Ngày hôm sau.
Ninh Giang Thành đã ra ngoài từ sớm, trong nhà chỉ còn cô và mẹ anh.
Lạc Ái nói muốn cùng cô uống trà, cả hai ngồi ngoài vườn thưởng thức trà ngon bánh ngọt.
“Đã lâu rồi nhỉ?” Lạc Ái lên tiếng trước.
“Vâng…đã lâu lắm rồi ạ.” Cô bình tĩnh đáp.
Năm đó sau khi cô sinh con xong, nằm trên giường bệnh, cô chỉ có thể bất lực nhìn bà ôm con trai mình.
Bản thân muốn ngăn bả lại nhưng là điều không thể.
“Ta cũng không ngờ chúng ta có thể gặp lại nhau, con còn trở thành con dâu của ta nữa.” Lạc Ái mỉm cười bảo.
“Con…con…”
“Đừng căng thẳng, chuyện của con và Giang Thành mẹ sẽ không nói gì cả, mẹ cũng không phản đối về chuyện tình cảm của cả hai.
Dù sao cũng là quyết định của Giang Thành.” Lạc Ái bảo.
“Trái đất này cũng tròn quá rồi, chúng ta cũng thật có duyên đó.” Lạc Ái nói tiếp, bà nắm lấy tay cô rồi mỉm cười.
“Sau này mẹ giao con trai cho con, hai đứa phải thật hạnh phúc, bà già này cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.” Lạc Ái bảo.
“Bác gái…” Thẩm Thiên Hương nhìn bà.
“Bác gái cái gì nữa? Phải gọi là mẹ chứ.” Lạc Ái nói.
“Mẹ…con xin lỗi…” Cô cúi mặt nói nhỏ.
“Xin lỗi cái gì chứ, con là con dâu của mẹ, sau này chúng ta là người một nhà cả mà.”
…
Thẩm Thiên Hương nắm lấy tay Ninh Tường Gia bước xuống xe, cô đã xin phép ra ngoài đưa con trai đi cùng, cô muốn đưa con đến viếng mộ của mẹ mình.
“Đây là bà ngoại sao mẹ?” Ninh Tường Gia đứng bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Hương ngồi xuống, cô dọn dẹp mộ cho mẹ mình, sau đó đặt bó hoa xuống.
“Mẹ, con đã nhận được con rồi, đây là cháu ngoại đây.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười bảo.
“Bà ngoại, cháu là Ninh Tường Gia, cháu đến thăm bà đây.” Ninh Tường Gia liền nói.
Thấy con trai hiểu chuyện, cô bật cười xoa đầu thằng bé.
“Thằng bé rất ngoan có phải không mẹ? Mẹ xem kìa, Tường Gia thật giống con lắm đó.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Mẹ, con làm được rồi.
Như di nguyện của mẹ, con đã tìm con trai và nhận được con rồi, ở bên kia mẹ có thể yên tâm rồi phải không?”
“Mẹ, con và Thành cũng tiến đến với nhau rồi.
Người đàn ông này rất yêu thương con, sau này mẹ không cần phải lo lắng nữa rồi, con của mẹ đã có chỗ nương tựa rồi.” Thẩm Thiên Hương bảo tiếp.
“Mẹ…mọi thứ đã ổn rồi.”
Ninh Tường Gia nhìn cô, thằng bé nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Thiên Hương: “Mẹ, mọi chuyện không sao rồi.
Mẹ còn có con và ba bên cạnh, sau này con và ba sẽ bảo vệ mẹ, sẽ không để ai làm đau mẹ đâu.”
Nghe những lời con trai nói cô liền bật cười, thằng nhóc này thật là.
“Cảm ơn con, cảm ơn con đã đến với mẹ.”
…
Thẩm Thiên Hương ra về, cô và Tường Gia đến căn nhà nhỏ trước kia, cô lấy một ít đồ dùng cần thiết rồi rời đi.
Nhìn căn nhà nhỏ một lần nữa, cô bật cười, chính tại nơi này đã tạo nên nhiều kỉ niệm đẹp giữa cô và Ninh Giang Thành.
“Mẹ…chúng ta đi thôi.” Ninh Tường Gia đứng ở cửa rồi lên tiếng.
“À mẹ tới liền.”
“Tạm biệt.” Thẩm Thiên Hương nói nhỏ, sau đó cô bước ra, khóa cánh cửa lại rồi rời đi cùng con trai.
…
Phía Cao Mỹ Lệ lúc này thật thảm làm sao, sau khi bị Ninh Giang Thành vạch trần mọi thứ trước công chúng khiến cho Cao gia bẽ mặt, Cao Mỹ Lệ cũng bị bắt, nhưng cũng may có sự giúp đỡ của Cao Lộ và người đàn ông bí ẩn kia cô ta cũng có thể thoát tội của mình.
Trước kia Cao gia được Ninh gia chống lưng, chính vì thế luôn đứng vững trong giới thương trường.
Bây giờ quan hệ hai bên gia đình cắt đứt, còn thêm việc lần này đã tạo ra tiếng xấu cho Cao gia.
Cao Lộ dùng hết sức mình mới có thể cứu vớt được tập đoàn của mình, sau chuyện lần này ông ta cũng rất nổi giận với đứa con gái này.
“Con xem chuyện tốt con gây ra kìa.” Cao Lộ nói.
Cao Mỹ Lệ ngồi xuống cúi đầu, cô ta khó khăn lắm mới thoát tội, bây giờ lại thêm việc này.
Chính Cao Mỹ Lệ cũng không ngờ rằng Ninh Giang Thành lại làm ra chuyện này, không ngờ anh lại công bố những bằng chứng tội ác của mình ra trước mặt nhiều phóng viên như thế.
Cao Lộ ngồi chống tay lên bàn, ông cảm thấy thật đau đầu làm sao, để cứu vãn tình hình lúc này Cao Lộ thật sự rất vất vả, ông không muốn sự nghiệp mình gầy dựng bao lâu nay lại sụp đổ như thế này.
Ti vi lúc này lại chiếu đến đoạn phỏng vấn của Ninh Giang Thành, bên cạnh anh chính là Thẩm Thiên Hương đi cùng.
Cao Mỹ Lệ nhìn thấy thì sững sờ, bọn họ sao lại…
“Thẩm Thiên Hương?”
Cao Lộ nghe thế ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương đứng bên cạnh Ninh Giang Thành ông liền sững người, cô bé đó…sao lại..
Sao lại giống cô ấy như vậy chứ?
…
Thẩm Đại Hải ngồi nhìn ti vi, ông lấy đồ điều khiển tắt ti vi đi.
Thẩm Đại Hải dựa lưng ra sau ghế, ông bật cười, không nghĩ được đứa con gái nhỏ của mình bây giờ lại là người phụ nữ của Ninh Giang Thành.
“Thật không ngờ đấy, người mà cậu ấy nói trước kia…chính là con gái của mình đây sao?”
…
Hôm nay là cuối tuần, Ninh Tường Gia rủ cô đến trung tâm mua sắm mua ít đồ.
Cô cũng muốn đi dạo cùng con trai nên đồng ý, cả hai mẹ con cứ thế cùng nhau đi dạo trong trung tâm, dạo quanh một hồi thì đã mua được một đống đồ.
Lúc này có một đoàn người đi đến, Ninh Tường Gia tò mò chạy lên phía trước, Thẩm Thiên Hương phía sau liền chạy theo: “Con trai đi từ từ thôi…”
Thẩm Thiên Hương chạy lên phía trước, cô ôm lấy con trai để thằng bé không chạy đi tiếp.
Lúc này Thẩm Đại Hải xuất hiện, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy ông, ông cũng nhìn thấy cô, cả hai sững người, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Thiên Hương như chết lặng, cô tròn xoe nhìn người ba mất tích của mình thời gian qua, ông ấy sao lại...
Cô muốn lên tiếng gọi ba, nhưng vệ sĩ phía sau ông lại lên tiếng trước: “Thẩm tổng, chúng ta đi thôi.”
“À ừ…” Thẩm Đại Hải vội đáp, ông giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cứ thế lướt qua con gái và cháu ngoại của mình.
Là con bé sao? Còn đứa nhỏ bên cạnh chính là cháu ngoại của ông đấy sao?
Thẩm Thiên Hương sững sờ, cô bật cười, đúng là người đàn ông tệ bạc.
Ông ta cứ thế mà lướt qua sao?
Cô đứng lên, nhìn bóng lưng của Thẩm Đại Hải rồi nói lớn: “Ông…tại sao ông lại rời đi vậy hả?”