Kế Diêu lòng nóng
như lửa đốt, vội vã thu thập hành lý đi dẫn ngựa. Tiểu Chu đi theo phía
sau hắn, vội la lên: “Ta thay ngươi đuổi theo nàng, ngươi hảo hảo ở lại
để Tiết cô nương giải hết độc trong người, bằng không sớm muộn gì cũng
có chuyện.”
Kế Diêu lắc đầu. Tiểu Từ không có võ công, nàng trời
sanh tính đơn giản, lại có dung mạo khuynh thành. Vừa nghĩ đến nàng một
mình độc lai độc vãng, hắn chỉ cảm thấy một trận rét run, dường như có
vô vàn hiểm nguy vây quanh nàng. Hắn không thể im lặng, không thể thong
dong, càng không thể kéo dài thời gian chở giải độc xong mới đi tìm
nàng.
Hắn nhảy lên ngựa, đột nhiên trước mắt tối đen, thẳng tắp từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Tiểu Chu cực kỳ hoảng sợ, chạy lên nâng hắn dậy, hướng về trước viện điên cuồng gào thét: “Tiết cô nương mau tới! Thư Thư!”
Tang Quả cùng Thư Thư bị Tiểu Chu làm cho kinh động, một trước một sau từ trong phòng đi ra.
Tang Quả vài bước đã chạy tới, thấy Kế Diêu nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm
nghiền, dưới vành mắt mơ hồ có hắc tuyến. Nhất thời trong lòng quýnh
lên, ngón tay áp lên mạch đập hắn.
Sau một lát, ngón tay thu về, đối Tiểu Chu nói: “Ôm hắn trở về phòng.”
Thư Thư cùng Tiểu Chu trăm miệng một lời hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Tang Quả nói: “Trên người hắn dư độc chưa sạch, vừa rồi cấp hỏa công tâm, độc khí dội ngược. Phải lập tức châm tiêu độc.”
Vào phòng, Tiểu Chu cời bỏ y phục của hắn, Tang Quả xuất ra ngân châm bắt
đầu thi trị. Lại phân phó Tiểu Chu: “Mau mài mực, một hồi ta sẽ kê một
đơn thuốc.”
Tiểu Chu ứng thanh hảo, bắt đầu mài mực.
Thư Thư liếc mắt thấy Tiểu Chu cởi bọc đồ trên người Kế Diêu xuống đặt trên bàn, vội hỏi: “Các ngươi phải đi? Tiểu Từ đâu?”
Tiểu Chu dậm chân nói: “Là bởi vì Tiểu Từ không lời từ biệt, Kế Diêu mới cấp hỏa công tâm muốn đuổi theo nàng.”
- “Tiểu Từ đi rồi?” Thư Thư nhịn không được đề cao giọng, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch.
Trong lòng hoảng loạn, hắn mạnh mẽ tự trấn định bản thân, hai bước đến trước
bàn, nhấc bút lông quệt vào nghiên mực Tiểu Chu đang mài.
Tiểu Chu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi viết phương thuốc?”
Thư Thư không nói lời nào, tay nâng lên, sau một vài nét bút, Tiểu Chu phát hiện Thư Thư không phải đang viết chữ, hắn họa cư nhiên là hình dáng
một nữ tử. Thêm vài nét bút, khuôn mặt người đó sinh động hiện lên trên
giấy, chính là Tiểu Từ.
Tiểu Chu kinh dị nhìn Thư Thư, trố mắt không thôi.
Thư Thư ném bút lông, cầm lấy bức họa Tiểu Từ, đối Tiểu Chu nói: “Kế Diêu
tỉnh, ngươi nói cho hắn, ta đi tìm Vân đại nhân, hỏi thăm thủ vệ cửa
thành, hẳn sẽ biết Tiểu Từ đại khái đi về hướng nào. Ta khoái mã đuổi
theo. Ngươi trông chừng hắn, nhất định phải để hắn giải hết độc, nếu
không, hậu quả không thể lường được.”
- “Hảo, hảo, chủ ý này
hảo.” Tiểu Chu vội vàng đáp ứng. U Châu có bốn cửa thành, trừ bỏ phương
hướng Yến quốc, thật đúng là không biết Tiểu Từ sẽ đi theo hướng nào.
- “Tang Quả, Kế Diêu giao cho ngươi. Trở về sẽ cảm tạ.” Thư Thư không
kịp nhiều lời, giao phó xong, xoay người liền bước nhanh ra khỏi phòng.
Tang Quả khẽ giương mắt, nhìn một chút góc áo ở cạnh cửa cọ qua, giật mình.
Hắn chưa bao giờ thất kinh như thế, hắn luôn giữ gìn dáng vẻ của chính
mình, y phục có một chút bẩn liền lập tức muốn đổi. Mà góc áo kia dính
hai vệt mực, hắn cứ như vậy không nhìn mà đi. Nàng khẽ cười, ánh mắt sâu kín mà buồn bã, quay đầu nhìn về phía Kế Diêu.
Kế Diêu giữa trưa tỉnh lại, vừa mở mắt chính là dương quang chói mắt trong phòng. Từng
hạt bụi ở trên ánh sáng di động, bay lả tả, không rơi, không tụ.
Tiểu Chu chờ thật lâu, thấy hắn tỉnh lại, chạy nhanh đi múc một chén thuốc bưng đến.
- “Nhanh uống thuốc.”
Kế Diêu ngồi dậy, vẫn là đầu váng mắt hoa, toàn thân mệt mỏi. Hắn đẩy chén thuốc trên tay Tiểu Chu, thanh âm khàn khàn nói: “Chúng ta lập tức đi.”
- “Thư Thư mang theo bức họa Tiểu Từ đi tìm rồi. Ngươi yên tâm, hắn
chắc chắn sẽ có biện pháp đưa Tiểu Từ trở về. Ngươi bây giờ độc còn chưa giải hết, chỗ nào cũng không đi được.”
Kế Diêu miễn cưỡng chống đỡ, dứt khoát muốn đứng dậy.
- “Ngươi nếu còn cậy mạnh, nhất định chưa đi đến cửa đã ngã hôn mê.” Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
Tang Quả nhíu mày đứng ở trước cửa, chậm rãi bước vào. Nàng tiếp nhận chén thuốc trong tay Tiểu Chu, đưa tới trước mặt Kế Diêu.
- “Uống đi.” Giọng nói của nàng trầm thấp mà nghiêm khắc, thần sắc luôn luôn đóng băng dẫn theo ba phần tức giận, lại có chút ý tứ uy hiếp.
Kế Diêu yên lặng uống thuốc, tính xuống giường. Tang Quả bất động thanh sắc chắn trước mặt hắn.
- “Tiểu Chu, ngươi trước ra ngoài, ta có vài lời muốn nói với hắn.”
Tiểu Chu tò mò ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
- “Ngươi để ta giải hết độc. Ta nói cho ngươi Tiểu Từ vì sao ra đi
không lời từ giã. Ngươi nhất định muốn biết lý do đi. Ngươi cho dù hiện
tại đuổi theo nàng, cũng không thể từ trong miệng nàng hỏi ra một chữ.
Nhưng ta lại biết.” Nàng một chữ một chữ chậm rãi nói, mỗi một chữ đều
nện vào lòng Kế Diêu, hắn ngẩn ra, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm Tang Quả. Nàng lại im bặt, không nói thêm một lời nào nữa về Tiểu Từ.
-
“Ta là y giả, hận nhất chính là bệnh nhân bỏ dở nửa chừng.” Nàng ném một câu, xoay người mở cửa, đưa lưng về phía Kế Diêu nói: “Nếu ta là nàng,
ta cũng sẽ rời đi.”
Nàng biết, phía nam chính là Kinh thành.
Khoái mã rong ruổi không có một khắc dừng lại. Nàng biết Kế Diêu nhất
định sẽ đuổi theo. Cho nên nàng không thể nghỉ một khắc, cũng không thể
dừng lại. Gió táp vào mặt đến không mở mắt ra được, hốc mắt sinh đau,
nàng cũng không thèm để ý, bởi vì có thể mượn cơ hội rơi lệ.
Từng đồng cỏ ở phương bắc nối nhau trải dài, hoặc gió khô nắng rát, hoặc
hoang vu cát vàng. Con đường nhìn không ra điểm cuối, như đời người biến hóa. Một đường nàng đều đã đi qua. Đến khi hân hoan ngọt ngào rõ ràng
trước mắt, tựa hồ mỗi một thân cây mỗi một cây cỏ đều tiếp xúc, chứng
kiến qua. Mà bây giờ trên đường chỉ còn cô đơn một mình nàng.
Giữa trưa, ánh nắng gay gắt làm cho người ta hoa mắt.
Ven đường có một quán trà nho nhỏ, có vài người ngồi thưa thớt. Nàng miệng
khô lưỡi nóng, đành phải xuống ngựa, nghĩ nhuận nhuận cổ họng.
Ánh mắt của những người trong quán trà đều dừng ở trên người nàng, cứ như
bị phơi nắng giữa trưa hè, thấy trước mắt một dòng suối ngọt, một ngọn
gió mát. Da thịt trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi, vẻ mặt nhàn
nhạt. Quán trà đơn sơ yên tĩnh càng làm tôn thêm vẻ xuất trần của nàng.
Nàng giật mình đối với những ánh mắt tìm tòi xem như không để ý, tâm sự nặng nề mà ngồi xuống, thản nhiên gọi một ấm trà.
Một hồi tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần, một người một ngựa phóng về
trước quán trà. Đột nhiên một tiếng hí dài vang lên, vó ngựa dừng lại.
- “Tiểu Từ.” Người đó từ trên ngựa phi thân xuống, như một đạo quang
ảnh, nháy mắt đứng ở trước mặt nàng, che đi ánh mắt trời chói chang.
Nàng thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, lại rủ mắt xuống, tựa hồ không biết hắn.
Nàng thả xuống vài đồng tiền, đi ra khỏi quán, xoay người lên ngựa.
- “Tiểu Từ.” Hắn không biết phải mở lời như thế nào, nói cái gì, chỉ là đau lòng gọi nàng, tựa hồ tất cả ngôn ngữ đều bị nén lại ở cuống họng,
không tìm được lời nào diễn tả hết tâm tình của hắn lúc này. Trong lòng
đều là bi thương.
Tiểu Từ lấy ra một dải lụa, che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cùng mái tóc đen.
Hắn yên lặng đi theo phía sau ngựa của nàng, nhìn mái tóc đen bóng bay lên như mây.
Đột nhiên, Tiểu Từ ghìm dây cương, quay đầu đối Thư Thư lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cái gì, ta liền cho ngươi.”
Trong miệng hắn tràn đầy vị đắng, vô số lời đều không thể xuất khẩu, chỉ biết im lặng chăm chú nhìn.
Nàng cứ như vậy lặng yên chờ đợi, không oán không hận, ánh mắt nhìn hắn trong suốt mà thông thấu, giống như khám phá hồng trần.
Thật lâu sau, hắn mới chua xót nói: “Tiểu Từ, không phải như nàng tưởng.”
Hắn biết một câu này căn bản không thể xóa bỏ được mọi hiểu lầm, cũng
không tiêu tan được suy đoán của nàng, càng không cách nào biểu đạt được tâm tình của hắn. Nhưng là, câu mà hắn muốn nói nhất, chính là câu này.
Khóe môi của nàng hiện lên một nụ cười chế giễu: “Thư Thư, kỳ thật ngươi sớm biết ta là nữ nhi của Tiêu Dung, ngươi sớm biết rằng ta trúng nhất mộng đầu bạc. Hiện tại nghĩ lại, ngươi thật ra đối với dã a đầu như ta vốn
không có hứng thú, ngươi sai Tiểu ngọc xem xét thân thể của ta, chỉ là
muốn nhìn xem ta có hay không có ẩn ký giống như Mộ Dung Trực, cuối
cùng, ngươi muốn cái gì?”
Tầm mắt nàng dừng ở đôi mắt thâm thúy của hắn, tựa hồ tìm tòi nghiên cứu nội tâm hắn.
- “Ta cho ngươi.” Giọng nói của nàng ôn nhu giống như đang dỗ đứa nhỏ.
Giống như bố thí, giống như nhìn ra, giống như giải thoát.
Hắn im lặng không nói gì, chính là đau đớn nhìn nàng, bị một câu nói của nàng
đả thương. Đúng vậy, nàng nói đúng. Hắn xác thực sớm biết hết thảy, nắm
trong tay hết thảy, duy nhất không dự đoán được cũng vô pháp nắm trong
tay chính là tâm của chính mình. Nàng hiểu lầm sâu đậm, hắn còn nhiều
thống khổ. Hắn gian giảo xảo trá, ra tay tàn nhẫn, ngay cả thứ thế nhân
nghĩ cũng không dám nghĩ đó hắn cũng dám mơ tưởng. Đối với chất vấn của
nàng, nhưng lại thúc thủ vô sách, á khẩu không trả lời được.
Hắn
không thể nhận, không thể nói rõ. Người đơn thuần như nàng làm sao có
thể lý giải hết con người hắn. Hắn có khi tình nguyện nàng sợ hắn, hận
hắn, như vậy hắn mới có thể không nể mặt tiếp tục làm tiểu nhân, cứng
rắn cướp đoạt, giữ lấy. Nhưng nàng lại không, nàng thản nhiên tha thứ
cho hắn, khẳng khái thành toàn hắn. Hắn muốn như thế nào?
- “Ta, cái gì cũng không cần.” Hắn trái lương tâm đi ngược lại kế hoạch nhiều
năm của mình, chỉ cảm thấy lập tức phải làm như thế, về sau sẽ không
phải hối hận.
Tiểu Từ cười cười, lắc đầu: “Thư Thư, trước kia ta
chưa từng nghĩ tới một vấn đề, chính là nhân sinh khổ đoản. Chỉ cảm
thấy, có rất nhiều chuyện từ từ rồi sẽ đến. Hiện tại, thời gian của ta
không còn nhiều, vật ngoài thân, ở trong tay ta cũng không dùng được.
Ngươi trăm phương ngàn kế tiếp cận ta, thử ta, quyết không phải vì như
nữ thường tình. Ngươi không phải người như vậy. Có lẽ trước kia ta hiểu
lầm ngươi là người xấu. Khoảng thời gian ở U Châu lại không kiềm được có vài phần kính trọng. Ngươi có hùng tâm có mưu lược, cũng thực nhẫn tâm. Độc của Mộ Dung Trực, nếu ta đoán không sai, cũng là do ngươi hạ. Sau
ngươi lại giúp đỡ hắn, để cho hắn cảm kích chịu ơn cứu mạng của ngươi.
Cho nên, kế hoạch của ngươi, vốn là thiên y vô phùng, làm sao có thể vì
một người mà gián đoạn? Ta nguyện ý thành toàn cho ngươi, chỉ mong ngươi đáp ứng ta một việc. Giúp ta mời Tang Quả đến đây.”
Thư Thư
trong ngực đau nhức. Nàng nói đúng, kế hoạch của hắn giống như một sơi
xích dài, các mắt xích liên kết với nhau, hắn tìm cách nhiều năm, đem
mỗi chi tiết đều là ngàn tư vạn lự. Nàng chính là một quân cờ trong đó,
một điểm. Mà hiện tại, hết thảy đều không như dự đoán ban đầu. Sợi xích
dài, không phải đứt ở chỗ nàng, là đứt ở trong lòng hắn.
- “Thư Thư, ngươi không cần đi theo ta, muốn cái gì, ta cho ngươi.” Nàng thản nhiên thở dài một tiếng, giọng điệu mệt mỏi.
Hắn lắc đầu, kiên quyết nói: “Nàng theo ta trở về đi, hắn đang đợi nàng.”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, dung nhan như bầu trời xanh không một chút gợn, quyết tuyệt mà lạnh nhạt.
- “Thư Thư, ngươi chừng nào nghĩ ra, thì nói cho ta biết. Nhất định
phải nhanh lên. Ta không biết chính mình khi nào thì chết, hẳn là lúc
bầu trời trên đỉnh Cẩm Tú sơn đầy tuyết đi. Ngươi biết không, dưới chân
núi mới cuối thu, trên đỉnh Cẩm Tú sơn đã bắt đầu có tuyết, tuyết kia,
rất đẹp.”
Nàng nhẹ nhàng nói xong, giọng điệu nỉ non, tưởng tượng đến lúc từng bông tuyết lạc lạc xuống bàn tay nàng.
Đột nhiên, nàng cười rộ lên, tươi đẹp dịu dàng, khóe môi đỏ bừng cong cong
hình trăng non, lại giống như một thanh đao cắm sâu vào lòng hắn.