Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 43: Mạnh Cổ bộc phát thú tính




Mạnh Cổ thừa cơ hội tiến vào. Anh tỏ ra tham lam, tăng thêm độ sâu cho nụ hôn, chia sẻ hương vị của anh cho cô.

Trần Nhược Vũ cảm giác như lưỡi của mình bị ai đó quấn lấy, nhịp tim của cô lại nhảy tưng tưng, đầu óc choáng váng mơ hồ, không có cách nào để cho chúng đứng im trở lại. Ngay khi cô tìm lại được chút phản ứng, anh cũng không để cho cô có cơ hội phản kháng.

Anh rất mạnh mẽ, rất bá đạo.

Có thể tương đương với nụ hôn của ác bá tiên sinh.

Anh ôm chặt thắt lưng của cô, chế trụ chiếc gáy của cô, đem đầu cô hướng chặt về phía mình. Cùng cô dây dưa, cùng cô hít thở.

Gió thổi nhè nhẹ, không biết từ đâu hương hoa bay tới, Trần Nhược Vũ trở nên mê loạn. Cô mất tự chủ, kiễng mũi chân, nghênh đón nụ hôn của anh.

Nụ hôn này khiến cho cô vừa thấy ngọt ngào vừa thấy mê đắm.

Cô nhắm hai mắt lại.

Cô thích cảm giác được anh ôm, thích nụ hôn bá đạo của anh, thích sức lực từ cánh tay truyền tới của anh, cũng thích hương vị khoan khoái, tươi mát của anh.

Cô thích anh!

Cô hơi cựa mình trong vòng ôm của anh, chống lại ánh mắt của anh. Đôi mắt của anh sâu xa thâm thúy, vẻ mặt anh dịu dàng. Mà cô chỉ thấy, mặt mình nóng bừng, trái tim nhảy điên loạn.

Rối loạn, rối loạn.

Anh sao có thể hôn cô, mà cô sao có thể sung sướng đón nhận chứ?

Cô bỗng nhiên giận anh, rồi giận cả chính mình!

Cô trừng mắt nhìn anh.Vì thế, sắc mặt Mạnh Cổ tái nhợt.

“Trần Nhược Vũ, nụ hôn của anh tệ đến thế sao?.” Anh quát cô.

Câu trả lời của Trần Nhược Vũ là đạp cho anh một cái, sau đó co giò chạy như bay.

Cô chạy nhanh như bay, không để ý ở phía sau, Mạnh Cổ ra sức gọi cô. Thực tế cho hay, anh càng gọi, cô chạy càng nhanh.

Trần Nhược Vũ chạy một hơi, hết nguyên con phố, sau đó vừa vặn thấy xe taxi, liền đưa tay vẫy xe. Đợi xe chạy được một nửa đường, cô bắt đầu thấy ruột gan quặn lại, quá ngu, sao lại gọi taxi chứ, ngồi xe bus mới phải!

Nhưng bây giờ không phải lúc tiếc tiền xe taxi. Nhịp tim của cô còn đang nhảy tưng tưng, loạn cào cào hết cả lên. Cô gặp rắc rối rồi, không đúng, là anh gặp rắc rối. Cũng không đúng, không thể nói anh đang gặp rắc rối.

Tóm lại, tình bạn tốt đẹp của hai người đã kết thúc.

Thế nhưng, cô không nghĩ vậy, cô quý trọng như vậy, mọi buồn phiền trong lòng đều dựa hết vào mối quan hệ bạn bè thân thiết này, nhờ có anh để chống đỡ sống qua ngày. Vậy, bây giờ phải làm sao? Tinh thần cô rối như tơ vò.

Cô đã được khai thông, một khi vi phạm, sẽ chết không toàn thây! Cả hai trước đây không phải rất thoải mái hay sao? Còn có thể tự do nói chuyện trên trời dưới biển hay sao?

Hôm nay anh chịu đả kích, thế mà cô cũng điên theo.

Không đúng, phải nói hôm nay thú tính của anh bộc phát, ngay cả cô cũng dám xuống tay. Đồ lưu manh!

Không may, biểu hiện của cô còn tỏ vẻ khao khát! Cô cũng lưu manh!

Rối loạn, rối loạn.

Trần Nhược Vũ khóc không ra nước mắt.

Chuông điện thoại không ngừng réo, càng réo cô càng khiếp sợ. Vừa cầm thấy hai chữ Mạnh Cổ hiện lên. Cô nhìn tiếp, cũng là Mạnh Cổ gọi tới.

Cô đành tắt chuông, không dám nghe.

Trờ về nhà, vội vàng chào hỏi Lương Tư Tư rồi chạy vào trong phòng trốn tránh. Ở trong phòng ngây người ngồi đó, điện thoại hiện lên có 19 cuộc gọi nhỡ.

Trần Nhược Vũ sợ tới mức chết khiếp. Không khỏi nghĩ đến một vấn đề, vì sao người nào đó thấy có N cuộc gọi nhỡ thì thấy vui vẻ, còn cô thì lại thấy khiếp đảm?

Quả nhiên là quá biến thái.

Mà cô thì trình độ còn quá non.

Cô ở trong phòng đi tới đi lui, rất muốn tìm một ai đó để nói chuyện.

Loại quan hệ nam nữ như này nên giải quyết thế nào? Việc này không thể lại đi hỏi Tư Tư, loại logic của cô ấy, đều bắt đầu từ. đó.

Còn Trần Nhược Vũ không cho là vậy.

Cô theo đuổi Mạnh Cổ, cô biết, cô và anh không có khả năng.

Không chỉ nhìn thấy không có khả năng, mà còn thấy sự thật tàn khốc đã xảy ra ngay trước mắt. Bạn gái trước kia của anh là Thích Dao – người đang chảy máu đầm đìa là một ví dụ. Lấy điều kiện của Thích Dao, đóng vai cô bé lọ lem yêu thương hoàng tử mà còn thua trận, huống chi cô là loại dân dã bình thường, cô gái làng quê hiền lành gió thổi bay, đã là cái gì.

Hơn nữa, ác bá tiên sinh không phải dạng ăn uống tạp nham!

Mà cô, vừa có chút tận hưởng, đã bắt đầu tham lam!

Bỏ qua anh, không nói đến đi. Chính cô cũng đã sớm xác định được phương hướng, cô muốn tìm đối tượng khác, không thể nghĩ đến hình ảnh của anh được. Thực ra, người qua đường tốt bụng – Chu Triết, nếu sống cùng anh ta, thì cũng không tệ.

Dừng, dừng. Trần Nhược Vũ nhắc nhở chính mình không thể chuyển sang đề tài khác, chuyên tâm đem chuyện Mạnh Cổ suy nghĩ thật cẩn thận.

Tóm lại, tình huống hiện tại hơi loạn, chưa xác định rõ ràng. Đừng nói hai người bọn họ đều không có cảm giác, không có khả năng sống chung, chỉ cần hai bên cha mẹ gặp nhau thôi, cũng sẽ tạo ra bi kịch.

Nghĩ xa quá, nghĩ xa quá, đời này có lẽ tình huống cha mẹ anh gặp cha mẹ cô sẽ không xảy ra.

Dù sao, hiện tại hôn thì cũng hôn rồi, nói thuần khiết một chút thì coi như đi đường gặp phải ma đi.

Thế nhưng, cô không muốn mất anh.

Trần Nhược Vũ ngồi ở mép giường, trong lòng rất hỗn loạn. Rất muốn kề dao vào cổ Mạnh Cổ, lớn tiếng quát mắng anh, vì sao lại hôn cô, vì sao lại phá đi mối quan hệ bạn bè thân thiết này.

Cô quý trọng như vậy, cô thích cảm giác ở bên anh, cho dù là bạn cũng có thể cùng nhau nói những lời thiếu dinh dưỡng, cùng nhau làm trò cười, cùng nhau tán gẫu tâm sự, cô cũng rất vui vẻ.

Cô muốn dùng dao chém anh, chặt đầu anh, vì sao lại phá hỏng nó!

Được rồi, lấy chiều cao chênh nhau một cái đầu, hình như cô chưa đủ cao để kề dao vào cổ anh, nhưng nếu đá anh mấy phát thì có thể. Vừa rồi, cô chỉ đá một cái. Tiếc quá, đá quá ít!

Lúc đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại lại kêu lên. Trần Nhược Vũ hoảng sợ, nhịp tim đập càng nhanh, không dám nhìn nhưng lại không kiềm được. Lần này, may quá, là Cao Ngữ Lam gọi điện tới.

Trần Nhược Vũ nhanh chóng nghe máy, những lúc như này rất cần bạn bè an ủi.

“Nhược Vũ, sao bạn lại dây vào Mạnh Cổ?.” Cao Ngữ Lam vừa lên tiếng, đã hỏi luôn vấn đề này.

Trần Nhược Vũ trợn mắt, há hốc mồm: “Làm sao vậy? Mạnh Cổ làm sao?.”

“Anh ấy gọi cho Doãn Tắc, gào rú trong điện thoại tròn nửa tiếng đồng hồ. Mình không nghe rõ, chỉ nghe thấy mỗi tên bạn.”

Hả! Tên đàn ông xấu xa này còn dám gọi cho Doãn Tắc tố cáo cô.

“Vậy bạn giúp mình hỏi Doãn Tắc một chút, Mạnh Cổ nói gì về mình?.”

“Thăm dò không được, anh ấy ra ngoài rồi. Nói là hẹn Mạnh Cổ đi uống rượu. Mình thừa dịp anh ấy không có nhà, mới dám gọi điện thoại cho bạn. Bạn với bác sĩ Mạnh Cổ sao vậy?.”

“Mình thì có thể làm gì được anh ấy chứ. Sao bạn không hỏi anh ấy đã làm gì mình?.”

“Được rồi, vậy anh ấy đã làm gì bạn?.” Cao Ngữ Lam tò mò như đang ngồi trên đống lửa.

“Mình.” Trần Nhược Vũ nói không nên lời. Cô cũng không biết rốt cuộc là như nào, vì sao cô lại tỏ ra thích thú với nụ hôn đó, cô lại rối rắm, lại hỗn loạn.

“Haiz, phản ứng như này, có thật là không có gì chứ? Mau nói cho mình nghe.”

Trần Nhược Vũ đau đầu: “Mình cũng không biết nên nói như nào, chờ mình suy nghĩ lại, để mình hiểu rõ rồi sẽ nói cho bạn.”

“Thật sao? Không được che giấu đấy.” Giọng nói của Cao Ngữ Lam khiến cho Trần Nhược Vũ hiểu được, con người này đã bị lây bệnh của Doãn Tắc rồi.

“ Uhm, không che giấu. Nhưng để cho mình mau chóng hiểu được vì sao mình lại như thế này, bạn hãy giúp mình hỏi Doãn Tắc, rốt cuộc Mạnh Cổ đã nói với anh ấy chuyện gì.”

“Chuyện này không cần bạn phải nhắc, mình nhất định sẽ hỏi. Mình rất tò mò đó! Nhược Vũ, bạn lợi hại thật, đó là bác sĩ Mạnh Cổ, sao có thể gào rú trong điện thoại nửa tiếng được, mình có xem đồng hồ, không hơn không kém, tròn nửa tiếng.”

Trần Nhược Vũ sắc mặt đen sì. Một cô gái đáng yêu vậy là xong đời rồi, biến thành Doãn Tắc phiên bản nữ, thật khiến cho người ta phiền muộn.

Trần Nhược Vũ cúp điện thoại, trong lòng càng rối loạn. Cô hơi sợ, ác bá tiên sinh phun lửa hết nửa tiếng, vấn đề chắc ghê gớm lắm. May quá, cô không nghe điện thoại của anh, bằng không sẽ có tai nạn chết người.

Chờ một chút, chờ một chút, Trần Nhược Vũ bỗng nhiên nghĩ tới trọng điểm nào đó.

Cô gọi lại cho Cao Ngữ Lam.

“Lam Lam à, bạn mau gọi cho Doãn Tắc, nói với anh ấy, hôm nay bác sĩ Mạnh tăng ca nên chưa ăn cơm tối, bảo anh ấy nhắc Mạnh Cổ phải ăn cơm, dạ dày anh ấy đang đau đó, không thể uống rượu. Bảo Doãn Tắc ngăn anh ấy lại.”

Cao Ngữ Lam hân hoan tiếp chỉ, gọi điện thoại. Một lát sau, gọi điện lại cho Trần Nhược Vũ.

“Doãn Tắc nói với anh ấy rồi, cũng không nói là bạn nói. Nhưng Mạnh Cổ quát lên với Doãn Tắc, nói: “Bảo người con gái kia đích thân nói với tôi.”

Trần Nhược Vũ bắt đầu tưởng tượng, vẻ mặt của Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam, cặp đôi này sẽ hưng phấn đến thế nào, sau đó hình ảnh ác bá tiên sinh đang phun lửa.

Cô thở dài một hơi, nhìn màn hình di động, hình ảnh đào hoa tiên sinh, nhìn thế này có phải đẹp hơn bao nhiêu không?

Thế nhưng, cái tên đàn ông xấu xa kia, không ăn cơm, dạ dày thì đau lại còn uống rượu, rốt cuộc là muốn thế nào?

Cô càng nghĩ càng lo lắng, lại gọi điện cho Cao Ngữ Lam: “Lam Lam, bạn có biết bác sĩ Mạnh có lái xe không? Bạn gọi cho Doãn Tắc, nhắc nhở hai người uống rượu thì đừng lái xe.”

“Có lái, lúc Doãn Tắc rời khỏi cửa, mình đã dặn dò anh ấy đừng lái xe, nếu uống rượu, hai người đó tự có cách.”

“Bác sĩ Mạnh có ‘tiền án’, trước đây có uống rượu lái xe, bạn nên nhắc nhở Doãn Tắc một chút.”

Một lát sau, Cao Ngữ Lam gọi điện tới: “Doãn Tắc nói với Mạnh Cổ, anh ấy lại gào lên: “Bảo người con gái kia đích thân nói với tôi.”

Trần Nhược Vũ bĩu môi, tức giận, tên đàn ông chết tiệt này đúng là quá đáng ghét.

Trần Nhược Vũ ngồi đó mười phút, lại có chút không yên tâm. Tên Doãn Tắc kia chỉ biết gây chuyện, không đáng tin cậy, bảo anh ta ngăn chặn Mạnh Cổ không cho uống rượu, không biết có làm không.

Cô nhịn không được nữa rồi, đành gọi điện thoại cho Mạnh Cổ. Kết quả, Mạnh Cổ không nghe máy.

Vì thế, Trần Nhược Vũ gọi điện cho Doãn Tắc, Doãn Tắc nghe.

Giọng nói anh ta vặn hết cỡ volume: “Nhược Vũ à, nhớ anh sao? Sao em gọi điện thoại cho anh vậy? Có muốn đến đây cùng bọn anh làm vài chén không?.”

Trần Nhược Vũ biết, anh ta đang cố ý, rất muốn ghi âm lại đoạn này rồi gởi cho Cao Ngữ Lam nghe, mới nghe thấy giọng sang sảng của Doãn Tắc, cô đã như bị lõm màng nhĩ: “Ông chủ Doãn, hai người uống ít một chút. Tâm trạng bác sĩ Mạnh hôm nay không được tốt, lại tăng ca, anh khuyên anh ấy một chút. Hai người uống nhiều chưa?.”

Doãn Tắc cười hì hì, nghe xong liền trở nên tỉnh táo: “Không uống là bao nhiêu, tỉnh đến mức còn có thể đánh nhau nữa ấy.

Em đừng lấy lí do tâm trạng của tên này không tốt, đêm nay còn tỏ ra kiêu kì, anh rất muốn đánh cho tên này một trận.”

Trần Nhược Vũ thở dài, cô biết hai người này, hễ vui lên là lôi nhau ra đánh đấm. Biểu đạt tình bạn thắm thiết của hai người này rất đặc biệt. Cô bất đắc dĩ, đành nói: “Ông chủ Doãn, anh có thể đưa điện thoại cho bác sĩ Mạnh được không?.”

Cô nghe thấy tiếng Doãn Tắc nói chuyện với Mạnh Cổ, sau đó là tiếng ngà ngà say đang quát tháo của Mạnh Cổ: “Không nghe. Bảo người con gái kia đích thân nói với tôi.”

Hừ! Lần nào cũng là câu này.

Trần Nhược Vũ cắn răng, lễ phép hỏi Doãn Tắc: “Ông chủ Doãn, nơi hai người tụ tập là ở đâu?.”

Trần Nhược Vũ sống chết đành lết tới.

Hai tên Doãn Tắc và Mạnh Cổ đang uống rượu ở quán bar, liếc mắt một cái là nhìn thấy dáng vẻ lười biếng to tướng của hai người đang ngồi ở ghế dài. Một người phụ nữ cũng cho là xinh đẹp đang đi tới gần Mạnh Cổ.

Trần Nhược Vũ đi tới, nghe thấy người con gái kia nói: “Anh đẹp trai, không tìm bạn tâm sự sao?.”

Mạnh Cổ cười lạnh, đáp: “Nên hỏi thế này trước, cô phải hỏi rằng vì sao tôi không để ý đến cô?.” Đặc mùi châm chọc làm cho người con gái kia tức đến tái mặt.

Doãn Tắc ở bên cạnh cười haha, kêu lên: “Nếu cô hỏi tôi, câu trả lời của tôi nhất định sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Người phụ nữ kia quay đầu rời đi, Trần Nhược Vũ đi sát qua người cô ta, vừa hay, đứng trước mặt Mạnh Cổ.

Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: “A, xem này, xem ai đến đây.”

Doãn Tặc lạnh nhạt nói: “Chính là người con gái cậu mắng cả đêm đó thôi.”

Trần Nhược Vũ không để ý tới lời trêu chọc của hai người, cô hỏi Mạnh Cổ: “Anh ăn tối chưa?.”

“Chưa ăn.” Mạnh Cổ trả lời.

Doãn Tắc ở bên cạnh nhìn hai người họ, rồi cười.

“Anh lái xe tới sao?.”

“Đúng.” Mạnh Cổ còn gật đầu.

Trần Nhược Vũ kéo tay anh, nghĩ anh sẽ không chịu phối hợp, ai dè anh ngoan ngoãn đi theo.

“Anh nên ăn chút gì đó, sau đó đi về tắm rửa rồi ngủ. Xe để ở đây, ngày mai đến lấy.”

“Em quản lí anh?.” Mạnh Cổ không kiềm chế được, vung tay cô ra.

Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn Doãn Tắc. Vẻ mặt anh ta như đang xem kịch vui, thấy cô nhìn qua, đành buông tay nói: “Anh không quản được tên này, hắn hung hăng lắm. Anh muốn về nhà, Lam Lam nhà anh đang rất lo lắng cho anh.”

Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn Doãn Tắc, đúng là không thể trông chờ vào con người này được. Cô cũng mặc kệ, kéo Mạnh Cổ ra ngoài. Mạnh Cổ không giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo cô ra ngoài.

Ra đến cửa quán bar, tiếng âm nhạc chát chúa không còn nữa, xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều, không khí cũng thông thoáng hơn.

Trần Nhược Vũ thở hắt ra, kéo Mạnh Cổ đi vài bước, quay đầu định hỏi anh muốn ăn mì hay ăn cháo, ở gần đây có hàng ăn nào không, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy cổ tay bị nắm lại, anh đã kéo cô ôm vào trong lòng.

Không đợi cô phản ứng lại, lại thấy xây xẩm mặt mày, cô bị kéo đến ven đường, anh cúi xuống, hôn cô ngấu nghiến.

Trần Nhược Vũ hoảng sợ, lắp bắp: “Ưm” một tiếng. Định giãy giụa ra thì chân tay đã bị anh ghìm chặt lại, toàn thân bị cơ thể anh trấn áp, không thể động đậy.

Cô rất tức giận, ngọ nguậy không cho anh hôn. Anh một tay nắm chặt hai cổ tay của cô, một tay nắm cằm cô, bóp mạnh một chút, ép cô phải mở miệng.

Đầu lưỡi của anh tiến vào dò xét, dùng sức cuốn lấy lưỡi cô, xâm nhập bá đạo, triền miên không dứt.