Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 100: Kết cục (2)




Cảm giác áp lực đau đớn ngay phần lưng khiến biểu cảm của Triệu Túc vặn vẹo trong chớp mắt, chẳng qua không lâu sau y đã khôi phục lại.

Y bị ép còng cơ thể xuống, khó khăn hít thở một cái, y nói: “Ngươi cho rằng ngươi giết ta rồi, hôm nay ngươi có thể sống sót rời khỏi nơi này sao?”

Nói xong, y cười một tiếng: “Cô nương, dù cô có lợi hại bao nhiêu, hai quyền khó địch bốn tay, người của ta vẫn có thể róc xương róc thịt cô tại chỗ.”

Khương Mạc hờ hững nói: “Thật sao?’

Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn về người phía đối diện, nói: “Lại đây.”

Hộ vệ đối diện nghe vậy thì sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.

Khương Mạc lại lặp lại lần nữa: “Lại đây, cởi bỏ dây thừng cho ta.”

Lúc này, đám người này nghe hiểu, nhưng bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là lại không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Triệu Túc.

Triệu Túc giương mắt thoáng nhìn hỉ bà, khẽ gật đầu.

Được lệnh rồi, hỉ bà mới lấy một thanh đao dài từ một người bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Khương Mạc, cẩn thận tiến tới. Mãi đến khi hỉ bà đi đến trước mặt nàng, sức lực trên đầu gối nàng mới hơi nhẹ đi, sau đó đôi tay kéo cổ Triệu Túc hơi nâng lên. Hỉ bà cầm đao đứng ở trước mặt bọn họ, ánh sáng hiện lên trong đôi mắt bà ta. Đang lúc bà ta muốn động đao, tay Khương Mạc rụt lại, cảnh cáo bà ta: “Cắt cẩn thận một chút, sau tay ta chính là cổ chủ tử ngươi.”

Nói xong, tay nàng lại rụt về phía sau.

Triệu Túc chỉ cảm thấy cảm giác hít thở không thông quen thuộc kia đánh úp lại lần nữa. Động tác của hỉ bà lập tức cứng đờ, bà ta cứng rắn nói: “Cô nương như thế thì sao ta cắt được, nếu là khiến Quốc công gia bị thương…”

“Cắt!” Khương Mạc cắt đứt lời kế tiếp của bà ta.

Ý đã rất rõ ràng, hoặc là cắt dây thừng trên tay nàng ngay bây giờ, hoặc là nàng sẽ siết cổ Triệu Túc đến chết. Còn chuyện tay của hỉ bà có vững hay không, không phải là chuyện nàng nên quan tâm.

Triệu Túc đưa một ánh mắt cho hỉ bà, ý bảo bà ta ra tay đi.

Lúc này hỉ bà cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể cắn răng làm.

Đao trên tay hỉ bà rất sắc bén, không đến mức tóc thổi qua là đứt, nhưng cũng có thể cắt đứt dây thừng trên tay Khương Mạc dễ như trở bàn tay.

Trong phòng vô cùng an tĩnh, một lát sau chỉ nghe thấy một tiếng “xoẹt”, dây thừng đứt đoạn.

Đôi tay Khương Mạc được tự do, đương nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc nàng không thể bắt giữ Triệu Túc được nữa, gần như trong nháy mắt khi dây thừng được cắt đứt, hỉ bà đã ra tay cứu Triệu Túc ra ngoài.

Tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt, con tin trên tay Khương Mạc đã rời khỏi, đương nhiên không thể nào kiềm chế đám người sớm đã như hổ rình mồi đối diện nàng.

Triệu Túc hoạt động cơ thể hơi cứng còng, phần cổ của y để lại một vết siết rất sâu, điều này nhắc nhở y mọi sự nhục nhã lúc nãy, giờ phút này khi đã được tự do, y tất nhiên phải mạnh mẽ trả thù lại. Y thở hổn hển một lúc, lạnh lùng nói: “Bắt lấy ả cho ta, không màng sống chết.”

Khương Mạc không chút hoang mang, đứng thẳng người lên, nàng vỗ vỗ bụi trên người. Lúc trước hỉ bà sợ khiến người khác chú ý đến nên đã bỏ đi chiếc áo cưới màu đỏ của nàng, để lại trung y bên trong, bên ngoài cũng chỉ khoác một chiếc áo ngoài vàng trắng sơ sài.

Giày vò lâu như vậy, trên quần đã dính không ít bùn đất.

Sau khi phủi quần áo xong, nàng đưa mắt nhìn cây hoa sơn chi trong chậu hoa bên cạnh. Khương Mạc đưa tay hái từng chiếc lá đã khô vàng trên cây hoa sơn chi kia xuống. Vừa nghịch hoa, Khương Mạc vừa hỏi: “Ngươi biết ta giết Tôn Chiêu thế nào không? Ngày đó, hắn mang theo không ít người để đuổi giết chúng ta, đầu gối Phù Ẩn bị đập nát. Ta mang hắn theo, không chạy được bao xa, không lâu sau đã bị Tôn Chiêu đuổi theo. Vì không liên lụy đến ta, Phù Ẩn không phản kháng, tự nguyện đi theo Tôn Chiêu.”

Lời nói của Khương Mạc thành công hấp dẫn sự chú ý của Triệu Túc. Cảm giác quái dị trong câu nói của nàng bỗng khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy. Ngay cả bước chân của đám hộ vệ sắp xông lên phía trước để giết Khương Mạc cũng không kiềm nổi mà ngập ngừng.

“Sau đó, ta giết ba kẻ theo dõi ta, lại trở về tìm, sau đó từng bước từng bước giết sạch bọn chúng, trong đó bao gồm cả Tôn Chiêu.”

Nói xong, Khương Mạc ngước mắt nhìn về phía bọn họ, trong đôi mắt đen như mực kia không có một chút cảm xúc, đôi mắt nàng như hồ sâu, khiến người ta liếc mắt một cái không nhìn thấy đáy. Ánh mắt như vậy, như là đang xem bọn họ như người chết.

Rõ ràng đám hộ vệ kia biết người cầm đao trong tay là mình, mà kẻ tay không tấc sắt mới là Khương Mạc, nhưng không biết vì sao, bản năng của bọn chúng lại cảm thấy được sự nguy hiểm, cho nên chúng đều dự, thậm chí cơ thể không tự giác muốn lui về phía sau.

Nhưng mà chậm rồi, đã chậm cả rồi.

Khương Mạc vuốt một chiếc lá cây màu xanh lục đậm của hoa sơn chi, cảm nhận sức sống trong cơ thể nhanh chóng bị rút ra, lại dũng mãnh chui vào gốc thực vật dưới tay như hồng thủy.

Chỉ mới chớp mắt, gốc cây xanh nho nhỏ kia đã đột nhiên mọc ra rất nhiều cành cây, sau đó nhanh chóng lớn lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, năng lực sinh trưởng đáng sợ như vậy khiến mọi người sợ hãi, không một ai từng gặp cảnh tượng như vậy.

Rõ ràng khi nãy vẫn còn là một gốc cây sơn chi nho nhỏ tầm thường, lại đột nhiên lớn lên tươi tốt, càng lúc càng lớn, càng lúc càng to ra.

Khi bọn họ nhận ra phải trốn tránh, thì đã chậm rồi. Đám hộ vệ kia trơ mắt nhìn từng nhánh cây kia trong giây lát đã mọc tới trước mắt bọn chúng. Tiếp theo, “phụt” một tiếng xuyên qua ngực bọn chúng!

Mấy cành cây kia đồng thời lớn lên, sau đó xỏ xuyên qua ngực bọn họ rồi ngừng lại.

Máu tí tách nhỏ xuống mặt đất, trong phòng ngập tràn mùi máu.

Mê man một hồi, đám người mới như nhận ra đã xảy ra chuyện gì.

Bọn chúng cúi đầu xuống nhìn cành cây xuyên qua ngực, nâng tay lên, bàng hoàng muốn sờ vào chúng.

Nhưng sự tanh tưởi ngòn ngọt dâng lên trong cổ họng không thể nén được, miệng bọn chúng há ra, một ngụm máu to bị nôn ra ngoài.

Lúc gần chết, bọn chúng nhìn về phía trước theo nhánh cây. Bọn chúng nhìn nữ tử dáng người mảnh mai đứng ở trước chậu hoa, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi cùng cực, như là người đứng ở đó không phải con người, mà là một con quỷ.

Giây tiếp theo, vẻ sợ hãi trên mặt chúng toàn bộ đọng lại.

Trong phòng toàn là tiếng leng ca leng keng.

Đao, đã rơi xuống đất.

Những kẻ bị nhánh cây xỏ xuyên qua đã rũ hết đầu xuống, không còn hơi thở.

Hỉ bà gian nan ngẩng đầu nhìn về phía Khương Mạc, máu tươi đầy miệng bà ta, hai chữ cuối cùng trong sinh mệnh bà ta được phun ra: “Yêu, nữ.”

Đã chết hết rồi!

Nhánh cây đầy phòng khiến không gian vốn dĩ được xem là lớn trở nên có chút chật chội.

Khương Mạc mặt không biểu cảm tiến về phía trước.

Mà phía trước nàng chính là Triệu Túc, người duy nhất còn sống.

Giờ phút này, trên mặt Triệu Túc chẳng còn vẻ bình tĩnh nữa, không thể không thừa nhận, y bị thủ đoạn không giống con người của Khương Mạc làm sợ hãi. Gần như không chút do dự, y xoay người muốn chạy trốn. Nhưng lúc trước y đã bị Khương Mạc giày vò một phen, lúc này lại bị dọa một hồi, chân vừa mềm vừa cứng, chỉ mới nhúc nhích, y đã té lăn quay trên mặt đất.

Khương Mạc nhặt một thanh đao trên mặt lên, nhấc Triệu Túc té ngã trên mặt đất lên, tát cho y một cái. Nàng đè tay Triệu Túc lại, cầm cán đao, sau đó không do dự đâm xuống dưới.

“A!”

Theo tiếng hét thảm của Triệu Túc, tay y bị Khương Mạc cắm xuống đất.

Khương Mạc buông lỏng đao ra, nhìn Triệu Túc từ phía trên, nói: “Biết vì sao lúc nãy ta lại không dứt khoát giết ngươi không?”

Triệu Túc đau đến mức mặt mày dữ tợn, run môi không nói gì.

“Bởi vì ta không cam lòng, không muốn cho ngươi chết thống khoái như thế.”

Lời vừa dứt, Khương Mạc đã giơ nắm tay lên hung hăng đánh về phía Triệu Túc.

Kêu rên một tiếng, cơn đau ngay lòng bàn tay Triệu Túc còn chưa giảm bớt đã phải nghênh đón một quyền nữa, trong nháy mắt, y chỉ cảm thấy trước mắt khi tối khi đỏ.

“Ngươi thiếu bao nhiêu cái mạng, ngươi biết không?”

Lại một quyền đánh xuống.

“Ta và Phù Ẩn trải qua sinh tử, cũng từng ăn hết đau khổ.”

Lại một quyền nữa, Triệu Túc giờ phút này đã vỡ đầu chảy máu.

“Phù Ẩn gãy chân, mạng của Thường tiểu ca không còn.”

Triệu Túc dần dần mất đi ý thức.

“Bá tánh chết ở Liêu Hà và cả ngàn vạn bá tánh chết vì hạn hán.”

Thịch! Thịch! Thịch!

“Người đáng chết là ngươi, người bị thiên đao vạn quả cũng nên là ngươi.”

Mặt Triệu Túc đầy máu, đã không còn thấy rõ ngũ quan.

Khương Mạc vung nắm tay không biết mệt mỏi, nhưng cuối cùng nàng đã không còn rõ máu trên tay nàng và máu trên mặt Triệu Túc là của ai. Nàng chỉ muốn tự tay đánh chết kẻ này, đánh từng quyền vào thịt, như là chỉ có làm như thế, nàng mới có thể khiến nỗi bực tức tích góp từng chút một trong lòng nàng trước giờ mất đi.

Không biết nàng đã vung nắm tay lên bao nhiêu lần, trước mắt Khương Mạc gần như đã không còn thấy những thứ khác, chỉ còn lại một màu đỏ tươi.

Dần dần, cả người nàng như sắp mất đi lí trí.

Đúng lúc này, một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, cản lại nắm tay muốn đấm xuống dưới của nàng.

Khương Mạc sửng sốt, nàng cảm nhận lòng bàn tay ấm áp quen thuộc kia, cảm giác ấy dần dần lôi thần trí nàng trở về. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Hi Phù Ẩn đã tới.

“A Khương!”

Khương Mạc ngơ ngác nhìn hắn, qua hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cơn bức bối và điên cuồng trong phút chốc đã biến mất.

Đôi mắt nàng trở nên tỉnh táo, nàng mím môi nói: “Ta biết ta đang làm gì.”

Hi Phù Ẩn dịu dàng nói: “Ta biết.”

Hắn duỗi tay sửa sang lại mái tóc rối loạn của Khương Mạc, ngón tay lại chuyển động cẩn thận lau sạch vết máu dính lên trên mặt nàng.

Hi Phù Ẩn không hỏi Khương Mạc bất cứ vấn đề gì, cũng như là không thấy được tình cảnh đáng sợ trong phòng, trong đôi mắt hắn chỉ có sự bao dung, dịu dàng, chẳng còn gì khác.

Hắn kéo Khương Mạc đến một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống. Sau đó, hắn móc khăn tay ra, cẩn thận lau sạch vết máu trên tay nàng từng chút một.

Động tác của hắn cẩn thận mà dịu dàng, vết máu ngay giữa lòng bàn tay, vết máu giữa khe ngón tay, thậm chí ngay cả vết máu giữa móng tay hắn cũng không bỏ qua. Khăn tay bị lau bẩn hết ba cái.

Chờ đến khi vết máu trên tay Khương Mạc hoàn toàn bị lau khô, chỗ trầy da trên khớp xương mu bàn tay nàng cũng dần dần lộ ra.

Trong đôi mắt Hi Phù Ẩn lộ vẻ đau lòng, hắn cẩn thận chạm vào cạnh miệng vết thương, nói: “Trở về bôi lên chút thuốc.”

“Ừ.” Khương Mạc ngoan ngoãn gật đầu.

Hi Phù Ẩn cũng mỉm cười, hắn nói với Khương Mạc: “Chờ ta một chút, lát nữa chúng ta sẽ về nhà.”

“Ừ.”

Hi Phù Ẩn đi tới cửa, bưng lên cái bình vừa mới được đặt trên mặt đất, sau đó hắn rưới đồ trong bình lên trên thân cây và thi thể ngang dọc bên trên.

Khương Mạc nhìn thứ màu đen giống dầu được đổ ra từ trong bình, lại hít mũi ngửi.

Đó là dầu hỏa.

Sau khi Hi Phù Ẩn rưới dầu xong, “bịch” một tiếng, hắn ném bình xuống đất.

Hắn bước tới một bên nắm lấy tay Khương Mạc, một bàn tay khác bưng giá cắm nến trong phòng. Khi bước đến cửa, giá cắm nến trong tay Khương Mạc trực tiếp ném vào trong.

“Phụt” một tiếng, trong phòng ngay lập tức có lửa lớn bốc cháy.

Thi thể, Triệu Túc và thực vật sinh trưởng dị thường toàn bộ bị bao phủ trong biển lửa.

Có chất dẫn cháy kia, thế lửa trở nên cực kỳ hung mãnh, không đến nửa chén trà nhỏ, những thứ bên trong đã hoàn toàn thay đổi, không còn nhìn thấy bộ dáng lúc đầu.

Hi Phù Ẩn nghiêng đầu nhìn Khương Mạc, nhỏ giọng hỏi: “Đi nhé?”

Khương Mạc nhẹ nhàng gật đầu.

Giày vò cả đêm, trời đã sắp sáng rồi, phía Đông đã tờ mờ trắng, ánh nắng như ẩn như hiện.

Bước chân Khương Mạc ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn lại, hồi lâu sau, nàng mới nói: “Hình như mặt trời sắp mọc rồi.”

Hi Phù Ẩn cũng ngẩng đầu nhìn lại, nói: “Xem ra tuyết đã hoàn toàn ngừng lại.”

Hai người tiến về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện.

“Người trong nhà có khỏe không?”

“Cũng khỏe, tổ mẫu đang đợi chúng ta.”

“Sức khỏe tổ mẫu không được tốt, sao không nghỉ ngơi sớm một chút?”

“Tổ mẫu không yên tâm nàng, nhất định phải chờ được nàng, ta không khuyên được.”

“Vậy đi nhanh một chút, đừng để tổ mẫu chờ nữa.”

“Được.”

Hai người nắm tay nhau, gắn bó cầm tay nhau càng bước càng xa, phía sau bọn họ, lửa lớn cháy hừng hực, nhuộm bầu trời đến đỏ bừng.

Không biết bao lâu sau, “ầm” một tiếng lớn, toàn bộ phòng ốc bị sụp xuống, mọi thứ bên trong đều bị mai táng trong lửa lớn, chẳng còn ai biết được nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.

- -----oOo------