Thẩm Hưng đứng nhìn Lâm Nhu Nhi ngồi bên trong xe, cô cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Cả hai đứng hình trong vài giây, anh lên tiếng trước: “Tại sao em chọn rời đi?”
“Thẩm Hưng… tôi…” Lâm Nhu Nhi không biết trả lời như thế nào, cô không muốn làm gánh nặng cho anh, cô cũng không muốn dựa dẫm vào anh cả đời với đôi chân tàn phế này được.
Thẩm Hưng nắm lấy tay cô, anh bảo: “Tôi đã nói tôi sẽ chăm sóc em, tại sao em lại dám tự tiện rời đi như thế chứ?”
“Thẩm Hưng… tôi không thể sống dựa vào anh cả đời được.
Thẩm lão gia nói đúng, anh không thể vì tôi mà bỏ tất cả, phía sau anh còn cả Thẩm thị, biết bao nhiêu người kiếm sống đều dựa vào anh.
Anh vì tôi bỏ đi tất cả, vậy còn sự nghiệp và tất cả nhân viên của mình như thế nào đây? Vì tôi… anh làm vậy có thấy xứng đáng không?” Lâm Nhu Nhi kích động nói, nước mắt cũng rơi xuống lúc nào không hay.
Thẩm Hưng đơ ra một chút, anh quay đầu lại nhìn ba mình đang đứng đó.
“Là ba đã nói cho cô ấy biết những chuyện này?” Thẩm Hưng hỏi ông.
“Ba… con trai nghe ba giải thích có được không?” Thẩm Đại Hải chỉ là muốn tốt cho con mình, nhưng dường như ông lại làm cho con trai ghét mình hơn nữa rồi.
“Ba, con đã bảo đừng xen vào chuyện của con nữa rồi mà.” Thẩm Hưng nói.
Anh quay lại nhìn cô lần nữa, Thẩm Hưng nghiêm túc: “Đúng là tôi có thể bỏ tất cả mọi thứ để bên cạnh em.
Nhưng nếu điều đó làm em khó xử, em muốn sao tôi đều chiều theo ý em cả, theo tôi về nhà có được không?”
“Nhu Nhi, thời gian em hôn mê nằm trên giường tôi đã mong chờ em tỉnh dậy lâu lắm rồi.
Thật sự muốn nhìn thấy em, muốn thấy em cười, muốn thấy em gọi tên tôi và rất muốn thấy bóng dáng nhỏ bé của em theo sau tôi.” Thẩm Hưng bảo.
“Nhi, tôi cũng mong có thể bù đắp cho em mọi thứ.
Có thể chuyện tình cảm giữa chúng ta không thể tiến triển nhanh được, nhưng chúng ta có thể cho nhau cơ hội không? Ở bên cạnh nhau, tìm hiểu nhau thêm một chút…” Anh nhìn cô nói.
Lâm Nhu Nhi òa khóc, Thẩm Hưng cúi xuống ôm lấy cô vào lòng mình.
Nhìn con trai mình ôm Lâm Nhu Nhi trên tay, Thẩm Đại Hải biết mình không thể xen vào chuyện này nữa cũng như chia cắt cả hai được.
Ông quay lưng, Thẩm phu nhân nhìn ông rồi bảo: “Ông… thua rồi.”
Thẩm Hưng ôm cô trong tay, anh hỏi nhỏ: “Chúng ta về nhà có được không? Trời lạnh rồi.”
Lâm Nhu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, Thẩm Hưng thấy cô đã đồng ý liền bế cô vào xe của mình, anh lái xe rời đi trước mặt ba mẹ mình.
Thấy con trai cũng đã đi trước, Thẩm phu nhân nhìn ông rồi nói: “Thẩm Đại Hải, đến nước này rồi tôi cũng muốn nói luôn… chúng ta li hôn đi.”
Nghe đề nghị của bà Thẩm Đại Hải liền bất ngờ, ông nhìn bà, bà lại nói tiếp: “Cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục được nữa, sống với một người cố chấp như ông, một người luôn cho mình đúng như vậy tôi mệt lắm, tôi không thể cố gắng thêm một phút giây nào nữa.
Bây giờ con trai cũng có hạnh phúc cho mình rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng không cần gắng gượng thêm”
Thẩm phu nhân đi lại xe, bà mở cửa xe rồi lên tiếng: “Hẹn gặp nhau ở tòa.”
Nói xong bà vào xe rồi rời đi.
Thẩm Đại Hải đứng ngơ ra đó, chỉ vì sự tự tiện của mình mà ông đã khiến cho con trai và vợ xa lánh mình, phút chốc bên cạnh ông lại chẳng còn ai.
Thẩm Đại Hải đứng trên đường trong lòng tràn ngập sự cô đơn, ông dường như chết lặng.
Đêm nay… thật lạnh lẽo làm sao.
…
Hai tuần sau.
Đúng như lời Thẩm phu nhân đã nói, cả hai ông bà đã hẹn gặp nhau trên tòa án.
Vì sớm muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này bà đã tìm cách để li hôn với ông nhanh nhất, cả hai nhìn nhau lần cuối, đặt bút kí tên vào tờ đơn li hôn.
Thẩm Đại Hải nhìn bà, còn bà đặt bút xuống rồi quay lưng đi.
Ông muốn gọi bà ở lại, nhưng bản thân lại không còn tư cách gì nữa, cứ thế ở phía sau nhìn bà từ từ rời đi trước mắt mình.
Thẩm phu nhân tiến ra ngoài, Thẩm Hưng và Lâm Nhu Nhi đã đứng đợi sẵn bên ngoài.
Bà từ từ tiến lại chỗ cả hai: “Cả hai con đến đây làm gì?”
“Mẹ… vậy là…” Thẩm Hưng nhìn mẹ mình.
Anh không nghĩ sẽ có ngày như thế này đây.
“Con trai, mẹ mệt rồi.
Đến nước này mẹ thật sự muốn dừng lại, mẹ không nghĩ mình ở tuổi này còn li hôn như thế, nhưng ai cũng mệt rồi, mẹ cũng muốn được nghỉ ngơi.” Bà bảo.
Bà cúi người xuống nhìn Lâm Nhu Nhi ngồi trên xe lăn, bà ngồi thấp người xuống nắm lấy tay cô: “Nhu Nhi, sau này thằng Hưng nhà bác nhờ cháu rồi.
Chúc hai con ở bên cạnh nhau thật hạnh phúc, bác rất ủng hộ cả hai đứa.
Nếu như có tin vui nhất định phải báo cho bác biết có được không?”
“Mẹ…”
“Mẹ cái gì chứ, mẹ nói không đúng sao? Mau đưa Nhu Nhi về nhà đi, thời tiết gần đây rất lạnh không nên để con bé ngồi đây mãi được.” Bà nói.
“Mẹ không về cùng con sao?” Anh hỏi.
“Mẹ có hẹn rồi, hai đứa về trước đi.” Bà mỉm cười đáp xong quay người đi, sau khi li hôn, bà rất muốn gặp một người…
Thẩm Hưng và Lâm Nhu Nhi đứng đó nhìn bà đang bước đi, cả hai cảm nhận được bà đã trút được gánh nặng trên vai mình xuống rồi.
“Có vẻ như bác gái đã ổn rồi.” Lâm Nhu Nhi bảo.
“Phải, mẹ đã tốt hơn rồi, có lẽ kết thúc cuộc hôn nhân này là cách tốt nhất cho cả bà ấy và ba anh.” Thẩm Hưng nói.
“Mình cũng nên về thôi, dù sao… họ cũng đã đường ai nấy đi rồi.”
…
Thẩm Thiên Hương bước xuống xe, cô bước vào quán cà phê, nhìn thấy Thẩm phu nhân ngồi ở đó đợi mình cô từ từ đi đến.
Bà nhìn thấy cô đã tới liền mỉm cười: “Thật phiền con quá, khi không lại hẹn con ra ngoài thế này.”
“Không sao ạ, con nghe nói hôm nay bác và ông ấy…” Thẩm Thiên Hương đã nghe chuyện bà đề nghị li hôn với Thẩm Đại Hải, hôm nay là ngày cả hai ra tòa gặp nhau.
“Đúng vậy, ta và ông ấy đã đường ai nấy đi rồi.” Bà bình tĩnh nói rồi thưởng thức li cà phê rồi.
“Suốt bao năm qua ông ấy không hề làm tròn trách nhiệm một người cha cũng như một người chồng.
Cả một cái gia đình này đều tay ta gánh vác, người đàn ông này đúng là khiến ta yêu đến sâu đậm.
Nhưng con cái cũng đã lớn, ta cũng nên sáng mắt ra biết đâu là điểm dừng rồi.” Bà nói.
“Bác gái…” Thẩm Thiên Hương không biết nên nói sao, vốn dĩ cô là đứa con gái riêng của Thẩm Đại Hải, bà và Thẩm Hưng mới là…
“Con thật xinh đẹp, con thật giống Lệ Nha.” Bà mỉm cười.
“Bác…”
“Ta biết bà ấy, bà ấy đúng là có nhan sắc thật sự không ai sánh bằng.
Bản thân ta cũng biết rõ Thẩm Đại Hải chỉ yêu một mình Lệ Nha, nhưng cũng vì tình yêu mà ta đã hủy hoại mình đến tận bây giờ.”
“Thiên Hương, mọi thứ đã kết thúc rồi.
Ta chỉ hi vọng con và Hưng có một cuộc sống hạnh phúc về sau mà thôi, người ba đấy… các con có thể không cần.” Bà nghiêm túc nói.
Thẩm Thiên Hương tiến tới, cô nắm lấy tay bà: “Bác gái, sau này nếu có cần gì cứ đến tìm con.
Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi.”
Bà bật cười: “Con đúng là một cô bé tốt bụng đó.”
Cả hai nhìn nhau, đúng thật là kết thúc rồi, cái giá của Thẩm Đại Hải phải trả đó chính là sự cô đơn, không còn một ai bên cạnh ông nữa..