Chạy Đâu Cho Thoát Mama Đến Rồi!

Chương 44: Hợp Tác Vui Vẻ






Cao Mỹ Lệ bất ngờ xuất hiện ở đây khiến cho Thẩm Thiên Hương đã hiểu mọi chuyện, cô biết chắc chắn rằng Ninh Giang Thành sẽ không cho cô ta biết rằng cô đang ở nơi này.

Cô chợt nhận ra, quay đầu nhìn nữ giúp việc ở phía sau, cô cũng hiểu hết mọi chuyện rồi, vì sao Ninh Giang Thành mãi không tìm ra kẻ đứng sau những chuyện xảy ra vừa qua.
Người của anh sớm đã được Cao Mỹ Lệ mua chuộc cả rồi, không phải là tất cả nhưng trong số đó nhất định có tai mắt của Cao Mỹ Lệ.
“Cô đến đây làm gì? Cô muốn gì từ tôi?” Thẩm Thiên Hương bình tĩnh hỏi, cô lại sofa ngồi xuống.
“Tôi đến đây hỏi thăm cô mà thôi, sao nào, cô có thích món quà tôi tặng cho cô không?” Cao Mỹ Lệ bình tĩnh hỏi.
Thẩm Thiên Hương bật cười, đúng là rõ như ban ngày mà, tai nạn xe, phòng bệnh bốc cháy rồi đám phóng viên kia đều do Cao Mỹ Lệ sắp đặt cả.


Ninh Giang Thành lại không nhìn đến người phụ nữ này, anh lại gạt sang một bên mà không biết cô ta là người nguy hiểm nhất.
À mà đúng rồi, đây chính là người bên cạnh anh bao năm qua, là người anh từng tuyên bố là yêu nhất, làm sao Ninh Giang Thành dám nghi ngờ người phụ nữ của mình chứ?
Nghĩ đến đây cô bật cười rồi lắc đầu, cô vốn không nên xuất hiện trước mặt Ninh Giang Thành thì hơn.
“Cảm ơn cô, tôi vẫn sống tốt, nhưng món quà cô tặng tôi tôi không thích chút nào.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Ô, tôi cũng đoán cô cũng không thích, nhưng tôi cố tình đấy, tôi có lòng thành như vậy cô nên nhận đi chứ?” Cao Mỹ Lệ bình tĩnh nói.
“Vâng, thế thì tôi cảm ơn món quà cô tặng tôi, cũng cảm ơn lòng thành của cô, còn cảm ơn cô xém chút đã lấy mạng của tôi.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Ô, thấy cô thích là tôi vui rồi.” Cao Mỹ Lệ mỉm cười.
Thẩm Thiên Hương cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình bị điên rồi, cô ta rõ ràng đang…
“A, đến đây thôi, nãy giờ chỉ là chào hỏi chút xíu cho có không khí.” Cao Mỹ Lệ nói.
“Tôi đến đây chào hỏi chỉ là phụ, muốn tìm cô nói chuyện là chính.” Cô ta tiếp tục.
“Tôi cũng đang đợi cô vào vấn đề chính đây, cô vòng vo mãi tôi cảm thấy mệt mỏi lắm.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Thế tôi không đi lòng vòng nữa, để tiết kiệm thời gian đôi bên tôi xin nói luôn, tôi muốn cô rời khỏi Ninh Giang Thành, người đàn ông đó là của tôi, cô lấy cái gì mà cướp anh ấy khỏi cuộc sống của tôi?”
Thẩm Thiên Hương biết chuyện gì đến cũng đến rồi đó, hai người bọn họ ngồi đây chỉ vì một người đàn ông mà thôi.
“Cô cũng nhận được món quà tôi tặng cho cô rồi đó, vậy cô có thể ôm món quà đó rời khỏi đây được không?” Cao Mỹ Lệ hỏi.

“Cô nghĩ Ninh Giang Thành còn yêu cô không?” Thẩm Thiên Hương hỏi ngược lại cô.
“Có chứ, chỉ cần cô biến mất, anh ấy sẽ là của tôi.” Cao Mỹ Lệ tự tin nói.
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì lắc đầu, trái tim của Ninh Giang Thành sớm đã để ở chỗ cô rồi, nhưng có vẻ như Cao Mỹ Lệ rất yêu người đàn ông này, chưa có ý định sẽ buông tay anh ra.
Nhìn cô ta như vậy, cô cũng không nỡ đánh tan giấc mộng của Cao Mỹ Lệ, như vậy thật sự tổn thương một cô gái đó.
“Được thôi, tôi sẽ rời khỏi anh ấy, sẽ không động địa đến cuộc sống của hai người nữa.” Thẩm Thiên Hương bình tĩnh nói.
Thấy cô đồng ý một cách nhanh chóng như vậy Cao Mỹ Lệ thấy cũng làm lạ.
“Cô sẽ rời khỏi anh ấy?” Cao Mỹ Lệ hỏi một lần nữa để chắc chắn hơn.
“Đúng rồi, tôi sẽ rời đi, dù sao ở lại cô cũng sẽ không chừa tôi cho một con đường sống phải không?” Thẩm Thiên Hương bình tĩnh hỏi.
“Cô thật hiểu ý tôi đó.” Cao Mỹ Lệ đáp.

“Thấy cô hiểu chuyện như thế, vậy tôi sẽ giúp cô.”
“Cô giúp tôi?” Cô cau mày, cô ta muốn giúp cái gì chứ?
“Có muốn đưa Ninh Tường Gia đi cùng không?” Cao Mỹ Lệ hỏi.
Thẩm Thiên Hương im lặng, Cao Mỹ Lệ sớm nhìn ra cô rất yêu thương Ninh Tường Gia, Cao Mỹ Lệ lại không thích thằng bé nên nhân cơ hội này muốn cô đưa con trai đi, cũng đúng thôi…không ai muốn nuôi con người khác, còn phải làm mẹ kế khi chỉ vừa kết hôn.
Cô biết Cao Mỹ Lệ không thích con trai mình, hành động xé nát con gấu bông ở công ty, lần đó cô đã nhìn ra người phụ nữ này sẽ không đối xử tốt với con trai cô sau này.


Nếu như Ninh Giang Thành không để mắt đến nhất định Cao Mỹ Lệ sẽ làm hại Ninh Tường Gia, cô cũng không thể để con trai sống với một người nguy hiểm như vậy được.
Nhưng mà…ngoài miệng cô ta nói giúp nhưng bên trong chưa biết Cao Mỹ Lệ định làm gì.
“Cô muốn tôi đưa Tường Gia đi cùng?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Cô còn giả ngu sao? Tôi không thích thằng nhóc đó, nếu cô xem nó như con trai mình thì nên đưa đi cùng đi, tôi sẽ giúp hai người, dù sao Ninh Tường Gia cũng không thích tôi làm mẹ kế nó, sẵn đây có mẹ nhỏ, tôi giúp hai mẹ con ở cùng một chỗ vậy.” Cao Mỹ Lệ nói.
Thẩm Thiên Hương im lặng, cô bắt đầu suy nghĩ gì đó, chỉ nhìn Cao Mỹ Lệ rồi không nói gì.

Thấy cô đắn đo, Cao Mỹ Lệ lại lên tiếng: “Suy nghĩ và cho tôi câu trả lời nhanh đi, tôi sẽ giúp hai mẹ con các người rời khỏi đây.”
“Dù sao cô vẫn thích ở cùng Ninh Tường Gia hơn mà?” Cao Mỹ Lệ nói.
Thẩm Thiên Hương nhìn cô ta, cô mỉm cười rồi bảo: “Được, tôi đồng ý.”
Cao Mỹ Lệ thấy thế thì cũng bật cười, đứng dậy rồi bảo: “Hợp tác vui vẻ, sau khi rời khỏi đây tôi mong sẽ không nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt Ninh Giang Thành một lần nào nữa.”