Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 91: Ngoại truyện 2: Chồng nuôi từ bé của cô




Dù sao cũng quen biết từ khi còn nhỏ, Tạ Uyên ép Lý Diệc Sính gần năm mươi tuổi chửi bậy dễ như trở bàn tay, cuối cùng thành công cầm được một xấp tiền mặt thật dày…

“Đi thôi.” Lý Diệc Sính cau mày nói.

Tạ Uyên ngước mắt liếc nhìn ông ta một cái: “Đi đâu?”

Lý Diệc Sính dừng lại, không dám tin nhìn anh: “Đi uống rượu đấy, không phải anh muốn mời tôi hay sao?”

“Thụy Thụy ở trên lầu, chúng ta đi cả rồi thì làm sao đây, gọi ship đến phòng anh uống đi.” Tạ Uyên nói xong thì dừng lại trong chớp mắt, dường như đã nhớ ra chuyện gì đó: “À, bây giờ anh là người đã kết hôn, vẫn nên đến phòng của tôi đi.”

Lý Diệc Sính mỉa mai hừ một tiếng, sau khi loạt xoạt gọi một đống thức ăn ngoài về mới cảm thấy bất thường: “Anh đã định sẽ gọi thức ăn ngoài, còn đòi tiền tôi làm gì?”

Tạ Uyên cất tiền vào túi nhanh như chớp: “Chi phí yêu đương.”

Lý Diệc Sính hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn chửi bậy.

Hệ thống gọi thức ăn ngoài của hai mươi năm sau hợp lý và nhanh gọn hơn, chưa đến mười phút là tất cả đều đã được ship đến. Tạ Uyên nhìn thức ăn và rượu bày đầy trên bàn một cái, gật đầu: “Cuối cùng, các người vẫn bị thức ăn chế biến sẵn chiếm ưu thế sao.”

“Bớt nói nhảm đi, tất cả những thứ này đều do tôi đặt trước rồi.” Lý Diệc Sính quét mắt nhìn anh một cái.

Tạ Uyên dừng một chút, lúc này mới ý thức được rằng ông ta đã gọi bữa tối cho họ, có điều lại không ngờ rằng họ đã ra ngoài ăn từ trước rồi.

“Trông cũng không tệ lắm.” Lúc này, Tạ Uyên không hề làm trái lời ông ta, cầm cái đĩa không chọn lựa trên bàn, chọn ra một đống thức ăn ngon rồi quay người rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, đúng lúc trông thấy Kỷ Thụy đi ngang qua.

“Chú nhỏ, chú Lý vẫn còn đang giận sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.

Tạ Uyên: “Đã mời anh ăn đồ nướng rồi, em cảm thấy sao hả?”

Kỷ Thụy thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không tức giận là được rồi. Em đi vào xin lỗi chú ấy…”

“Đừng đi.” Tạ Uyên kéo cô trở về: “Anh phải uống rượu và trò chuyện với anh ta rồi. Em cầm mấy món này trở về phòng đi.”

“Vừa rồi em ăn no quá rồi.” Kỷ Thụy nhỏ giọng.

Tạ Uyên cười cười: “Lỡ như một lát nữa muốn ăn thì sao?”

Kỷ Thụy nghĩ lại thấy cũng phải, bèn bưng đĩa muốn rời khỏi.

“Quay lại nào.” Tạ Uyên đột nhiên gọi cô lại.

Kỷ Thụy không hiểu cho lắm, mãi cho đến khi anh đưa tay chỉ vào môi một cái, cô mới cười một tiếng, tiến tới hôn lên môi anh một cái.

“Ngồi máy bay cả ngày rồi, chắc chắn rất mệt.” Tạ Uyên xoa xoa mặt cô: “Nghỉ ngơi sớm một chút, có biết không?”

“Ừm!”

Cả một lúc lâu mà Lý Diệc Sính cũng vẫn chẳng đợi được Tạ Uyên, không cần nghĩ cũng biết anh lấy nhiều như thế là để đưa sang cho Kỷ Thụy. Quả nhiên, đợi đến khi anh trở về, trên khóe mắt và đuôi lông mày đều treo đầy sự vui vẻ đáng đánh.

“Sao tôi lại thấy không được tự nhiên nhỉ?” Lý Diệc Sính nhíu mày: “Anh có thể chia tay với Kỷ Thụy không?”

“Anh đang nói nhảm cái gì thế.” Tạ Uyên nhìn ông ta bằng nửa con mắt.

Lý Diệc Sính hít sâu một hơi: “Không được, tôi vẫn khó chịu. Tuy anh là người từ hai mươi năm trước xuyên đến đây, trông dáng vẻ cũng chỉ chừng hai mươi mà thôi, nhưng quả thật là anh lớn bằng tôi… Thật ngại quá, tôi không có cách nào chấp nhận để cháu gái tôi ở bên cạnh một người cùng trang lứa với mình được cả.”

“Anh không soi gương ư?” Nếu việc liên quan đến Kỷ Thụy, Tạ Uyên sẽ hoàn toàn quên đi người một nhà cùng một mái hiên… Đương nhiên, có lẽ anh cũng không hề nghĩ đến: “Có người nào đồng trang lứa với tôi giống như anh không?”

“Xin lỗi nhé, tôi bảo dưỡng rất tốt đấy.” Lý Diệc Sính phản bác.

Tạ Uyên: “Vậy thì anh cũng sắp năm mươi rồi.”

“Mặt tôi cũng đâu có nếp nhăn gì.”

Tạ Uyên: “Anh sắp năm mươi rồi.”

“Tháng trước tôi kiểm tra sức khỏe vẫn còn ở mức đèn xanh đấy nhé.”

Tạ Uyên: “Anh sắp năm mươi rồi.”

Lý Diệc Sính không thể nhịn được nữa: “Con mẹ nó, anh không thể nào đổi một cách nói khác được sao?”

Tạ Uyên suy nghĩ một chút: “Anh cũng sắp năm mươi rồi, đi tiểu vẫn còn thẳng ư?”

“… Cút, cút ngay ra khỏi nhà tôi.” Lý Diệc Sính chỉ vào cửa phòng.

Tạ Uyên trầm mặc ba giây, rót cho ông ta một ly rượu trắng: “Chú Lý, anh rộng lượng bỏ qua cho.”

“Muốn chuốc say tôi ư?” Lý Diệc Sính vừa liếc mắt đã nhìn thấu.

Tạ Uyên khiêm tốn: “Sao lại như vậy được, anh cũng đã đến độ tuổi này rồi, ít nhiều gì tôi cũng phải quan tâm đến sức khỏe của anh chứ.”

“Tuổi tác của tôi thế nào? Tạ Uyên, anh đừng có quá đáng!” Lý Diệc Sính hùng hùng hổ hổ, cầm ly rượu lên dùng một hơi cạn sạch: “Anh cho rằng hai mươi năm qua của tôi là uổng phí hay sao? Nói cho anh biết, tửu lượng của tôi nổi tiếng xưa nay. Hôm nay chúng ta cứ đọ sức một lần đi, ai gục trước thì người đó là cháu trai!”

Nửa tiếng sau, Lý Diệc Sính say khướt nằm úp sấp ở một phía bàn, trong miệng vẫn còn đang ậm ờ nói “tiếp tục”. Tạ Uyên chỉ có thể coi là say ba phần lặng im thật lâu. Không thể không thừa nhận quả nhiên năm tháng đã thôi thúc người ta già đi, vậy mà khách quen của quán bar năm đó lại có lúc ngã gục khi mới uống được nửa lít rượu trắng. 

“Tạ Uyên, tên cháu trai nhà anh!” Lý Diệc Sính đột nhiên nóng giận.

“Cũng không biết ai là cháu trai.” Tạ Uyên lạnh nhạt nhìn ông ta một cái, nhận lệnh kéo ông ta từ trên mặt bàn ra ngoài.

Cửa mở ra, lại gặp phải Kỷ Thụy đang uống nước một lần nữa.

“Chào chú nhỏ.” Kỷ Thụy ngoan ngoãn chào hỏi: “Ồ, chú Lý uống nhiều quá nha.”

Tạ Uyên dừng một chút: “Ừm, uống nhiều rồi.”

“Em giúp anh.” Kỷ Thụy vội bước đến phía trước.

Tạ Uyên lách người một cái tránh khỏi cánh tay cô: “Đứng xa một chút, cẩn thận anh ta nôn lên người em.”

Kỷ Thụy lập tức rút tay về.

“Tự anh đưa anh ta về phòng là được rồi.” Tạ Uyên lại nói.

Kỷ Thụy ngoan ngoãn đồng ý một tiếng, đưa mắt nhìn anh kéo Lý Diệc Sính đi xa.

Vào phòng ngủ chính, Tạ Uyên ném thẳng Lý Diệc Sính lên trên giường, sau khi ấn chuông gọi quản gia thì định rời đi. Lý Diệc Sính vùi nửa bên mặt trong chăn đột nhiên ậm ờ mở miệng: “Cảm ơn nhé…”

Tạ Uyên khựng lại, cảm thấy có chút mới mẻ bèn quay đầu lại: “Anh nói gì với tôi?”

Lý Diệc Sính đã say khước, sau khi nghe thấy, bèn ngẩng đầu lên với ánh mắt lơ đãng, hơn hồi lâu sau mới nói một câu: “Cảm ơn anh còn sống.”

Tạ Uyên ngỡ ngàng, không đợi anh kịp phản ứng, Lý Diệc Sính lại vùi mặt vào chăn một lần nữa.

“Tôi cho rằng anh đã chết rồi… Tôi đã hối hận hơn hai mươi năm, hối hận vì sao không làm lành với anh, vì sao lại không đối xử tốt với anh một chút trước khi anh chết. Tạ Uyên, anh thật sự sắp giày vò chết tôi rồi…” Lý Diệc Sính ngơ ngơ ngác ngác, nói chuyện câu được câu mất: “Tôi cũng cho rằng Thụy Thụy đã chết rồi. Trử Thần với Diệp Phi đặt tên cho con mình là Kỷ Thụy là vì để nhớ đến cô ấy. Những năm qua, tôi thấy bé con càng lúc càng giống cô ấy, còn tưởng rằng là cô ấy đầu thai chuyển thế, ai ngờ lại là chính con bé. Cảm ơn thật, cảm ơn vì không chết, cũng chưa chết…”

Tạ Uyên ngồi xuống ở bên giường, buông mắt hồi lâu không nói gì.

Đợi đến khi Lý Diệc Sính đã hoàn toàn ngủ say, quản gia cũng đã đến, lúc này Tạ Uyên mới quay người rời đi. Kết quả vừa ra khỏi cửa, lại gặp phải bạn học Kỷ Thụy một lần nữa.

“… Em không yên tâm cho nên mới đến xem chú Lý.” Kỷ Thụy tỏ vẻ trấn định.

Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, đột nhiên gõ vào trán cô một cái: “Quỷ lừa gạt này, anh ra ngoài một lần là gặp em một lần, có phải lén đến theo dõi anh không?”

“Em, em, em sợ hai người đánh nhau!” Kỷ Thụy thẳng lưng.

Tạ Uyên liếc nhìn cô một cái: “Là sợ anh sẽ biến mất đúng không.”

Bị nói trúng tim đen, Kỷ Thụy đột nhiên không nói gì nữa.

Lòng Tạ Uyên mềm đi, vươn tay ôm lấy cô.

Kỷ Thụy ôm chặt eo anh, lẳng lặng nghe tiếng tim anh đập, cuối cùng cảm giác bất an được sinh ra khi tách ra lúc nãy của cô cũng đã tiêu tan sạch sẽ.

Thật lâu sau, Tạ Uyên mới buông cô ra: “Đi thôi, đi nghỉ ngơi.”

Trong lòng Kỷ Thụy thoáng lướt qua một sự thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo anh.

Một bước hai bước ba bước… Lúc đi ngang qua phòng ngủ của Tạ Uyên, anh không hề dừng lại, Kỷ Thụy dừng một chút, cho rằng anh muốn đưa mình về phòng, thế là tiếp tục sa sút tinh thần, mãi cho đến khi anh cũng đi theo cô vào phòng, cô mới đột nhiên mở to hai mắt: “Chú nhỏ…”

“Bây giờ trong phòng anh toàn là mùi rượu, có thể mượn tạm phòng em ở một đêm được không?” Tạ Uyên không đổi sắc mặt.

Kỷ Thụy vui vẻ gật đầu: “Có thể có thể, anh ở bao lâu cũng được cả!”

Trông thấy dáng vẻ này của cô, Tạ Uyên cũng không nhịn được cười, cười xong lại cố ý nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn: “Cô gái nhỏ, làm người có thể thận trọng một chút được không?”

“Thận trọng? Đó là thứ gì thế? Có thể ăn không?” Kỷ Thụy nói, sau đó đẩy anh lên giường, quấn lấy anh giống như bạch tuộc: “Đêm nay em muốn ôm anh ngủ như thế này!”

“Đêm nay có thể, nhưng sáng sớm ngày mai anh phải trở về phòng mình.” Tạ Uyên ngậm cười, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Lý Diệc Sính đáng ghét quá rồi, nếu như bị anh ta phát hiện chúng ta ở cùng một phòng, chắc chắn sẽ lại nhảy dựng lên.”

Kỷ Thụy tưởng tượng về cái cảnh tượng kia một chút, lập tức khẽ gật đầu.

“Lại ôm chặt một chút.” Tạ Uyên nói.

Kỷ Thụy cười cười, ôm chặt hơn nữa.

Đôi nam nữ trẻ tuổi yêu nhau thắm thiết đoàn tụ với nhau sau một thời gian dài xa cách, ở chung một phòng, nằm cùng một chiếc giường lớn, dùng sức ôm chặt lấy nhau, nhưng lại không có một chút tâm tư nào khác, chỉ đơn giản là muốn tiếp xúc cơ thể để có thể xác nhận với đối phương một lần nữa, giờ phút này đây họ thật sự đang ở cùng nhau.

Kỷ Thụy không biết mình đã ngủ lúc nào, chỉ là từ đầu đến cuối cô đều chẳng hề ngủ ngon, sau nửa đêm còn bị giật mình tỉnh giấc mấy lần, mỗi lần mở to mắt đều có thể đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Tạ Uyên.

“Anh ở đây.” Anh thấp giọng nói.

Thế là cô lại dần an tâm, tiếp tục ngủ một lần nữa.

Cứ tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi tỉnh như thế này, cuối cùng cô cũng hoàn toàn ngủ say lúc hừng đông, đợi đến khi mở mắt lần nữa đã hơn mười giờ sáng.

Cô vô thức tìm kiếm bóng dáng của Tạ Uyên, lại tìm được một tờ giấy ở trên gối: [Ra ngoài với Lý Diệc Sính một chuyến, sẽ trở về trước buổi trưa, đừng lo lắng.]

Kỷ Thụy nhìn chằm chằm dòng chữ phía trên hồi lâu, lại tìm được đĩa đồ nướng tối qua còn ăn dở chưa hết trên bàn trà trong phòng, cuối cùng mới chắc chắn được rằng chú nhỏ thật sự đã xuyên đến thời đại của cô, cô không hề xuất hiện ảo giác gì cả.

Cô như trút được gánh nặng, rửa mặt xong xuống lâu tìm đồ ăn. Kết quả, vừa xuống dưới lầu đã bị một bóng đen chồm đến ôm lấy cô xoay mấy vòng.

Kỷ Thụy hét lên một tiếng, sau khi xác định được là ai thì mới cười mắng: “Lý Tiểu Phong, em muốn chết à! Mau thả chị xuống!”

“Không thả, em ôm vợ mình một cái thì sao chứ?” Lý Phong mỉm cười buông cô ra.

Kỷ Thụy đã quen với dáng vẻ cà lơ phất phơ của cậu từ lâu, nghe vậy chỉ vỗ lên trán cậu một cái: “Thật đúng là đã lâu không gặp đấy.”

“Vợ ơi, không phải chúng ta vừa gặp mặt trước sinh nhật của chị một ngày hay sao?” Lý Phong cúi người xích lại gần, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề: “Bốn tháng mà thôi, cũng xem như lâu rồi không gặp?”

Trong mắt cậu là bốn tháng, nhưng đối với Kỷ Thụy mà nói lại là một năm lẻ bốn tháng, nhưng lời này không có gì đáng nói. Kỷ Thụy nghe vậy chỉ tức giận đáp lại một câu: “Vâng vâng vâng, chị nhớ em chết đi mất.”

Ngoài cửa, Lý Diệc Sính thỏa mãn khẽ gật đầu, giới thiệu với người nào đó mặt đen như đít nồi ở bên cạnh: “Lý Phong, con trai tôi, từ nhỏ đã xem bản thân là chàng rể nuôi từ bé của Thụy Thụy. Không phải là trông hai đứa rất xứng đôi hay sao?”

Tạ Uyên cho ông ta một ánh nhìn đầy chết chóc.

“… Nhìn tôi làm gì.” Vậy mà Lý Diệc Sính lại chột dạ một cách khó hiểu.

Tạ Uyên: “Trông con của anh thật xấu, giống ba nhỉ.”

Lý Diệc Sính: “…” Anh chửi bẩn thật đấy!