Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 93: Ngoại truyện 4: Cho tôi ít tiền




Tạ Uyên mua sữa đậu nành quay về, thấy vành mắt Kỷ Thụy đỏ lên, anh dừng một chút, đưa sữa đậu nành cho Kỷ Thụy lại hỏi Tưởng Cách: “Cậu bắt nạt cô ấy sao?”

“Tôi bắt nạt một đứa bé như cô ấy làm gì?” Tưởng Cách khó hiểu.

Tạ Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, nhắc nhở Kỷ Thụy mau uống đi, nếu đá trong sữa đậu nành tan quá nhiều sẽ mất ngon.

Kỷ Thụy uống một ngụm sữa đậu nành đá lành lạnh, chỉ cảm thấy có vị ngọt dâng lên. Tuy sếp Tạ liên tục phản đối cô ăn nhiều đường như vậy, nhưng vẫn cho vào một lượng đường theo như lời cô yêu cầu.

“Ngon lắm.” Kỷ Thụy cười nói.

Khóe môi Tạ Uyên nhếch lên một đường cong, gắp cho cô một miếng cá luộc.

Một bữa cơm ăn đến tận hai tiếng, trong nhà ăn người đến người đi liên tục có người nhìn về phía này, hiển nhiên là đang tò mò người ăn cơm với sếp Tưởng của họ là ai, ai lớn gan hơn một chút thì tới tìm Tưởng Cách để chào hỏi.

Tưởng Cách đã quản lý tập đoàn nhà họ Tạ hơn hai mươi năm, đã quen làm sếp tổng từ lâu, kết quả khi ngồi trước mặt Tạ Uyên trẻ tuổi lúc này, được người ta mở miệng gọi một tiếng sếp tổng, lòng có nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy khó chịu. Sau bữa tối, lúc đến văn phòng ông ấy đã hỏi một câu: “Khi nào anh sẽ đi làm lại?”

Tạ Uyên dừng lại: “Làm cái gì?”

“Anh nói xem làm việc gì.” Tưởng Cách im lặng: “Tôi cũng đã làm trâu làm ngựa cho tập đoàn nhà họ Tạ nhiều năm như thế, cũng nên về hưu rồi.”

“Bây giờ cậu là nhà tư bản đấy, sếp Tưởng.” Tạ Uyên chậm rãi: “Nhà tư bản sẽ không về hưu.”

“… Bớt nói nhảm đi, tôi nghiêm túc đấy.” Tưởng Cách nhíu mày.

Ông ấy đã nghiêm túc như vậy, Tạ Uyên cũng đành phải nghiêm túc: “Tôi không có ý định quay lại.”

Tưởng Cách: “…”

“Tôi đã mất tích hơn hai mươi năm rồi, hộ khẩu cũng đã bị xóa, còn về thế nào được hả?” Tạ Uyên buông tay.

Tưởng Cách hoàn hồn: “Vậy thì có gì khó, làm một bản so sánh gen để chứng minh anh là Tạ Uyên không phải được rồi hay sao.”

“Sau đó thì sao?” Tạ Uyên hỏi lại: “Sếp tổng của tập đoàn nhà họ Tạ mất tích hơn hai mươi năm đột nhiên xuất hiện, chưa nói đến việc sẽ gây ra ảnh hưởng lớn thế nào đến giá cổ phiếu, chỉ riêng việc ngoại hình của tôi nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thay đổi, phải giải thích với người ta như thế nào? Theo tôi được biết, khoa học kỹ thuật trước mắt vẫn còn chưa phát triển đến mức có thể khiến người ta duy trì ngoại hình suốt hai mươi năm không thay đổi, cậu không sợ tôi bị các nhà khoa học điên bắt đi nghiên cứu sao?”

Lý do này… nghe cũng quen thuộc thật đấy. Kỷ Thụy không ngờ vậy mà anh lại dùng lý do năm đó đã dùng để dọa cô không được ra ngoài để dọa anh Tưởng.  

Sự thật chứng minh không cần dùng chiêu mới, có tác dụng là được rồi, ít nhất Tưởng Cách cũng đã nhanh chóng bị thuyết phục, sau một hồi trầm mặc mới nhíu mày hỏi: “Ý của anh là anh muốn có một thân phận hoàn toàn mới ư?”

“Đây là cách ổn thỏa nhất, Lý Diệc Sính cũng đang giúp tôi xử lý.” Tạ Uyên chậm rãi mở miệng.

“Nhưng anh không để ý đến một vấn đề.” Tưởng Cách quét mắt nhìn anh một cái: “Tin tức của hai mươi năm trước vẫn còn, nhờ phúc gương mặt này của anh, tuy anh đã mất tích rất nhiều năm, nhưng trên mạng vẫn còn lan truyền ảnh chụp của anh. Thụy Thụy là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Tạ, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện với thân phận là bà chủ của tập đoàn nhà họ Tạ. Dựa vào mức độ phát triển của truyền thông, đến lúc đó chỉ cần anh còn ở bên cạnh cô ấy, chắc chắn sẽ bị chụp phải. Anh sẽ giải thích như thế nào về việc mình trông giống như đúc với sếp tổng trước đây của tập đoàn nhà họ Tạ?”

“Đây cũng là chuyện mà tôi cần cậu làm giúp, cố gắng xóa bỏ hết những tấm hình kia của tôi trên mạng, lại đăng lên những tấm ảnh đã qua photoshop, dùng ảnh mới thay thế ảnh cũ, làm thay đổi ấn tượng trong lòng số đông.” Tạ Uyên nói xong thì dừng lại một chút: “Còn thân phận của tôi thì là con riêng của Tạ Uyên.”

Tưởng Cách: “…”

Kỷ Thụy: “…”

Sau sự trầm mặc dài dằng dặc qua đi, Tưởng Cách chịu trách nhiệm hỏi ra thắc mắc của cả hai người: “Vậy có phải là anh cũng cần đổi tên, cũng đâu thể nào tên là Tạ Uyên nữa đúng không?”

“Không đổi.” Tạ Uyên tỏ ra bình tĩnh: “Sau khi người mẹ yêu đương mù quáng của tôi chia tay với Tạ Uyên mới phát hiện mang thai, nhưng không nói cho Tạ Uyên biết về sự hiện diện của tôi, chỉ đặt cho tôi cái tên giống hệt với ba ruột để kỷ niệm tình yêu của bà ấy, lý do này rất hợp lý nhỉ?”

Tưởng Cách: “Nghe rất quen tai.”

“Em nghi ngờ anh đang cà khịa về thân thế của ba em.” Kỷ Thụy cạn lời.

Tạ Uyên đáp lại bằng một nụ cười.

Tuy rằng anh toàn nói bừa, nhưng có thể thấy được anh đã có quyết định, hoàn toàn không thể nào tìm ra được sai lầm trong logic của anh, Tưởng Cách với Kỷ Thụy đành phải từ bỏ việc tiếp tục khuyên nhủ.

Hai người ở lại nhà họ Tạ cho đến chạng vạng tối mới rời khỏi, trước khi đi Tưởng Cách kéo Tạ Uyên sang một bên, hỏi: “Anh thật sự không có ý định trở về ư?”

“Tạm thời là như vậy.” Tạ Uyên nhìn về hướng Kỷ Thụy một cái: “Cô ấy còn phải học thêm hai năm đại học nữa mới tốt nghiệp. Tôi muốn học cùng.”

Tưởng Cách: “Thế nhưng…”

“Anh Tưởng.” Tạ Uyên bất đắc dĩ thở dài: “Mười sáu tuổi tôi đã bắt đầu đi làm rồi.”

Tưởng Cách đột nhiên ngậm miệng.

“Nếu như có thể, tôi cũng muốn sống thử cuộc sống của một người trẻ tuổi thật sự.” Lúc Tạ Uyên nói ra lời này, dưới đáy mắt hiện ra vẻ dịu dàng.

Tưởng Cách hoàn toàn mềm lòng: “Được thôi, muốn thử thì cứ thử đi, có khó khăn gì thì cứ nói với tôi, tôi giúp được sẽ giúp.”

“Cảm ơn.” Tạ Uyên vỗ vỗ vào bờ vai của ông ấy, thái độ thoải mái đã thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc của người khác.

Chào tạm biệt Tưởng Cách xong, hai người tiến vào thang máy dành riêng cho sếp tổng, một giây khi cửa thang máy đóng lại, Kỷ Thụy hỏi một câu: “Có phải lúc nãy anh đã tranh thủ lấy sự đồng cảm của anh Tưởng hay không?”

Tạ Uyên: “Tối nay muốn ăn gì?”

Kỷ Thụy dừng một chút, nhìn chằm chằm anh một hồi lâu mới thở dài một tiếng: “Sao anh Tưởng đã sống hai mươi năm rồi mà vẫn bị anh lừa gạt thế nhỉ?”

Tạ Uyên vui vẻ cong khóe môi.

Bữa cơm tối nay được giải quyết tùy tiện ở một nhà hàng lẩu. Hai mươi năm trước Tạ Uyên không thích nơi như thế này, hai mươi năm sau cũng thế, nhưng nếu Kỷ Thụy thích, anh cũng chẳng nói thêm gì, chỉ yên lặng ăn cùng cô.

Ngày mai Kỷ Thụy sẽ phải về nhà rồi, sau khi trở về chắc chắn sẽ không còn thuận tiện để gặp mặt giống như hôm nay nữa. Giờ phút này, hai người đều lề mà lề mề không muốn quay lại nhà họ Lý, có thể nán lại được một lát thì vẫn muốn nán lại thêm một lát.

Đáng tiếc, mặc kệ họ có nghĩ như thế nào đi nữa, thời gian vẫn sẽ vô tình trôi qua theo tốc độ bình thường. Lúc gần đến mười hai giờ khuya, từng cuộc gọi của Lý Diệc Sính truyền đến liên tiếp, kiên quyết yêu cầu họ phải quay về nhà trong vòng nửa tiếng, nếu không sẽ lập tức gọi điện thoại nói cho mấy người Trữ Thần biết.

Kỷ Thụy bất đắc dĩ, đành phải đồng ý một tiếng.

“Anh ta thật đáng ghét.” Tạ Uyên mặt không biểu cảm.

Kỷ Thụy nhón chân hôn một cái lên khóe môi anh, tâm trạng của Tạ Uyên lại tốt trở lại.

Về đến nhà đã là rạng sáng, Lý Diệc Sính mặt không đổi sắc ngồi trong phòng khách, Lý Phong ở bên cạnh không ngừng ám chỉ Kỷ Thụy mau nhận sai. Kỷ Thụy ho nhẹ một tiếng, yên lặng đi đến trước mặt Lý Diệc Sính.

“Chú Lý, còn chưa ngủ sao?” Cô cười gượng.

Lý Diệc Sính liếc mắt nhìn cô một cái: “Cháu trở về phòng đi.”

Thế này là có ý muốn tìm Tạ Uyên tính sổ sao.

Trái tim Kỷ Thụy xiết chặt: “Chú Lý, cháu sai rồi, hôm nay cháu không nên về muộn như vậy, chú đừng nóng giận.”

“Mau về phòng đi, chú có lời muốn nói với Tạ Uyên.” Lý Diệc Sính vẫn còn nhíu mày.

Kỷ Thụy lấy lòng cười cười, tiếp tục chắn trước mặt Tạ Uyên: “Chú Lý, chuyện là… Hôm nay quá muộn rồi, có lời gì đợi ngày mai lại nói sau nhé.”

Lý Diệc Sính trông thấy dáng vẻ cô che chở cho người ta, chợt mất hứng: “Làm gì, chú còn có thể ăn thịt anh ta sao?”

“Vậy cũng không phải…”

“Mau trở về phòng đi!” Lý Diệc Sính kiên quyết nói.

Kỷ Thụy mấp máy môi, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định dưới sự ám chỉ liên tục của Lý Phong, quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Uyên nói: “Anh với chú Lý phải hòa hợp đấy.”

“Ừm, biết rồi.” Tạ Uyên gật đầu.

Kỷ Thụy nhận được sự cam đoan của anh, tâm trạng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bước chân nặng nề đi lên lầu. Lý Phong thấy thế cũng vội vã đuổi theo, sau khi chắc chắn ba ruột của mình không thể nghe được, cậu mới mở lời: “Chị đừng quá lo lắng, ba em là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, ông ấy sẽ không làm gì bạn trai của chị đâu.”

“Chị biết rồi.” Kỷ Thụy cúi đầu nói.

Lý Phong dừng một chút: “Chị đã biết, sao còn phải lo lắng như thế?”

Kỷ Thụy thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía em trai ngốc của mình: “Chị sợ bạn trai mình làm chú Lý giận đến mức nguy hiểm đến tính mạng.”

Lý Phong: “?”

Ở phòng khách dưới lầu, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.

Sau sự trầm mặc dài dằng dẳng, Lý Diệc Sính chậm rãi mở miệng: “Tôi biết số tuổi thật sự của anh lúc này chỉ mới hai mươi tám mà thôi, đang là độ tuổi xúc động của người trẻ. Tôi cũng biết anh với Thụy Thụy đi được đến bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì, người làm chú như tôi đây không quản lý quá nhiều. Nhưng tôi của bây giờ đã không còn là tôi lúc còn trẻ nữa, Thụy Thụy cũng chẳng còn là người bạn mà tôi mới quen không được bao lâu nữa, có một số việc tôi nhất định phải…”

“Lúc nào thì chứng minh thư của tôi được làm xong?” Tạ Uyên cắt ngang lời ông ta.

Lý Diệc Sính dừng lại: “Trong vòng một tuần lễ, anh có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì lớn, chỉ là muốn mua một căn nhà nhỏ.” Tạ Uyên chậm rãi mở miệng: “Hoặc sửa chữa lại nhà tổ của nhà họ Tạ lại một chút cũng được. Mấy hôm trước tôi đã đến đó xem một chuyến, có rất nhiều chỗ đều đã cũ đến mức trông chẳng còn ra hình dạng gì nữa.”

“Anh mua nhà làm gì?” Lý Diệc Sính nhíu mày: “Nhà tôi còn chưa đủ cho anh ở hay sao?”

“Đủ ở.” Tạ Uyên quét mắt nhìn ông ta một cái: “Có điều cảm thấy cuộc sống ăn nhờ ở đậu không tốt cho lắm.”

“Con mẹ nó, anh ngày nào cũng làm ra vẻ như đại gia vậy, sao lại là ăn nhờ ở đậu được chứ!” Lý Diệc Sính giận đến bật cười.

Tạ Uyên mặt không biểu cảm: “Hẹn hò với bạn gái mà còn bị giám sát, chẳng lẽ không được tính là ăn nhờ ở đậu?”

“Bớt đánh tráo khái niệm với tôi đi. Nếu anh hẹn người khác, xem tôi có nói một chữ nào hay không. Đó là đứa gái được tôi nhìn lớn lên từ nhỏ đấy! Đương nhiên là tôi không thể nào bỏ mặc cho hai người cứ mãi la cà ở bên ngoài rồi!” Tuy đã gần năm mươi tuổi, nhưng Lý Diệc Sính luôn có thể tuỳ tiện bị anh chọc giận.

Tạ Uyên ngước mắt liếc nhìn ông ta một cái: “Tôi quen biết cô ấy sớm hơn anh. Tuy không thể nhìn cô ấy lớn lên giống anh, nhưng làm sao để làm một người chú, tôi có kinh nghiệm hơn anh, cũng thuần thục hơn anh đấy.”

“Kinh nghiệm của anh chính là lừa người ta yêu đương đấy à?” Lý Diệc Sính chế giễu lại.

Tạ Uyên: “Thụy Thụy thích tôi, tôi còn có cách nào đâu chứ?”

“… Bớt đắc ý lại cho tôi đi, tôi cảnh cáo anh, làm việc có chừng mực một chút. Bây giờ Thụy Thụy vẫn còn đến trường đấy, anh đừng kéo con bé làm chuyện xấu.” Lý Diệc Sính cảnh cáo: “Tuy anh xuyên không đến đây, nhưng độ tuổi thật sự của anh cũng sắp năm mươi rồi, trước khi làm chuyện gì đó, xin hãy ngẫm nghĩ cho thật kỹ.”

Tạ Uyên liếc ông ta một cái, đột nhiên không nói gì, chỉ cúi đầu thỉnh thoảng lại ấn điện thoại.

Lý Diệc Sính đã quen với dáng vẻ cứ chế giễu không nhường một bước nào của anh, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh ỉu xìu như thế trước mặt mình. Nghĩ lại thì anh cũng vẫn là một người trẻ chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, đột nhiên từ hoàn cảnh quen thuộc xuyên không đến hai mươi năm sau, tất cả đều là cảnh còn người mất, người bạn duy nhất là ông ta đây còn hung dữ với anh như thế… Lý Diệc Sính mấp máy môi, đột nhiên trái tim có hơi mềm đi một chút.

Đang lúc ông ta suy nghĩ xem có nên nói chút gì đó để an ủi anh hay không, Tạ Uyên đột nhiên chìa tay ra với ông ta: “Cho tôi 70 triệu.”

“Làm gì?” Lý Diệc Sính còn chưa kịp phản ứng.

Tạ Uyên đưa cho anh bức ảnh căn hộ sang trọng rộng khoảng chín trăm mét vuông trong điện thoại di động đến trước mặt ông ta: “Sửa lại nhà cũ tốn thời gian lắm. Cách trang trí của căn phòng này cũng không tệ lắm, tôi muốn mua để ở tạm.”

Lý Diệc Sính: “…&*@#¥”