- Edit: Yu Xin -
Tặng cả nhà yêu 2 chương nhân ngày 8/3 nè, chúc các chị em ngày càng xinh đẹp và hạnh phúc nhó 🫶❤️🔥💋
*
Quả thật Vu Dao không hề hay biết người năm đó chính là Cố Hoài Châu.
Cố Hoài Châu có thể xác định, một là vì chất dẫn dụ và cảm giác lúc làm tình, hai là do anh biết rõ năm đó Vu Dao đang đi học ở bên Thụy Điển. Tuy những điều này đã quá trùng khớp song trong lòng vẫn không tránh khỏi hoài nghi, huống hồ là Vu Dao, cậu căn bản còn chẳng biết lúc ấy Cố Hoài Châu có đến Thụy Điển nữa là.
Sau khi phân hóa thành omega xong, Vu Dao đã học thêm rất nhiều kiến thức liên quan đến AO, chuyện có mùi chất dẫn dụ giống nhau rất phổ biến, giống như việc trùng tên vậy, cho dù mùi hương quả thật có sự khác biệt rất nhỏ đi nữa thì hai người cũng phải sống chung với nhau rất lâu mới có thể phân biệt được. Cậu mơ hồ cảm thấy cơ thể mình rất quen thuộc với chất dẫn dụ của Cố Hoài Châu, lúc tiếp nhận hoàn toàn không hề cảm thấy không thoải mái, nhưng cho dù là vậy thì cậu cũng không có cách nào liên hệ nó với chuyện năm đó được, cùng lắm chỉ cho rằng bởi vì nửa năm qua hai người ở bên cạnh nhau suốt nên tâm ý tương thông mà thôi.
Năm đó cậu đến hội trường tham gia tọa đàm, trên đường ra khỏi nhà vệ sinh không biết đã bị cái gì kích thích dẫn đến việc bất ngờ phân hóa, cả người nóng bừng không có chút sức lực nào, mồ hôi và chất dịch hòa chung một chỗ, cậu trốn vào phòng chứa đồ, hoàn toàn chẳng biết phải làm cái gì.
Sau đó nữa hình như có người đi vào, người nọ nói tiếng Anh với cậu, hai tai Vu Dao đã bị ù hết cả, cậu chẳng nghe rõ được câu nào, chỉ dựa theo bản năng kéo lấy anh tìm sự giúp đỡ, cả người bị nhấn chìm trong sóng tình dục vọng. Đến khi cậu tỉnh táo lại, chỉ thấy trên người đang đắp một cái áo khoác âu phục, trong góc phòng vứt lại một cái quần lót ẩm ướt cùng khăn giấy dính đầy tinh dịch, lỗ sau của cậu hình như bị người cắm vào, cơ vòng co bóp không chỉ không thể khép lại mà sâu bên trong còn chảy ra rất nhiều nước dịch.
Sống đến mười tám tuổi, Vu Dao chưa từng yêu đương với bất kỳ ai rốt cuộc cũng phản ứng lại đã có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu chính là chạy trốn, cậu không biết phải đối mặt với một người xa lạ vừa phát sinh quan hệ với mình như thế nào.
Sau đó nữa thì cậu phát hiện ra mình mang thai, rồi tạm nghỉ học để sinh Vu Tinh, cho đến tận bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn đi tìm người năm đó, không có lý do đặc biệt nào cả, cậu chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, không cần phải tìm một người đến chịu trách nhiệm với mình.
Vu Dao mơ màng ngủ thẳng đến nửa đêm, lúc cậu tỉnh lại trời còn chưa sáng, cầm di động lên xem thì chỉ mới hơn ba giờ sáng. Có lẽ do nước dịch chảy ra quá nhiều nên cậu cảm thấy rất khát nước, muốn đến phòng khách rót ly nước uống, khi ngồi dậy mới phát hiện trên người đang mặc áo ngủ rộng rãi, không hề cảm nhận được chút dính nhớp nào.
Ký ức dần dần ùa về, bấy giờ cậu mới nhớ, bản thân mình tiến vào kỳ phát tình ngay trong phòng làm việc, giáo sư giúp cậu đánh dấu tạm thời, mình còn bắn đến hai lần...
Thật ra là ba lần.
Sau khi Cố Hoài Châu đưa Vu Dao về nhà, anh kiểm tra thấy trán cậu vẫn còn hơi nóng, dỗ dành Vu Dao đang ngủ mê mang dậy uống thuốc cảm xong, anh không biết liệu thuốc ức chế và thuốc cảm có xung đột với nhau tạo thành tác dụng phụ gì hay không. Cố Hoài Châu đành quyết đoán không dùng thuốc ức chế, anh cắn lên tuyến thể Vu Dao, một lần nữa rót một lượng lớn chất dẫn dụ vào trong. Vu Dao thoải mái nằm im hệt như một con mèo nhỏ đang chờ người đến chải lông, trong suốt quá trình chưa từng tỉnh dậy lần nào, lúc tắm rửa cũng để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Tuy hồi chiều anh không có bắn vào trong, nhưng nơi đó cũng đã bị cắm rất lâu nên miệng lỗ hơi sưng đỏ. Cố Hoài Châu sợ cậu chảy máu, đưa tay đến muốn sờ xem bên trong thế nào, nào biết đầu ngón tay vừa đâm vào trong, thịt ruột đã xoắn chặt lấy, mút chặt đến mức anh không thể rút tay ra được, ngón tay thăm dò hoạt động hai cái lại vô tình chạm trúng điểm mẫn cảm của Vu Dao. Lúc ấn lên đó cậu sẽ thoải mái run rẩy một cái, miệng lỗ cũng sẽ thả lỏng ra một ít, Cố Hoài Châu không còn cách nào khác, chỉ có thể sử dụng ngón tay làm cậu bắn ra, bấy giờ đầu ngón tay mới thuận lợi trượt ra ngoài.
Nhà Vu Dao đang thuê là một căn hộ nhỏ có hai phòng, cậu và Vu Tinh mỗi người một phòng, Cố Hoài Châu sợ nửa đêm cậu thấy không khỏe cần tìm người giúp nên anh nằm ngủ cả đêm trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Vậy nên khi Vu Dao vừa bật đèn, cậu liền phát hiện trên ghế sô pha nhà mình có người đang nằm, sợ tới mức suýt chút nữa đã kêu lên.
May mắn Cố Hoài Châu bị ánh đèn chiếu chói mắt nên tỉnh lại, anh nhanh chóng ngồi dậy hỏi cậu: "Sao em dậy rồi? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Rất thoải mái...
Vu Dao yên lặng nói thầm dưới đáy lòng.
Thấy cậu đỏ mặt không nói lời nào, Cố Hoài Châu đến gần sờ trán cậu: "Không sốt nữa, anh vốn định chờ sáng mai nếu em vẫn còn sốt thì sẽ đưa em đến bệnh viện khám xem sao, vậy nên anh mới mượn sô pha nhà em ngủ tạm một đêm."
"Em không sao, em định đi lấy nước uống thôi, ghế sô pha này khá nhỏ, giáo sư Cố có thể... có thể... lên giường của em..."
Vốn dĩ trong lòng cậu đã thích Cố Hoài Châu, lại vừa mới được anh đánh dấu tạm thời xong, bây giờ đến cả việc bị anh sờ trán thôi mà cả người cậu cũng nổi đầy da gà. Vu Dao do dự muốn nắm lấy tay anh, cuối cùng chỉ giơ tay cuốn lấy một đầu ngón tay anh.
"Đây là một lời mời sao?"
"Không, không, không có, em không có ý đó..."
Vu Dao không muốn làm nữa, eo cậu rất mỏi, lỗ sau cũng sắp không thể khép lại được nữa rồi, cũng chẳng còn tinh dịch đâu mà bắn, cậu chỉ là muốn được ở gần Cố Hoài Châu hơn một chút mà thôi.
"Anh đùa em thôi."
Cố Hoài Châu sờ vành tai đỏ ửng của Vu Dao, sợ nói thêm hai câu nữa cậu sẽ đổi ý, vừa nhìn cậu uống hết nước ấm trong ly xong đã vội vàng kéo người vào phòng ngủ.
Không phải do gấp gáp muốn ngủ cùng người ta, anh có chuyện muốn hỏi rõ ràng.
Anh đã nằm mơ thấy ác mộng cả đêm, một chốc là khung cảnh trong phòng chứa đồ, một lát lại là cảnh tượng nơi phòng làm việc. Cố Hoài Châu thật sự rất muốn xác nhận, những chuyện vừa trải qua hoàn toàn không phải là mơ.
"Em còn nhớ chuyện xảy ra ở văn phòng không?"
"Em... cảm ơn thầy Cố..."
Lúc bị sóng tình điều khiển Vu Dao có thể nắm lấy dương v*t Cố Hoài Châu mà nói anh đang cứng này, nhưng bây giờ cả hai đều rất tỉnh táo, ngón chân Vu Dao lặng lẽ cuộn tròn trong chăn.
"Ý anh là, em còn nhớ những gì anh đã nói không?"
"Nhớ ạ, em cũng thích anh..."
"Còn chuyện khác thì sao?"
"Dạ? Em... lúc đó đầu óc em mơ mơ màng màng hết cả, có thể không nghe thấy rõ, thầy Cố còn nói gì nữa ạ?"
Ký ức của Vu Dao chỉ có từ lúc Cố Hoài Châu nói thích cậu, trước đó nữa thì là cậu mang bài thi đến cho máy quét, đoạn ký ức ở giữa đã loạn thành một đống, vừa nhớ đến sẽ làm cơ thể run lên ngay, giống như cậu còn muốn làm tiếp nữa vậy. Cậu không dám suy nghĩ tiếp, nhưng rồi lại lo lắng mình bỏ lỡ chuyện gì quan trọng.
Cố Hoài Châu không biết mình nên thấy tiếc nuối hay là may mắn đây, cậu vậy mà thật sự không nghe rõ anh đã hỏi rằng "Có phải em đó không", vậy mà không nhận ra anh chính là người đàn ông vào sáu năm trước đó.
"Không có gì, em nhớ rõ câu nói quan trọng nhất này là được."
Phần tóc mái Vu Dao đã hơi dài, nằm nghiêng trên giường gần như muốn rơi xuống đến mắt, Cố Hoài Châu giơ tay giúp cậu vén lên hai lần, bàn tay bỗng bị nắm chặt lấy.
Vu Dao thật sự muốn xác nhận lại với anh: "Vậy bây giờ chúng ta... được xem là ở bên nhau ạ?"
"Chỉ cần em đồng ý là được." Cố Hoài Châu muốn giao quyền quyết định cho Vu Dao, nếu như cậu chưa sẵn sàng, muốn quay về mức bạn bè, cũng không sao cả, suy nghĩ một chốc anh lại nói: "Nếu không đợi bận thi cuối kỳ xong, anh lại chuẩn bị đầy đủ hoa hồng và bữa tối dưới ánh nến, lúc đó tỏ tình với em lần nữa?"
"Không cần, không cần phiền phức như vậy..."
Vu Dao không phải là kiểu người coi trọng hình thức, cậu chỉ muốn nhận được một lời hứa hẹn trong lúc tỉnh táo mà thôi.
Cố Hoài Châu hiểu suy nghĩ của cậu, cũng không vì cậu hiểu chuyện mà đối xử lạnh nhạt với cậu, cái gì nên cho anh đều sẽ cho cậu hết. Bây giờ anh chỉ nghĩ ôm chặt người vào lòng, hôn lên trán cậu, dịu dàng vỗ lưng cậu. Vu Dao thẹn thùng muốn đẩy lồng ngực anh ra, nhưng một ít sức lực như gãi ngứa đó thì chẳng thể đẩy nổi, Cố Hoài Châu lại phóng ra một ít chất dẫn dụ an ủi, người trong lòng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Để cho Vu Dao ngủ say, Cố Hoài Châu không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề con cái hay thời kỳ phát tình nữa, anh còn chưa nghĩ ra phải làm sao để thẳng thắn nói với Vu Dao chuyện ở Thụy Điển. Việc này nói dễ nghe là mình đang giúp người gặp nạn, nói khó nghe chính là cưỡng bức. Hơn nữa chuyện này khẳng định đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của Vu Dao, không biết trong lòng cậu có suy nghĩ thế nào. Anh do dự tới lui, cuối cùng vẫn muốn đợi thêm ít lâu nữa, sau đó sẽ tìm cơ hội thăm dò suy nghĩ của Vu Dao.