Thẩm Đại Hải nhìn con gái mình, ông lấy trong túi ra một tờ chi phiếu rồi đặt lên bàn sau đó đẩy sang phía cô.
Thẩm Thiên Hương bất mãn nhìn ông, cô liền hỏi: “Đây là ý gì hả?”
“Coi như là quà gặp mặt của ba con mình, ba cũng bù đắp cho con.
Ba biết bây giờ con đã có Ninh Giang Thành, nhưng hãy nhận số tiền này của ba coi như là bù lại khoảng thời gian khó khăn của con và mẹ trước kia.” Thẩm Đại Hải nói.
Thẩm Thiên Hương nghe xong thì bật cười, cái gì mà bù đắp chứ? Có lầm không vậy?
“Bù đắp? Ông thật sự không có vấn đề gì chứ?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Ba biết con rất hận ba, nhưng người cũng đã mất rồi, mẹ con cũng không thể sống lại…” Thẩm Đại Hải bảo.
“Ông im đi, ông không có quyền nói đến bà ấy.
Lúc bà ấy lâm bệnh nặng ông đã ở đâu? Lúc mẹ con tôi gặp khó khăn ông đã đâu? Ông chỉ xem bà ấy là thú vui của mình, chơi chán rồi liền bỏ đi.
Ông có biết những ngày tháng về sau mẹ con tôi phải sống nương tựa như thế nào không? Ông có biết khi bà ấy mất cũng rất mong đợi ông sẽ đến thăm bà ấy một lần không? Ông ở đâu? Ông có từng nghĩ đến hai mẹ con tôi không?” Thẩm Thiên Hương kích động hỏi.
“Thiên Hương…ba xin lỗi…”
“Xin lỗi? Ông xin lỗi thì người có sống lại không? Có thể quay lại trước kia được không? Đều không, Thẩm Đại Hải, tôi hận ông, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy ông nữa.” Thẩm Thiên Hương đứng lên, cô cầm túi xách rời khỏi quán cà phê.
Thẩm Đại Hải không đuổi theo, ông nhìn con gái qua cửa sổ, thấy bóng lưng của cô từ đằng sau, ông trầm mặc nghĩ đến Lệ Nha, đó chính là mẹ ruột của cô.
Lệ Nha trước kia là một diễn viên nổi tiếng, trước khi làm diễn viên bà ấy là một thợ trang điểm rất giỏi được nhiều người biết đến.
Cơ duyên nào đó đã đẩy bà ấy vào con đường diễn xuất này, cũng nhờ vẻ đẹp của mình với lối diễn xuất sắc nên sự nghiệp của bà ấy đi lên như diều gặp gió.
Đàn ông ai cũng say đắm vẻ đẹp của Lệ Nha, cả ông cũng vậy, Thẩm Đại Hải yêu người phụ nữ này rất nhiều, trong một bữa tiệc, vì uống say, nhìn thấy Lệ Nha nên ông không kiểm soát được hành động của mình mà cướp đi lần đầu tiên của bà ấy.
Sau đêm đó Lệ Nha cũng tránh né ông, cuối cùng bà lại mang thai, Thẩm Đại Hải lại muốn độc chiếm người phụ nữ này, ông hủy hoại sự nghiệp của bà, ép bà vào đường cùng, Lệ Nha muốn tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn ở bên cạnh ông.
Thẩm Đại Hải chính là vụng trộm, có tình nhân và con riêng bên ngoài, không ngờ lại bị Thẩm phu nhân phát hiện.
Thẩm Đại Hải biết nếu mình còn bên cạnh cả hai mẹ con ông sẽ không thể bảo vệ tốt cho cả hai, vợ ông cũng không bỏ qua cho họ nên chọn cách ra đi.
Không ngờ…mọi chuyện lại thành ra thế này.
Đúng như Thẩm Thiên Hương nói, ông có nói xin lỗi cũng vô ích mà thôi.
Thẩm Đại Hải đứng dậy, ông rời khỏi quán cà phê, ngồi vào xe, tài xế hỏi ông: “Ông chủ, chúng ta về nhà sao?”
Thẩm Đại Hải im lặng một lúc, sau đó ông đáp: “Đến chỗ bán hoa đi.”
Xe dừng trước một cửa hàng bán hoa, Thẩm Đại Hải bước xuống xe, ông tiến vào mua một bó hoa thật lớn rồi trở về xe.
“Ông chủ?” Tài xế thấy ông kì lạ liền lên tiếng hỏi.
“Đến nghĩa trang đi, tôi muốn đi viếng mộ một người.”
…
Thẩm Đại Hải bước đến ngôi mộ của Lệ Nha, ông đặt bó hoa mà bà thích xuống.
Thẩm Đại Hải nhìn bia mộ, ông biết bà đã mất cách đây không lâu, bản thân lại không có đủ dũng khí đến thăm bà.
Bây giờ ông đã có thể đứng đây rồi.
“Tiểu Nha, tôi đến thăm em đây.” Thẩm Đại Hải nói.
Gió bắt đầu nổi lên, thổi càng lúc càng mạnh, Thẩm Đại Hải nói: “Bà đang tức giận sao?”
“Tôi biết bà rất giận tôi, cũng do tôi mà ra, nếu như năm đó tôi không ép bà vào đường cùng, có lẽ bây giờ bà đã sống hạnh phúc rồi.”
“Tiểu Nha, tôi xin lỗi em.
Câu nói này tôi muốn nói với bà từ lâu lắm rồi, bà có giận tôi cũng được, bà hận tôi cũng được, tôi chỉ mong bà chấp nhận lời xin lỗi này của tôi.” Thẩm Đại Hải cúi đầu nói.
“Tôi xin lỗi, là do tôi, mọi chuyện đều do tôi mà ra.”
…
Thẩm gia.
Thẩm Đại Hải viếng mộ xong thì trở về nhà, vừa bước vào ông đã nhìn thấy vợ mình ngồi ở sofa, có vẻ như đang đợi ông trở về.
“Sao rồi? Con gái ông sống tốt chứ?” Lý Nhược Giai nhìn rồi hỏi ông.
“Bà…” Thẩm Đại Hải nhìn vợ mình, bà cho người theo dõi ông sao?
“Tôi nói không đúng sao? À mà con gái ông chắc sống tốt lắm, bởi vì con bé cũng sắp trở thành con dâu của Ninh gia rồi, chồng là Ninh Giang Thành mà.” Lý Nhược Giai nói.
“Tôi nói ông này, người đã mất rồi, con gái cũng hận ông rất nhiều rồi, ông còn đến tìm họ làm gì chứ?” Lý Nhược Giai lại hỏi.
Thẩm Đại Hải im lặng không đáp.
“Người đã mất, ông còn định ôm ấp ý định sẽ nối lại tình xưa sao? Ông nghĩ con gái mình muốn nhìn thấy ông sao? Năm xưa ông hãm hại Lệ Nha, ông phản bội tôi, bây giờ thì hay rồi, một lúc có hai đứa con cùng cha khác mẹ.
Thẩm Đại Hải, làm người đừng quá tham lam, một tay ông không thể ôm hai người phụ nữ, ông cũng không thể bảo vệ một lúc hai đứa con đâu.” Lý Nhược Giai nói.
“Bà nói đủ chưa? Người đã mất rồi, tôi chỉ đi tìm con gái của mình cũng không được sao?” Thẩm Đại Hải quát lớn.
“Ông có quyền gì lớn tiếng với tôi? Ông phản bội tôi, bên ngoài có gia đình nhỏ suốt bao năm qua, còn tôi và Thẩm Hưng? Ông xem người vợ này và đứa con trai của mình là gì hả? Thẩm Đại Hải, người sai là ông chứ không phải là tôi.”
…
Thẩm Thiên Hương lang thang ngoài đường suốt nửa ngày trời, đến khi tối sầm lại rồi vẫn chưa về nhà.
Cô đi trên đường vừa đi vừa khóc, nghĩ đến những ngày tháng sống cực khổ trước kia lại làm cho cô đau lòng làm sao.
Thẩm Thiên Hương vừa đi vừa nghĩ, không chú ý bản thân đang sang đường mà cũng không nhìn đèn tín hiệu.
Một chiếc xe tải cứ thế lao đến chỗ cô, Thẩm Thiên Hương lại như người mất hồn, vốn không nghe thấy tiếng kêu của mọi người.
“Cẩn thận!!!”