Thẩm Thiên Hương cứ thế rời khỏi bệnh viện, Ninh Giang Thành nhìn thấy cô xuống đại sảnh.
Anh không hỏi gì chỉ bình tĩnh đi đến đỡ lấy cô rồi nói: “Mình về nhà thôi, em mệt rồi có phải không?”
Thẩm Thiên Hương ngẩng đầu nhìn anh, cô gật đầu.
Ninh Giang Thành mỉm cười nắm lấy tay cô, Ninh Tường Gia cũng hiểu chuyện đứng bên cạnh nhưng không dám tò mò hỏi gì thêm.
Thẩm Hưng cũng đã xuống đại sảnh, anh nhìn một nhà ba người ra về thì im lặng.
“Mình cũng nên về nhà thôi.” Thẩm Hưng nói.
Lúc này Cao Mỹ Lệ lướt qua anh, cô ta từ từ đi vào thang máy.
Cao Mỹ Lệ nhìn giấy khám thai trong tay, hận không thể bỏ đứa nhỏ này ngay lập tức được.
…
Ninh gia.
Sau khi về nhà Thẩm Thiên Hương liền lên phòng nghỉ ngơi.
Mọi người cũng biết cô đang không ổn nên chẳng ai dám nói gì nhiều, Ninh Giang Thành chỉ ngồi cạnh nhìn cô ngủ mà thôi.
“Anh có thấy em ích kỉ không?” Cô bất chợt hỏi.
“Sao em lại hỏi vậy?” Ninh Giang Thành hỏi.
“Em… lại bỏ mặc ba mình như vậy, lại còn luôn hận ông ấy.
Dù sao chuyện cũng đã qua nhưng bản thân em cứ luôn ôm hận rồi nhớ đến nó không tài nào quên được.” Thẩm Thiên Hương bảo.
“Em…sai rồi phải không anh?”
Ninh Giang Thành đặt tay lên má cô, anh nhẹ nhàng nói: “Em không sai, người đang làm trời đang nhìn, đó là cái giá mà ông ấy phải nhận khi năm đó bỏ rơi mẹ con em.”
“Em có biết người tham lam nhất định sẽ không có kết quả tốt không? Đó chính là ông ấy, cho dù là ba của em đi chăng nữa nhưng ông ấy đã làm ra nhiều việc không thể tha thứ được.” Ninh Giang Thành nói.
“Ông ấy khiến em đau khổ, khiến em và anh hai không có một gia đình trọn vẹn cũng như một tuổi thơ như bao đứa trẻ khác.
Nếu nói nhắm mắt cho qua rồi tha thứ thật sự rất khó.” Anh dịu dàng bảo.
“Nên em không sai, chỉ cần có thời gian, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cho dù thế nào đi nữa anh vẫn bên cạnh em, đừng lo.” Ninh Giang Thành nhìn cô đầy dịu dàng.
Thẩm Thiên Hương ngồi lên ôm lấy anh: “Giang Thành, thật may mắn khi em có anh bên cạnh.”
“Anh cũng vậy, anh thật sự cảm ơn ông trời đã cho hai ta gặp nhau.
Anh chỉ muốn mình gặp em sớm hơn, có thể bảo vệ em, có thể cho em một bờ vai vững chắc dựa vào.” Ninh Giang Thành nhỏ giọng bảo.
“Giang Thành…”
“Bà xã, anh thương em nhiều lắm.”
…
Ninh Giang Thành nhẹ nhàng đứng dậy, anh đưa tay kéo mền lên đắp cho cô.
Sau một hồi dỗ cô cô cũng đã ngủ say rồi, thấy cô đã cười lại anh cũng yên tâm hơn.
Bụng Thiên Hương càng lớn, đứa nhỏ cũng chuẩn bị chào đời rồi.
Anh thật sự chỉ muốn cô vui vẻ hằng ngày để chào đón đứa con thứ hai này của bọn họ.
Anh ra khỏi phòng rồi sang tìm Ninh Tường Gia.
“Mẹ sao rồi hả ba?” Ninh Tường Gia thấy anh liền hỏi.
“Cô ấy ngủ rồi, đừng lo mẹ con không sao rồi.” Ninh Giang Thành đi đến xoa đầu con trai.
“Làm con lo lắng rồi.” Anh nói.
“Con lo lắm chứ.” Ninh Tường Gia nắm lấy tay anh.
“Từ lúc mẹ xuất hiện và ở bên cạnh con và ba, mẹ luôn gặp những chuyện không vui.
Khó lắm cả gia đình chúng ta mới đoàn tụ, con chỉ muốn mẹ mỉm cười vui vẻ chứ không muốn mẹ buồn hay xảy ra chuyện gì.
Con không biết trước kia mẹ xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ mong muốn mẹ hạnh phúc, ba phải bảo vệ mẹ thật tốt đó…” Ninh Tường Gia nói.
Ninh Giang Thành nghe được những lời này thì bật cười, đứa con trai của anh sao hôm nay hiểu chuyện đến kì lạ như thế chứ?
“Ba biết rồi, ba con mình sẽ cùng bảo vệ mẹ có được không?” Anh đưa tay ra bảo.
“Vâng.”
Đúng rồi, Ninh Giang Thành và Ninh Tường Gia sẽ mãi bảo vệ cô thật tốt.
Nụ cười của Thẩm Thiên Hương đối với họ là liều thuốc tốt nhất, giúp họ thấy bình yên, giúp họ cảm nhận được sự ấm áp.
Thẩm Thiên Hương chính là người quan trọng nhất đối với cả hai ba con họ.
…
Cao Mỹ Lệ ngồi bên đường, tay chân vẫn chưa hết run rẩy nhìn tờ giấy khám thai trước mặt.
Cô ta không nghĩ bây giờ mình lại mang thai con của Từ Minh Triết như thế này, vốn dĩ cô và anh ta chỉ là…
Trước kia Cao thị bị Ninh Giang Thành làm khó, cứ thế tụt dốc không phanh.
Từ Minh Triết bất ngờ xuất hiện, anh ta giúp cô cứu vớt Cao thị nhưng điều kiện là phải ở bên cạnh anh ta.
Dĩ nhiên ở bên cạnh người đàn ông này cũng chẳng tốt lành hay sống yên ổn được, Từ Minh Triết xem cô là tình nhân cũng như bạn giường của mình.
Gần đây cô lơ là, không để ý đến chuyện này.
Bản thân cũng quên uống thuốc để rồi xảy ra chuyện như vậy.
Cô đưa tay ôm bụng mình, cũng không biết làm sao cũng chẳng biết nên nói với Từ Minh Triết biết hay không.
Tuy anh ta độc ác nhưng cô có thể thấy rõ anh ta rất thích trẻ con.
Nhưng đứa nhỏ này sinh ra liệu có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn không?
Cao Mỹ Lệ chắc nịch là không rồi.
Cô lấy điện thoại ra, Từ Minh Triết gọi đến.
“Tôi nghe.” Cô bắt máy.
[Cô đến bệnh viện làm gì vậy?]
Cao Mỹ Lệ sững người ra, cô quên mất Từ Minh Triết đặt thiết bị theo dõi vào điện thoại của cô, lúc đi cô quên bỏ điện thoại ở nhà rồi.
“Tôi… tôi thấy không khỏe nên đến đó kiểm tra một chút.” Cô vội nói.
[Không khỏe?]
“Ừm, chỉ là ăn không ngon ngủ không đủ giấc thôi.
Bác sĩ bảo nên xem lại thói quen sinh hoạt.” Cao Mỹ Lệ đáp.
[Thật sao? Nghe giọng điệu của cô giống như đang nói dối vậy.]
“Anh đừng có quá đáng, không lẽ tôi đến bệnh viện làm việc mờ ám sao?” Cao Mỹ Lệ tức giận.
[Cũng có thể lắm chứ.]
“Anh…”
[Mau về nhà đi, tôi cũng sắp về rồi.]
Nói xong Từ Minh Triết liền cúp máy, Cao Mỹ Lệ nhìn màn hình đã tắt, cô bật cười, đúng thật là không nên để anh ta biết rằng bản thân mình sắp làm ba.
Cô đứng dậy, có vẻ như đứa nhỏ này nên tính sau vậy…
Nếu không ổn cô sẽ bỏ đứa con này đi.
Cao Mỹ Lệ cô đơn bước trên phố, tại sao cô lại có một cuộc sống như vậy chứ?
Đi ngang một cửa hàng váy cưới, Cao Mỹ Lệ dừng chân lại.
“Đáng ra cuộc sống hạnh phúc bên cạnh Ninh Giang Thành là của mình mới đúng…”
Tất cả đều do Thẩm Thiên Hương cướp đi của Cao Mỹ Lệ cô cả.
Người phụ nữ đó thật đáng chết.
“Mày phải trả giá!!!”.