Hạ Tuấn không dám lại gần Thẩm Thiên Hương, cô quay đầu nhìn anh rồi chống tay đứng lên chạy khỏi phòng nghỉ đó, Hạ Tuấn đứng yên đó, anh ngồi bệt xuống sàn đưa tay ôm mặt rồi vò đầu bức tóc mình.
“Không xong thật rồi” Hạ Tuấn nói nhỏ.
Thẩm Thiên Hương chạy đến nhà vệ sinh, cô vào trong đó ngồi ôm mặt khóc nức nở, trong mắt cô từ trước đến nay Hạ Tuấn là một con người rất ấm áp, anh mang đến hạnh phúc cho người khác mà khiến người ta có cảm giác an toàn làm sao.
Nhưng hôm nay lại làm ra chuyện thế này…
Thẩm Thiên Hương đặt tay lên môi mình, cô ngồi thẫn thờ ra, nghĩ lại nụ hôn lúc nãy liền lắc đầu để cố quên đi.
Thẩm Thiên Hương cứ ngồi lì trong nhà vệ sinh, Hạ Tuấn cứ gọi điện thoại cho cô, nhìn thấy số điện thoại của anh hiện lên cô liền tắt máy, không biết cô đã ngồi trong đó bao lâu rồi.
Đến khi điện thoại lại vang lên lần nữa, Thẩm Thiên Hương bắt đầu thấy người đàn ông này thật phiền phức làm sao, cô cầm điện thoại lên định bắt máy mắng anh một trận thì thấy số của Ninh Tường Gia gọi đến, Thẩm Thiên Hương liền bừng tỉnh.
“Tiểu thiếu gia” Thẩm Thiên Hương bắt máy.
[Mẹ nhỏ mẹ đi đâu rồi?]
“Tiểu thiếu gia…con đang ở đâu?” Thẩm Thiên Hương hỏi.
[Con đang ở phòng nghỉ nhưng sao lại không thấy mẹ nhỏ đâu]
“Tiểu thiếu gia, con đợi một chút” Thẩm Thiên Hương đứng lên, cô cúp máy rồi ra ngoài, nhìn mình trong gương cô cúi mặt xuống lấy nước tát mạnh vào mặt mình, rửa mặt rồi vỗ vỗ sau đó liền lấy lại tinh thần.
Thẩm Thiên Hương rời khỏi nhà vệ sinh, Hạ Tuấn đã rời đi từ sớm, như thế cũng tốt rồi…
Cô về phòng nghỉ thấy Ninh Tường Gia ngồi ở trên ghế, buổi lễ vẫn chưa kết thúc nhưng thằng bé đã chạy về đây rồi.
“Mẹ nhỏ, mình về nhà thôi” Ninh Tường Gia chạy đến ôm lấy cô rồi bảo.
Thẩm Thiên Hương ôm lấy con, đúng rồi, cô muốn về nhà cùng con hơn là ở lại nơi quái quỷ này.
Liễu Huy lúc này cũng đi vào phòng, anh nhìn cả hai rồi bảo: “Để tôi đưa hai người xuống dưới, chú Trương đã đợi sẵn ở rồi.
”
Thẩm Thiên Hương gật đầu, cô nắm tay Ninh Tường Gia cùng thằng bé rời khỏi khách sạn đó.
Ngồi vào xe, Liễu Huy căn dặn chú Trương vài điều rồi đóng cửa xe lại, anh nhìn chiếc xe rời đi một đoạn mới an tâm quay lưng về lại buổi lễ.
“Đúng là khổ chết tôi mà.
”
…
Ninh gia.
Về đến nhà, Thẩm Thiên Hương đã mệt rã rời, lúc này Ninh Tường Gia quay qua nhìn cô rồi bảo: “Mẹ nhỏ, con thấy hơi đói bụng.
Con muốn uống sữa.
”
“Được rồi, tiểu thiếu gia đợi chút.
” Thẩm Thiên Hương nói rồi vào bếp lấy sữa cho Ninh Tường Gia.
Quay qua quay lại cô đi ra lại không thấy con trai đâu, Thẩm Thiên Hương hơi đơ ra.
“Thằng bé về phòng sao?” Cô tự hỏi rồi mang li sữa đến phòng của con.
“Tiểu thiếu gia, sữa của con đây.
” Thẩm Thiên Hương đẩy cửa đi vào rồi bảo.
“Tôi đi tắm đây” Thẩm Thiên Hương vươn vai rồi nói, cả ngày nay bị xoay vòng rồi xảy ra đủ chuyện làm cô mệt rã người rồi.
Ninh Tường Gia gật gật gù gù, Thẩm Thiên Hương cầm quần áo vào phòng tắm, thằng bé chắc chắn cô đã vào trong liền cười một mình, nhanh trí lấy trong túi ra một viên thuốc.
Thằng bé đi đến chỗ li sữa bỏ viên thuốc đó vào.
Ninh Tường Gia ngồi nhìn li sữa rồi mỉm cười.
Một lát sau.
Thẩm Thiên Hương tắm xong thì bước ra, cô nhìn li sữa trên bàn vẫn còn nguyên thì hỏi con trai: “Tiểu thiếu gia sao con chưa uống sữa nữa?”
“Mẹ nhỏ, cả ngày nay con thấy mẹ chưa ăn uống gì nên con để li sữa đó cho mẹ đó.
” Ninh Tường Gia chạy đến ôm lấy cô bảo.
Thẩm Thiên Hương bật cười, thì ra là con trai sợ cô đói sao?
“Mẹ nhỏ, mẹ mau uống sữa đi” Ninh Tường Gia bảo.
Thẩm Thiên Hương gật đầu, cô không để ý đến sự khác thường của con trai cứ nghĩ là sự quan tâm của thằng bé cho mình, cô đến bàn cầm li sữa lên uống hết một hơi.
Ninh Tường Gia thấy cô đã uống sữa liền mỉm cười.
Cậu bé đạt được mục đích rồi.
“Tiểu thiếu gia, mình đi ngủ thôi” Thẩm Thiên Hương nói, cả ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.
“Vâng.
”
…
Ninh Tường Gia xuống giường, thằng bé nhìn Thẩm Thiên Hương nằm trên giường đang khổ sở vì thuốc đã có tác dụng, cả cơ thể cô nóng ran, cả người lại cứ nửa mê nửa tỉnh rất khó chịu.
Lúc này tiếng xe dưới nhà cũng vang lên, Ninh Tường Gia mỉm cười.
“Là ba về.
” Ninh Tường Gia nói nhỏ.
Ba và cậu có giao kèo với nhau là một tháng sẽ có ngày hai cha con ngủ cùng nhau, mặc dù lúc nãy Ninh Giang Thành đang ở bên cạnh Cao Mỹ Lệ nhưng anh cũng không thể thất hứa với con, biết con trai mình đã chịu thiệt thòi và tủi thân cả ngày hôm nay nên đành về nhà với con.
Ninh Giang Thành vừa vào nhà đã thấy Ninh Tường Gia, thằng bé chạy lại ôm anh: “Ba.
.
.
”
Ninh Tường Gia lại bất ngờ đẩy anh ra: “Ba, ba uống nhiều quá rồi.
”
Ninh Giang Thành chỉ bật cười, anh xoa đầu thằng bé: “Ba uống nhiều là chuyện bình thường mà, hôm nay là một ngày vui của ba.
”
Ninh Tường Gia nghe thế thì mỉm cười, thằng bé chạy đến bàn cầm li sữa đến chỗ anh: “Vậy ba phải uống hết li sữa này mới được ngủ cùng con.
”
Ninh Giang Thành nhìn con trai, sau đó anh nhận lấy li sữa từ tay thằng bé, dù gì cũng là con trai đưa cho anh nên anh cũng không suy nghĩ mà uống hết mặc dù bản thân anh không thích mùi vị của sữa bò một chút nào cả.
Uống xong li sữa, Ninh Tường Gia đòi lại cái li trên tay anh, thằng bé nói: “Hôm nay ba đến phòng con ngủ nhé.
”
“Được rồi.
”
Ninh Giang Thành nói xong thì đi đến phòng của thằng bé, anh cũng không quên lấy quần áo của mình sang phòng của con trai để tắm rửa thay quần áo, Ninh Tường Gia vẫn chưa về phòng, anh cũng không nghĩ nhiều mà bình tĩnh đi tắm.
Ninh Tường Gia cười cười, sau đó nhẹ nhàng kéo cửa đóng lại, cũng nhẹ nhàng khóa trái cửa.
“Ba và mẹ nhỏ phải thật hạnh phúc đó” Ninh Tường Gia nói một mình xong sau đó liền chạy đi.
Lúc này trong phòng tắm, Ninh Giang Thành càng tắm càng thấy cả cơ thể nóng ran, thuốc đã có tác dụng rồi…
Anh cảm thấy không đúng liền mặc quần áo vào đi ra ngoài nhưng lại phát hiện cửa đã khóa, trên giường lúc này cũng truyền đến một âm thanh.
“Ưm…nóng…nóng quá…” Thẩm Thiên Hương hất chăn xuống sàn, cả người cô uốn éo cứ nửa tỉnh nửa mê, tay không kiểm soát được mà cứ tìm cách cởi bỏ quần áo trên người xuống.
Bên Ninh Giang Thành cũng rất khó chịu, anh nhìn nữ nhân trước mặt mình và cơ thể nóng ran khó chịu này.
“Ninh Tường Gia…con…con dám làm ra chuyện như thế này sao?”
.