Gặp lại Mộ Dung Lan Ẩn lần này có cảm giác như xa cách một đời, A Viên từ trên kiệu bước
xuống, lẳng lặng nhìn hắn. Không thể phủ nhận, nửa năm sau bất ngờ gặp
lại làm cho nàng có chút trở tay không kịp. Ngày đó từ biệt, nghĩ rằng
sẽ không gặp lại, từ nay về sau chỉ xem như một khoảng hồi ức. Mà nay
hắn xuất hiện, như một hòn đá thả xuống mặt hồ gợn sóng, nhìn nhau không biết nói gì, không ngờ giống như người xa lạ.
Nàng quay đầu phân phó mọi người lui ra. Những người Lan Ẩn mang đến cũng tự giác lùi về
phía sau. Trên con đường nhỏ chỉ còn hai người đối mặt nhau.
Trước mặt là cố nhân, vẫn là những quang cảnh cũ nhưng chẳng qua cảnh còn người mất, không còn giống như năm đó.
A Viên đối Lan Ẩn mỉm cười, bên môi hơi chua xót: “Ngươi hết thảy vẫn tốt chứ? Ta cứ tưởng ngươi đã trở về Yến quốc rồi.”
Ánh mắt của Mộ Dung Lan Ẩn vẫn giằng co ở trên gương mặt nàng, sóng mắt lưu chuyển, vừa phức tạp vừa xa lạ, luôn khiến A Viên nhìn không thấu. Giờ
phút này, nàng đã không còn giống như năm đó muốn tìm tòi nghiên cứu,
trong lòng thê lương chính là nhớ lại buổi nói chuyện vừa rồi với Lâm
phu nhân, nhân sinh khó có được viên mãn, mặc dù nàng tên là A Viên,
hiện tại cũng hiểu được đời người ngổn ngang trăm mối, không thể toàn
vẹn.
Lan Ẩn bước lên, vội vàng nói: “A Viên, ta phái người thủ ở đây đã nửa tháng rồi, rốt cuộc cũng đợi được nàng.”
Tay hắn vươn ra, muốn nắm lấy tay nàng. A Viên vội vàng lùi ra phía sau,
buồn bã cười khổ: “Lan Ẩn, ngươi có biết thân phận hiện tại của ta?”
Chẳng lẽ Triển Khả Khải không nói cho hắn, nàng đã trở thành Triển phu
nhân, mọi thứ không thể trở lại như ban đầu, hắn cố ý ở chỗ này chờ
nàng, là vì sao? Là vì muốn nói một tiếng cảm ơn? Hay là có mục đích gì
khác?
Cánh tay Lan Ẩn cứng đờ, đôi mắt hiện lên một tầng đau khổ
cùng mất mát. Hắn ngượng ngùng thu hồi cánh tay, thật sâu nhìn A Viên,
buồn bã nói: “Ta đương nhiên biết thân phận hiện nay của nàng, bởi vì
hôm nay hết thảy đều do một tay ta thúc đẩy, ta sao có thể không biết?”
A Viên ngẩn người, có chút khó hiểu, lại cẩn thận suy nghĩ, đích thật là
một tay hắn thúc đẩy, nếu hắn không phải thích Liễu nhi, nếu nàng không
muốn đi gặp người trong lòng hắn một lần, làm sao có một ngày như hôm
nay.
Nàng thở dài một tiếng, mỉm cười: “Chuyện đã qua không cần nhắc lại, ta biết ngươi bình yên vô sự, cũng không có gì áy náy nữa.”
Ánh mắt Lan Ẩn càng thêm đau đớn: “A Viên, mỗi lần nàng nói đến hai chữ áy
náy, ta đều không có mặt mũi đối diện nàng. Nàng có biết, người nên nói
câu xin lỗi là ta, áy náy, vốn là cây kim trong lòng ta, ngày ngày đêm
đêm làm cho ta không thể yên giấc, mở mắt nhắm mắt đều là khuôn mặt cùng nụ cười của nàng.”
A Viên cười nhẹ: “Lan Ẩn, chuyện quá khứ ta
đã buông tha cho hết thảy rồi, ta nói, ngươi thích người khác vốn không
sai. Không cần sinh lòng áy náy với ta, ta cũng sẽ không áy náy nữa, từ
nay về sau, chúng ta trời nam đất bắc, chỉ cần trong lòng mong muốn cho
đôi bên hạnh phúc an khang là tốt rồi.”
- “A Viên, không phải như vậy, người ta thích chỉ có nàng! Trong tim ta chưa bao giờ chứa đựng
một ai khác.” Lan Ẩn đột nhiên tới gần, ánh mắt sáng quắc, lại chậm chạp không dám vươn tay đến. Gần nàng trong gang tấc, là người trong lòng
hắn để ý nhất, nhưng là gặp lại nàng, tàn nhẫn nhắc tới hết thảy, hắn
chỉ cảm thấy chính mình hèn mọn đến không có tư cách đụng vào nàng, thế
nhưng nếu không nói cho nàng, hắn lại lo lắng cho an nguy của nàng, hắn
muốn có một cơ hội, dùng cả quãng đời còn lại của hắn để đền bù.
A Viên kinh ngạc nghe hắn nói, lại có chút xấu hổ. Lúc này nói ra điều
đó, mặc kệ có phải sự thật hay không, chỉ khiến nàng ngượng ngùng. Nàng
đã là thê tử của Triển Ẩn. Hắn thích nàng hay không thích tất cả đều
không còn quan trọng.
Lan Ẩn hít thật sâu một hơi nói: “Chờ ta
nói xong, nàng sẽ hiểu được “áy náy” trong lời nói của ta là có ý tứ gì. Ta vốn định đi hành cung tìm nàng, nhưng ở đó có binh lính canh gác
nghiêm ngặt, ta lo lắng cho an nguy của nàng, liền phái người canh giữ ở dưới núi, trên con đường dẫn vào kinh thành, nửa tháng trôi qua, rốt
cuộc cũng gặp được nàng.”
Lời nói của Lan Ẩn có chút khó hiểu, A Viên hỏi: “Ngươi có điều gì muốn nói với ta?”
- “Ta có chuyện quan trọng cần phải nói với nàng.”
- “Ngươi nói đi.”
Lan Ẩn thấp giọng nói: “Ta nghĩ trước tiên là nói về một câu chuyện xưa.”
Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Phụ thân của nàng Hướng chính đế tay
không giành thiên hạ, được xem như là một thế hệ bá chủ kiêu hùng. Năm
đó, khi hắn khởi sự bên người có mười hai vị huynh đệ kết nghĩa. Trong
đó Triển Khả Khải là lão thất, cũng là người có võ công cao nhất. Có một lần hắn bị trọng thương, dưỡng bệnh trong nhà họ Tiết, cùng Tiết gia
tiểu thư Thanh Diểu nhất kiến chung tình, tự định chung thân. Triển Khả
Khải chỉ chờ đánh được thiên hạ sau khi phong quan thêm tước liền quang
minh chính đại lấy nàng. Không ngờ Hướng chính đế sau khi có được giang
sơn, khiến mười hai vị huynh đệ người chết kẻ tàn phế. Có bốn vị thoái
ẩn giang hồ, về sau không hỏi triều chính. Triển Khả Khải luôn luôn
trung thành, võ công lại cao cường, Hướng chính đế không giết hắn mà lưu hắn bên người làm thị vệ, nhưng lại lo lắng hắn ra vào thường xuyên
trong cung. Trước khi phong hắn làm đại thống lĩnh trấn thủ kinh đô,
Triển Khả Khải đã bị tịnh thân. Tiết Thanh Diểu khi ấy đang mang thai,
nhưng là Triển Khả Khải không cách nào thú nàng, nàng nhận hết lời đồn
đại sự coi khinh của người đời, khó sanh mà chết. Trước khi chết đặt tên cho con là Triển Ẩn, chính là hy vọng Triển Khả Khải ẩn nhẫn, ngày sau
vì một nhà bọn họ báo thù. Triển Khả Khải đem hài tử gửi nuôi ở quê nhà, ở ngoài thì nhận làm nghĩa tử. Hắn ở kinh thành rất cẩn trọng dè dặt,
xác thực ẩn nhẫn, hai mươi năm qua trung thành và tận tâm, làm cho Hướng chính đế không tìm ra một chút sai sót. Nhưng là suy nghĩ báo thù như
ngọn lửa chưa bao giờ tắt trong lòng hắn.”
- “Ngày ta và nàng
thành hôn, Triển Khả Khải đến chúc mừng, cùng ta ở trong phòng làm một
cuộc giao dịch. Hắn muốn ta buông tha nàng, phối hợp với hắn diễn một vở kịch, hắn đáp ứng ngày sau trả tự do cho Yến quốc, Yến quốc sẽ không
còn là một nước phụ thuộc, người Yến cũng sẽ không thua kém bất cứ ai.
Ta là hoàng tử Yến quốc, thật sự không thể kháng cự được dụ hoặc này.
Cho nên, tân hôn một đêm kia, ta vô cùng mâu thuẫn và thống khổ, gian
nan hạ quyết định. A Viên, nàng nghĩ rằng người ta thích là Liễu nhi
sao? Kỳ thật, từ đầu đến cuối, ta chỉ yêu nàng, từ ngày nhìn thấy nàng ở trên bàn đu dây bay lên khỏi tường cao, ánh mắt dừng ở trên người ta,
ta đã hoàn toàn bị giam hãm trong đôi mắt đó. Nàng có biết, đêm tân hôn
ngày đó, ta có biết bao nhiêu thống khổ? Ta một đêm không ngủ, ở trong
đầu không ngừng xoay chuyển hai ý nghĩ buông tay nàng hay buông tha Yến
quốc. Ta suy nghĩ suốt bốn ngày mới đi tìm Triển Khả Khải, chấp nhận
cùng hắn giao dịch. Trong lòng ta có bao nhiêu khó chịu, nàng sẽ không
biết.” Thanh âm của hắn có chút kích động.
- “Giao dịch gì?” A
Viên nghe ra những ngụ ý trong lời nói của Mộ Dung Lan Ẩn, bắt đầu run
run, bên cạnh người có một gốc cây đại thụ, nàng kìm lòng không đậu dựa
sát vào.
Mộ Dung Lan Ẩn đau đớn nhìn nàng, không đành lòng nói lại không thể không nói.
- “Sắp đặt hết mọi thứ, chỉ cần để cho nàng và Triển Ẩn trở thành vợ
chồng. Liễu nhi, cả thủy tặc trên thuyền hoa, còn có hết thảy sau này,
đều do phụ tử Triển gia thiết kế.”
- “Ta không tin.”
-
“Triển Khả Khải cố tình nhắc đến Tiết Thanh Diểu, hắn biết trong lòng
Hướng chính đế vẫn có vướng mắc áy náy đối với hắn, cho nên sau khi biết Triển Ẩn là đứa con duy nhất của hắn nhất định sẽ không giết, mà nàng
lại là nữ nhi Hướng chính đế yêu thương nhất, hoàng thượng chắc chắn
không đành lòng. Hướng chính đế đối với ngoại nhân thực tàn nhẫn, nhưng
đối với với người trong nhà lại có thừa ôn nhu. Cho nên, Trịnh Khả Khải
định ra ván cờ này, đánh cuộc với hai mươi năm hiểu biết về Hướng chính
đế.”
A Viên trừng trừng ánh mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Lan Ẩn,
giọng điệu của hắn nhanh mà rõ ràng, mỗi một chữ nàng đều nghe không sót một từ, trong lòng nàng không thể tin được, càng không muốn tin tưởng,
cơ thể như chìm trong hầm băng, lạnh lẽo đến thấu xương.
- “Nàng
có biết vì sao hắn phải nhất định để nàng gả cho Triển Ẩn không? Bởi vì
Triển Khả Khải làm kinh đô thống lĩnh hai mươi năm, nhưng dũng sĩ Trung
Lang tướng hắn vĩnh viễn không thể đụng đến. Hướng chính đế trời sanh
tính đa nghi, chỉ tin tưởng người trong nhà, dũng sĩ quân bảo vệ hoàng
cung, Trung lang tướng chỉ có thể là thân thích của hắn. Dũng sĩ quân và cấm quân kinh thành hai đội quân này trên thực tế không phải hỗ trợ mà
là kìm hãm lẫn nhau. Phò mã luôn là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Trung
lang tướng. Nàng là nữ nhi Hướng chính đế yêu nhất, Triển Ẩn sớm muộn gì cũng ngồi trên vị trí kia. Quả nhiên, Hướng chính đế đối với Triển Ẩn
rất thưởng thức coi trọng, ngắn ngủi nửa năm thời gian, mục đích của
Triển Khả Khải đã đạt được.”
ắn một hơi nói xong, như một đạo sấm sét đánh xuống đầu A Viên. Kinh ngạc, khiếp sợ, tuyệt vọng, phản bội,
còn có vô số cảm xúc không rõ tràn đến, A Viên đau đến xé rách lòng, lại khiếp sợ đến ngay cả nước mắt cũng không rơi một giọt. Nàng chính là
kinh ngạc nhìn Lan Ẩn. Tưởng chui vào trong lòng hắn, xem những lời hắn
nói đến tột cùng có phải sự thật hay không.
Lan Ẩn lại nói: “Nàng vừa rồi mới vào kinh thành?”
A Viên vô lực gật đầu, gần như mất khả năng suy xét.
Lan Ẩn ngạc nhiên hỏi: “Vậy nàng đã phát hiện ra trong kinh có biến hóa?”
A Viên lắc đầu, nàng vẫn ngồi trong kiệu nghĩ đến tâm sự của mình, lại
thêm sợ bị người phát hiện ra hành tung, ngay cả rèm kiệu cũng không lộ
ra một kẽ hở.
Lan Ẩn thật sâu thở dài một tiếng, từ trong tay áo
xuất ra một vật, đưa tới trước mặt nàng. A Viên nghi hoặc tiếp nhận, đó
là một đồng tiền. Nàng cẩn thận nhìn thoáng qua, càng cảm thấy kỳ quái,
mặt trên viết là nguyên vinh thông bảo, Nguyên Vinh, niên hiệu thật xa
lạ.
Lan Ẩn thấp giọng nói: “A Viên, hiện tại đã là thiên hạ của Đại Huyên, Triển Khả Khải là đương kim hoàng đế.”
Ngón tay A Viên run run, đồng tiền theo khe hở rơi xuống.
- “Ngươi nói cái gì?”
- “Ta nói thiên hạ của phụ hoàng nàng nửa tháng trước đã bị Triển Khả Khải đoạt.”
- “Ngươi nói bậy, ta không tin.” A Viên lớn tiếng quát, trong lòng bắt đầu kinh hoảng, hô hấp đều trở nên khó khăn.
- “Ta nơi này có một phần văn kiện bí mật. Chính là vì vậy, Triển Khả
Khải mới không dám giết ta, ta mới có thể còn sống mà đi gặp nàng.”
Trong tay Lan Ẩn là một mảnh lụa màu trắng, mặt trên có chữ viết. A Viên run
rẩy nhận lấy, sau khi xem xong, ánh mắt dừng xuống hai cái tên cùng dấu
điểm chỉ cuối cùng: Mộ Dung Lan Ẩn, Triển Khả Khải.
- “Đây là
hiệp định của ta với Triển Khả Khải, nàng đã tin chưa. A Viên, ta đến
dẫn nàng đi. Ta sợ phụ tử Triển gia sẽ giết nàng, ta đã buông tha cho
nàng một lần, về sau, không có lần thứ hai.”
A Viên tâm như tro tàn, ngơ ngác nhìn hắn, hỏi: “Những lời ngươi nói đều là sự thật?”
- “A Viên, nàng thử ngẫm lại xem, hết thảy vì sao lại vừa khéo như vậy?
Còn ta vì sao phải lừa nàng? Triển Ẩn vì sao phải bố trí thủ vệ trước
cửa phủ không cho người ra vào? A Viên, nàng hiện tại rất nguy hiểm,
Triển Khả Khải hẳn sẽ không bỏ qua cho người nhà Vân thị, nàng theo ta
đi, đến Yến quốc.”
- “Phụ hoàng ta đâu?”
Lan Ẩn thấp giọng trả lời: “Bị buộc tự sát.”
A Viên suýt nữa ngất đi, thân thể lung lay sắp đổ được Lan Ẩn đỡ lấy.
Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng ngay cả một tia khí lực cũng không có.
- “Mộ Dung Lan Ẩn, ngươi buông.” A Viên lạnh lùng nói xong, thân thể lại bắt đầu run rẩy.
Lan Ẩn chậm rãi thả lỏng vòng tay, thấp giọng nói: “A Viên, ta biết hết
thảy đều do ta gây nên, ta thực xin lỗi nàng. Ta không có mặt mũi đối
mặt với nàng. Ta cũng không dám hy vọng xa vời được nàng tha thứ, ta chỉ muốn vãn hồi mọi thứ nhiều nhất có thể, ta không thể trơ mắt nhìn nàng
nằm trong tay phụ tử Triển Ẩn. Ta muốn mang nàng đi, mặc cho nàng có oán hận ta hay không, ta cũng phải mang nàng đi. Về sau, ta vĩnh viễn không buông tay nàng ra.”
- “Mộ Dung Lan Ẩn, ta nên cám ơn ngươi sao? Thời khắc nguy cấp không để ý đến an nguy của bản thân mà đến cứu ta.”
A Viên lạnh lùng cười, quay đầu, nước mắt rốt cuộc lã chã rơi xuống, mơ hồ không nhìn rõ khuôn mặt Lan Ẩn.
Đã từng là một hồi ức tốt đẹp, lần gặp gỡ đầu tiên trên bờ tường cao cao trong làn gió xuân ấm áp…
Đã từng là tâm nguyện duy nhất, chờ đợi được gặp lại sợ gặp lại, xa xa
nhìn thấy bóng dáng hắn, không biết là nên đối diện hay trốn đi…
Buồn cười hay vẫn còn nuối tiếc? Gặp hắn, lại gặp một con người khác trong
hắn. Nguyên lai đều là lừa gạt. A Viên ơi là A Viên, một khắc phụ hoàng
gọi tên nàng, có từng nghĩ đến “viên mãn” ngày hôm nay? A Viên đột nhiên muốn cất tiếng cười to, ngón tay bấu lấy thân cây thật sâu cắm vào, cho đến khi đầu ngón ray rướm máu vẫn không hề hay biết.
Đôi mắt Lan Ẩn ẩm ướt, hắn hít thật sâu một hơi, không đành lòng nói: “A Viên, nàng hẳn là rất hận ta. Nhưng ta xin nàng, hãy rời đi cùng ta, được không?”
Rời đi cùng hắn? Lời hắn nói nghe thật buồn cười. Hắn rõ ràng đồng ý người
ta buông tha cho nàng, chắp tay đem nàng dâng cho người ta, đem nàng đẩy vào cạm bẫy, như thế nào hiện tại còn nhắc đến câu này? Hắn không biết
lời nói này phân lượng có bao nhiêu nặng, là lời thề cả đời, nói ra sẽ
lại không đổi ý, nói ra thì sẽ làm được sao? Hắn thật sự quá buồn cười.
Nghĩ đến hết thảy mọi thứ đã xảy ra, nàng còn ngốc nghếch mà đi tin
tưởng hay sao?
A Viên cười rơi lệ, cổ họng nghẹn đến phát đau,
nói không ra lời. Nàng nhìn người đứng trước mặt này, chỉ mong chưa từng gặp hắn. Chỉ mong chưa từng thích hắn. Nhưng là, những mong ước đó đã
không còn ý nghĩa nữa, ván đã đóng thuyền, hết thảy cũng không thể thay
đổi, không thể vãn hồi. Nàng vốn nên hận hắn, thế nhưng giây phút hắn
nói ra sự thật, một chút tốt đẹp về hắn lưu lại trong lòng nàng hoàn
toàn tiêu tan, chỉ còn sót lại sự xem thường và đồng tình. Có yêu mới có hận, đối với hắn, đã không còn yêu, thì ngay cả hận cũng là một loại xa xỉ.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại hắn, chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn đứng với nhau nói nhiều câu như vậy.
- “A Viên, chúng ta phải rời đi nơi này, càng nhanh càng tốt.” Lan Ẩn gấp gáp, mặc kệ nàng giờ phút này thương tâm cùng tuyệt vọng, cho dù là ép
buộc cũng phải mang nàng đi. Hận không thể tiêu tan trong một ngày, chỉ
cần nàng bình yên vô sự. Hắn không thể khẳng định phụ tử Triển Khả Khải
có sát hại nàng hay không, nhưng hoàng tộc Vân thị, trước mắt thập phần
nguy hiểm.
Hắn nắm tay nàng kéo đi. A Viên lảo đảo vài bước, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Lan Ẩn lắc đầu, muốn cưỡng chế ôm lấy nàng.
A Viên đột nhiên ôn nhu nói: “Triển Ẩn đối ta hạ độc, ta phải về lấy giải dược, ngươi chờ ta, buổi tối ta sẽ lén trốn ra, lúc đó ngươi hãy mang
ta rời đi.”
Lan Ẩn ngẩn ra: “Cái gì độc?”
- “Mẫu thân hắn
sinh thời chế tạo ra một loại hương liệu. Tương tư xa, thật sự là một
cái tên rất hay.” A Viên lại cười rộ lên, dáng vẻ tươi cười như có như
không, giống như cuối mùa xuân, đóa hoa lan cuối cùng bung nở trong gió. Lan Ẩn thu tất cả vào trong ánh mắt, trái tim tê rần. Nàng như vậy,
khiến hắn đau lòng đến tột đỉnh, chỉ cảm thấy bản thân nghiệp chướng
nặng nề. Nếu nàng không phải công chúa, nếu hắn không phải hoàng tử Yến
quốc, bọn họ có phải hay không chính là một đôi thần tiên quyến lữ? Nếu
như có sau này, hắn sẽ dùng cả đời mình để chuộc tội.
A Viên thập phần kiên định nói: “Ta phải về một chuyến, ngươi ở chỗ này chờ ta, buổi tối ta nhất định đến.”
Lan Ẩn bất đắc dĩ, đành phải buông tay. Hắn không biết, Triển Ẩn cư nhiên hạ độc nàng.
A Viên gọi Hoàng Oanh cùng những thị vệ đi theo, nàng không nói lời nào,
cũng không liếc mắt nhìn Lan Ẩn một cái, lập tức ngồi lên kiệu, phân phó hồi phủ.
Lan Ẩn kinh ngạc nhìn theo cỗ kiệu của nàng, dần dần ẩn vào sâu trong núi. Con đường nhỏ uốn lượn như chứa nhiều tâm sự khúc
chiết, đi một hồi, vì sao không tìm thấy đường ra?
Bóng đêm dần
buông xuống, Lan Ẩn vẫn chờ ở ven đường, đột nhiên trên đường xuất hiện
ánh sáng của những chiếc đèn lồng nho nhỏ, thấy không rõ là đèn của ai,
chỉ thấy phía trước đèn lồng có viết một chữ “Triển”.
Trong lòng hắn vui vẻ, bước ra nghênh đón. Đến gần, mới phát hiện là thị nữ bên cạnh nàng buổi chiều đã từng gặp qua.
- “Phu nhân phân phó đưa cái này đến.”
Nhìn vật mà thị nữ kia đưa qua. Lan Ẩn trong lòng căng thẳng tiếp nhận. Đó là một chiếc khăn làm bằng tơ lụa mềm mại.
Chiếc khăn lụa có một mùi hương rất thơm. Dưới ánh đèn lồng, trên chiếc khăn hiện lên những dòng chữ nhỏ nhắn.
Đông phong lỡ
Tường ngăn đưa đến bàn đu dây
Bạch y như tuyết hoa đào rơi
Một cái liếc mắt duyên sai đường
Hận sinh mệnh tồn tại trong bức vách
Thành tâm trăn trở điêu tàn
Vân trung ai gửi cẩm thư đến
Hận chi có thể đừng biết nhau
Trong ngực hắn một trận đau nhức, đem chiếc khăn lụa cất sâu trong lòng. Hắn
biết, mọi thứ không thể vãn hồi, cũng vô pháp có được.
Khắp Sơn Tây gió nổi lên, lúc này chỉ mình nàng lạnh lẽo.