Ninh Giang Thành chạy hết tốc lực đến bệnh viện, ở ngoài phòng cấp cứu anh không ngừng lo lắng cứ đi qua đi lại, Liễu Huy chạy theo sau cuối cùng cũng đuổi kịp đến.
Nhìn vẻ lo lắng của Ninh Giang Thành anh im lặng quan sát, tên Ninh Giang Thành này đừng nói là…
Ninh Giang Thành và anh đang cùng nhau đi gặp đối tác, nào ngờ nhận được điện thoại từ cảnh sát báo rằng Thẩm Thiên Hương xảy ra chuyện thế là cả hai chạy đến bệnh viện nhanh nhất có thể.
Cũng không ngờ được đang yên đang lành lại xảy ra chuyện thế này, vừa nhận được tin Ninh Giang Thành lại không suy nghĩ, bỏ cả hợp đồng quan trọng chạy đến đây vì Thẩm Thiên Hương.
“Cậu bình tĩnh đi” Liễu Huy đi đến vỗ vai Ninh Giang Thành.
Anh ngồi gục dưới sàn, tay ôm đầu trông rất đau khổ, ngay lúc này anh thật sự rất sợ mất đi Thẩm Thiên Hương, miệng không ngừng cầu xin cô đừng xảy ra chuyện gì.
…
Hai tiếng sau.
Bác sĩ lúc này bước ra, nhìn thấy Thẩm Thiên Hương cũng được đẩy ra ngoài Ninh Giang Thành chạy đến hỏi bác sĩ: “Bác sĩ…cô ấy…”
“Bệnh nhân đã không sao rồi, nhưng vì bị thương nặng nên phải nhập viện dài lâu để quan sát tình hình và sức khỏe.” Bác sĩ nhìn anh rồi nói.
Ninh Giang Thành nghe xong liền ngã ra phía sau, cũng may là Liễu Huy đỡ lấy kịp.
Cũng may là không sao rồi, nếu không Ninh Giang Thành sẽ phát điên mất.
“Đấy, tôi đã nói rồi mà, cô ấy sẽ không sao đâu” Liễu Huy nhìn Ninh Giang Thành nói.
“Cũng may…cũng may là không sao rồi…” Ninh Giang Thành lẩm bẩm, anh đứng dựa vào tường thở nhẹ ra.
Liễu Huy nhìn Ninh Giang Thành, định hỏi chuyện hợp đồng tính sao đây, nhưng lúc này anh nghĩ chuyện công việc tốt hơn đừng nhắc đến thì hơn…
Vì Ninh Giang Thành còn tâm trạng đâu mà nhớ đến chuyện đó chứ, ngay từ đầu cậu ta đã sẵn sàng bỏ mọi thứ chạy đến đây vì Thẩm Thiên Hương rồi mà.
…
Thẩm Thiên Hương tới tận nửa đêm tỉnh dậy, cô mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, trong đầu cô lúc này hiện lên hình ảnh lúc xảy ra tai nạn, cô nhớ rằng mình đang sang đường nào ngờ có một chiếc xe lạ chạy đến tông phải cô, tài xế trên xe tông cô xong lại bỏ đi, trước khi ngất đi cô chỉ biết bản thân mình rất đau đớn, mọi người xung quanh cũng chạy đến không ngừng gọi cô.
Thẩm Thiên Hương muốn xoay người nhưng cả cơ thể vừa đau vừa nhức, Ninh Giang Thành lúc này quay lại phòng bệnh, thấy cô đã tỉnh lại anh liền chạy đến: “Thiên Hương…”
Thẩm Thiên Hương nhìn anh, không hiểu sao vừa thấy người đàn ông này cô lại yên tâm, thấy anh ở đây cô biết mình vẫn còn sống tốt lắm.
Ninh Giang Thành đi đến nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên, anh vội hỏi: “Cô thấy thế nào rồi? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?”
Thẩm Thiên Hương lắc đầu: “T…tôi không sao…”
“Tôi khát nước…anh có thể rót cho tôi một li nước…được không?” Thẩm Thiên Hương nhìn anh.
Ninh Giang Thành vội vội vàng vàng quay sang rót nước rồi đưa cho cô, lúc này cô nói gì anh cũng nghe theo cả.
Uống nước xong Thẩm Thiên Hương thấy thoải mái hơn được một chút, cô nhìn anh rồi nhỏ giọng hỏi: “Con trai…đã biết chưa?”
“Tường Gia…thằng bé…”
“Tôi không nói cho thằng bé biết, Tường Gia có hỏi cô sao giờ này chưa về nhà, tôi đã nói dối giúp cô, nói với thằng bé hôm nay cô phải ở lại công ty tăng ca rồi” Ninh Giang Thành nói.
Thẩm Thiên Hương nghe vậy thì yên tâm rồi, cô lại hỏi Ninh Giang Thành: “Tôi còn ngỡ mình sắp chết rồi chứ.”
Ninh Giang Thành đưa tay lên xoa đầu cô: “Ngốc, làm sao tôi có thể để cô mất mạng như vậy chứ? Tôi đã nói sẽ bảo vệ cô mà.”
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì bật cười: “Anh cũng thật biết đùa đó.”
Ninh Giang Thành sẽ bảo vệ cô sao? Anh xem cô là quan trọng nhất à?
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Hương nằm trên giường bệnh, cô còn đang ngủ say thì lại bị tiếng động ngoài kia làm cho tỉnh giấc.
Hà Tuấn nhận được tin cô bị thương liền chạy đến đây, phía sau còn có Lương Mỹ Kỳ đi cùng.
“Thiên Hương…em…” Hà Tuấn thấy cô người đầy thương tích thì đơ ra, Thẩm Thiên Hương lúc này chống tay ngồi lên, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai con người trước mặt mình.
Lương Mỹ Kỳ lúc này sau lưng lại lại lôi lôi kéo kéo Hà Tuấn: “Tuấn, mình đi thôi…”
“Buông tôi ra” Hà Tuấn đẩy Lương Mỹ Kỳ sang một bên, anh đi đến bên giường bệnh ôm lấy Thẩm Thiên Hương.
“Anh…xin lỗi” Hà Tuấn nói nhỏ.
Nhìn thấy người đàn ông của mình ôm người khác Lương Mỹ Kỳ liền tức giận đi đến kéo Hà Tuấn ra phía sau, còn đưa tay tát Thẩm Thiên Hương một cái.
“Đê tiện, sao cô không chết đi cho rồi” Lương Mỹ Kỳ quát vào mặt cô rồi bảo.
Thẩm Thiên Hương ngồi ngơ ra lần nữa, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đánh còn bị mắng đến như vậy.
Hà Tuấn thấy thế thì tức giận, anh đưa tay kéo Lương Mỹ Kỳ ra phía sau rồi quát lớn: “Cô làm gì thế hả?”
“Em làm gì? Em đang muốn giết chết người phụ nữ đó đây.
Thẩm Thiên Hương, cô bị tông đến như vậy rồi sao không chết luôn đi? Cô sống đê tiện như vậy làm gì hả? Bản thân bị thương như vậy rồi còn quyến rũ người đàn ông của tôi là như thế nào?” Lương Mỹ Kỳ không ngừng mắng cô.
Thoáng chốc phòng bệnh yên tĩnh lại trở thành nơi náo nhiệt nhất, Thẩm Thiên Hương ngồi ngơ ra cứ như đang xem kịch vậy.
Ninh Giang Thành lúc này đi đến gần, anh nghe bên trong có tiếng ồn liền chạy vào xem, nhìn thấy Hà Tuấn và Lương Mỹ Kỳ ở đây thì đã hiểu mọi chuyện.
Anh bình tĩnh không nói gì, mọi người quay sang nhìn anh, Ninh Giang Thành bỏ bịch đồ trên tay sang một bên, từ từ tiến tới đến chỗ Hà Tuấn.
Không nói lời nào, anh đưa tay nắm lấy cổ áo của Hà Tuấn đấm cho anh ta một phát.
“Anh làm gì thế hả?” Lương Mỹ Kỳ thốt lên, cô ta chạy đến chỗ Hà Tuấn muốn đỡ anh ta lên thì bị Hà Tuấn cự tuyệt.
Hà Tuấn chống tay đứng lên, anh ta xông đến chỗ Ninh Giang Thành, nhưng Hà Tuấn vốn không phải đối thủ của Ninh Giang Thành, anh dễ dàng tránh được, còn không quên tặng cho Hà Tuấn vài cú đấm.
“Anh nên giải quyết chuyện của mình cho tốt đi rồi đến đây tìm Thiên Hương” Ninh Giang Thành lấy khăn tay ra lau tay rồi bảo.
Thẩm Thiên Hương tròn xoe mắt nhìn anh, không ngờ thân thủ của Ninh Giang Thành lại giỏi đến vậy, dường như đều tránh được những đòn tấn công của Hà Tuấn.
“Anh lấy quyền gì xen vào chuyện của chúng tôi chứ?” Hà Tuấn đứng dậy nói, Lương Mỹ Kỳ đứng bên cạnh thì lo lắng không ngừng cho Hà Tuấn.
“Cô ấy là người của tôi, tôi có quyền xen vào được rồi chứ?” Ninh Giang Thành bình tĩnh nói.
Câu nói của anh khiến căn phòng bất ngờ im lặng, cả ba người đều đưa mắt nhìn Ninh Giang Thành.
“Người của anh chứ đâu phải là người phụ nữ của anh” Hà Tuấn đáp trả.
Ninh Giang Thành nhăn mặt, tên bác sĩ Hà này hôm nay muốn làm bệnh nhân rồi sao?
“Anh hỏi tôi có quyền gì sao anh không tự hỏi xem mình đã gây ra chuyện tốt gì cho cô ấy? Bác sĩ Hà, anh không phải thằng ngốc, anh không thử quay sang nhìn xem người phụ nữ bên cạnh mình đang làm ra chuyện tốt gì đi?”
“Người của mình anh còn chưa quản được, chuyện của mình anh còn chưa giải quyết xong việc gì chạy đến còn dẫn theo Lương Mỹ Kỳ làm náo loạn nơi này?” Ninh Giang Thành lại hỏi.
Hà Tuấn quay sang nhìn Lương Mỹ Kỳ, câu nói của Ninh Giang Thành lúc nãy rõ ám chỉ cô ta đã đứng sau vụ tai nạn của Thẩm Thiên Hương.
Thấy Hà Tuấn nhìn mình rất đáng sợ, Lương Mỹ Kỳ trong lúc không biết làm sao chỉ đành đổ sang cho Thẩm Thiên Hương.
“Thẩm Thiên Hương, cô xem cô đã gây ra chuyện tốt gì thế này đây? Một bên là Hà Tuấn, một bên là Ninh Giang Thành, cô thật sự muốn độc chiếm hai người đàn ông này sao?”
Thẩm Thiên Hương từ nãy giờ không làm gì, cũng không lên tiếng được gì bây giờ lại bị nhắm đến.
Cô định đáp trả thì Ninh Giang Thành lại lên tiếng: “Cô ấy làm gì sai sao? Người sai chính là cô và anh ta đấy.”
“Chúng tôi sai? Nếu không phải cô ta quyến rũ người đàn ông của tôi tôi có chạy đến đây gây chuyện không?” Lương Mỹ Kỳ hỏi lại.
“Quyến rũ? Con mắt nào của cô nhìn thấy Thiên Hương quyến rũ người đàn ông của cô? Chỉ có anh ta làm phiền Thiên Hương mà thôi” Ninh Giang Thành nói lại.
Thẩm Thiên Hương đưa tay lên trán, cô lắc đầu thở dài, tự dưng phòng bệnh của cô chẳng khác gì cái chợ, còn thành nơi tranh cãi cho ba con người này nữa chứ.
“Ba người nói đủ chưa?” Thẩm Thiên Hương lúc này lên tiếng.
“Nói xong rồi thì ra về giúp tôi, tôi cần nghỉ ngơi” Cô nói tiếp.
“Thiên Hương…nghe tôi…” Cả hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng nói.
“Tôi nói các người đi giúp tôi, còn chưa thấy tôi đủ thảm hay sao mà đến đây gây chuyện thế này?” Thẩm Thiên Hương không nhịn được mà quát lên.
Ninh Giang Thành và Hà Tuấn im bặt, họ biết đã làm cô giận, chỉ đành quay lưng rời khỏi phòng bệnh.
Lương Mỹ Kỳ đứng nhìn hai người đàn ông rời đi, cô ta không biết làm sao thì quay qua nhìn Thẩm Thiên Hương.
“Cô còn muốn ở lại đây sao? Muốn nhập viện cùng tôi à?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
“Cô…” Lương Mỹ Kỳ cũng vội quay lưng rời đi, cứ thế ba con người mang lại ồn ào đã không còn trong phòng, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.
…
Khuya.
Vì bị thương nặng nên Thẩm Thiên Hương tự làm gì cũng thấy khó khăn, cô lại ở một mình cả ngày nay nên việc đi lại cũng không tiện.
Nửa đêm không ngủ được, cô muốn xuống giường ra ngoài đi dạo thì lại đứng không vững, cơ thể không giữ được thăng bằng liền ngã xuống đất.
Cô nhăn mặt lại, muốn chống tay ngồi lên là điều không thể.
Cửa phòng lúc này mở ra, đó là Ninh Giang Thành, anh biết sáng nay mình làm cô giận nên giờ này mới dám đến đây, vừa đi vào đã thấy Thẩm Thiên Hương ngã trên sàn, anh hốt hoảng chạy đến.
“Thiên Hương…”
Thẩm Thiên Hương ngẩng đầu lên: “Ninh…Ninh Giang Thành?”