Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 62




Trong sơn động tối tăm, ánh cam vàng chiều hoàng hôn chiếu rọi vào trong, để lại lớp bóng râm xen kẽ nhau xuyên qua lớp lớp lá cây.

Khương Mạc cõng Hi Phù Ẩn rời động, sau khi đặt người dựa vào trên một gốc đại thụ, nàng ngồi xổm trên mặt đất nhẹ nhàng kéo ống quần của Hi Phù Ẩn lên trên, lần đầu tiên để lộ đôi chân tàn tật kia. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy nói rồi, hô hấp Khương Mạc vẫn nhịn không được mà cứng lại.

Khác với bộ dáng như lan như ngọc của Hi Phù Ẩn, vì sau khi bị thương vẫn không được trị liệu thỏa đáng, cơ bắp trên đôi chân kia đã dần dần héo rút và hoại tử. Cho nên chân của hắn vào giờ phút này trông vô cùng khiếp người. Thịt dưới đầu gối đã hoàn toàn héo rút, trên xương vẫn còn phủ một lớp da, nhưng làn da đã vàng vọt, nổi từng đốm từng đốm đen to như đồng tiền, phần cẳng chân và đầu gối trở lên thì trắng nõn khỏe mạnh, hình thành sự tương phản thị giác mãnh liệt, lại mang theo một cảm giác vặn vẹo nào đó khiến người khác sợ hãi.

Có lẽ là nhận thấy biểu cảm trên mặt Khương Mạc khác lạ, sắc mặt vốn có thể coi là bình tĩnh của Hi Phù Ẩn hơi thay đổi, hắn rũ hàng mi xuống, che lấp đi cảm xúc trong mắt.

Tay Khương Mạc run rẩy, dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm vào nó.

Lạnh lẽo, thô ráp, như đang chạm vào một thân cây khô héo vậy.

Cho dù Khương Mạc không biết y thuật, nhưng chỉ cần dựa vào đôi mắt thôi là cũng có thể hiểu rõ, đôi chân của Hi Phù Ẩn đã không thể nào chữa lại được nữa.

Đột nhiên, Khương Mạc có chút hối hận với sự lỗ mãng của mình. Đối với đôi chân của Hi Phù Ẩn, nàng cũng không có sự chắc chắn nào mà vẫn tùy tiện mở miệng như vậy, nếu thất bại thì làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy, đột nhiên Khương Mạc cảm thấy trong lòng nặng trĩu, nàng thậm chí không còn can đảm để ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của Hi Phù Ẩn một cái.

“Làm sao vậy?” Như là nhận thấy điều khác lạ của nàng, trên đầu truyền đến tiếng dò hỏi ấm áp.

Khương Mạc lắc đầu loạn xạ, nghẹn tiếng nói: “Không có gì.”

“Là chân ta dọa đến nàng sao?”

Giọng Hi Phù Ẩn trở nên có chút chần chừ: “Đúng là có chút xấu…”

“Không xấu!”

Khương Mạc cắt đứt lời hắn nói, nhìn đôi chân tàn tật dưới tay, trong lòng nàng như bị kim đâm, đau đớn dày đặc: “Là ta sợ hãi thôi.”

Hiển nhiên hắn không ngờ rằng Khương Mạc sẽ phản ứng thế này, sắc mặt hắn hơi ngưng lại, tiếp theo, hắn bỗng duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Khương Mạc, ấm áp nói: “Sợ hãi điều gì?”

Khương Mạc lại im lặng.

Hi Phù Ẩn không nói gì, chỉ kiên nhẫn dùng tay trấn an cảm xúc trong lòng nàng.

Xung quanh yên tĩnh lại, có cơn gió nào đó nhẹ nhàng thổi qua. Hồi lâu sau, Khương Mạc đột nhiên vươn tay cầm lấy bàn tay Hi Phù Ẩn. Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn hoảng sợ: “Ta sợ sẽ khiến chàng thất vọng, nếu ta không thể chữa khỏi chân chàng, ta sợ, ta sợ sẽ cho chàng hy vọng, rồi lại làm chàng thất vọng.”

Lời Khương Mạc nói ra mất đi logic, đầu hỗn loạn không chút manh mối nào.

So với nàng, phản ứng của Hi Phù Ẩn lại bình tĩnh hơn nhiều. Hắn trở tay nắm lấy tay Khương Mạc, trên khuôn mặt có nụ cười mỉm, ánh mắt dịu dàng ấm áp: “Không sao, nếu được thì là may mắn, không được thì nó chính là số mệnh của ta. Bắt đầu từ ngày ta gãy mất đôi chân này, ta đã biết được nó sẽ phế đi. Nếu là có thể khỏi hẳn, ta đương nhiên sẽ vui vẻ, nhưng nếu nó không thể khỏi, chỉ cần nàng không chê là tốt rồi.”

“Sẽ không đâu.” Khương Mạc nói.

Hai người bọn họ đồng hành một đường, sống chết gắn bó, đều đã nhìn thấy bộ mặt tồi tệ nhất của bản thân, một đôi chân gãy mà thôi, thật sự không đủ để khiến nàng có ý ghét bỏ.

Ngày đó Hi Phù Ẩn nguy cơ sớm tối, Khương Mạc bó tay không biện pháp, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền thử xem dị năng của mình rốt cuộc có thể sinh ra tác dụng với Hi Phù Ẩn hay không. Nào ai ngờ rằng, hiệu quả của nó lại tốt hơn cả dự kiến của nàng. Nếu đã có thể sử dụng được nói, nàng mới muốn thử nghĩ cách trị liệu hai chân cho Hi Phù Ẩn. Chỉ là đến giây phút này rồi, nàng mới phát hiện rằng hình như nàng đã suy nghĩ quá đơn giản.

Khương Mạc nhìn về phía Hi Phù Ẩn, cố gắng bình tĩnh nói ra vấn đề đang gặp: “Cơ thể người như một bộ máy tinh vi, trừ da thịt và xương cốt ra, còn có rất nhiều gân màng mạch máu chôn dưới làn da chúng ta, chúng cực kỳ phức tạp. Từ da tới chân của chàng đều bị hoại tử với các mức độ khác nhau, ta căn bản không thể tiến hành chữa trị một cách chính xác được.”

Vốn dĩ nếu chỉ là đầu gối bị đánh nát, có lẽ sẽ tốn một chút thời gian, nhưng cũng sẽ không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng bây giờ lại là từ đầu gối đến ngón chân đều đã mất đi kĩ năng sinh lý, đây sẽ là một việc cần sự tỉ mỉ cực kỳ cao. Giống như một bộ quần áo vậy, đâu đâu cũng là lỗ thủng, nếu để một tú nương nhắm mắt khâu nó lại thì quá là khó khăn.

Hi Phù Ẩn nghe xong thì ngẫm nghĩ một chút, hỏi; “Nếu thất bại thì sẽ gây ra tổn hại gì với cơ thể ta không?”

Khương Mạc lắc đầu: “Đương nhiên là không, thứ ta đưa vào cơ thể chàng chính là sức sống được lấy ra từ thực vật, chỉ có lợi không có hại, cho dù không thể hoàn toàn chữa trị khỏi đôi chân chàng, cũng có thể làm chậm lại tốc độ hoại tử của chân.”

“Nếu không có hại, vậy thì A Khương còn điều gì để lo lắng nữa, ta tin nàng, cứ làm những gì nàng muốn làm đi.” Hi Phù Ẩn nhìn nàng, hoàn toàn tin tưởng, mặt mày như tranh vẽ kia không thấy nổi một chút căng thẳng.

Bỗng dưng, nỗi sầu lo trong lòng Khương Mạc cũng biến mất. Trái tim lơ lửng ngay giữa không trung cũng hạ xuống vững vàng.

Nàng nhất định phải để Hi Phù Ẩn đứng lên một lần nữa.

Khương Mạc nhắm mắt lại, khi mở mắt ra một lần nữa, nàng đã loại bỏ mọi tạp niệm: “Ta bắt đầu nhé.”

“Được.”

Khương Mạc hít sâu một hơi, như ngày hôm đó vậy, một bàn tay nàng dán lên trên thân cây, một bàn tay khác thì dán lên cẳng chân Hi Phù Ẩn. Nàng tập trung sự chú ý cao độ, cẩn thận đưa sức sống hấp thu từ thân cây ra vào dưới làn da dữ tợn dưới tay. Bởi vì nàng không thể cảm nhận được đôi chân Hi Phù Ẩn đã được chữa trị tới tình trạng nào, cho nên nàng chỉ có thể không ngừng liên tiếp hấp thu sức sống từ cây, sau đó đưa vào chân Hi Phù Ẩn không chút giữ lại.

Phương thức cứu trị như nhồi thịt cho vịt ăn rất nhanh sau đó đã có hiệu quả, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được đôi chân dưới tay đang thay đổi.

Đột nhiên, đôi chân vốn không chút phản ứng của Khương Mạc bỗng run lên một chút, tuy cực kỳ nhỏ bé, nhưng vẫn bị nàng bắt giữ được.

Khương Mạc ngẩng đầu vui sướng nhìn Hi Phù Ẩn, vui sướng nói: “Bắt đầu…”

Lời với mới nói được một nửa, thì một nửa còn lại đã bị nghẹn trong cổ họng. Khương Mạc ngạc nhiên phát hiện, lúc này trạng thái của Hi Phù Ẩn cực kỳ không tốt. Mồ hôi hắn đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt khó có thể che giấu vẻ đau đớn. Hắn siết chặt đôi tay, mơ hồ có thể thấy lòng bàn tay bị đâm nát vì móng tay. Hắn bây giờ trông cực kỳ khổ sở.

Khương Mạc hoảng hốt, sợ tới mức dừng tay lại.

“Chàng, chàng làm sao vậy?”

Chân tay nàng luống cuống, không biết là đã xảy ra vấn đề từ đâu, rõ ràng không nên là phản ứng thế này.

Sau khi cảm giác đau đớn truyền ra từ trong xương cốt biến mất, Hi Phù Ẩn mới chậm rãi thở ra một hơi, cơ thể căng chặt cũng lập tức thả lỏng.

“Sao lại thế này, có chuyện gì vậy?”

Phản ứng của Hi Phù Ẩn đã dọa Khương Mạc, nàng nhìn đôi tay run rẩy của mình, cho rằng mình đã làm sai ở đâu.

Hi Phù Ẩn giãy giụa gượng nắm lấy cổ tay Khương Mạc, khuôn mặt tái nhợt căng thẳng kia mềm mại xuống: “Đừng lo, chắc là chỗ bị hư mất ở chân ta bắt đầu mọc lại lần nữa. Có chút đau thôi, không có trở ngại gì đâu.”

Khương Mạc ngẩn ngơ quay đầu nhìn hắn: “Nhưng lúc nãy chàng đau như vậy mà?”

Yết hầu Hi Phù Ẩn lăn lăn, chỉ vào chân của mình, nghiêm mặt nói: “Ta không lừa nàng, không tin thì nàng nhìn đi.”

Khương Mạc lại rũ mắt xuống nhìn, vừa nhìn một cái, cảm giác căng thẳng trong nàng hơi biến mất đi.

Quả nhiên, đôi chân kia đã không còn héo rút nữa, cơ bắp đã mọc lên bắt đầu căng làn da thẳng lại, mà làn da vốn dĩ vàng vọt kia đã có thêm vài phần bóng loáng, đốm đen to như đồng tiền trên da đang chậm rãi biến mất.

Đôi chân của Hi Phù Ẩn đúng là đã thay đổi, trở nên tốt hơn.

Đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, nàng lại vội vàng hỏi hắn: “Chàng cảm thấy thế nào? Chân có cảm giác không?”

Hi Phù Ẩn gật đầu: “Có, rất đau.”

Khương Mạc không nén nổi mà mỉm cười, trên mặt nở nụ cười rất to: “Có là tốt rồi, có là tốt rồi.”

Đau thì vẫn tốt hơn là không có cảm giác gì.

“Tiếp tục đi.” Hi Phù Ẩn cười nói.

Khương Mạc gật đầu, cả người trở nên sục sôi ý chí chiến đấu.

Nhưng mà tay vừa mới đặt lên trên, nàng lại nhớ đến bộ dáng Hi Phù Ấn đau đến mức chảy mồ hôi đầy đầu, bàn tay hơi tạm dừng. Phải biết rằng, lúc trước khi Hi Phù Ẩn cắt cổ tay đút máu cho nàng uống mặt còn không đổi sắc, bây giờ lại đau thành như vậy. Phải là cơn đau cỡ nào mới có thể có phản ứng như này, tuy rằng có thể chữ trị chân là một chuyện tốt, nhưng nàng cũng không muốn hắn qua đau đớn.

Nàng lo lắng dò hỏi ý kiến Hi Phù Ẩn: “Chàng chịu được không? Hay là nghỉ ngơi một chút nhé?”

“Không sao đâu, tiếp tục đi, ta có thể chịu được.”

“Ừ, được rồi.”

Lại một đợt tra tấn bắt đầu, cảm giác đau khi tái tạo lại gân cốt da thịt quá mức mãnh liệt, tay Hi Phù Ẩn căng thẳng, cắn chặt răng. Cảm giác đau đớn cực hạn khiến cả người hắn căng chặt, lông tơ dựng thẳng. Nhưng mỗi khi đau đến mức sắp ngất đi, Hi Phù Ẩn lại cúi đầu nhìn sườn mặt thanh tú của Khương Mạc, nghĩ đến đôi mắt rưng rưng của nàng, hắn lại có thể chống đỡ nổi. Nếu hắn thật sự đau đến mức ngất đi, chỉ sợ A Khương sẽ lại khóc.

Nghĩ như vậy, Hi Phù Ẩn bèn cứng rắn chịu đựng.

Sợ ảnh hưởng tới Khương Mạc, toàn bộ quá trình hắn thậm chí còn không phát một tiếng nói.

Thời gian trôi qua từng chút một, chân của Hi Phù Ẩn khôi phục thành hình dáng của người bình thường bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, ngay cả làn da cũng trở nên trắng trẻo hơn, đốm đen hoàn toàn biến mất.

Đôi chân của Hi Phù Ẩn khiến Khương Mạc tốn một chút công phu.

Chờ đến khi hai chân đều tốt lên, trời đã tối thui, Khương Mạc cũng đã kiệt sức, ngồi dưới mặt đất một hồi lâu cũng không đứng dậy nổi.

Tuy rằng ngay cả sức nhúc nhích một ngón tay cũng không có, nhưng trong lòng Khương Mạc lại nhịn không được vui vẻ. Nàng hơi há miệng ra muốn nói điều gì, nhưng mũi lại thấy chua chua, mắt nóng lên, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.

Hi Phù Ẩn thật sự đã được nàng chữa khỏi rồi, hắn có thể đứng lên lần nữa rồi.

Vốn là muốn nói điều gì tốt đẹp hơn, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành: “Trước kia đều là ta cõng chàng, chàng vừa cao vừa nặng, ta cõng đến mức sắp mệt chết. Sau này chàng phải cõng ta.”

Khương Mạc khó được được nói lời những nũng nịu của thiếu nữ thế này, Hi Phù Ẩn nghe xong cũng cười. Tình huống của hắn tuy trông không tốt hơn Khương Mạc bao nhiêu, nhưng vẫn rất vui vẻ nói theo nàng: “Ừ, sau này ta sẽ cõng nàng. Ta sẽ cõng nàng đi khắp bốn bể Nam Bắc, đưa nàng ngắm nhìn non sông tráng lệ, phong cảnh miền ngoài. Ta sẽ cõng nàng đến khi ta không thể cõng được nữa.”

Tuy rằng không phải lời ngon tiếng ngọt như thề non hẹn biển, cũng không phải yêu nàng một đời một kiếp, đối xử tốt với nàng cả cuộc đời, nhưng giây phút này, nhìn mặt trăng trên và những vì sao lộng lẫy trên bầu trời, Khương Mạc cảm thấy đây chính là lời mật ngọt hay nhất mà đời này nàng nghe được.

Nàng nghe hắn nói, khóe miệng không thể nén nổi độ cong, nhưng vành mắt lại đỏ.

“Chàng phải nhớ kỹ lời chàng nói đấy.”

“Ừ, ta sẽ nhớ kĩ.”

- -----oOo------