Một ngày đẹp trời, Thẩm Hưng kéo rèm cửa ra, anh mở cửa sổ ngẩng đầu nhìn bầu trời ngày hôm nay.
“Nhu Nhi, hôm nay trời đẹp lắm.” Thẩm Hưng nói rồi quay đầu nhìn Lâm Nhu Nhi nằm trên giường bệnh ở đó.
Vì ở bệnh viện được một thời gian dài, bác sĩ cũng đồng ý cho anh đưa cô về nhà.
Thẩm Hưng muốn tiện chăm sóc cho cô hơn liền đưa cô đến biệt thự riêng của mình, ở đây chỉ có anh và cô, mọi thứ đều yên tĩnh không có ai làm phiền cả.
Thẩm Hưng cứ ở đây chăm sóc cho Lâm Nhu Nhi, ban ngày sẽ giúp cô lau người, cho cô tắm nắng, bóp tay bóp chân cho cô, anh còn ngồi cạnh kể cho cô đủ thứ chuyện trên đời.
Thẩm Hưng đã thích ứng với việc này, dường như chăm sóc cô đã thành thói quen của anh.
Mỗi ngày đều đến phòng bệnh của cô, quan sát cô, đợi chờ cô tỉnh lại.
Thẩm Hưng nhìn Lâm Nhu Nhi một lúc, anh giúp cô lau người rồi thay bộ quần áo mới rồi mới xuống nhà nấu bữa sáng cho mình.
Vừa bước xuống anh đã nghe tiếng chuông cửa, thấy làm lạ anh liền tiến ra.
“Thiên Hương.” Thẩm Hưng bất ngờ nhìn em gái mình đứng trước mặt, mới sáng sớm con bé đến đây làm gì chứ?
“Sao vậy? Anh hai không chào đón cô em gái này sao?” Thẩm Thiên Hương nghiêng đầu hỏi.
“Không có, chỉ là hơi bất ngờ khi em đến đây thôi.” Thẩm Hưng nói rồi dẫn cô vào nhà.
“Em biết anh ở đây chăm sóc cho Nhu Nhi, một mình thế này cũng rất nhàm chán nên đến đây làm bạn với anh cũng như đến thăm cô ấy.” Thẩm Thiên Hương đặt đồ trên tay mình xuống.
“Em có mua một ít trái cây, anh nhớ ăn uống đầy đủ đó.
Một thân một mình chăm sóc cô ấy cũng không dễ dàng gì, nếu được anh hãy thuê thêm một người giúp việc đi.” Thẩm Thiên Hương bảo.
“Anh lo được mà, em uống gì anh lấy cho.”
“Nước cam là được rồi.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười nói.
“Đợi anh một chút.”
Thẩm Hưng đi vào bếp, anh mở tủ lạnh ra rồi bất chợt bật cười.
Từ lúc biết cô là em gái cùng cha khác mẹ với mình anh có chút không quen, nhưng khi cô cất tiếng gọi anh là anh trai anh đã làm quen với chuyện này rồi.
Anh cũng không ngờ mình đến tuổi này mới biết bản thân có thêm một cô em gái đáng yêu như thế.
Thẩm Hưng đi ra phòng khách, anh đặt ly nước cam xuống.
“Tình hình của cô ấy thế nào rồi?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Cũng đã ổn hơn rồi, bác sĩ bảo nên quan tâm cô ấy nhiều hơn.
Điều quan trọng là đợi cô ấy tỉnh lại.”
“Em tin cô ấy sẽ tỉnh lại sớm mà.” Thẩm Thiên Hương nắm lấy tay anh rồi bảo.
“Ừm, anh cũng mong là như thế.
Anh muốn nói lời xin lỗi với cô ấy.”
“Em cũng vậy, là do Giang Thành hủy hoại sự nghiệp của cô ấy, bản thân em lại không biết gì… cứ nghĩ lần đó anh ấy chỉ tìm Nhu Nhi để nói chuyện, không ngờ chồng em lại ra tay…” Thẩm Thiên Hương nói nhỏ.
“Em không có lỗi, lỗi do anh và Ninh Giang Thành mà thôi.
Đều là hai con người nóng vội, cũng do lúc đó cô ấy có ý muốn hại em nên mới…” Thẩm Hưng ngập ngừng.
“Dù gì chuyện cũng qua rồi… chúng ta bỏ qua có được không?” Cô nói.
“Ừm.”
Thẩm Hưng mỉm cười, anh nhìn cô rồi hỏi: “Gần đây em thế nào rồi?”
“Rất tốt, chỉ là đang mang thai đứa thứ hai nên hơi khó chịu trong người, cũng do mang thai nên tính khí không được tốt cho mấy.” Thẩm Thiên Hương gượng cười bảo.
“Em nên chú ý sức khỏe đó, không ngờ em gái anh lại là bà mẹ hai con rồi đấy, còn anh đến tuổi này rồi còn chưa có mối tình nào.” Thẩm Hưng nhìn cô.
“Anh đấy, sau khi Nhu Nhi tỉnh lại cũng nên làm rõ tình cảm của mình đi.” Thẩm Thiên Hương bảo.
Thẩm Hưng nghe thế chỉ cười: “Anh sợ tình yêu.
Thật ra hồi còn đi học anh biết Nhu Nhi có ý với mình, cô ấy như cái đuôi nhỏ lúc nào cũng theo sau anh, anh vốn để ý mọi thứ chỉ là làm ngơ không biết gì mà thôi.”
“Anh… lí do là gì chứ?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Lúc bé ba luôn bỏ mặc hai mẹ con anh, anh lớn lên trong vòng tay của mẹ.
Khi ấy anh có làm quen với một cô gái, anh còn nhớ lúc đó mình vừa vào cấp ba, chị ấy là hàng xóm nhà bên cạnh, chị ấy như cứu rỗi anh, chị ấy xuất hiện cuộc đời anh trở nên tươi mới hơn nhiều.
Nhưng không ngờ vào ngày sinh nhật của anh, chị ấy lại chết trước mặt anh…” Thẩm Hưng ngập ngừng nói.
“Chị ấy lao thẳng ra ngoài đường, chiếc xe tải lao đến rồi tông phải chị ấy.
Đó là tình đầu của anh, cũng chính là mối tình anh không thể quên được.” Thẩm Hưng nói tiếp.
“Vậy tối ngày hôm đó… anh buồn bã đi dưới mưa là vì…”
“Là ngày giỗ của chị ấy, suốt bao năm qua anh không quên được hình ảnh đó.
Cũng chính từ đó anh không dám mở lòng với người con gái khác, Nhu Nhi thời đi học như cái đuôi nhỏ của anh, lúc nào cũng thấy hình bóng của cô ấy, nhưng lúc ấy Nhu Nhi còn trong sáng ngây thơ lắm, quả thật anh có để mắt đến cô ấy… nhưng mà…” Thẩm Hưng nói.
Thẩm Thiên Hương nghe thấy thế thở dài, cô nhìn anh rồi bảo: “Anh hai, em không biết cuộc sống của anh trước kia như thế nào.
Nhưng đó là quá khứ rồi, chúng ta quên đi có được không? Anh cũng không thể sống như vậy mãi được.”
Thẩm Hưng đưa tay xoa đầu cô: “Anh biết chứ, anh sẽ cố thoát khỏi quá khứ của mình để bước tiếp.”
…
Thẩm Thiên Hương ngồi lại một lúc rồi ra về.
Cô vẫy tay chào tạm biệt anh hai rồi ngồi vào xe rời đi.
Thẩm Hưng nhìn xe của em gái đi một đoạn xa rồi mới xoay người vào nhà, anh thở dài, thế là kết thúc một ngày rồi sao?
Thẩm Hưng đi vào nhà, anh tiến đến phòng của Lâm Nhu Nhi.
Nhìn cô ngủ trên giường, anh kéo ghế ngồi xuống nắm lấy tay cô: “Chỉ mong em tỉnh lại sớm, cứ thế này tôi cô đơn chết mất.”
…
Hai tháng sau.
Cứ thế Lâm Nhu Nhi đã nằm trên giường suốt hai tháng trời, bụng của Thẩm Thiên Hương lúc này cũng đã lớn hơn rồi.
Buổi tối, tất cả mọi người xuống nhà dùng bữa.
Ninh Giang Thành dĩ nhiên chu đáo kéo ghế ra cho cô ngồi xuống, Thẩm Thiên Hương vừa ngồi xuống nhìn thấy đĩa rau xào trên bàn liền cảm thấy buồn nôn, cô đứng dậy nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
“Oẹ…” Thẩm Thiên Hương không ngừng nôn.
Cứ nghĩ lần mang thai này sẽ không ốm nghén như trước nữa, nào ngờ còn nghén dữ hơn cả cô tưởng.
Thẩm Thiên Hương xanh mặt xanh mày đứng lên, Ninh Giang Thành đã đứng đằng sau chờ sẵn.
Đây là lần thứ bao nhiêu cô nôn trong ngày rồi, từ lúc mang thai đến giờ Thẩm Thiên Hương ăn không ngon ngủ không yên.
“Bà xã, anh xin lỗi.
Biết em cực khổ thế này anh sẽ không muốn có thêm con đâu.” Ninh Giang Thành nhìn cô rồi nói.
“Không sao mà, lần này có anh bên cạnh em sẽ vượt qua hết thôi.” Thẩm Thiên Hương bảo.
Cả ngày nay cô không thể ăn được gì, cứ thấy đồ ăn liền muốn nôn ra.
Bụng cô cũng trống không không có gì luôn rồi.
“Bà xã…”
“Anh xin lỗi.” Ninh Giang Thành nói với dáng vẻ bất lực.
Nếu được anh muốn chịu khổ thay cô, nhìn cô như thế này anh thật sự không chịu được nhưng bản thân lại chẳng thể giúp gì cho cô nốt… Nếu biết như thế này anh chỉ cần có Ninh Tường Gia là đủ rồi….