Ninh Giang Thành thật sự không muốn đôi co với Hà Tuấn một chút nào, anh lắc đầu thở dài, càng lúc càng đau đầu thật mà, mọi chuyện sao cứ rối như tơ vò thế này chứ?
Hà Tuấn đi đến, nắm lấy cổ áo Ninh Giang Thành rồi lôi lên: “Anh không nhìn ra mình chính là người mang đến đau khổ cho cô ấy sao?”
“Anh nói tôi sao? Sao anh không nhìn lại mình đi? Anh nghĩ vụ tai nạn đó là tai nạn bình thường sao? Anh nghĩ Lương Mỹ Kỳ không nhúng tay vào sao?” Ninh Giang Thành hỏi ngược lại Hà Tuấn.
“Vậy anh cũng không nhìn ra ai đang gây ra những chuyện này sao? Phòng bệnh cô ấy bốc cháy, phóng viên lại biết hành tung của anh mà đuổi đến, báo chí lại không ngừng đăng những bài báo lá cải bêu xấu về Thiên Hương? Anh không nhìn ra sao?” Hà Tuấn lại nói.
Lúc này cả hai ngớ ra, Hà Tuấn từ từ buông tay ra khỏi cổ áo Ninh Giang Thành.
Cả hai người đàn ông im lặng nhìn nhau, bọn họ mới nhận ra rằng cả hai đều có lỗi, người khiến Thẩm Thiên Hương chịu những điều này chính là Hà Tuấn và Ninh Giang Thành, hai người đàn ông không có khả năng bảo vệ cô thật tốt.
“Tất cả chúng ta đều sai.” Ninh Giang Thành nói.
“Anh nói đúng.” Hà Tuấn nhìn Ninh Giang Thành rồi bảo.
Bọn họ… nên nhìn lại chính mình thì trước hơn, bởi vì họ chính là nguyên nhân dẫn đến những việc này.
…
Thẩm Thiên Hương ở lại biệt thự một mình, ở đây rất yên tĩnh, cô còn có thể đi dạo thoải mái mà không sợ bị ai làm phiền.
Biệt thự này chỉ có cô, Ninh Giang Thành và Ninh Tường Gia lui đến, ở cùng cô là một nữ giúp việc vừa làm việc vừa chăm sóc cho cô.
Thẩm Thiên Hương ở ngoài vườn, cô ngồi trên xích đu nhìn chân tay của mình, cả cơ thể đều bị thương, cô cười nhạt rồi lắc đầu, không biết bản thân đã làm sai điều gì mà hứng chịu điều này.
Ở đây cô thật sự cô đơn, chỉ có mình cô, buổi tối Ninh Giang Thành và Ninh Tường Gia mới đến đây, cả hai ba con chỉ ở lại qua đêm sáng sớm liền rời đi.
Cô cảm thấy mình thật lạc lõng, không hiểu sao bản thân lại trốn chạy mọi thứ như vậy.
Nhưng cô biết rời khỏi đây chính là tự đào mồ chôn mình xuống, mọi việc ngoài kia vẫn chưa đi đến hồi kết, tất cả đều đang tìm cô, phóng viên, mọi người liên tục mắng chửi cô là kẻ phá hoại, là tiểu tam, là hồ ly tinh xen vào chuyện tình cảm của Ninh Giang Thành và Cao Mỹ Lệ.
Nghĩ đến đây Thẩm Thiên Hương thở dài, có lẽ họ nói đúng, một phần cũng do cô, ban đầu bản thân chỉ muốn đến bên cạnh con, bảo vệ cho đứa con trai nhỏ bé của mình, ấy vậy mà bây giờ lại…
“Mình…nên dừng mối quan hệ mập mờ này được rồi” Thẩm Thiên Hương lẩm bẩm một mình, cô biết mình không thể đáp trả lại tình cảm của Ninh Giang Thành, cô không muốn mình bước vào cuộc đời của anh chỉ để phá hoại, làm mọi thứ rối tung như thế.
Sau khi mọi thứ ổn định trở lại, vết thương lành lại cô nên rời khỏi đây, như vậy mới tốt cho tất cả mọi người mà thôi.
“Thiên Hương” Ninh Giang Thành bất ngờ xuất hiện, anh đứng ở phía trước gọi cô.
Thẩm Thiên Hương ngẩng đầu nhìn anh, giờ này sao lại ở đây?
“Sao em lại ngồi đây? Trời sắp mưa rồi, mau vào nhà đi” Ninh Giang Thành đi đến rồi nói.
Thẩm Thiên Hương nhìn anh: “Anh…không phải…”
Ninh Giang Thành mỉm cười, anh xoa đầu cô rồi bảo: “Ngốc, tôi biết em ở đây một mình rất buồn nên đã tranh thủ có thời gian rảnh rỗi đến đây bầu bạn với em.”
“Tôi biết ngày tháng ở đây rất dài, đợi em hồi phục hoàn toàn rồi tôi sẽ đưa em về thành phố, em cố gắng chịu đựng nhé?” Ninh Giang Thành nói.
“Ừm…” Thẩm Thiên Hương bảo.
“Vào nhà thôi.” Ninh Giang Thành nói xong liền bế cô lên, Thẩm Thiên Hương phản ứng không kịp bị anh làm cho giật mình, hai tay vội vội vàng vàng ôm lấy anh.
“Anh…” Thẩm Thiên Hương ngại ngùng, cô nằm trong lòng anh, người đàn ông này…anh muốn cái gì đây chứ?
Ninh Giang Thành bật cười, lúc này anh mới nhận ra gương mặt cô thật xinh đẹp, từ lúc bị thương đến giờ, nhan sắc của cô…
“Sao bây giờ tôi mới nhận ra em lại xinh đẹp như vậy chứ?” Ninh Giang Thành nhìn cô hỏi.
Thẩm Thiên Hương giật mình, trước kia khi đến nhà anh cô đã tô tô vẽ vẽ mặt mình để che đi nhan sắc thật sự của mình, mấy hôm nay bị thương, cô cũng không mang theo đồ nghề của mình, cứ nghĩ bị thương vẻ mặt nhợt nhạt sẽ che giấu đi được…
Nhưng bây giờ thì…
Ninh Giang Thành nhăn mặt, anh từ từ quan sát gương mặt của Thẩm Thiên Hương.
Anh cảm thấy ngày thường cô đã tô vẽ làm gì đó cho gương mặt mình, giống như đã làm xấu nó đi vài phần vậy.
Còn bây giờ thì…tuy vẻ mặt hơi biến sắc do cơ thể còn yếu và bị thương, nhưng anh nhận ra cô thật xinh đẹp, còn có nét rất giống Ninh Tường Gia.
Thẩm Thiên Hương biết anh đã chú ý đến rồi, cô vội nép vào lòng anh để che đi gương mặt mình: “Đừng…đừng nhìn tôi như thế nữa…”
Ninh Giang Thành thấy cô tránh né anh lại bắt đầu nghi ngờ thêm, nhưng đứng đây suy nghĩ viển vông cũng không phải cách, anh nói: “Vậy chúng ta vào nhà thôi, trời mưa rồi.”
“Đêm nay tôi sẽ ở cùng em.” Ninh Giang Thành vừa đi vừa nói.
“Cái gì chứ?” Thẩm Thiên Hương giật mình, anh nói cái gì? Muốn ở cùng cô sao?
“Không thích sao? Không phải em ngủ trong lòng tôi rất giống một con mèo con à?”
…
Sáng hôm sau.
Thẩm Thiên Hương ngồi lên, người bên cạnh đã rời đi, Ninh Giang Thành đã ở cùng với cô cả đêm qua, mới sáng ra anh đã vội vàng rời đi về thành phố vì công việc rồi.
Cô xuống giường vào nhà tắm, thấy mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, trên tường còn có mảnh giấy được dán ở đó, có dòng chữ ghi rằng:
“Buổi sáng vui vẻ.”
Thẩm Thiên Hương cầm tờ giấy trên tay, cô bật cười, người đàn ông này đúng là lắm trò mà.
Vệ sinh cá nhân xong, cô thay đồ rồi xuống nhà ăn sáng, vừa đi xuống thì cô đứng hình, nhìn thấy Cao Mỹ Lệ ngồi ở sofa, có vẻ như đang chờ mình vậy.
“Buổi sáng vui vẻ, cô dạo này sống tốt không?” Cao Mỹ Lệ mỉm cười hỏi.
“Cao Mỹ Lệ?” Thẩm Thiên Hương đơ ra.
“Không ngờ đúng không?”