- Edit: Yu Xin -
*
Khu nhà của Cố Hoài Châu có diện tích mảng xanh rất tốt, lá cây trong vườn hoa dưới lầu lúc nào cũng xanh tươi suốt bốn mùa, hơn nữa ở đây cũng có rất nhiều bạn nhỏ cùng tuổi với Vu Tinh. Bé con bị áo lông dày bọc thành một trái bóng căng tròn cũng không che đi được khuôn mặt thơ ngây đẹp trai của cậu bé. Khuôn mặt bị gió lạnh thổi đỏ ửng, nói chuyện lại lễ phép nên càng khiến người ta thương yêu, mỗi lần bé xuống lầu chơi sẽ luôn được rất nhiều bạn nhỏ vây quanh rủ chơi cùng.
Khu nhà lúc trước Vu Dao thuê không có vườn hoa, cũng chẳng có bạn nhỏ nào, vậy nên Vu Tinh thật sự rất thích nhà mới, với lại mỗi ngày đều có thể gặp được chú Cố, cho dù chỉ là dựa vào người Cố Hoài Châu, ngửi thấy mùi thơm dễ chịu đó thôi, bé đã rất vui vẻ rồi.
Ngoại trừ lúc Cố Hoài Châu trông bé uống sữa.
Vu Tinh rất ghét sữa bò nguyên chất, vì nó chẳng có chút vị ngọt nào hết, nhưng Vu Dao nói uống nhiều sữa mới tốt cho cơ thể, thế nên sáng tối mỗi ngày bé đều phải uống một ly, đến tận bây giờ cũng chưa từng bị gián đoạn.
Trước kia mỗi lần uống sữa bé sẽ luôn cáu kỉnh, nhưng vừa nhìn thấy ba ba nghiêm mặt, một câu cũng chẳng thèm nói với bé là Vu Tinh lại ngoan ngoãn uống hết.
Sau khi dọn đến đây, Cố Hoài Châu mới biết để chăm sóc tốt cho một đứa nhỏ thật sự chẳng dễ dàng xíu nào, dù cho đứa trẻ ấy là một Vu Tinh ngoan ngoãn hiểu chuyện đi chăng nữa cũng sẽ rất vất vả. Thế nên anh đã chủ động chia sẻ giúp Vu Dao rất nhiều việc, bao gồm cả chuyện giám sát quá trình uống sữa của bé con.
Vu Tinh cảm thấy anh dễ nói chuyện, nên gần như tối nào cũng tìm đủ trò để cò kè mặc cả với anh.
"Chú Cố ơi, ba ba nói uống sữa tươi sẽ rất tốt cho cơ thể."
"Đúng rồi." Cố Hoài Châu nhìn đôi mắt bé nhỏ đang đảo loạn kia, anh biết thừa bé lại đang chuẩn bị đào hố cho mình, Cố Hoài Châu chờ bé nói tiếp.
"Vậy đồ tốt như thế, có phải mình nên chia sẻ không ạ?"
Cố Hoài Châu nhìn bé cười, không nói gì cả, sau đó Vu Tinh liền đẩy cái ly đến trước mặt anh: "Chú ơi, con chia sẻ với chú có được không?"
Mấy trò vặt vãnh này gần như tối nào cũng sẽ diễn ra một lần, mới đầu Cố Hoài Châu sẽ còn nghiêm túc giảng giải cho bé hiểu là ba ba chỉ muốn tốt cho cơ thể bé, còn nói sữa bò không khó uống, hứa với bé sau khi uống xong thì ngày mai sẽ dẫn bé ra ngoài ăn ngon.
Về sau anh theo chị gái học tập cách dạy dỗ trẻ nhỏ như thế nào cho đúng, thì mới biết rằng đây vốn dĩ chỉ là tâm lý phản nghịch của mấy đứa nhỏ mà thôi, bé cũng không thật sự ghét sữa bò đến vậy. Vu Tinh đã uống sữa nhiều năm như thế nên cũng đã sớm thành thói quen rồi, nhưng mà quá trình "đấu trí đấu dũng" với người lớn này sẽ khiến cho người lớn chú ý đến bé nhiều hơn, sẽ làm cho bé tìm kiếm được cảm giác thỏa mãn.
Cố Hoài Châu cũng không lo lắng, chẳng thèm để ý đến mà chỉ ngồi nhìn như đang xem kịch, phần lớn thời gian cũng giả vờ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, coi như là một trò chơi nhỏ chơi cùng bé thôi.
Ví dụ như mỗi người uống một ngụm sữa, lần nào Cố Hoài Châu cũng chỉ nhấp miệng cho có, chỉ mỗi Vu Tinh là ngoan ngoãn uống một ngụm lớn. Hoặc như anh sẽ cố ý trở về phòng lấy sách, Vu Tinh sẽ thừa dịp anh xoay người đi mà phun một ngụm sữa bò vào trong chậu hoa bên cạnh.
Vu Tinh ngậm sữa bò trong miệng, hai cái má phình lên như một con chuột hamster đang ăn vụng. Cố Hoài Châu đều thấy hết cả, nhiều lần còn bắt gặp khóe miệng bé vẫn còn dính vết sữa trắng đọng lại, nhưng anh chưa bao giờ vạch trần, cũng không nói những chuyện này cho Vu Dao biết.
Dưới điều kiện không gây thêm phiền phức cho Vu Dao, anh hy vọng Vu Tinh có thể giữ được tính tình trẻ con mà không cần quá hiểu chuyện như vậy, phản nghịch mới là tâm tính nên có của trẻ con, anh càng thích một Vu Tinh hoạt bát đáng yêu như thế này hơn.
Vu Tinh hình như cũng biết chú Cố đang cố ý thả cho bé, nên khi ở chung với anh thì lại càng thoải mái hơn, thản nhiên chui vào lòng Cố Hoài Châu làm nũng, cặp chân nhỏ ngắn củn giẫm lên đùi Cố Hoài Châu nhảy nhót, ngay cả người ba ruột là Vu Dao cũng cảm thấy mình sắp bị thất sủng rồi.
Nhưng cho tới bây giờ Vu Dao cũng chưa từng hỏi bé những câu đại loại như giữa mình và Cố Hoài Châu ai quan trọng hơn. Nếu đã có một người sẵn lòng yêu thương Vu Tinh giống như cậu, Vu Tinh cũng bằng lòng tiếp nhận người đó, cậu vui vẻ còn không kịp nữa là, ngoài miệng nói ghen tị cũng chỉ là lời nói đùa mà thôi.
Hơn nữa cậu vĩnh viễn cũng không có khả năng thật sự bị thất sủng.
Cậu và Vu Tinh sống nương tựa vào nhau suốt năm năm ở nước ngoài, đó là khoảng thời gian mà dù Cố Hoài Châu có làm cách nào đi nữa cũng không thể lấp đầy được.
*
Vào một buổi tối của năm sau, trong trường học có một đồng nghiệp omega bất ngờ bị viêm ruột thừa cần phải phẫu thuật, bên cạnh lại chẳng có bạn bè hay người thân nào, ngày thường quan hệ giữa omega nọ và Vu Dao khá tốt, nên chỉ đành nhờ cậy Vu Dao giúp đỡ. Ban đầu Cố Hoài Châu cũng muốn đi cùng, nhưng nghĩ đến việc mình là alpha đi theo không tiện, mà trong nhà vẫn còn một đứa nhỏ cần chăm sóc, cũng chỉ có mình anh dỗ Vu Tinh đi ngủ.
Ngày thường bé rất dễ dỗ, đọc truyện cổ tích cho bé nghe khoảng mười phút là Vu Tinh đã ngủ mất, nhưng hôm nay lúc Vu Dao rời đi bé vẫn còn đang ngủ trưa, lúc tỉnh dậy không nhìn thấy ba đâu, đôi mắt nhỏ vẫn luôn cụp xuống, mãi cho đến tối ba cũng chưa quay về. Tuy rằng bé có gọi điện thoại cho ba, ba cũng nói rằng chờ phẫu thuật kết thúc, đồng nghiệp hết thuốc mê thì ba sẽ về ngay, còn dặn bé ngoan ngoãn nghe lời chú Cố.
Cố Hoài Châu rõ ràng cảm nhận được tinh thần của Vu Tinh không tốt, lúc chơi đồ chơi cũng ỉu xìu, đến tối anh cũng không dám ép bé uống sữa bò nữa.
Vu Tinh cũng không muốn làm phiền chú Cố, Cố Hoài Châu nói bé đi đánh răng rửa mặt, bé cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo, mãi cho đến trước khi đi ngủ, bé chưa từng nhắc đến ba.
Đây hình như là lần đầu tiên ba không về nhà vào buổi tối, Vu Tinh thật sự rất cố gắng nghe lời, nhưng không có ba ở bên bé không thể ngủ được.
Tuy Vu Dao thương yêu bé nhưng không chiều chuộng quá múc, sau khi bé hiểu chuyện thì để bé tập ngủ một mình. Lúc mới bắt đầu bé cũng sẽ sợ tối, cố gắng ngủ rồi cũng sẽ giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nhưng chỉ cần bé vừa khóc là ba nhất định sẽ lập tức xuất hiện trước mặt bé ngay, không giống như tối nay, dù nửa đêm bé thức dậy, ba cũng không trở về.
Các bạn nhỏ rất khó để khống chế cảm xúc của mình, Vu Tinh càng nghĩ càng thấy buồn, chú Cố kể chuyện xưa gì bé chẳng nghe lọt được một câu. Cố Hoài Châu kể một hồi mới ngẩng đầu lên nhìn, lập tức phát hiện hai mắt bé con đã ầng ậc nước, giống như chỉ một giây sau là có thể khóc ngay.
Quả nhiên, Cố Hoài Châu vừa hỏi bé làm sao vậy, nước mắt của Vu Tinh ngay lập tức rơi xuống.
"Ba ba... hu hu... ba ba..."
Đây là lần đầu tiên Cố Hoài Châu nhìn thấy Vu Tinh khóc, anh bị dọa đến mức đánh rơi cả quyển truyện đang cầm trên tay. Anh vội vàng ôm bé ra từ trong chăn, ôm vào trong lòng bắt đầu dỗ: "Tinh Tinh ngoan nào, ngày mai ba sẽ về mà..."
"Ba ơi..."
Vu Tinh hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, càng khóc càng lớn, giống như muốn xả hết toàn bộ số nước mắt tích cóp suốt bao nhiêu ngày qua, tiếng gào cũng càng này càng to hơn.
Cố Hoài Châu bị tiếng khóc đinh tai nhức óc của Vu Tinh làm cho luống cuống hết cả, vô thức nghĩ đến việc lấy điện thoại ra gọi điện cầu cứu Vu Dao. Thế nhưng nghĩ tới việc Vu Dao đang ở bệnh viện canh bệnh, cậu cũng rất vất vả rồi, anh chỉ đành học theo tư thế vỗ trẻ con lúc bình thường Vu Dao hay làm, ôm bé con vào ngực rồi vỗ về lưng bé, sau đó ôm Vu Tinh đến phòng Vu Dao, tìm một bộ quần áo ngủ của Vu Dao đắp lên người bé.
Áo ngủ vừa mặc một hai ngày, phía trên vẫn còn dính mùi hương chất dẫn dụ, miễn cưỡng cũng có thể tạo ra một ít tác dụng trấn an tinh thần. Vu Tinh vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức nắm chặt lấy quần áo không chịu buông ra, rốt cuộc bé cũng đã bình tĩnh lại một chút, không còn khóc thành tiếng, cũng không không chịu nghe lời mà gọi ba suốt nữa, bé ôm chặt lấy cổ Cố Hoài Châu, yên lặng rơi nước mắt.
Một tay Cố Hoài Châu đỡ mông bé, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng cho Vu Tinh, miệng lặp đi lặp lại mãi một câu "Tinh Tinh ngoan không khóc, ngày mai ba sẽ về mà..." ra thì không còn biết nói gì khác. Anh thật sự không am hiểu việc dỗ trẻ con, anh thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý sẽ cứ dỗ dành như thế này nguyên một ngày cũng được.
Nhưng mà mới chỉ ôm bé đi dạo một vòng trong phòng, anh phát hiện tiếng khóc của Vu Tinh ngày càng nhỏ đi, tiếng nức nở cũng dần dần yếu xuống, anh khẽ khàng gọi một tiếng "Tinh Tinh", ấy vậy mà hoàn toàn không nghe thấy tiếng bé trả lời.
"Tinh Tinh, con ngủ rồi sao?" Cố Hoài Châu lại hỏi một lần, trả lời anh chỉ có tiếng hít thở vững vàng của Vu Tinh.
Bản thân Cố Hoài Châu cũng không thể nào tin nổi, mới vừa rồi còn khóc lợi hại đến thế, sao chỉ mới qua một lát đã yên tĩnh lại ngay rồi, chẳng lẽ chất dẫn dụ trên áo ngủ của Vu Dao lại nồng đến thế sao?
Anh dứt khoát quyết định để Vu Tinh ngủ lại phòng Vu Dao tối nay, chất dẫn dụ còn trên giường sẽ có tác dụng trấn an bé, có thể đảm bảo bé con không giật mình dậy lúc nửa đêm rồi khóc nháo tiếp nữa.
Nhưng khi anh chuẩn bị thả Vu Tinh nằm xuống giường, lại phát hiện bé con thế mà đang túm chặt lấy cổ áo của mình không chịu buông tay, hơn nữa không phải chỉ nắm chặt trong lòng bàn tay thôi, mà là cuộn chặt giữa các đầu ngón tay, xoắn lại mấy vòng liền, cổ áo cũng bị bé túm đến biến dạng, nếu không giựt mạnh ra thì căn bản không thể lấy ra được.
Cố Hoài Châu suy nghĩ một hồi, vẫn lo lắng đánh thức bé, cuối cùng anh trực tiếp cởi hai cúc áo rồi cởi luôn áo ngủ ra. Vu Tinh không chỉ không buông tay, thậm chỉ còn dùng cả hai tay ôm lấy áo của anh, bé nằm trên giường trở mình một cái, áo ngủ cũng đi theo quấn lên người bé, nước mắt trên khuôn mặt nho nhỏ còn chưa khô hết nhưng bé con đã ngoan ngoãn ngủ say,
Mà bộ đồ ngủ kia của Vu Dao, không biết đã rơi xuống đất từ khi nào.
Cố Hoài Châu đắp chăn cho bé, còn chưa bước ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy quần áo Vu Dao rơi ở dưới, anh khom lưng nhặt lên mới kịp phản ứng lại có gì đó không thích hợp.
Tại sao Vu Tinh lại vứt quần áo của ba đi, rồi nắm lấy áo của anh?
Lúc Vu Tinh khóc to nhất, anh nhất thời không thu lại chất dẫn dụ của mình.
Trẻ con chưa phân hóa cực kỳ mẫn cảm với chất dẫn dụ, hơn nữa các bé chỉ có thể ngửi thấy mùi của ba mẹ mình, không đến mức ngay cả cái này cũng sai chứ.
Với lại, cho dù bé trượt tay đánh rơi đi nữa, vậy tại sao chất dẫn dụ của anh lại có tác dụng trấn an Vu Tinh?
Cố Hoài Châu vừa treo áo ngủ đang cầm trong tay lên, trong đầu nhanh chóng tổng hợp lại một lượt các chuyện không thích hợp xảy ra trong khoảng thời gian qua.
Ngoại trừ việc chất dẫn dụ của anh có thể trấn an Vu Tinh, bé con còn bị dị ứng đậu phộng giống như anh, tuy ngày sinh không khớp lắm nhưng Vu Dao có nói lúc mới sinh cơ thể Vu Tinh không được khỏe mạnh, song cậu lại không nhắc đến lý do là gì. Bây giờ nghĩ kỹ lại thì, nếu như là sinh non, vậy hình như tất cả đều đã có lời giải đáp rồi.
Trong lòng Cố Hoài Châu xuất hiện một ý nghĩ nhen nhóm, anh đang nghĩ liệu có nên lấy một ít nước bọt của Vu Tinh mang đi làm xét nghiệm DNA, nhận lấy kết quả mà mình mong muốn hay không. Nhưng sau khi treo quần áo Vu Dao vào lại trong tủ, anh lại nhìn thấy một cái hộp đặt ở dưới tủ quần áo.
Vốn không mang ý nghĩ xâm phạm quyền riêng tư của người khác, đều là người trưởng thành nên có sự tôn trọng lẫn nhau, đến cả điện thoại di động của nhau cả hai cũng đều không tự tiện xem lấy một lần. Nhưng khi nhìn đến chiếc hộp này, ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Hoài Châu lại ngồi xổm xuống, anh luôn cảm thấy bên trong có đồ vật mà mình luôn tìm kiếm.
Bên ngoài chiếc hộp được bọc cẩn thận bằng một cái túi hút chân không, phần góc cạnh của hộp đã hơi bị mài mòn. Lúc anh giúp Vu Dao chuyển nhà không chú ý đến cái hộp này, Cố Hoài Châu cẩn thận mở ra như một nhân viên khảo cổ sắp khám phá một bí mật lớn, đập vào mắt chính là một chiếc áo khoác âu phục vô cùng quen mắt.
Là sáu năm trước, anh đã đắp nó lên người Vu Dao.
Bên trên đã hoàn toàn không còn ngửi thấy mùi chất dẫn dụ nào nữa, chỉ còn lại nhãn mác và kích thước áo giống hệt trong quá khứ, còn có cúc áo dự phòng quên chưa cắt bỏ, tất cả đều đang nói với Cố Hoài Châu một điều, đây chính là bộ đồ của sáu năm về trước.
Cố Hoài Châu không cầm lên, anh chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, cứ như vượt qua thời gian nhìn thấy một Vu Dao không bị đánh dấu hoàn toàn, trong thời gian mang thai rất khổ sở vì chất dẫn dụ không ổn định, cậu sẽ ôm lấy chiếc áo khoác này, cầu xin một chút an ủi xoa dịu khó chịu trong người.
Giống như cái cách Vu Tinh nắm chặt lấy áo ngủ của anh không chịu buông tay vậy.
Xét nghiệm ADN chẳng qua chỉ là một tờ giấy lạnh lẽo không có tình cảm, Cố Hoài Châu bỗng nhiên không muốn làm nữa. Đáp án của vấn đề này, anh muốn tự mình đi hỏi cậu.
Lời xin lỗi còn nợ Vu Dao, anh cũng muốn tự mình nói thành lời.