Chạy Đâu Cho Thoát Mama Đến Rồi!

Chương 2: Gặp Được Con Trai






Thẩm Thiên Hương đứng nhìn cả hai ân ân ái ái trước mặt mình mà đầu óc quay cuồng, cô cứ nhìn họ cho đến khi Ninh Giang Thành lên tiếng làm đứt quãng dòng suy nghĩ của cô đi.



“Em đến đây có việc gì?” Ninh Giang Thành nhìn Cao Mỹ Lệ hỏi.



“Em đến tìm anh để đi xem đồ cưới mà.



Cao Mỹ Lệ tay ôm chặt lấy anh, dường như đang muốn đánh dấu chủ quyền anh là của mình trước mặt Thẩm Thiên Hương vậy.



“Anh biết rồi.



Ninh Giang Thành ôm lấy Cao Mỹ Lệ, mắt lại đảo về phía Thẩm Thiên Hương.

Còn cô đứng ở đó mặt vẫn cúi gầm xuống, không hiểu hai người bọn họ chỉ mới lần đầu gặp nhau như thế này lại có cảm giác quen thuộc đến lạ.

Ninh Giang Thành cứ cảm thấy mình có gì đó với cô gái này.



Cao Mỹ Lệ thấy Ninh Giang Thành nhìn cô gái trước mặt, bây giờ cô ta mới để ý đến sự xuất hiện của Thẩm Thiên Hương.

Cái nhìn đó…anh từ trước đến nay chưa dành cho cô.



Cao Mỹ Lệ xoay đầu, nhìn Thẩm Thiên Hương đứng đó rồi hỏi: “Ai vậy anh?”

“Là bảo mẫu của Tiểu Gia.




Thẩm Thiên Hương nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh, Ninh Giang Thành bình tĩnh nói: “Cô được nhận rồi.



Thẩm Thiên Hương tròn xoe mắt, cô vui mừng, cuối cùng cô cũng qua được một ải rồi, như vậy sẽ được ở gần con trai của mình hơn.



Cao Mỹ Lệ thấy thế liền nhớ ra gì đó, cô ra cầm túi xách lên lấy ra bên trong một cái đồng hồ rồi nhìn anh bảo: “Thành, em có đem cho Tiểu Gia một cái đồng hồ này.



Ninh Giang Thành nhìn Cao Mỹ Lệ, cô ta liền nói: “Em muốn tặng quà cho con, dù sao chúng ta cũng…”

“Được rồi.



Ninh Giang Thành cầm lấy, anh xoay đầu gọi: “Dì Lưu.



Dì Lưu từ bên trong bước ra, đây chính là người chăm sóc cho Ninh Tường Gia, cũng là người thân thiết với thằng bé nhất, cũng là người mà Tường Gia tin tưởng xem là quan trọng nhất.



“Dì dẫn cô ấy đi gặp Tường Gia đi, bảo rằng đó là bảo mẫu của thằng bé.



Dì Lưu gật đầu, quay sang nhìn Thẩm Thiên Hương.



“Cầm lấy và đưa cho thằng bé.



Ninh Giang Thành đưa đồng hồ cho cô, Thẩm Thiên Hương nhận lấy rồi quay lưng rời đi cùng dì Lưu.

Ninh Giang Thành tay ôm Cao Mỹ Lệ nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo sau bóng lưng của Thẩm Thiên Hương.

Cô gái đó…

Cao Mỹ Lệ nhận ra điều bất thường, cô ta bất ngờ lấn tới hôn lên môi anh: “Thành, anh làm sao thế?”

“Không sao.



Ninh Giang Thành ôm lấy Cao Mỹ Lệ, mày bị gì thế này, cũng chỉ mới gặp cô gái đó mà thôi…việc gì lại cứ để mắt đến chứ?

Trực giác của phụ nữ mách bảo cho Cao Mỹ Lệ biết rằng có điều không ổn ở đây, cô bảo mẫu mới đến đó là ai chứ? Sao lại có thể để cho Ninh Giang Thành chú ý đến như vậy?

Thẩm Thiên Hương đi theo sau dì Lưu, vừa đi dì ấy vừa nói về Ninh Tường Gia và những điều cần chú ý ở nơi này.



Thẩm Thiên Hương nghe kể về con trai, trong lòng hồi hộp lo sợ, lại mong chờ muốn gặp con trai mình, không biết đứa nhỏ này dung mạo ra sao, bao năm qua sống như thế nào.



Cầm đồng hồ Cao Mỹ Lệ đem đến, Thẩm Thiên Hương thấy an tâm được chút, Cao Mỹ Lệ là mẹ kế của thằng bé, quan tâm và đối xử tốt với thằng bé như vậy cô cũng yên tâm chút rồi.



Đến phòng của Ninh Tường Gia, Thẩm Thiên Hương có chút bối rối, dì Lưu đứng bên cạnh gõ cửa.



“Tiểu thiếu gia, dì Lưu đây.



Ninh Tường Gia chạy ra mở cửa, thằng bé đưa mắt nhìn dì Lưu và Thẩm Thiên Hương.




“Dì Lưu, ai đây?” Ninh Tường Gia nhìn cô, cái nhìn liền hiện lên rõ sự dò xét.

Dường như thằng bé này rất đề phòng người lạ.



Thẩm Thiên Hương nhìn thấy con trai liền dâng lên một cảm xúc khó tả, trước kia cô mang nặng đẻ đau đứa nhỏ này, là máu mủ ruột thịt, nhìn thấy con trai của mình cô chỉ muốn ôm lấy một cái.

Nhưng đó là do bản thân cô muốn thế, còn tình hình hiện tại thì không cho phép Thẩm Thiên Hương làm như vậy.

Nếu cô không kiềm chế cảm xúc của mình thì sẽ bị nhìn ra ngay.

Ninh Tường Gia giống Ninh Giang Thành thật sự, tuy còn bé nhưng ánh mắt của thằng bé chẳng khác gì anh lúc nhìn cô, dò xét, không tin tưởng ai, còn đề cao cảnh giác với người lạ làm sao.



“Là bảo mẫu mới của con.



Dì Lưu và cô bước vào, Ninh Tường Gia cũng xoay lưng về lại ghế của mình.

Ngồi vào bàn, Ninh Tường Gia nhìn Thẩm Thiên Hương rồi hỏi: “Tên của cô là gì?”

“Thẩm Thiên Hương.



Thẩm Thiên Hương bình tĩnh đáp, nghe xong Ninh Tường Gia liền mở phần mềm gì đó trên máy tính ra, nhập tên của cô vào.

Thứ thằng bé muốn chính là thông tin của cô, nhưng lai lich của Thẩm Thiên Hương từ năm 18 tuổi đã không còn gì.



Năm đó mẹ cô đã xóa hết thông tin của cô, bây giờ có muốn tra ra đi nữa cũng không thể, trừ phi chính miệng cô nói ra mà thôi.



Nhìn màn hình máy tính, Ninh Tường Gia nhăn mặt, thằng bé xoay ghế nhìn Thẩm Thiên Hương.



“Nói đi, cô là ai?” Ninh Tường Gia hỏi.



Thẩm Thiên Hương không ngờ con trai mình lại đề cao cảnh giác như vậy, chỉ mới gặp mặt đã khiến cho đối phương áp lực như thế.

Đứa nhỏ này cũng chỉ mới tí tuổi đầu, tại sao nó lại…

“Tiểu thiếu gia, cô ấy là bảo mẫu của con.



Dì Lưu lên tiếng nói đỡ cho Thẩm Thiên Hương.



“Là người ba con đã đồng ý cho làm bảo, không lẽ con không tin ba mình sao?” Dì Lưu nói tiếp.



Ninh Gia Tường nghe thế thì tạm chấp nhận được, thằng bé cũng không nói gì, nhưng người phụ nữ trước mặt quá là kì lạ, một chút thông tin của cô ta đều là trắng xóa tại sao ba thằng bé lại chấp nhận dễ dàng cho người như thế này vào làm?

Không lẽ ba không nhìn ra rằng cô ta đang muốn tiếp cận ba sao? Bước vào Ninh gia này, phụ nữ ở đây ai cũng muốn lại gần Ninh Giang Thành cả.



“Thôi được, tôi chấp nhận cô làm bảo mẫu cho tôi.



Ninh Gia Tường lên tiếng, Thẩm Thiên Hương thở nhẹ ra.

Đúng là cha nào con nấy, ai ai lần đầu gặp mặt cũng làm cô áp lực làm sao.



Dì Lưu thấy thế cũng an tâm, chẳng hiểu sao dì lại có cảm giác giữ Thẩm Thiên Hương ở lại sẽ giúp được cho Ninh Gia Tường.




Thẩm Thiên Hương đi đến chỗ thằng bé, dì Lưu thấy thế cũng không làm phiền mà quay lưng ra ngoài.



Cô lại gần đưa đồng hồ cho Ninh Tường Gia.



Ninh Tường Gia cầm đồng hồ lên, thằng bé vừa nhìn qua đã biết là đồ của Cao Mỹ Lệ đem đến.

Người phụ nữ đó đúng là lắm trò thật đấy.



“Tiểu thiếu gia, sau này nhờ cậu giúp đỡ rồi.



Thẩm Thiên Hương nhìn con trai mình nói.



Ninh Tường Gia bỏ đồng hồ sang một bên, đưa mắt nhìn Thẩm Thiên Hương: “Sau này nhờ dì giúp đỡ.



Thẩm Thiên Hương mỉm cười, cô đưa tay xoa đầu thằng bé, hành động này từ trước đến nay chưa ai làm với Ninh Tường Gia, kể cả Ninh Giang Thành.



“Cô…” Ninh Tường Gia nhìn cô, thấy được nụ cười của cô thằng bé lại thấy ấm áp làm sao, cũng không nổi giận mà đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Thẩm Thiên Hương.



“Sau này giúp đỡ lẫn nhau.



Ninh Tường Gia nói nhỏ, cô gật đầu, thằng bé này…

Dì Lưu bên ngoài gọi điện báo cho Ninh Giang Thành báo cáo tình hình, bất ngờ trong phòng vang lên tiếng cười bà liền quay đầu lại.

Dì Lưu thở nhẹ ra, tiếng cười đó…đã lâu lắm rồi bà không được nghe nữa.



“Ông chủ, mọi việc ở đây rất ổn.



“Tiểu thiếu gia đã cười lại rồi.



“Cô bảo mẫu này, chúng ta nên giữ lại dài lâu nhé?”




.