dưới trái phải một hồi, xác định người không có việc gì thì sắc mặt mới thả lỏng mấy phần, nhưng vẫn không tốt như trước.

Hành động giữa hai người khiến người xem sửng sốt.

Đặc biệt là Mẫn Kiên, hắn vừa nhớ tới dáng vẻ lúc nãy của công tử là cả kinh, trợn mắt há mồm. Chỉ thấy công tử nhà hắn trước giờ vinh nhục không kinh, hỉ nộ không hiện kia lúc này đang đanh mặt lại, giẫm bước chân không vững kia, vội vàng tiến tới. Nói thật, Mẫn Kiên chưa bao giờ thấy công tử thân mật với một nữ tử nào như vậy. Ngày xưa, đám nữ tử trong kinh thành có ai là không ái mộ công tử, lén mong chờ hắn có thể qua lại với mình. Nhưng công tử nhà hắn thì sao? Mặt người ấm áp dịu dàng như ngọc, dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại rất lạnh lùng, không có nửa phần tình cảm, bên trong càng là lạnh tim lạnh gan.

Dáng vẻ bây giờ…

Nghĩ đến cảnh lúc nãy hắn thiếu chút nữa đã đánh nhau với vị cô nương này, Mẫn Kiên có một cảm giác không ổn, gáy tạch tạch tạch bốc khói lạnh.

Mẫn Kiên rụt cổ không nói một lời, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Sự thật chứng minh rằng dự cảm của Mẫn Kiên quá là chính xác.

Chỉ thấy công tử nhà hắn đột nhiên quay ngoắt đầu, mặt đanh lại, ánh mắt sắc bén như dao đâm vào người hắn, lạnh giọng quát lớn: “Lớn mật, ngươi dám dùng đao với nàng!”

Tính cách Mẫn Kiên phóng khoáng, trước kia phạm không ít lỗi, cũng bị phạt không ít, nhưng hắn chưa bao giờ thấy công tử dùng ánh mắt kia nhìn hắn. Trong ánh mắt đó có sát khí làm Mẫn Kiên sợ hãi cả kinh. Hắn trắng toát cả mặt, vội ném đao quỳ rạp xuống mặt đất dập đầu, thành thật nhận sai: “Thuộc hạ biết sai, xin công tử trách phạt.”

Bá Sơn ở một bên vừa thấy sắc mặt của Hi Phù Ẩn, cũng đã biết chuyện này không ổn, y quỳ trên mặt đất, tay ôm quyền cầu tình cho Mẫn Kiên: “Công tử tra rõ, Mẫn Kiên mạo phạm cô nương thật sự không phải cố ý, xin công tử thứ tội.”

Hi Phù Ẩn lại mặt mày không động, như là đã quyết ý muốn phạt người.

Khương Mạc sững sờ nhìn mọi chuyện đang diễn ra. Lòng nàng cũng rõ ràng, hóa ra bọn họ là người của Hi Phù Ẩn, người của Hi gia cuối cùng cũng tới rồi. Sự kinh hỉ này đến quá đột nhiên, lòng Khương Mạc ngũ vị tạp trần, nhưng cuối cùng vẻ vui vẻ vẫn là nhiều hơn.

“Bọn họ là người của chàng?” Mắt nàng sáng rỡ, giữ chặt tay Hi Phù Ẩn hỏi.

“Ừ. Bọn họ là ám vệ của ta.” Hi Phù Ẩn rút ánh mắt khỏi người Mẫn Kiên, quay đầu nói.

“Thật, thật quá tốt! Thật quá tốt rồi!”

Khương Mạc nói một câu cộc lốc, lại không nén được nụ cười, cười một hồi lại như choáng váng, bắt đầu rơi lệ, cản cũng cản không được.

Đây có lẽ là khoảnh khắc đi qua ngàn núi vạn non, không thấy được điểm cuối, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện hy vọng. Con đường này quá vất vả, không chỉ là sự tra tấn trên cơ thể, mà còn là sự tra tấn với tâm lý. Ngày nào cũng có người mất mạng, dưới chân giẫm là biển máu, leo là núi thây, mở mắt đã phải thi chạy đua với thời gian, thật sự… quá gian nan.

“A Khương, A Khương, nàng sao vậy?”

Nàng vừa khóc một cái đã khiến Hi Phù Ẩn sợ hãi, lúc này hắn cũng không nhớ nổi Mẫn Kiên gì nữa, chỉ luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào cho phải, mặt mày bất lực.

Mẫn Kiên và Bá Sơn hiếm khi nào thấy được Hi Phù Ẩn như vậy, cả người đều choáng váng, hai mặt nhìn nhau, cực kỳ ngạc nhiên!

“Ta không sao, ta chỉ là vui quá, ta vui thôi mà!”

Khương Mạc vừa lau nước mắt đi vừa cong miệng cười, cộng với một thân nhếch nhác, trông vừa điên vừa ngốc, giống như một ả ăn mày vậy.

Hi Phù Ẩn gấp đến độ chảy mồ hôi đầy người, hình tượng trông cũng không được tốt lắm.

Mẫn Kiên nhìn mà lén lút nói thầm, đây đây đây vẫn là công tử trời quang trăng sáng nhà hắn sao???

Nhưng Mẫn Kiên không dám nói, hắn chỉ dám nhìn, ngay cả một tiếng thở cũng không dám phát ra.

“Chàng, chàng mau để bọn họ đứng lên đi, chúng ta vào trong nói chuyện. Hôm nay ta hái được rất nhiều quả dại, lát nữa ta lại đi tìm vài món hoang dã ăn, hôm nay chúng ta có thể ăn một bữa ngon rồi.”

Khương Mạc lau nước mắt sạch sẽ, hốc mắt đỏ bừng, vui sướng nói.

Hi Phù Ẩn thấy nàng thật sự vui vẻ, cũng bèn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này cũng không nhớ đến chuyện muốn phạt Mẫn Kiên, chỉ là hơi nghiêng đầu nói với hai người kia: “Đứng lên đi.”

Tính Mẫn Kiên như thiếu niên vậy, thấy công tử thật sự không phạt hắn, chuyện hắn vung đao với cô nương cũng cho qua, hắn vội vàng nhanh nhẹn bò dậy.

“Đi, đi về trước đi.” Khương Mạc nắm tay Hi Phù Ẩn đi đến cửa động.

Chân cẳng Hi Phù Ẩn không tiện, cho nên Khương Mạc nhân nhượng hắn, đi rất chậm rãi.

Mẫn Kiên và Bá Sơn liếc nhau, gãi gãi đầu, cũng bước đi theo.

“Hỏng rồi!”

Mới vừa đi được nửa đường, Khương Mạc đã dừng lại, nàng nhìn Hi Phù Ẩn, sắc mặt có chút xấu hổ.

“Làm sao vậy?”

Khương Mạc mím môi, nhỏ giọng nói: “Thủ hạ của chàng còn có một người, còn đang bị ta treo trong rừng đây này!”

Hi Phù Ẩn ngẩn ra, lập tức phản ứng lại rằng người nàng nói chính là Thành Phương. Hắn nở nụ cười, kéo Khương Mạc tiếp tục đi, chỉ là đưa lưng về phía Mẫn Kiên và Bá Sơn, nói: “Hai người các ngươi vào rừng thả Thành Phương xuống dưới.”

“Đi về hướng Tây Nam, ở ngay cách đó không xa thôi.” Khương Mạc ở bên cạnh bổ sung một câu.

“Vâng.”

“Vâng.”

Hai người cung kính hành lễ xong thì rời đi.

Nụ cười trên mặt Khương Mạc hơi thu lại, nhưng nàng vẫn chưa nói gì, mãi đến khi vào sơn động, đỡ Hi Phù Ẩn đến một tảng đá ngồi xuống rồi, nàng mới mím môi nói: “Có phải chàng có điều gì muốn nói với ta hay không?”

Bọn họ sớm chiều ở chung lâu như vậy, Khương Mạc đã đủ hiểu biết Hi Phù Ẩn rồi. Vào rừng thả người, chỉ cần một người là đủ, không cần phải đi hai người. Đẩy hai người ra ngoài, cũng sẽ chỉ vì Hi Phù Ẩn có chuyện muốn nói với nàng.

“Đúng vậy.” Hi Phù Ẩn nói với nàng: “A Khương, ta không thể theo nàng đến Bình Giang.”

Tay Khương Mạc run lên, nàng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Mày Hi Phù Ẩn chậm rãi nhíu lại, hắn nói: “Đương kim hoàng đế băng hà. Ta cần phải lập tức hồi kinh!”

Khương Mạc cả kinh: “Hoàng đế băng hà? Chuyện khi nào vậy?”

“Hơn một tháng trước.”

Khương Mạc sững sờ, hơn một tháng trước, bọn họ hẳn là còn đang ở thôn Bát Yến. Tuy rằng thôn Bát Yến hẻo lánh, nhưng thôn cũng không bị mất thông tin, dù sao bọn họ còn phải ra ngoài để gạt người vào thôn. Ở thời đại này, hoàng đế băng hà là chuyện lớn, là quốc tang, trên dưới cả nước đều phải thông báo, nhưng vì sao bọn họ lại không nghe được chút tiếng gió nào?

Đột nhiên, Khương Mạc nhớ tới một chuyện, nàng bỗng chốc nhìn về phía Hi Phù Ẩn: “Cho nên ngày đó Lê Phàn mới có thể hạ lệnh muốn giết chàng?”

“Đúng vậy.” Hi Phù Ẩn gật đầu.

“Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, chết quá đột ngột, Triệu Túc giấu mà không báo, liên hợp với thế lực trong triều và tâm phúc trong cung, làm tan rã từng cái võng một, diệt trừ người bảo vệ muội muội ta và tiểu thái tử Hi gia giấu trong cung. Ngày ấy khi chúng ta đến sông Liêu, hắn ta… đã nắm muội muội ta và tiểu thái tử trong tay rồi.”

Bộ não Khương Mạc nhanh chóng xoay tròn, dần dần hiểu ra ý sau lưng câu nói của Hi Phù Ẩn.

Triệu Túc muốn binh quyền của Hi gia, cho nên mới lập bẫy bắt Hi Phù Ẩn. Y không dám giết Hi Phù Ẩn, chính là vì y muốn lấy được binh quyền từ trong tay Hi Phù Ẩn. Nhưng mọi thứ đều được làm với một tiền đề là, hoàng đế còn phải sống, cho dù hoàng đế khốn nạn thế nào đi chăng nữa, hắn ta cũng là dòng dõi chính thống, cho dù thần tử có lòng muông dạ thú cũng không thể bước đi trước mặt hắn ta. Hắn ta không quản được thiên hạ này, hắn ta cũng có thể tạm thời cân bằng thế lực trong triều, tạm thời giữ thiên hạ được thái bình.

Nhưng lúc này hắn ta lại chết, thế cục lập tức đã thay đổi.

Nay tiểu thái tử còn chẳng đi đường được, nói gì đến chuyện kế thừa ngôi vua. Chỉ cần khống chế tiểu thái tử là có thể hiệp mệnh Thiên tử lệnh cho chư hầu. Huống chi, thân phận của tiểu thái tử rất đặc thù, mẫu thân của tiểu thái tử họ Hi. Một khi Hi Phù Ẩn chết đi, hoàng hậu chính là huyết mạch duy nhất của Hi gia, nếu tiểu thái tử đăng cơ làm hoàng đế, binh quyền trong tay Hi gia chắc chắn phải nộp lên. Đó chính là nguyên nhân khiến bây giờ Triệu Túc muốn giết Hi Phù Ẩn.

Chỉ cần Hi Phù Ẩn chết rồi, là y có thể có được binh quyền mà y tha thiết ước mơ dễ như trở bàn tay. Bởi vì, lúc này hoàng hậu và tiểu thái tử đều bị nắm trong tay y.

Nghĩ thông điều này rồi, Khương Mạc chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh lẽo. Nàng khó khăn hỏi: “Sẽ đánh giặc sao?”

Thái dương Hi Phù Ẩn hơi nhảy một chút, mới nói: “Thế cục tốt thì sẽ không, nếu là không tốt…”

Hắn tạm dừng một chút mới nói: “Sẽ.”

Khương Mạc nhắm mắt lại, nàng biết nàng không thể ngăn được người, cũng biết được trách nhiệm mà bây giờ bờ vai Hi Phù Ẩn đang gánh. Nàng hiểu Hi Phù Ẩn, nhưng cũng là vì hiểu hắn, cho nên có mấy lời, nàng không thể nói lên được.

Xung quanh yên lặng một hồi.

“Ta sẽ để Mẫn Kiên và Thành Phương hộ tống nàng đến Bình Giang, ở cùng một chỗ với tổ mẫu ta.”

Hồi lâu sau, Hi Phù Ẩn mở miệng nói.

Khương Mạc im lặng một chút rồi hỏi: “Chàng thì sao?”

“Bá Sơn sẽ hộ tống ta đến kinh thành.”

Kinh thành rốt cuộc là ở nơi nào, thật ra Khương Mạc không có khái niệm gì cả. Bắt đầu từ lúc đến thế giới này, mục tiêu của nàng chính là tiến về phía Nam, sau đó gặp gỡ Hi Phù Ẩn, lại có thêm một vị trí cụ thể là đến Bình Giang.

Mà trong mắt nàng cũng chỉ có một nơi là Bình Giang, những nơi khác nàng chẳng chú ý đến mấy.

Thế nhưng bây giờ hoàng đế đã băng hà, kinh thành đã bị nắm trong tay Triệu Túc, chuyến đi lần này của Hi Phù Ẩn chẳng khác gì bước vào miệng hổ.

Nghĩ vậy, trái tim Khương Mạc hung hăng nhảy lên hai cái, nàng từ chối đề nghị Hi Phù Ẩn ngay: “Không được, tự ta đến Bình Giang là được rồi. Người của chàng, chàng cứ đưa theo đến kinh thành đi. Chàng biết bản lĩnh của ta mà, ta sẽ bình an đến Bình Giang.”

- -----oOo------