Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 48




Khương Mạc gần như là đồng thời tỉnh lại cùng với Hi Phù Ẩn. Làm bạn lâu dài với nhau, sau khi hai người tỉnh lại và nhận ra điều không thích hợp, chuyện thứ nhất mà hai người làm chính là xem xét tình huống của đối phương. Mãi đến khi thấy được đối phương bình yên vô sự, không thương tích cũng không tổn hại mảy may gì, lúc này mới yên lòng.

Bấy giờ, bọn họ mới có thời gian thăm dò tình trạng trước mắt. Lúc này ráng chiều đang nhiều, trong nhà đã được châm nến lên, thôn Bát Yến gần như xuất động toàn bộ người trong thôn, bao gồm cả con nít. Bọn họ chen chúc nhau trong căn phòng chật chội của thôn trưởng, có người thậm chí còn đứng ở ngoài phòng, duỗi dài cổ nhìn vào bên trong.

Khương Mạc nhắm mắt, sau đó lại mở mắt ra, kiềm nén cơn đau ở trán và tiếng vù vù ở tai. Sau đó nàng bắt đầu nhớ lại, mọi chuyện được xảy ra như thế nào. Nàng nhớ là sau khi mua lương thực thất bại, nàng đi về nhà. Giữa trưa thì ăn cơm trưa với Hi Phù Ẩn, sau đó… Sau đó thì không nhớ nữa.

Tình cảnh bây giờ, trong nàng đã không còn tồn tại nỗi hi vọng, thôn Bát Yến có vấn đề, đáng giận là khi bây giờ nàng đã thành cá trên thớt, nàng mới biết được sự thật, đã quá muộn rồi.

“Khương cô nương và Lâm công tử tỉnh rồi!” Cát bà bà ngồi ở nhà cười tủm tỉm nhìn hai người đang bị trói tay ở sau lưng. Thần thái bà ta hiền từ như ngày xưa vậy.

Khương Mạc giương mắt nhìn chằm chằm vào bà ta, môi hơi run run, nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

Khương Mạc nghĩ đến nát đầu cũng không biết rốt cuộc trên người bọn họ có thứ để đáng để đối phương nhớ nhung như thế, phải tạo cái bẫy lớn như vậy để ra tay khi bọn họ muốn rời đi.

Cát bà bà nghe vậy thì không để ý đến sắc mặt khó coi của Khương Mạc, ý cười trên mặt không thay đổi: “Khương cô nương hiểu lầm rồi, bà già ta không có ý xấu.”

“Không có ý xấu thì sao lại trói chúng ta lại?”

“Haiz!” Cát bà bà thở dài một hơi: “Còn không phải là đứa cháu trai không biết cố gắng của ta hay sao. Tuổi của nó càng thêm lớn, mắt thấy con nhà người ta chạy đầy đất rồi mà vợ nó còn chưa thấy đâu cả, bà già này sốt ruột! Lại nói tiếp, đây cũng là duyên phận, Khương cô nương tới thôn Bát Yến chúng ta, bà già này thấy cô rất xứng đôi với cháu trai nên muốn làm mai, hỏi cô một chút rằng cô có bằng lòng gả cho đứa cháu trai không biết cố gắng này của ta không?”

Khương Mạc nghe lời này thì không khỏi cảm thấy buồn cười. Thậm chí nàng cảm thấy hoang đường đến cực điểm, nàng không nhịn được mà cười ra tiếng, châm biếm: “Ta chưa từng thấy có ai trói người lại để làm mai cả.”

Cát bà bà xua tay, cười oán trách nói: “Không phải Khương cô nương muốn rời đi hay sao? Cháu dâu phải chạy mất, bà già này nóng nảy nên chỉ có thể nghĩ cách này để giữ cô lại.”

“Nàng đã có phu quân, nàng là nương tử của ta.”

Khương Mạc đang chuẩn bị phản bác thì đã bị Hi Phù Ẩn cắt đứt. Giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, trên mặt không có biểu cảm gì, trông giống như đang nói một chuyện rất bình thường. Nào biết lời hắn vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Cát bà bà càng thêm rõ ràng, bà ta vươn ngón tay khô quắt đầy nếp nhăn chỉ vào Cát Quyên nói: “Lâm công tử hồ đồ rồi, nương tử của ngươi không phải là Quyên Nhi của chúng ta hay sao? Sao ngươi có thể nói cháu dâu của bà già này là nương tử của ngươi được, nói vậy không phải là loạn cả bối phận hay sao?”

Thôn trưởng gọi Cát bà bà là bà nội, Cát Quyên phải gọi bà ta là bà cố nội, phải gọi Cát Thanh là chú, nói vậy không phải là loạn bối phận hay sao.

Lời bà ta vừa buồn cười vừa hoang đường, nhưng bà ta nói tự nhiên như thể lời bà ta nói là sự thật.

“Nàng đã là nương tử mà ta bái đường thành thân, nếu có thể nhận sai người làm nương tử, Lâm mỗ cũng uổng làm phu quân nàng.” Khuôn mặt Hi Phù Ẩn có chút ý cười nhẹ nhàng, nói rất điềm đạm, không thấy được chút tức giận nào.

Nhưng Cát bà bà lại lập tức cười ra tiếng: “Các ngươi cứ dỗ bà già này đi. Ta sống bao nhiêu tuổi rồi, từng làm vợ cho người ta, từng làm mẹ, làm bà cho người ta, đôi mắt này trước giờ chưa từng nhìn lầm, rõ ràng Khương cô nương là xử nữ, sao có thể là người vợ bái đường thành thân vào động phòng của Lâm công tử được chứ?”

Dứt lời, bà ta tạm dừng một chút rồi nói với vẻ hiểu biết: “Chẳng qua cơ thể Lâm công tử không được tốt, Khương cô nương gả cho ngươi làm góa phụ trông phòng trống cũng là chuyện vô cùng có khả năng. Đơn giản là bà già này không ngại, Thanh Nhi nhà ta không ngại, Khương cô nương vẫn có thể làm cháu dâu của bà già này như cũ.”

Khương Mạc mím chặt môi, nàng thật sự không nghĩ ra, đến tột cùng thì Cát bà bà làm thế nào mới có thể nói những lời ác độc như vậy bằng một khuôn mặt hiền từ ấm áp. Trước mắt bao người, chuyện vốn kín đáo nhất giữa Khương Mạc và Hi Phù Ẩn bị bà ta nói ra ngay trước mặt, chuyện này có khác gì việc xé da mặt của bọn họ xuống giẫm đến chết không?

Khương Mạc vừa tức giận vừa hối hận. Nàng hối hận sao lại không thể sớm ngày phát hiện trái tim mục nát dưới khuôn mặt hiền từ của bà già này.

“Đây là chuyện khuê phòng của phu thê hai người chúng ta, có liên quan gì tới ngươi chứ!” Nụ cười trên mặt Hi Phù Ẩn đã sớm biến mất, mặt hắn không biểu cảm, đôi mắt sâu không thấy đáy, bên trong như cất giấu con ác thú nào đó, chỉ cần không chút chú ý là sẽ lao ra ngay. Tuy lòng dạ Cát bà bà tàn nhẫn nhưng vẫn bị hắn nhìn đến mức hô hấp ngừng lại, thiếu chút nữa không thở nổi.

Bà ta quay đầu đi không dám nhìn thêm nữa, liếc hai mắt về Khương Mạc một lần nữa: “Khương cô nương, cô xem đi, tuy đứa cháu trai này của ta không nên thân nhưng tay còn chân còn, cũng sẽ không để cô bị liên lụy.”

Khương Mạc nghe bà ta liên tục châm chọc Hi Phù Ẩn nhiều lần như vậy, trong tối ngoài sáng nắm lấy nhược điểm của Hi Phù Ẩn giẫm xuống, vô thức cười tức giận: “Vì sao Cát bà bà phải một hai muốn nhận ta làm cháu dâu? Ta thấy đàn bà con gái ở thôn Bát Yến các ngươi còn chưa chết hết mà, chẳng lẽ nhà bà có truyền thống thích vợ nhà người ta hay sao?”

Dứt lời, sắc mặt của những nữ tử còn chưa lập gia đình ở đây đều không đẹp.

Thân hình Cát Thanh cao lớn, diện mạo đoan chính, nữ tử thích hắn ta trong thôn cũng không thiếu, cũng có không ít người tới nhà làm mai nhưng Cát bà bà lại chẳng thích một ai cả, từ chối tất cả. Mấy ngày trước có một cặp vợ chồng nhỏ tới đây, Cát Quyên coi trọng người đàn ông kia còn có thể nói được. Dù sao thì con gái thích cái đẹp, huống chi người đàn ông này đẹp như vậy. Nhưng Cát bà bà lại chết sống coi trọng Khương Mạc. Người vừa đen vừa gầy, trên người chỉ thấy toàn xương với sườn, có cái gì tốt chứ? Cho nên đến tận bây giờ, bọn họ cũng không rõ đến cuối cùng thì Cát bà bà coi trọng chỗ nào của Khương Mạc.

Cát bà bà ngồi ở chủ vị, tất nhiên thấy được sắc mặt của mọi người trong mắt. Bà ta quét một vòng mặt mũi từng người, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần, tiếp theo lại quay về khuôn mặt Khương Mạc: “Đôi mắt của bà già này không mù, cô nương trong thôn còn chưa chết hết, Khương cô nương không cần phải dụ bà già này nói. Hôm nay ta chỉ hỏi các ngươi một câu thôi, các ngươi có bằng lòng ở lại thôn Bát Yến hay không?”

Ở lại thì đồng nghĩa với việc phải tuân theo sự sắp xếp của Cát bà bà, Khương Mạc gả cho Cát Thanh, Hi Phù Ẩn phải cưới Cát Quyên, chuyện này dù là Khương Mạc hay là Hi Phù Ẩn đều không thể đồng ý.

Khương Mạc lắc đầu không chút do dự: “Không thể nào!”

“Tất nhiên là không bằng lòng!”

Khương Mạc quay đầu nhìn về phía Hi Phù Ẩn đồng thời từ chối với nàng, hai người nhìn nhau cười.

“Lâm công tử!” Cát Quyên vẫn luôn im lặng đột nhiên gọi hắn.

Mặt nàng ta trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ nôn nóng, nàng ta không ngừng lắc đầu với Hi Phù Ẩn. Phản ứng của nàng ta rất kì lạ, Khương Mạc thấy thế thì bỗng nhận ra, hình như có chuyện gì quan trọng bị nàng xem nhẹ rồi.

Hai người trả lời như chém đinh chặt sắt, không để lại chút đường quay đầu, điều này lập tức chọc giận Cát bà bà. Bà ta đập bàn một cái, nụ cười hiền lành trên mặt đã hoàn toàn biến mất, bà ta nhìn Khương Mạc và Hi Phù Ẩn qua lại, cười lạnh nói: “Được, được, được lắm.”

Sau khi liên tiếp nói ba từ được, cơ bắp trên mặt bà ta nhúc nhích: “Một khi đã thế thì chia thịt đi!”

Lời nàng vừa dứt, ngoại trừ Cát Thanh và Cát Quyên ra, tất cả mọi người xung quanh đều phát ra tiếng cười vui mừng.

“Chia thịt!”

Lúc này, thôn trưởng từ đầu tới đuôi chưa từng nói chuyện cất cao giọng, lấy hết hơi trên người hô hai chữ này ra. Lúc này, người ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng. Đám người vốn an tĩnh kia lập tức ầm ĩ, mọi người hưng phấn mặt đỏ tai hồng, ánh mắt nhìn về phía Khương Mạc và Hi Phù Ẩn trở nên vô cùng cuồng nhiệt. Trẻ con xung quanh thậm chí còn nhảy nhót vỗ tay, vô cùng vui vẻ kêu lên: “Ăn thịt, ăn thịt!”

Ngay từ đầu, Khương Mạc không rõ câu này có ý gì. Mãi đến khi nàng nghe thấy có người đến gần, nhìn chằm chằm nàng bắt đầu nuốt nước miếng. Trong giây phút đó, nàng hiểu ra. Nàng cũng đã hiểu lúc trước nàng đã xem nhẹ điều gì.

Sau khi Cát bà bà nói câu chia thịt xong thì nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi không nói chuyện nữa.

“Lão tứ, người là ngươi mang về, ngươi chọn trước đi.” Thôn trưởng nói với Cát lão tứ.

“Cảm ơn đại ca!” Cát lão tứ vui tươi hớn hở nói: “Ta đã sớm muốn nếm thử thịt đùi, lúc trước ta nghe lão tam nói, thịt đùi là mềm nhất, nhắm rượu ngon, ta lấy thịt đùi vậy!”

Lúc này, Khương Mạc hoàn toàn nghe hiểu những lời này. Đột nhiên, nàng nhớ tới miếng thịt bóng loáng dầu mỡ được kẹp giữa chiếc đũa của hán tử mặt đen lúc trưa nay khi nàng trở về nhà. Khi đó, nàng còn khó hiểu thịt kia không giống thịt heo, không giống thịt gà, gần như chưa từng thấy qua.

Đó rõ ràng là…

Nàng lại nhớ tới bốn đứa trẻ luôn chạy tới nhìn nàng chảy nước miếng kia, Khương Mạc vẫn luôn cho rằng chúng thèm ăn kẹo, bây giờ nàng mới hiểu ra, rõ ràng chúng đang thèm thịt trên người nàng.

Cuối cùng Khương Mạc cũng không nhịn nổi cơn quay cuồng trong dạ dày, nàng quay đầu đi nôn khan. Nàng không phun ra được gì, khó chịu đến mức nước mắt tuôn ra. Một cơn ớn lạnh lan ra từ trong xương, chảy về khắp người nàng, da gà nổi từ phía sau lưng xông thẳng lên ót. Khương Mạc không ngừng phát run, sắc mặt trắng bệch, đáy mắt giấu đầy vẻ sợ hãi.

Chuyện mà nàng từng lo lắng nhất đã xảy ra, mà lúc nàng còn không biết gì, nàng đã đi vào ổ sói rồi. Từ lúc bọn họ vào thôn này đã đồng nghĩa với việc lao vào vùng đất chết.

“Đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ!” Hi Phù Ẩn gian nan di chuyển người tới gần Khương Mạc, đáy mắt giấu đầy lo lắng, dịu dàng nhỏ giọng an ủi.

Khương Mạc rùng minh, hô hấp thậm chí vô thức trở nên dồn dập. Từng cảnh tượng lúc vào thôn hiện lên ngay trước mắt. Thật ra, người của thôn Bát Yến có một sơ hở lớn nhất là bọn họ rất giống với người thường. Phần lớn người trong thôn có dáng người cân đối, không có ai gầy như que củi, xanh xao vàng vọt. Bây giờ là năm mất mùa, cho dù là bá tánh trong thành Ninh An cũng không thể như thế được thì tại sao một cái thôn nho nhỏ có thể như thế? Cho dù bọn họ có đủ lương thực nhưng không ăn thức ăn mặn trong khoảng thời gian dài cũng không thể nào trụ nổi.

Mà nàng lại xem nhẹ điểm đó, nàng đã sơ suất nên mới có thể rơi vào nông nỗi này. Nghĩ vậy, nàng lại đột nhiên nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía đám người xem bọn họ như heo dê muốn chia thịt kia, kêu lên: “Các ngươi không thể giết chúng ta, phu quân của ta có cách trồng cây lương thực!”

Lời nàng vừa dứt, người xung quanh an tĩnh một lúc thì Cát tứ thúc cười châm chọc: “Ai mà thèm cách trồng cây lương thực của các ngươi, ngay cả hạt giống chúng ta cũng đã ăn hết rồi, có cách trồng cây thì thế nào?”

Lúc nói chuyện, ông ta nhìn hai người từ trên xuống dưới, lau đi nước miếng không tự giác chảy ra từ khóe miệng: “Ăn thịt vẫn ngon hơn, ăn các ngươi xong sau đó còn có người tới mà.”