Chạy Đâu Cho Thoát Mama Đến Rồi!

Chương 80: Đừng Xen Vào






Thẩm Hưng rời khỏi giường bệnh đến phòng của Lâm Nhu Nhi, anh ngồi im trên xe lăn nhìn cô đang ngủ say trên giường.

Thẩm Hưng nhắm mắt lại, anh cảm thấy mọi việc đều do anh.

Anh di chuyển xe lăn tiến đến gần giường cô hơn, Thẩm Hưng nắm lấy tay cô rồi nói: “Tôi xin lỗi.”
Anh hủy hoại sự nghiệp của cô, khiến cô từ một diễn viên nổi tiếng trở thành kẻ không còn gì trong tay.

Bây giờ thì hay rồi, vì anh mà cô nằm một chỗ thế này.

Thẩm Hưng thật sự thấy xấu hổ, anh không biết đối diện với cô như thế nào, nhưng với tình trạng lúc này của cô anh cũng không thể từ bỏ trách nhiệm của mình được.

“Bác sĩ nói con bé có thể mãi mãi không tỉnh lại được.” Thẩm phu nhân đặt tay lên vai anh rồi bảo.
“Con sẽ chăm sóc cho cô ấy.” Thẩm Hưng đặt tay lên mặt Lâm Nhu Nhi.
Thẩm phu nhân chỉ cười: “Tùy con quyết định vậy, mẹ sẽ không can thiệp vào, dù sao đây cũng là ân nhân cứu mạng của con.”
“Cảm ơn mẹ.” Thẩm Hưng xoay đầu nhìn bà.

Những ngày sau đó Thẩm Hưng cứ đến phòng bệnh của Lâm Nhu Nhi, mặc dù anh cũng bị thương nhưng nhờ có Lâm Nhu Nhi nên cũng không có gì nghiêm trọng.

Thời gian trôi nhanh, rất mau Thẩm Hưng đã hồi phục hoàn toàn trở lại.

Anh vẫn như thế vẫn đến bệnh viện chăm sóc Lâm Nhu Nhi, ngày ngày ngồi trong phòng bệnh nắm lấy tay cô kể chuyện cho cô nghe.
Anh đã điều tra về cuộc sống của cô sau khi mất đi sự nghiệp.

Từ một diễn viên nổi tiếng được sống trong nhà cao cửa rộng bây giờ trở thành một kẻ không tiền cũng không nhà, những món nợ trước đó vẫn chưa được trả hết, một mình Lâm Nhu Nhi gánh vác món nợ lớn đó trên vai bản thân cố gắng kiếm tiền sống qua ngày.

Ban ngày Lâm Nhu Nhi làm phục vụ ở quán ăn, ban đêm cô chạy đến quán bar làm nhân viên rót rượu ở nơi đó, một mình Lâm Nhu Nhi trong thời gian qua làm biết bao nhiêu công việc nhưng lại chẳng thể trả hết nợ, tiền lãi cứ tăng dần, số tiền cô nợ đã nhiều đến không đếm xuể.
Thẩm Hưng sau khi biết chuyện anh liền giúp cô trả nợ, cũng do anh và Ninh Giang Thành đã biến cô trở thành bộ dạng này như hôm nay.

Thẩm Hưng ngồi bên giường bệnh, anh nhìn cửa sổ đang mở rồi nhìn Lâm Nhu Nhi vẫn đang ngủ say, anh nắm lấy tay cô nói nhỏ: “Nhu Nhi, tôi xin lỗi.”
“Là tôi sai, tôi nóng vội, tôi cậy quyền cậy thế hủy hoại cuộc đời của em.” Thẩm Hưng nói tiếp.
Cạch!
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, cứ nghĩ là bác sĩ đến kiểm tra cho cô nào ngờ là Thẩm Đại Hải bước vào.

Thẩm Hưng ngẩng đầu lên nhìn ông, cả hai ba con cứ thế đứng im nhìn nhau một lúc.
“Đến lúc con nên về nhà rồi.” Thẩm Đại Hải bảo.
“Ba nói vậy là sao?”
“Con định bỏ hết mọi thứ để ngồi đây chăm sóc cho Lâm Nhu Nhi thế này sao? Công việc thì thế nào? Thẩm thị phải làm sao đây?” 
“Ba biết con ở đây chăm sóc cho con bé vì áy náy, vì con bé chính là ân nhân cứu mạng của mình.

Nhưng Hưng à, con không thể ngồi đây mãi được, còn biết bao nhiêu việc vẫn đang đợi con giải quyết, con cứ ngồi đây chăm sóc một người không biết bao giờ tỉnh lại thì tương lai phải làm sao đây?” Thẩm Đại Hải bảo tiếp.
“Việc chăm sóc Lâm Nhu Nhi cứ để ba lo, ba sẽ sắp xếp cho người chăm sóc con bé, còn con vẫn nên về lại Thẩm thị và điều hành công ty đi.” Thẩm Đại Hải nhìn con trai mình nói.
“Ba...đủ rồi...Lâm Nhu Nhi cứu con, là cô ấy cứu con một mạng bây giờ con mới ngồi ở đây, vậy mà ba lại nói con đừng ở nơi này chăm sóc một người không biết bao giờ tỉnh lại sao?” Thẩm Hưng tức giận nhìn ông hỏi.
“Ba, chăm sóc cô ấy là quyết định của con.

Con sẽ bên cạnh Lâm Nhu Nhi cho đến khi cô ấy tỉnh lại, cho dù cô ấy ngủ một tháng, một năm hay nhiều năm đi nữa con cũng sẽ không rời bỏ cô ấy, đây là trách nhiệm của con, một người con gái bất chấp cả tính mạng để cứu con ba bảo con bỏ đi là bỏ đi sao? Như thế có đáng mặt đàn ông không chứ.” Thẩm Hưng hỏi.
“Ba, con hi vọng ba đừng xen vào chuyện này.

Đây là do con tự quyết định, con muốn bên cạnh cô ấy, muốn chăm sóc cho cô ấy.

Còn nữa, ba đừng nghĩ đến chuyện sẽ làm gì cô ấy lén lút sau lưng con.” Thẩm Hưng nói.
“Con…”
“Được, con cứ giỏi mà ngồi ở đây đi.” Thẩm Đại Hải tức giận quay lưng rời đi, vừa bước ra khỏi cửa ông đã nhìn thấy Thẩm phu nhân đứng đó.
“Ông đến đây chỉ để nói với thằng bé như thế thôi sao?” Thẩm phu nhân không vui hỏi ông.

“Bà nghĩ tôi đến đây vì cái gì?” Thẩm Đại Hải hỏi ngược lại.
“Ông…Thẩm Đại Hải, ông có biết suy nghĩ không? Nếu như không có Lâm Nhu Nhi ông nghĩ con trai mình còn ngồi trong đó không? Bình thường ông làm gì tôi không xen vào, nhưng lần này tốt nhất ông đừng chen ngang chuyện của thằng bé.

Hưng nó đã lớn rồi, nó muốn làm gì là quyền của nó, người làm cha vô trách nhiệm như ông cũng không có quyền lên tiếng đâu.” Thẩm phu nhân nhìn ông nói thẳng.

Có thể thấy rõ bà đã nhẫn nhịn những yêu cầu vô lý của người đàn ông này rồi.
“Bà… hai mẹ con bà…”
Thẩm phu nhân nhìn ông rồi im lặng quay đi, Thẩm Đại Hải đứng đó bị chọc cho tức chết.

Ông quay đầu nhìn con trai, không còn lời gì để nói chỉ đành quay người rời đi.
Thẩm Hưng im lặng nhìn ba mẹ mình cãi nhau rồi cứ thế rời khỏi đây, anh thở dài, có lẽ…

Vì tránh để ông đến làm phiền lần nữa Thẩm Hưng đã chuyển viện cho Lâm Nhu Nhi.

Anh đưa cô đến một nơi yên tĩnh hơn, ngày ngày bên cạnh cô, Thẩm Hưng buông bỏ tất cả, Thẩm thị, chức vị của mình, anh chỉ muốn ngồi ở đây kể chuyện cho nghe, muốn cô nhanh chóng tỉnh lại nhìn mình một cái.
“Nhu Nhi, ở đây sẽ không ai làm phiền đến em nữa rồi.”.