Sau khi ăn cơm
xong, Kế Diêu thái độ khác thường không sớm nghỉ ngơi, mà ở trong phòng
Tiểu Chu chơi cờ. Ngay cả khi Tiểu Chu thua bảy ván liên tiếp thẹn quá
hóa giận, lại thêm ban ngày ở trong thành theo Thư Thư vất vả, sớm đã
mệt mỏi không chịu nổi. Thúc giục vài lần, Kế Diêu vẫn không có ý tứ rời đi.
Tiểu Chu buồn bực, tức giận nói: “Huynh đệ, ngươi không cần
phải bịt tay trộm chuông như vậy, đi ngủ đi.” Ngụ ý, nam nhi ăn thịt đó
là chuyện sớm muộn, có cái gì mất mặt, chẳng lẽ ăn vào trong bụng rồi
còn muốn nhổ ra hay sao?
Kế Diêu trừng mắt, hạ một quân: “Đánh
cờ!” Hắn không phải mất mặt, mà là đau đầu ứng phó với một hồi khảo vấn
của Tiểu Từ. Lấy hiểu biết của hắn đối với nàng, tối nay không hỏi ra
nguyên nhân, nàng nhất định sẽ không đi ngủ.
Tiểu Chu mở to miệng ngáp một cách khoa trương, tiện thể nằm úp sấp xuống bàn cờ, nhuyễn cổ
họng nói: “Kế Diêu, ta sốt ruột.” Nũng nịu học bộ dáng Tiểu Từ, duỗi
cánh tay đến trước ngực Kế Diêu quấy nhiễu một phen.
Toàn thân Kế Diêu nổi da gà, trốn khỏi phòng.
Vào phòng ngủ, quả nhiên, Tiểu Từ đang nghiêm mặt chờ hắn. Tuy rằng vừa
nhìn thấy hắn bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn trịnh trọng nói: “Kế Diêu, ngươi lại đây, ta có việc muốn hỏi.”
Kế Diêu khóe miệng giật giật, trước mắt biến thành một màu đen. Đến trước mặt nàng, che miệng ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Từ nửa ngượng ngùng nửa tìm tòi nghiên cứu, sóng mắt khẽ đảo, tràn đầy hiếu kỳ nói: “Ngươi còn chưa nói cho ta biết.”
Giả bộ hồ đồ: “Chuyện gì nói cho ngươi?”
Tiểu Từ bĩu môi, nói thẳng: “Đương nhiên là việc kia.” Nói xong, thanh âm
liền thấp xuống giống như nỉ non, bất quá nàng xấu hổ thì xấu hổ, hỏi
vẫn phải hỏi. Không thể bởi vì ngượng ngùng mà tha cho hắn, việc nhỏ có
thể không tính toán, đại sự không thể hồ đồ.
Hắn tiếp tục giả bộ hồ đồ: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Nàng nói rõ: “Chuyện quyển sách!”
Hắn cắn môi nói: “Thật, thật ném.”
Nàng nâng đầu, vừa thẹn vừa giận: “Vậy ngươi như thế nào biết, ngươi trước
đây đã từng làm qua?” Vẻ mặt của nàng ngay lập tức thương tâm ủy khuất,
đôi mắt như núi ngậm sương, tức khắc có thể tuôn trào như vũ bão. Nhớ
tới đêm qua hắn dũng mãnh thuần thục, thực sự nổi giận. Máu trong người
sôi trào, lập tức đổi thành dấm chua.
Kế Diêu thập phần thống
khổ, thập phần đau đầu, lại có điểm cao hứng, tựa hồ rất thích bộ dáng
ăn dấm chua của nàng. Tuy rằng dấm chua này tới mạc danh kỳ diệu, có lẽ
có. Bất quá trong bình dấm chua này, là nồng nàn mật ý.
- “Lưu
quang kiếm pháp ta cũng vô sự tự thông, chẳng nhẽ chuyện này so với
luyện kiếm khó khăn hơn?” Rốt cuộc tìm được lời giải thích hợp lý lại có sức thuyết phục.
Không ngờ cũng không thông qua: “Kia còn có kiếm phổ để làm theo.”
Kế Diêu nhức đầu, quên đi, vẫn là khai nhận thì hơn: “A, này không phải
cũng có sách nhỏ để tham khảo sao?” Kỳ thực, thật là có chút bị tra tấn
phải nhận bừa. Hắn đường đường là nam nhi anh dũng, thiên tư hơn người,
còn cần phải khai sáng sao? Hắn hận không thể cắn Tiểu Chu một cái cho
hả giận.
- “Vậy ngươi vì sao không sớm thừa nhận, hừ.”
Nữ nhân nếu càn quấy, chỉ có một biện pháp, chính là lấp kín miệng nàng, làm cho nàng phân tâm.
Giải thích không bằng hành động.
- “Ô, ô…” Phản kháng trong lúc đó bật ra mấy chữ: “Về sau, không được phép, gạt ta.”
Kỳ thực nàng chính là cố ý tra hỏi, sau đó nói ra câu này. Trong lòng nàng biết rõ hắn sẽ không lừa nàng, bất quá có một số việc không nói cho
nàng biết, sợ nàng lo lắng. Một phen tâm tư như vậy hai bên đều hiểu rõ, thế nhưng nàng cảm thấy cùng hắn chia sẻ mới chính là một loại hạnh
phúc.
Nến đỏ lay động, bị một chưởng của hắn dập tắt.
-
“Không, hứa, gạt ta.” Từng tiếng nói đứt quãng gian nan bật ra. Xem ra
vẫn chưa đủ phân tâm, dùng miệng vẫn không đủ. Hắn dùng thêm chút lực,
tăng cường thế tấn công.
Lúc này đây nâng cao một bước! Bàn tay
lướt qua, ở trên từng tấc da thịt nàng vuốt ve, lực đạo mạnh nhẹ, đưa
nàng lên tận mây xanh. Nơi đó nàng không phải là đối thủ của hắn, trừ bỏ tước vũ khí đầu hàng, không còn lựa chọn nào khác. Biển mây chìm nổi,
gió xuân dập dờn, nửa thanh tỉnh nửa ngây ngất, nửa trúc trắc nửa e lệ.
- “Ngươi không phải muốn xem quyển sách đó sao, ta họa cho ngươi xem.”
Hắn ở bên tai nàng mập mờ nói, vành tai nho nhỏ ở trong miệng hắn, run
rẩy không ngừng.
Bạch ngọc lăng la đoạn, lấy tay vẽ đỏ xanh.
Từng tấc từng tấc khiêu khích, màu hồng phấn nhiễm tận xuân trướng.
Triều thối, ý mãn.
Kế Diêu tưởng cầm đuốc soi cây hải đường ra hoa. Tiểu Từ đỏ bừng cánh tay ngọc đoạt lấy giá cắm nến.
Trong trướng, một trận chiến vừa ngừng, đánh một trận lại vùng lên. Tiểu Từ
một tay kéo chăn, một tay cướp đoạt nến, vội vã dập tắt ánh nến. Kế Diêu một tay bưng nến, một tay che chở ngọn lửa, mắt nhìn xung quanh, tay
chắn tứ phương.
Nàng một bên phòng thủ một bên tấn công, mệt mỏi
nửa ngày cuối cùng cũng không thổi được nến, ngược lại trước ngực còn bị thất thủ một lần. Kế Diêu đang muốn tiếp tục, đem chăn kéo tuột xuống,
nhìn không sót một thứ gì.
Tiểu Từ vừa thẹn vừa giận, thuận tay
lấy trung y bên gối, không nghĩ tới, trung y tơ tằm mỏng manh. Trong
trướng lướt qua ánh lửa chợt lóe, Kế Diêu cả kinh, vội vàng vén màn đem
trung y cùng giá nến đặt ở trên mặt đất.
Nhìn lén bất thành, suýt nữa hỏa thiêu la trướng.
Kế Diêu bất đắc dĩ thổi tắt nến, phẫn nộ bò lên giường. Lấy tay thay mắt,
tinh tế “quan sát”. Thật sự rất không tận hứng, rất là buồn phiền, rất
là bất mãn. Thế nhưng, nàng gần đây đúng là mưa rền chớp giật, đem con
hổ cái biến thành con thỏ. Chuyện tới trước mắt, ngày xưa ở trống trơn
đài còn cường hôn hắn “nhanh nhẹn dũng mãnh” từ lâu biến mất không còn
thấy bóng dáng. Kế Diêu trong bóng tối sờ soạng, âm thầm trấn an chính
mình, còn nhiều thời gian a còn nhiều thời gian.
Tiểu Chu sáng hôm sau lấy ánh mắt quan tâm nhìn Kế Diêu, nói: “Đêm qua, ầm ĩ, ta ngủ không được.”
Kế Diêu vừa muốn biến sắc mặt, Tiểu Chu giả vờ nhức đầu, nghiêm mặt nói: “Trong phòng có chuột.”
Hai người đang muốn xuất môn, thì thấy Thư Thư từ bên ngoài trở về. Hai
ngày không thấy, vẻ mặt hắn càng thêm mệt mỏi. Hắn luôn chú trọng dáng
vẻ, hắn như vậy bỗng nhiên làm cho người ta cảm thấy xa lạ, thêm vài
phần chín chắn ổn trọng.
- “Kế công tử, Tiểu Chu, Tiểu Từ có ở trong phòng?”
Kế Diêu sửng sốt, gật đầu, trong bụng nhưng lại kỳ quái hắn tìm Tiểu Từ làm gì?
Thư Thư mỉm cười: “Thỉnh ba vị theo ta đến phủ thứ sử một chuyến, Vân đại
nhân có chuyện quan trọng muốn cùng các vị thương nghị.”
Kế Diêu
xoay người vào trong, gọi Tiểu Từ ra. Tiểu Từ buồn bực Vân Dực gần đây
đều tìm nhị vị đại hiệp có việc, hôm nay như thế nào ngay cả gia quyến
cũng không tha? Nàng vội vã mặc y phục, nhưng vừa nhấc mắt, liền phát
hiện Kế thiếu hiệp sắc mặt kỳ quái, có mạnh mẽ kiềm chế đạt được
cùng…kích động.
Thư Thư vừa thấy Tiểu Từ theo Kế Diêu từ trong
phòng đi ra, sắc mặt nhất thời biến đổi, gân xanh ẩn hiện hai bên má run rẩy, ánh mắt thẳng tắp nhìn hai người.
Trên hành lang gấp khúc
dường như nhìn thấy một bức họa, lục ý dạt dào. Ánh mặt trời loang lổ
chiếu vào hai người, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Hắn một thân thanh sam, quang minh phiêu dật, nàng y phục màu hồng phấn, kiều diễm như hoa.
Bất quá chỉ cách vài bước chân, nhưng là từng bước kinh tâm, như đạp vào
trong lòng hắn. Hắn cố gắng giữ vẻ tươi cười, cắn răng nói: “Ba vị,
thỉnh.”
Ánh mắt Tiểu Từ ở trên người hắn đảo qua, xa cách mà
phòng bị. Trong ngực hắn mơ hồ đau xót, cảm giác mệt mỏi rã rời nhất
thời đánh úp lại, như sợi tơ quấn chặt khiến chiết phiến trên tay hắn
dường như nặng tựa nghìn cân.
Hắn biết ngày đó khi biết mình bị
đầu độc liền phải thay đổi nguyên tắc làm người, hắn kiên định theo sứ
mệnh của chính mình, xuôi gió xuôi nước, cách thứ mình muốn ngày càng
gần, đối với thủ đoạn cùng mưu đồ của mình càng đắc ý, chỉ trừ nàng. Kia vốn là cố ý dò hỏi một người, tỉ mỉ chuẩn bị một quân cờ, lưu vào ngày
sau làm bàn đạp. Tất cả suy tính đều chu đáo không kẽ hở, thế nhưng
không ngờ tới chính mình cũng là một người bình thường. Để cho nàng
trong lúc vô tình đi vào lòng mình, không quả quyết cứng rắn. Hắn có
chút hối hận, vì sao chỉ mới gặp gỡ như thế? Vô luận thế nào cũng lau
không xong, không đổi được, không thể quay về.
Phủ thứ sử, Vân
Dực nhìn thấy bốn người, khẽ gật đầu, liền đi thẳng vào vấn đề nói: “Các vị theo ta đến phòng trong thương nghị một việc trọng đại.”
Kế
Diêu, Thư Thư bốn người theo hắn vào phòng trong. Trong phòng bày biện
đơn giản, thập phần yên tĩnh. Vân Dực tùy tay chỉ vào ghế, mấy người
ngồi xuống.
- “Thư Thư ngày hôm trước trở về Ẩn Lư một chuyến,
phát hiện bên trong có Yến quân. Ta phái người tìm hiểu tin tức thì quả
đúng như vậy, trong Ẩn Lư có Mộ Dung Hoàn con trai út của Mộ Dung Hàn.
Mộ Dung Hàn vốn có bốn hoàng tử, đại hoàng tử cùng tam hoàng tử bị giết
trong chính biến. Năm trước nhị hoàng tử mang quân tấn công Cao Ly chết
trận. Mộ Dung Hoàn liền trở thành con trai duy nhất của hắn. Hắn thập
phần coi trọng cũng không thể không coi trọng. Mộ Dung Hàn mang theo Mộ
Dung Hoàn chỉ mới mười một tuổi đến U Châu theo quân quan sát cuộc
chiến. Không ngờ, trận mưa ngày hôm trước khiến cho hắn bị nhiễm phong
hàn, Mộ Dung Hàn liền phái người đưa hắn vào Ẩn Lư dưỡng bệnh. Hắn là
con trai duy nhất của Mộ Dung Hàn, nếu xảy ra điều gì bất trắc, nhất
định tâm sẽ loạn.” Vân Dực nói xong, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, nói: “Đây đúng là ông trời phù hộ U Châu ta, vừa khéo để Mộ Dung Hoàn ở tại
Ẩn Lư. Hơn nữa trong Ẩn Lư lại có một mật đạo.
Kế Diêu nhíu mày, trong lòng đã vài phần đoán được dụng ý của Vân Dực.
Vân Dực thần sắc hơi kích động: “Ta gọi các vị đến, chính là muốn trên
người Mộ Dung Hoàn xuống tay, rối loạn tâm Mộ Dung Hàn, bức hắn lui
binh.”
Tiểu Chu hưng phấn nói: “Vân đại nhân cứ phân phó.”
- “Ẩn Lư là biệt viện của tổ tiên ta, mật đạo kia ta không muốn để cho
người khác biết, cho nên chuyện này liền phó thác cho ba người các vị.
Thư Thư đã có kế sách hoàn hảo, chỉ là làm phiền Tiểu Từ cô nương mạo
hiểm một phen.” Vân Dực xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tiểu Từ, giọng điệu khẩn thiết.
Tiểu Từ nhìn thoáng qua Thư Thư, có chút kinh
ngạc, không biết hắn có kế sách gì, vì sao phải là mình làm? Chính mình
không có nội lực, trừ bỏ vân khởi cứu thức thì không còn sở trường gì.
Kế Diêu cũng lập tức cả kinh, mặc dù thần sắc chưa động, nhưng cũng cảnh giác nhìn Thư Thư.
Thư Thư yên lặng chống đỡ ánh mắt của hai người, cưỡng chế tư tâm trong
lòng, đối Tiểu Từ nói: “Tiêu tiền bối là đệ tử dược vương, phương pháp
hạ độc của nàng xác thực khác hẳn người thường. Ngươi từng lừa ta nấu
bánh trà, độc ẩn bên trong hơi nước, rất khó phát giác. Người Đại Yến
thích ăn đồ chay hơn thức ăn mặn, thường uống bánh trà để hỗ trợ tiêu
hóa. Cho nên kế sách của ta chính là để ngươi đi hạ độc Mộ Dung Hoàn. Mộ Dung Hoàn bị phong hàn, phải liên tục uống trà nóng, đúng là thời cơ
tốt. Hắn là con trai duy nhất của Mộ Dung Hàn, vô luận là vì thế cục hay tình phụ tử, ở trong lòng Mộ Dung Hàn cũng cực kỳ trọng yếu, không cho
phép mất. Chỉ cần hắn bị bệnh trầm trọng nguy hiểm đến tính mạng, Mộ
Dung Hàn nhất định tâm loạn. Có lẽ không cần đợi quân tiên phong của An
vương đến U Châu, hắn đã thoái binh.”
Nguyên lai gọi Tiểu Từ đến, là có dụng ý này. Kế Diêu vội nói: ” Nếu Mộ Dung Hoàn ở trong lòng Mộ
Dung Hàn trọng yếu như thế, Ẩn Lư nhất định có trọng binh canh gác, Tiểu Từ không có võ công, quyết không thể tùy tiện mạo hiểm. Vân đại nhân,
ta đi.”
Vân Dực nhìn Kế Diêu vốn luôn trầm ổn bây giờ sắc mặt
thoáng hiện lên vẻ lo âu, liền trấn an: “Kế công tử không cần lo lắng,
Thư Thư, ngươi tiếp tục nói.”
- “Thứ nhất, Kế công tử ngươi
không biết dùng độc; thứ hai, chính bởi vì Tiểu Từ không có võ công, mới để cho nàng đi. Bên người Mộ Dung Hoàn có tam đại cao thủ Yến quốc bảo
hộ, cho dù dịch dung, chưa kịp tới gần đã bị bọn họ phát giác chúng ta
có võ công. Hơn nữa, Tiểu Từ đối với Ẩn Lư cực kỳ quen thuộc. Chỉ cần
theo mật đạo đi vào phòng bếp, đem độc hạ vào trong bánh trà, liền đại
công cáo thành. Chúng ta ở bên trong mật đạo tiếp ứng, chỉ cần nàng có
nguy hiểm, nhận được tín hiệu, chúng ta liền xông vào cứu nàng. Nếu vẫn
không được, ta ở nơi này có thuốc nổ, nhất định có thể an toàn thoát
thân.”
Kế Diêu cau mày, trầm mặc không nói, hiển nhiên do dự bất
an, chẳng qua ngại mặt mũi Vân Dực nên không trực tiếp cự tuyệt. Nhưng
thần sắc rõ ràng không muốn, bộ dáng vô cùng kiềm chế. Tiểu Chu cũng cực lo lắng cho an nguy của Tiểu Từ, nhân tiện nói: “Đã có thuốc nổ, vì sao không trực tiếp cho nổ tung Ẩn Lư, làm cho Mộ Dung Hàn tuyệt hậu?”
Thư Thư lắc đầu: “Giết Mộ Dung Hoàn lộ liễu như thế, sẽ chỉ làm cho Mộ Dung Hàn một lòng báo thù, liều chết chiến đấu. Ta dùng độc không tiếng động lại vô vị, hắn nhất định không nghĩ tới có người làm, chỉ nghĩ tuổi còn nhỏ cơ thể yếu nhược, phong hàn thêm nặng. Thuốc nổ chỉ dùng để đề
phòng, không đến lúc nguy cấp thì cứ yên lặng hành động, không để cho Mộ Dung Hàn phát giác mới thỏa đáng.”
Kế Diêu trên mu bàn tay mơ hồ nổi đầy gân xanh, không yên nói: “Ta cảm thấy rất nguy hiểm. Ta đã đáp
ứng di nương phải bảo vệ nàng chu toàn.”
Tiểu Từ hít một hơi thật sâu, đột nhiên nói: “Vân đại nhân, ta đi.”
Kế Diêu ánh mắt rùng mình, mày kiếm run rẩy một chút, trước mặt Vân Dực muốn nói cái gì lại thôi.
Tiểu Từ cảm khái nói: “Thư công tử kế sách thâm diệu, ta tuy rằng không có
võ công, nhưng hạ độc cũng coi như thông thạo. Bố cục Ẩn Lư, cho dù
trong đêm tối, ta cũng sẽ không đi nhầm. Vân đại nhân yên tâm, ta sẽ
không làm cho mọi người thất vọng.”
Vân Dực mày rậm giãn ra,
giống như vân khai gặp nguyệt, vui vẻ nói: “Hảo, Tiểu Từ cô nương đã
đồng ý, vậy đêm nay động thủ. Thư Thư đã chuẩn bị chu đáo hết thảy. Cô
nương yên tâm, quyết không để cô nương gặp một chút nguy hiểm.”
Kế Diêu hai mắt phát sáng nhìn Tiểu Từ, không kìm lòng được nắm lấy bàn
tay nàng, da thịt hòa hợp một chỗ, hận không thể khảm vào xương tủy.
Tiểu Từ nhìn vẻ mặt hắn tràn đầy lo lắng, nhoẻn miệng cười: “Ngươi yên
tâm, không có việc gì.”
Thư Thư nhìn thoáng qua liền hạ mi, ánh
mắt dừng ở trên bàn, thản nhiên nói: “Kế công tử, không có mười phần nắm chắc, ta quyết không để nàng lâm vào nguy hiểm. Ngươi không ngại lại
tin ta một lần.” Dứt lời, đứng lên bước vào gian trong.
Cửa vừa mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, giống như đem cả căn phòng đông lạnh từng lớp tách ra.
Vân Dực mỉm cười chắp tay, đối Thư Thư nói: “Hôm nay Mộ Dung Hàn không
giống muốn công thành. Có lẽ tính ban đêm động thủ. Ngươi đi ngủ một
lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức, đêm nay cho hắn một chút bất ngờ.”
Thư Thư nhếch miệng cười, đã có điểm không yên lòng, mi tâm nhăn lại thật sâu, cả người tràn đầy mệt mỏi.