Ngày hôm sau.
Buổi tối, Thẩm Hưng mang một tâm trạng tồi tệ đến quán bar uống rượu giải sầu.
Anh vẫn chưa chấp nhận được chuyện Thẩm Thiên Hương chính là em gái mình, anh cũng chưa tin được ba mình thật sự có tình nhân và con riêng ở bên ngoài suốt bao năm qua.
Anh đúng là chưa chấp nhận được…nhưng mà sự thật đã nói lên tất cả.
Thẩm Hưng uống hết li này đến li khác, anh cứ ngồi một góc uống thật nhiều rượu.
Lúc này trong góc khuất một cô gái đứng đó nhìn anh, lúc này quản lý đi đến vỗ vai Lâm Nhu Nhi.
“Cô nhìn gì thế? Mau đem đồ ra cho khách đi.” Quản lí nhìn cô rồi nói.
“À…à vâng…” Lâm Nhu Nhi vội đáp.
Cô mang một chai rượu mới ra chỗ Thẩm Hưng, anh vốn đã say cũng không ngẩng đầu lên nhìn, thấy chai rượu được đặt xuống liền cầm lên rót vào li của mình.
Lâm Nhu Nhi siết chặt tay cô muốn cản người đàn ông này lại nhưng không thể.
Cô cắn răng chịu đựng quay đi, anh vốn không công nhận cô cũng không chấp nhận tình cảm của cô, cô đứng ở đây quan tâm anh làm gì chứ?
Lâm Nhu Nhi nghĩ vậy trong lòng nhưng lại cứ đứng một góc nhìn anh.
Cứ thấy Thẩm Hưng uống liên tục chỉ muốn đi lại ngăn cản nhưng lại không có quyền hạn gì.
Sau khi Ninh Giang Thành khiến cho sự nghiệp cô tụt dốc không phanh, cô thoáng chốc bị đẩy xuống vực, ôm một đống nợ trên người rồi bất đắc dĩ đến đây làm phục vụ.
Lâm Nhu Nhi không hận Thẩm Hưng, đúng là cô làm sai…cái giá đó là cô nên trả, cũng do cô lại chọc nhầm vào người phụ nữ của Ninh Giang Thành mà thôi.
Thẩm Hưng ngồi ở đó một lúc lâu rồi mới chịu đứng lên ra về.
Anh thanh toán xong lảo đảo bước ra khỏi quán bar, Lâm Nhu Nhi cứ đưa mắt nhìn theo, cô muốn chạy theo anh nhưng lại sợ mất công việc này.
“Nhu Nhi, khách gọi cô kìa.” Quản lí đi đến nói.
“Xin lỗi quản lí, tôi có việc gấp phải đi rồi.” Lâm Nhu Nhi nói xong bỏ khay nước sang một bên, cô chạy vào phòng lấy áo khoác và túi xách của mình rồi rời khỏi quán bar.
Quản lí đứng đó đơ ra, đang yên đang lành cô muốn bỏ việc ngang thế sao?
Lâm Nhu Nhi chạy thật nhanh ra ngoài, cũng may là Thẩm Hưng đã say mèm nên anh vẫn chưa đi được xa.
Đi được một quãng đường ngắn đã ngã xuống, bản thân say đến mức không biết trời trăng đất rộng là gì nữa rồi.
Lâm Nhu Nhi ngồi xuống rồi đỡ anh lên.
“Anh ấy uống say quá…” Lâm Nhu Nhi lẩm bẩm một mình, cô không thể đưa anh về phòng trọ của mình, cô cũng không biết nhà anh ở đâu, càng không thể gọi cho Thẩm Đại Hải đến con mình.
Cô nhớ ra gần đây có một khách sạn, đành đưa anh đến đó vậy.
Lâm Nhu Nhi dùng sức đỡ anh đứng lên, Thẩm Hưng mơ mơ màng màng.
“Thiên…Hương…” Thẩm Hưng lẩm bẩm.
Nghe anh gọi tên Thẩm Thiên Hương cô chỉ biết cười chua chát: “Thẩm Thiên Hương đã là vợ của Ninh Giang Thành rồi.”
“Tại sao…em…em…em là em gái của anh…” Thẩm Hưng nói.
Nghe anh nói cô khựng lại, cái gì vậy chứ? Anh mới nói gì vậy? Thẩm Thiên Hương là em gái của Thẩm Hưng sao?
“Bây giờ đâu phải lúc nói mấy cái này…” Lâm Nhu Nhi nói, cô đỡ anh đi một đoạn rồi nhanh chóng bắt được taxi.
Đưa anh lên xe, để Thẩm Hưng ngồi bên cạnh mình, dựa đầu vào vai mình, ở bên cạnh như thế này cô thật sự rất thích.
“Bác tài đưa tôi đến khách sạn gần đây nhất đi.” Lâm Nhu Nhi nói.
Tài xế liền hiểu ý, ông cho xe rời đi.
Ngồi trên xe, cô lấy khăn giấy ướt ra lau mặt cho anh, vì uống quá nhiều nên Thẩm Hưng nhăn mặt lại.
“Anh uống nhiều như vậy là vì gì vậy chứ?” Lâm Nhu Nhi nói nhỏ.
Lúc này xe đi qua ngã tư, Lâm Nhu Nhi còn chưa được tận hưởng khoảnh khắc ở bên cạnh anh được bao lâu thì cô nhìn ra cửa sổ thấy một chiếc xe tải lớn đang mất phanh lao đến xe của mình.
“Cẩn thận!!!”
Rầm
…
Thẩm Thiên Hương mang đĩa trái cây mà Ninh Giang Thành đã cắt sẵn cho mình cầm lên rồi đem về phòng.
Cô đưa tay cầm điều khiển bật ti vi lên xem, đúng lúc này đang phát tin tức của ngày hôm.
“Tối nay tại ngã tư đường X có một vụ tai nạn giao thông đã xảy ra, khi đến hiện trường đội cứu hộ đã được ba nạn nhân.
Theo giấy tờ tùy thân trên người trong đó có đại thiếu gia của nhà họ Thẩm…”
Thẩm Thiên Hương còn nghe chưa xong đã sững người, cô ngơ ngác nhìn hình ảnh vụ tai nạn được phát trên màn ảnh, tay không cẩn thận làm rơi đĩa trái cây xuống sàn.
Xoảng
Ninh Giang Thành lúc này đi lên, anh nghe thấy tiếng đổ vỡ liền xông vào.
“Bà xã em sao thế?” Anh vội đi đến xem cô có bị thương chỗ nào hay không.
Anh thấy kì lạ, nhìn lên ti vi, đang chiếu tin tức thôi mà có gì làm cô đơ ra thế này?
“Bà xã có chuyện gì vậy?” Anh hỏi cô.
Thẩm Thiên Hương bừng tỉnh, cô nắm lấy áo anh rồi bảo: “Không xong rồi…không xong rồi…”
“Không xong cái gì chứ?” Ninh Giang Thành không hiểu.
“Anh trai...Thẩm Hưng…vụ tai nạn đó…người gặp nạn…là anh ấy…”
…
Bệnh viện.
Thẩm Đại Hải và Thẩm phu nhân ngồi ở ngoài.
Cả hai nhận được điện thoại từ phía cảnh sát liền chạy đến đây, sau nhiều giờ ngồi chờ đợi và cầu nguyện cuối cùng ca phẫu thuật cũng đã kết thúc.
“Bác sĩ con trai tôi…” Thẩm Đại Hải đứng lên vội hỏi.
“Bệnh nhân đã không sao, cũng may là bị thương nhẹ và kịp đưa đến bệnh viện.” Bác sĩ nói.
“Bác sĩ…cô gái được đẩy vào chung với con tôi…” Thẩm phu nhân đứng lên hỏi.
Vì khi bà đến đây có nghe cảnh sát nói qua, khi đội cứu hộ đến hiện trường giải cứu thì bọn họ nhìn thấy cô gái trên xe dùng thân mình bảo vệ cho người đàn ông trên xe.
Con trai bà sẽ không sao, nhưng cô gái đó…
“Cô gái đó…”
…
Thẩm Thiên Hương và Ninh Giang Thành chạy nhanh đến bệnh viện, thấy Thẩm Đại Hải và vợ ông ở đây cô khựng lại.
“Anh hai…sao rồi?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
Nghe cô gọi con mình là anh hai Thẩm phu nhân liền ngẩng đầu lên, đây là…đứa con gái của ông và người phụ nữ đó sao? Nếu là lúc khác bà sẽ tức giận với ông ngay lập tức, nhưng ngay lúc này…bà không còn sức lực gì nữa rồi.
“Đã qua cơn nguy kịch rồi, vì Lâm Nhu Nhi đã cứu thằng bé.” Thẩm Đại Hải nói.
“Lâm Nhu Nhi?” Thẩm Thiên Hương thấy làm lạ.
“Theo lời khai của quản lí quán bar chỗ Lâm Nhu Nhi đang làm, hôm nay Hưng đến chỗ họ uống rượu nào ngờ gặp con bé đó ở đấy.
Lúc thằng bé ra về với bộ dạng say khướt nên Lâm Nhu Nhi chạy theo sau bỏ cả công việc, rồi…rồi…hai đứa…” Thẩm Đại Hải không dám nói tiếp, ông ngước đầu lên cao.
Đứa con trai này của ông ngày hôm qua còn đứng trước mặt ông, hôm nay lại đang yên đang lành gặp tai nạn khiến cho ông sợ muốn chết đi được.
“Vậy Lâm Nhu Nhi…” Thẩm Thiên Hương lo lắng hỏi, vụ tai nạn đó…
“Con bé đó…” Thẩm phu nhân bất ngờ lên tiếng.
“Vì vùng đầu bị va đập mạnh và bị thương nặng, bác sĩ nói đã qua cơn nguy kịch nhưng không biết khi nào tỉnh lại, có khi…sẽ sống như người thực vật mãi mãi…” Bà nói tiếp.
Thẩm Thiên Hương không tin được, cô lảo đảo ra phía sau cũng may có anh đỡ lấy.
Lâm Nhu Nhi…bất chấp cả bản thân mình để cứu anh trai cô như thế sao?
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Hưng đã tỉnh lại, anh cũng bị thương, bản thân chưa biết gì cả vừa muốn ngồi lên thấy đau nhức cả người.
Thẩm Đại Hải lúc này đi vào liền nói: “Con nằm im đi, con mới thoát chết đó.”
“Thoát chết? Ba nói cái gì vậy? Sao con lại ở đây chứ?” Thẩm Hưng thấy làm lạ, anh nhìn xung quanh.
Đây là bệnh viện mà?
“Hôm qua…con gặp tai nạn giao thông…” Thẩm Đại Hải ngập ngừng nói.
Lúc này anh mới nhớ ra một chút, chỉ biết hôm qua mình uống say rồi được ai đó đỡ lấy.
Nếu như anh nhớ không lầm người bên cạnh lúc đó là Lâm Nhu Nhi…
Khoan đã…xảy ra tai nạn sao?
“Lâm Nhu Nhi?” Thẩm Hưng ngồi lên nhìn ông rồi hỏi.
“Con bé ấy…vì cứu con nên có thể cả đời này sẽ sống thực vật, bác sĩ nói có thể sẽ không tỉnh lại được nữa…”
“Ba…ba nói cái gì chứ?”.