Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 54: Trần Nhược Vũ, Anh rất, rất, rất thích em




Lúc Trần Nhược Vũ ngồi vào xe gương mặt vẫn còn ửng đỏ. Mạnh Cổ ngồi ở ghế lái mỉm cười nhìn cô.

Cô giục anh lái xe, nhưng anh không động đậy gì cả.

“Anh không muốn đưa em về sớm.”

Nghe xong, Trần Nhược Vũ vừa thẹn vừa thấy vui vui: “Chúng ta có thể đi tới nơi khác dạo phố mà.” Thực lòng, cô cũng không muốn rời xa anh chút nào.

Mạnh Cổ lái xe tới ngã tư. Ở đó có một công viên nhỏ, đỗ xe xong, hai người dắt tay nhau đi bộ trong vườn hoa.

Đi được một lúc, Trần Nhược Vũ kéo tay Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, trước đây anh và bạn gái cũng như vậy à.” Cô còn dùng động tác để chứng minh nữa.” Hay như này?” Trần Nhược Vũ khoa chân múa tay một lúc kéo tay anh.

“Cứ như này đi.” Mạnh Cổ buông tay cô ra, sóng vai đi bên cạnh Trần Nhược Vũ: “Cứ như này, chúng ta cùng nhau đi.”

“Vì sao?.”

“Gì mà vì sao?.”

“Vì sao không thể đi theo kiểu cặp đôi khuôn mẫu?.”

“Nắm tới nắm lui em không thấy phiền sao? Đâu phải trẻ con đâu mà có thể đi lạc đường được? Hơn nữa cứ nắm tay có nhiều lúc bất tiện lắm, cần làm gì lại phải thả ra rồi nắm lại, phiền chết đi được.”

Trần Nhược Vũ bĩu môi, tỏ vẻ không vui.

“Vậy em thích kiểu nào?.” Mạnh Cổ hỏi cô.

“Bạn trai trước kia của em, em thích kéo anh ấy đi.” Trần Nhược Vũ đang định ba hoa thêm một lúc nữa thì Mạnh Cổ đã lên tiếng chặn họng: “Chuyện trước đây đừng nên nói trước mặt anh.”

Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, tiếp tục nói: “Nhưng anh cao quá, bàn tay còn to nữa, nắm tay anh rất dễ chịu.” Cô đem bàn tay của mình lồng vào bàn tay của anh, rất dễ chịu.

Sau đó cô buông tay anh ra, nói: “Nhưng mà bạn trai trước kia không thích em kéo đi, anh cũng không thích, con trai mấy người rất khó hiểu.”

“Con gái các em mới kì quái. Bị kéo đi như thế, làm sao mà vui được.”

“Gia tăng lần tiếp xúc thân mật, còn có thể công khai chủ quyền. Không cần phải nói gì hết, chỉ cần đi cùng nhau cũng khiến cho mọi người trên đường hiểu hết được. Nhìn đi, đây là bạn trai của tôi!.” Cô khẽ hếch cằm lên, làm ra vẻ rất anh dũng.

“Cho dù đầy người ở đường không biết, thì anh cũng là bạn trai của em. Có gì mà không biểu thị công khai chứ?.”

“Không hề giống nhau, đó là cảm giác thân mật, như thế đi dạo mới thấy vui. Hơn nữa, đây là biểu hiện bình thường của các đôi đang yêu nhau.” Trần Nhược Vũ không thể không coi thường anh: “Bác sĩ Mạnh, ba mối tình trước đây của anh, anh xử lí như nào vậy?”

Mạnh Cổ không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay của cô.

“Được rồi.” Anh đưa tay ra, nắm lấy tay của cô: “Thế thì để cho em công khai chủ quyền một chút vậy. Người đàn ông này là bạn trai của em.”

Trần Nhược Vũ không chịu: “Không cần đâu, dù sao không có hành động này thì anh vẫn là bạn trai của em.”

Cô không cố ý muốn thay đổi, mỗi người nên dung hòa đối phương, cô hy vọng sẽ để Mạnh Cổ cảm thấy thoải mái. Đi dạo là chuyện vặt, cô không để tâm.

“Này.” Nhưng Mạnh Cổ lại để ý: “Sao em cứ thay đổi liên tục vậy.”

“Đã nói không cần rồi mà.”

“Nắm đi.” Anh kiên trì.

Trần Nhược Vũ bỗng thấy rất vui, để cho anh nắm lấy tay mình. Hai người đi dạo được một lúc, cô buông tay đang nắm lấy tay anh ra, ôm lấy cánh tay của anh.

“Em làm sao vậy?.”

“Em muốn đổi tư thế nắm một chút, như thế này thoải mái hơn.”

Sắc mặt Mạnh Cổ đen sì: “Trần Nhược Vũ, em nhàm chán quá.”

Trần Nhược Vũ cười hì hì, tuyên bố: “Em thích ôm cánh tay anh hơn.”

Cô cười, tạo nên thế tương phản với vẻ mặt nhăn nhó của Mạnh Cổ, cuối cùng anh đành nhấc bước đi, cứ vậy để mặc cho cô ôm cánh tay của anh.

Đi được một lúc, Mạnh Cổ rốt cuộc đành tuyên bố rằng mấy chuyện đi bộ nắm tay như này đối với phái mạnh rất khó khăn, vì thế anh tìm một chiếc ghế băng ngồi xuống.

Xung quanh không có ai, rất im lặng. Đèn đường đã bật, ánh sáng đem lại cảm giác ấm áp lan tỏa xung quanh.

Trần Nhược Vũ ngắm nhìn sườn mặt của Mạnh Cổ, cô nghĩ lúc yêu đương với Thích Dao anh cũng rất thích chụp ảnh chung, cũng thích nắm tay nhau đi dạo. Đàn ông ở tuổi 20 và 30 là hoàn toàn khác nhau.

“Em nhìn gì?.”

“Nhìn bạn trai của em.” Cô bắt chước theo giọng điệu của anh.

Mạnh Cổ cười cười: “Đã hết lo lắng chưa?” Anh cũng đang nói theo giọng điệu của cô.

“Em đang khảo sát.” Cô nhăn nhăn cái mũi: “Bác sĩ Mạnh, em đang suy nghĩ, lúc anh 20 tuổi nhất định sẽ nhiệt tình hơn so với bây giờ nhiều.”

Mạnh Cổ đang cười bỗng ngẩn người ra, anh định nói thì cô đã lên tiếng trước: “Nhưng mà cũng không hẳn, ánh mắt của anh bây giờ có thần hơn trước.”

Anh lại ngẩn ra, cô lại tiếp tục nói: “Có những người đàn ông càng già càng xấu, còn anh càng già càng đẹp, em rất muốn thưởng thức vẻ đẹp này. Nhóc con, cố gắng bảo trì nhan sắc.”

Mạnh Cổ nhìn chằm chặp cô, đầu tiên là bật cười, sau đó cười to: “Trần Nhược Vũ, cách nói khoa trương của em ngày càng uyển chuyển, rất nhịp nhàng.”

Cô nghiêm mặt lại: “Chẳng lẽ em nói sai sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Mạnh Cổ ôm cô vào trong lòng: “Trần Nhược Vũ, thật may khi bây giờ em mới xuất hiện.”

Xuất hiện quá sớm, hẳn là anh chẳng yêu thương gì cô.

Trần Nhược Vũ hiểu được ý của anh. Bởi vì cô cũng nghĩ như vậy.

Nếu xuất hiện muộn quá, có lẽ người ở bên cạnh anh lúc này không phải là cô.

“Trần Nhược Vũ, may quá em đã theo đuổi anh.”

“Nhưng anh không đuổi theo.”

“Hiện tại, anh đã đuổi theo rồi đúng không?.”

Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ. Chờ một chút, chuyện này cần phải lên tiếng tính toán lại.

“Bác sĩ Mạnh, may là anh đã nhắc nhở em.” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng người dậy, làm thông thoáng cổ họng, nói bằng giọng điệu rất chân thành: “ Chuyện là như thế này, em theo đuổi anh, anh cự tuyệt em, đuổi em đi rất thành công. Sau đó, chúng ta trở thành bạn bè. Tiếp đó, anh lại nói muốn làm bạn trai của em. Tuy rằng tạm thời chúng ta xem như đang phát triển tình cảm nhưng đang trong thời kì khảo sát, cho nên, anh đã nói thiếu vấn đề cực kì quan trọng ấy.”

Mạnh Cổ nhìn cô, chớp chớp mắt mấy cái, dường như chưa hiểu được tình hình gì đang xảy ra.

“Bác sĩ Mạnh, anh không có theo đuổi em, anh chỉ đơn phương tuyên bố muốn làm bạn trai của em.”

“Chuyện – gì – thế - này?.”

“Cho nên, hiện tại anh nên theo đuổi em mới phải.”

Sắc mặt Mạnh Cổ đen sì: “Trần Nhược Vũ, em uống say nên nói nhảm đúng không?.”

“Không đùa đâu. Yêu cầu của em rất thấp, không cần phải câu nệ đâu. Em rất muốn anh làm cho em một chuyện, mà nó phải khiến em cảm động, vui vẻ.” Trần Nhược Vũ vội vàng trả lời, ngẫm lại một chút, rồi bổ sung thêm: “Nhưng không cần anh phải động não, em đã giúp anh suy nghĩ xong rồi, chuẩn bị xong rồi, anh sẽ làm được.”

“Thật sao?.” Mạnh Cổ không tin tưởng.

“Thật đó.”

“Rất đơn giản, phù hợp với người đàn ông 30 tuổi?”

“Uhm.” Trần Nhược Vũ gật đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn anh.

Mạnh Cổ rất lo lắng: “Em nói trước đi, đó là gì.”

“Anh đồng ý trước đi đã.”

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, tỏ rõ vẻ kiên trì của đối phương.

Trong lòng Trần Nhược Vũ bồn chồn không yên, bỗng nhiên thấy mình làm việc theo cảm hứng quá. Như vậy có khiến anh thấy phiền chán không? Trong lòng bứt rứt vô cùng, cô định lên tiếng nhượng bộ thì Mạnh Cổ trả lời: “Được rồi, được rồi. Anh đồng ý, sẽ làm cho em một chuyện khiến em phải cảm động, chuyện khiến em vui vẻ.”

Cảm giác ấm áp đột nhiên dâng lên trong tim Trần Nhược Vũ.

Anh chưa làm gì cả, chỉ là một lời hứa mà thôi.

Trần Nhược Vũ cắn môi, rất muốn cười trộm một cái.

“Em dễ thỏa mãn vậy sao.”

Cô nghe thấy Mạnh Cổ thấp giọng than thở, cô càng muốn cười hơn. Cô lấy trong túi xách ra quyển sổ nhỏ: “Bác sĩ Mạnh, em muốn anh hát cho em.”

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ngay vẻ mặt đen sì của ác bá tiên sinh.

“Trần Nhược Vũ, cái kiểu ca hát như này là phù hợp với đàn ông 30 tuổi lắm sao?.”

Trần Nhược Vũ chớp mắt, có gì không hợp sao?

“Lúc 20 tuổi anh cũng không làm những chuyện như này.”

Hay, quá hay, thế thì bây giờ anh làm vì cô, cô càng muốn nghe anh hát: “Em còn giúp anh chọn ca khúc, lời bài hát cũng viết xong rồi.”

Sắc mặt của ác bá tiên sinh đã hết từ có thể miêu tả.

“Em viết lời bài hát?.” Giọng nói quá nguy hiểm.

Cô gật đầu.

“Trần Nhược Vũ, em thực sự vượt qua cả trí tưởng tượng của anh.” Quả thực muốn anh bắt đầu tức giận rồi.

Anh mất hứng sao?

“Anh đã đồng ý rồi mà.”

“Anh đồng ý làm cho em một chuyện cảm động, không đồng ý sẽ hát cho em nghe.”

Thì ra anh giả vờ nhượng bộ là đã sắp đặt cạm bẫy trước tất cả. Cô đang trong tâm trạng cảm động thì nay bị giáng mạnh xuống một cú, cảm xúc bay biến hết.

“Thế nhưng anh còn chưa biết là sẽ hát bài gì mà.” Cô muốn tranh đấu thêm một lúc.

Có là bài gì anh cũng không bao giờ hát!.” Anh khẳng định.

Vẻ mặt cô ủ rũ, nắm chặt quyển sổ nhỏ trong tay.

Mạnh Cổ trầm mặc một lúc, nói: “Anh sẽ làm chuyện khác cho em.”

Nhưng cô không muốn. Trần Nhược Vũ vẫn rất buồn bã.

“Anh sẽ làm cho em chuyện khác.” Anh hỏi lại cô lần nữa: “Được không?”

Trần Nhược Vũ sợ run cả người, cô có thể nói không được sao? Ca hát mà bị bắt ép cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vì chuyện này mà cãi nhau với anh thì hơi vô lí, sẽ khiến người khác chê cười.

“Em mất hứng sao?.”

Cô mất hứng chứ, nhưng vẫn lắc đầu. Cô bỏ chiếc sổ nhỏ và đem laptop cho vào trong túi. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạnh Cổ, anh cũng nhìn cô, hai người rất chăm chú nhìn nhau.

Trần Nhược Vũ nghĩ, có lẽ anh sẽ thấy cô bắt anh ca hát và việc bạn gái trước kia bắt anh sửa hình nền di động, để ảnh sticker vào trong ví tiền đều như nhau.

Không khí đang vui bỗng bị cô phá hỏng hết.

Trong lòng cô càng không thoải mái.

Cô thật là khờ. Hoặc không, cô chẳng có cá tính gì cả.

Mạnh Cổ đưa tay, cầm lấy tay cô: “Anh không thích ca hát.” Anh giải thích.

Cô gật đầu, cười nói “Không sao đâu” với anh. Cô phát hiện ra, mình hơi ích kỉ thì phải, cô đành lên tiếng giải thích: “Hôm nay lúc em đứng ở cổng bệnh viện chờ anh, đột nhiên em nghĩ tới bài hát đó, em lẩm nhẩm hát lại. Sau đó vừa hát vừa chờ anh, em cảm thấy lời bài hát này rất thích hợp trong tình huống này của em, cho nên...”

Cho nên cô muốn anh hát cho cô nghe, vì thế nên cô mới đưa ra lời đề nghị này.

Cô thật là khờ.

Cho dù anh có hát cũng không có nghĩa anh yêu cô nhiều hơn một chút, cho dù anh không hát cũng không có nghĩa anh yêu cô ít đi một chút. Đúng là tự mình đa tình, cho dù cô không nắm lấy tay anh, thì anh vẫn là bạn trai của cô.

Lúc hai người trở về xe, Mạnh Cổ yên lặng nắm lấy tay cô.

Lúc ngồi trên xe trở về, Mạnh Cổ đang lái xe, Trần Nhược Vũ ngắm nhìn sườn mặt của anh, cảm giác độ ấm trên tay của anh vẫn lưu lại trong lòng bàn tay của cô. Cô bỗng nhiên bật cười: “Bác sĩ Mạnh, em nói với anh nhé, bài hát đó tên là ‘Anh Muốn Gặp Gỡ Trần Nhược Vũ’. Em phải vắt kiệt tài văn chương suốt đời của em để tạo nên một tác phẩm vĩ đại như vậy, để nó không bị chôn cất trong yên lặng, em sẽ hát cho anh nghe, sau đó anh khen em cũng chưa muộn.”

Mạnh Cổ bị cô chọc cho bật cười, gật đầu đồng ý.

Trần Nhược Vũ bắt đầu hát.

“Nếu không vì yêu anh, em sao có thể ở đây chờ anh.

Đợi nửa ngày không thấy anh, nhớ anh, nhớ anh, muốn gặp anh.

Nếu không vì yêu anh, sao em có thể tan làm đã chạy vội tới đón anh.

Dòng xe trên đường đang chen chúc nhau, nhớ anh, nhớ anh, muốn gặp anh.

Yêu là giày vò, là lỗi lầm, là tức giận.

Anh lái xe đừng vội, trong lòng nhớ đến anh.”

Cô hát, sau đó nghĩ tới việc cả hai đều tới nơi làm việc của đối phương chờ nhau, tâm tình bỗng nhiên tốt lên rất nhiều.

Tình yêu, thực sự làm cho cô đau buồn cũng khiến cô ngọt ngào.

Phía trước là đèn đỏ, Mạnh Cổ dừng xe. Trần Nhược Vũ rung đùi đắc ý tiếp tục hát:

“Yêu là giày vò, là đau khổ, là tức giận.

Anh lái xe đừng vội, trong lòng nhớ đến anh.”

Mạnh Cổ bỗng nhiên nhoài người sang chỗ cô, đặt nụ hôn lướt nhẹ lên cánh môi của cô. Con ngươi của anh đen láy, sâu thẳm, cuốn hút đến mê người, anh nói: “Trần Nhược Vũ, anh thực sự rất, rất, rất thích em!”