“Mẹ…” Cô ngạc nhiên mở lời: “Sao con lại nằm trên giường?”
“Vừa rồi con xem xong tin tức về vụ tai nạn giao thông năm đó thì bỗng nhiên biến mất mấy giây, vừa trở lại đã hôn mê.” Diệp Thiêm Vũ trìu mến sờ lên mặt cô.
Tai nạn giao thông… Ký ức trở lại, Kỷ Thụy bỗng nhiên ngồi xuống: “Chú nhỏ đâu? Bây giờ anh ấy thế nào rồi?”
Diệp Thiêm Vũ không đành lòng quay mặt sang hướng khác.
Kỷ Thụy trông thấy phản ứng của bà ấy, vành mắt đột nhiên đỏ lên: “Mẹ, vì sao mẹ lại không nói gì? Chú nhỏ đâu rồi? Kết hôn chưa? Vẫn khỏe mạnh chứ? Anh ấy có thỉnh thoảng đến thăm con khi con còn bé không? Có phải anh ấy…”
“Thụy Thụy con đừng như vậy.” Diệp Thiêm Vũ nắm chặt tay cô nghẹn ngào: “Mẹ biết con rất khó chịu, con muốn khóc thì cứ khóc đi, có mẹ ở đây, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con.”
“Tại sao con lại phải khóc? Rõ ràng con đã chuẩn bị hết sức cẩn thận rồi mà, rõ ràng là cái gì con cũng đã chuẩn bị rồi cơ mà, tại sao con lại phải khóc…” Kỷ Thụy nói được một đoạn, cảm xúc đột nhiên sụp đổ, giãy dụa muốn rời khỏi đây: “Con muốn đi tìm anh ấy, con muốn đi tìm chú nhỏ, bây giờ con đi ngay…”
“Thụy Thụy, Thụy Thụy!” Diệp Thiêm Vũ hoảng hốt ôm lấy cô, Trử Thần nghe thấy động tĩnh cũng xông đến, cưỡng ép đè cô xuống giường.
“Buông con ra, ba mẹ thả con ra!” Kỷ Thụy liều mạng giãy dụa, đột nhiên cảm xúc của cô bùng nổ, cô bật khóc nức nở: “Rõ ràng con đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng rồi, vì sao anh ấy vẫn chết cơ chứ! Là con hại anh ấy, là con hại chết anh ấy, con cho rằng có thể cứu anh ấy, kết quả con mới chính là hung thủ hại chết anh ấy! Nếu con không xuyên không đến, nếu một đêm trước con không về nhà, nếu con không đi qua đường Xuân Hòa, anh ấy cũng sẽ không đi tìm con, cũng sẽ không xảy ra chuyện…”
Cô khàn cả giọng, đau đến mức toàn thân run lên, cuối cùng lại mất đi ý thức một lần nữa sau một tiếng gào thét.
Cô ngủ một giấc này thật lâu, giống như chỉ cần không tỉnh lại là có thể trốn tránh được thực tế nào đó. Miễn là người sống, cuối cùng vẫn sẽ tỉnh lại, đợi đến khi cô mở mắt ra, sắc trời đã tối hoàn toàn, trong phòng thắp sáng ngọn đèn nhàn nhạt, ba mẹ đều đang canh giữ bên cạnh cô.
Kỷ Thụy chậm chạp chớp mắt một cái, hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Hai người làm gì con vậy?”
“Thụy Thụy.” Diệp Thiêm Vũ vội vàng nắm chặt tay cô: “Thụy Thụy đừng sợ, chỉ là một chút thuốc an thần mà thôi, hai mươi bốn tiếng là hết tác dụng thôi.”
Kỷ Thụy cảm thấy trống rỗng, đầu óc trống trơn, thậm chí còn cảm thấy cả người mình cũng đều trống rỗng. Cô bình tĩnh nhìn Diệp Thiêm Vũ hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Bé ngoan, có đói bụng không, ăn chút gì đi.” Diệp Thiêm Vũ thấp giọng hỏi.
Kỷ Thụy không nói gì, như đã ngủ thiếp đi một lần nữa.
Diệp Thiêm Vũ còn muốn nói tiếp gì đó, lại bị Trử Thần khẽ ngăn lại.
Kỷ Thụy rơi vào sự mê man chưa từng có, cô tự giam mình trong căn phòng kéo chặt màn cửa, không khóc không nháo, ăn cơm đúng giờ, nhưng không hề bước ra khỏi cửa phòng, mỗi ngày chỉ cuộn tròn trên giường không nhúc nhích. Diệp Thiêm Vũ cho rằng cô đang chữa lành vết thương bằng cách ngủ, nhưng thỉnh thoảng bà ấy lén đến nhìn cô, đều thấy cô mở to đôi mắt trống rỗng, bình tĩnh nhìn lên trần nhà.
Cô không hề ngủ, chỉ trợn tròn mắt như thế.
Mặt trời nhỏ đang dần khô héo bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cả nhà họ Kỷ đều rơi vào sự đau khổ nhưng không có cách nào cả. Trử Thần mắt nhắm mắt mở với chuyện này, mãi cho đến một tuần sau, ông ấy mới xuất hiện trong căn phòng tối tăm.
“Ba nhớ khi đó con từng nhắc nhở Lý Diệc Sính, cửa hàng thương mại kia của anh ta sẽ đóng cửa trong vòng ba năm rưỡi, bảo anh ta nên chuyển sang làm chuyện khác đi, nhưng sau đó anh ta không nghe con, cuối cùng quả nhiên đã đóng cửa.” Trong bóng tối, ông ấy lẳng lặng nhìn gò núi nhỏ đội lên ở trên giường: “Tên của con là mặt trăng cát tường, lúc con còn chưa nói rõ thân phận của mình, tuy bác cả của con đã quen biết con, nhưng vẫn lấy cái tên này cho đứa cháu gái chưa ra đời của mình.”
“Lúc trước mẹ con vào phòng phẫu thuật muốn bỏ con, nhưng cuối cùng vẫn tự mình quyết định sinh ra đứa bé này. Ba với mẹ cũng không hề lựa chọn kết hôn vì sự tồn tại của con, mà đã bàn bạc cùng nhau nuôi bé con trước, cuối cùng khi tình cảm đủ sâu rồi mới lựa chọn đi đến hôn nhân.”
“Tuy con vẫn luôn khẳng định mẹ mình tên là Diệp Thiêm Vũ, nhưng mẹ con cũng không có ý định dùng cái tên này, vẫn là sau khi sinh con đã nhận vai chính mấy bộ phim, kết quả thành tích của bộ nào cũng đều rất kém, trong lúc lo lắng, cô ấy mới quyết định dùng cái tên do Lý Diệc Sính đặt giúp, cũng là cái tên bây giờ. Kết quả bộ phim đầu tiên sau khi đổi tên đã vô cùng hot, cô ấy dứt khoát sửa lại tên trên chứng minh nhân dân luôn, còn buộc ba sau này không được gọi cô ấy là A Phi nữa, lúc này chuyện tên mới được xác định.”
“Con còn chưa nghĩ rõ hay sao? Thật ra sự xuất hiện của con không hề sinh ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến quyết định ở quá khứ cả, cho dù con không trở về, Tạ Uyên cũng vẫn sẽ có kết cục giống như vậy thôi, anh ấy chưa bao giờ bị con hại chết cả. Thụy Thụy, đừng tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt nữa.”
Gò núi trên giường bắt đầu run rẩy, trong cổ họng Trử Thần tràn ra một tiếng thở dài, sau một lúc lặng im, ông ấy đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lớp chăn.
“Gần đây mẹ con không ăn uống gì cả, đã gầy đi hai ba ký rồi, cơ thể của cô ấy mà gầy đi vài ba ký sẽ như thế nào, con là người rõ nhất nhỉ. Mấy ngày nay bác cả gái vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, hai đứa em họ cũng chẳng màng đến trường, đều tìm cơ hội muốn chuồn vào thăm con, còn cả ông nội, bác cả với cô út nữa, họ cũng vô cùng lo lắng.”
Trử Thần dừng lại trong thoáng chốc, thả chậm giọng nói: “Thụy Thụy, ba biết con rất đau khổ, nhưng dù đau khổ thì vẫn phải sống tiếp, đừng cứ mãi buồn bực ở trong phòng, ra ngoài hít thở không khí đi, đi thăm mẹ con một chút.”
Trong chăn vang lên một tiếng nức nở, Trử Thần không nói thêm gì nữa, lại ngồi cùng cô một lúc mới đi ra ngoài.
“Sao rồi?” Diệp Thiêm Vũ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài vội hỏi.
Trử Thần lắc đầu, thở dài: “Phải cho con gái của chúng ta một chút kiên nhẫn.”
Vành mắt của Diệp Thiêm Vũ đột nhiên đỏ lên.
Lại thêm một đêm dài dằng dặc trôi qua, tám giờ rưỡi sáng, người một nhà cùng nhau ngồi ở trước bàn ăn, nhưng chẳng ai chịu động đũa.
“Ăn một chút đi.” Trử Thần lột cho Diệp Thiêm Vũ một cái trứng gà.
Diệp Thiêm Vũ lắc đầu: “Em ăn không vô.”
“Ăn không vô cũng phải ăn chứ.”
Đột nhiên, có một giọng nói nho nhỏ truyền đến từ bên ngoài phòng ăn, người một nhà đồng loạt nhìn sang, thấy cô công chúa nhỏ của họ đã đau buồn suốt một tuần mặc váy ngủ đứng ở đó.
“Nhìn con làm gì thế?” Kỷ Thụy nhìn họ một cách khó hiểu, đi thẳng tới đến cạnh bàn, ngồi xuống: “Ba, cho con trứng luộc đi ạ.”
Trử Thần lập tức đưa tới, Kỷ Thụy nhận lấy, lại hất cằm với cậu em họ nhỏ: “Đã bao lớn rồi mà còn uống nước trái cây, đưa đây chị uống cho.”
“Cho chị uống đấy, cho chị uống đấy, chị muốn uống bao nhiêu cũng được hết!” Cậu em họ nhỏ chính là chú cún trung thành nhất của cô, lập tức dâng lên bằng hai tay.
Kỷ Thụy một hơi uống hơn nửa cốc, trong lúc ăn trứng gà, cô vô tình ngẩng đầu, phát hiện người một nhà đều đồng loạt nhìn mình, cô không thể nhịn được bật cười một tiếng: “Nhìn con làm gì thế?”
“… Thụy thụy, cháu không sao chứ?” Kỷ Phú Dân dè dặt.
Kỷ Thụy nhìn dáng vẻ già nua của ông, trong lòng nhất thời chua chua, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh như cũ: “Cháu hhông sao, hôm qua sau khi ba nói chuyện với cháu xong, cháu đã nghĩ thông rồi… Nếu như chú nhỏ vẫn còn, chắc chắn cũng hy vọng cháu vui vẻ sống tiếp chứ không phải nhốt mình trong phòng cả ngày.”
“Nghĩ thông là được rồi, nghĩ thông là được rồi.” Kỷ Phú Dân thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Thụy mấp máy môi, miễn cưỡng cười một tiếng.
Sau ngày hôm ấy, Kỷ Thụy dường như đã khôi phục lại bình thường, bầu không khí của nhà họ Kỷ cũng khá hơn một chút, nhưng ai nấy cũng đều cố gắng tránh nhắc đến một số người hoặc một số việc, tránh cho cô đau lòng.
Kỳ nghỉ xuân của Kỷ Thụy kết thúc trong bầu không khí thận trọng như vậy, cô thu dọn hành lý, tiếp tục bay sang nơi đất khách quê người xa xôi để tiếp tục hoàn thành việc học dang dở.
Hôm cô đi, Diệp Thiêm Vũ cứ mãi cầm tay cô không buông, Kỷ Thụy buồn cười ôm bà ấy một cái: “Yên tâm đi mẹ, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.”
“… Qua mấy ngày nữa mẹ sẽ nhận một vai diễn, đúng lúc sẽ đến chỗ của con, đến lúc đó con đến đón mẹ nhé.” Diệp Thiêm Vũ căn dặn.
Kỷ Thụy nhướng mày: “Trùng hợp như vậy sao? Con vừa về trường học, mẹ đã đến ngay rồi?”
“Nói nhảm, mẹ con nổi tiếng như thế nào hả.” Diệp Thiêm Vũ liếc cô một cái.
Kỷ Thụy cười rạng rỡ hơn, sau khi vui vẻ vẫy chào họ, một thân một mình lên máy bay.
Kỳ nghỉ xuân của cô chỉ kéo dài trong vòng một tháng, nhưng thật ra hơn một năm rồi Kỷ Thụy mới quay trở về trường học, nhìn hoàn cảnh xung quanh và những người bạn học quen thuộc, cô như lại có cảm giác cảnh còn người mất.
“Thụy Thụy, đừng có đờ người ra nữa, mau ăn cơm đi, trễ giờ rồi!” Bạn cùng phòng thúc giục.
Kỷ Thụy nhìn gương mặt của cô bạn, hồi lâu sau mới đáp lại một tiếng.
Cô bắt đầu nghiêm túc đi học, cất gọn ký ức một năm qua vào trong rương hành lý, sau này cũng sẽ không mở ra nữa. Dường như cô chưa từng xuyên không, cũng chưa từng quen biết Tạ Uyên, tiếp tục sống cuộc sống trong hai mươi năm qua của mình.
Vào lúc cô cho rằng mình đã thật sự quên đi Tạ Uyên, đột nhiên có một dãy số điện thoại trong nước gọi đến cho cô.
Cô cũng không lạ gì dãy số này, từ sau mười tám tuổi, rất nhiều văn kiện cô từng ký liên tục đều do công ty luật này xử lý. Kỷ Thụy nhìn dãy số quen thuộc, ngón tay dần dần run lên. Một giây sau, điện thoại cũng dừng, cô đột nhiên hoàn hồn, lúc đang định gọi lại, điện thoại lại vang lên một lần nữa.
Lần này cô không hề do dự nữa, mà trực tiếp nhận điện thoại.
“Xin hỏi là cô Kỷ đúng không? Đây là bộ pháp vụ của tập đoàn nhà họ Tạ, lợi nhuận của dự án gần đây…”
Trong điện thoại di động nhắc đến rất nhiều danh từ chuyên môn, Kỷ Thụy đều chẳng để ý đến, cô chỉ yên lặng ngồi trên ghế, đợi họ nói xong, cô đột nhiên hỏi: “Bây giờ tập đoàn nhà họ Tạ do ai quản lý thế?”
Hiển nhiên phía bên kia điện thoại sẽ không thể ngờ rằng Kỷ Thụy luôn không quan tâm đến việc vận hành của công ty lại hỏi về điều này, sau khi ngẩn người thì trả lời: “Vẫn luôn là anh Tưởng.”
Anh Tưởng… Hơi thở của Kỷ Thụy ngưng lại, đột nhiên lại cảm thấy phản ứng của mình quá buồn cười.
Đúng vậy, Tưởng Cách, sao cô lại có thể quên cơ chứ, trước khi xuyên không cô đã biết rõ anh ấy là người quản lý chuyên nghiệp được tập đoàn nhà họ Tạ thuê về, những năm qua vẫn luôn do anh ấy quản lý tập đoàn nhà họ Tạ.
“Cô Kỷ, xin hỏi có chuyện gì không?” Đối phương dè dặt hỏi lại.
Kỷ Thụy hoàn hồn, sau khi bình tĩnh lại, cô mở miệng: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến việc đã nhiều năm như thế rồi, dường như tôi vẫn chưa từng gặp anh Tưởng… Không sao.”
Cô vội vàng cúp điện thoại.
Mùa hè ở nước ngoài luôn đến rất nhanh, trong lúc vô thức, bất giác đã đến tuần thi. Sau kỳ thi đầu tiên, cô có một giấc ngủ trưa thật dài thật ngon, lúc tỉnh lại đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, dường như có một bóng ma nào đó vẫn luôn chiếm cứ trong lòng đột ngột tan biến.
Cô cảm thấy khó hiểu trước sự thay đổi của chính mình, nhưng cũng hưởng thụ sự vui vẻ hiếm có này. Cô nghiêng người cầm điện thoại di động lên, mới phát hiện chú Lý gửi tin nhắn cho cô: [Bao giờ mới nghỉ thế?]
Kỷ Thụy dừng một chút.
Sau khi xuyên không về, cô vẫn luôn cố gắng từ chối tiếp xúc với những người có liên quan đến chú nhỏ, đã gần bốn tháng rồi, cô không hề liên lạc với chú Lý.
Bốn tháng trôi qua, vậy mà ông ta lại chủ động gửi tin nhắn cho cô.
Cô nhớ ba từng nói gần đây chú Lý bận đến sứt đầu mẻ trán, cô lập tức sinh ra một phần áy náy, vội vàng trả lời tin nhắn: [Chắc là tuần sau.]
Lý Diệc Sính trả lời ngay lập tức: [Bây giờ có thể trở về không?]
Dưới đáy mắt Kỷ Thụy hiện lên một tia khó hiểu: [Đang thi mà, có chuyện gì khẩn cấp sao?]
Lần này, cách ba phút Lý Diệc Sính mới trả lời lại: [Không có gì, thi tốt nhé.]
Lại qua thêm năm phút, Lý Diệc Sính: [Nhớ cháu.]
Nhìn thấy hai chữ này, không hiểu sao lòng Kỷ Thụy lại run lên.
Sau khi kỳ thi kết thúc, Kỷ Thụy có chút bài xích việc trở lại hoàn cảnh quen thuộc, cô vốn định qua một đoạn thời gian nữa lại về, nhưng chú Lý vừa nghe nói đến dự định của cô, lại yêu cầu cô về ngay lập tức, bằng không sẽ tìm một sợi dây thừng treo cổ trước cửa nhà cô.
Kỷ Thụy trông thấy mà mí mắt run rẩy, sau một lúc không nói gì, cô không đành lòng để chú Lý của cô mất sớm khi mới vào trung niên, vừa nghỉ đã lập tức mua vé máy bay quay về.
Sau khi ngồi lên máy bay, vào giây phút cô chuẩn bị tắt máy, Lý Diệc Sính lại gửi đến một tin nhắn: [Chú đến đón cháu nhé.]
Kỷ Thụy dừng một chút, trả lời lại: [Không cần đâu, cháu đón xe.]
Sau khi gửi đi, lại nhắn tiếp thêm một câu: [Đi thẳng đến nhà chú.]
Bởi vì chú Lý đã một khóc hai nháo đòi treo cổ, cho nên cô tạm thời không hề nói với ba mẹ chuyện mình sẽ về, định giải quyết chuyện của chú Lý xong, thuận tiện sẽ cho họ một bất ngờ.
Phía Lý Diệc Sính bên kia yên lặng một lát, lại trả lời: [Nhưng chú muốn đi đón cháu.]
Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn mới, lại ngây ngốc thật lâu.
“Chào cô Kỷ, phải bay rồi, phiền cô tắt điện thoại.” Tiếp viên hàng không dịu dàng nhắc nhở.
Kỷ Thụy bỗng nhiên hoàn hồn, sau khi đáp lại một tiếng, cô vội vàng tắt điện thoại, kết quả Lý Diệc Sính lại gửi đến một tin nhắn mới: [Chú rất nhớ cháu.]
Không hiểu sao, Kỷ Thụy thấy chóp mũi chua chua, ý nghĩ từ chối lập tức tan thành mây khói.
Trước khi cô tắt máy, đã gửi lại một từ [Được.]
Máy bay sẽ bay vào lúc mười một giờ, di chuyển hơn nửa địa cầu, lúc Kỷ Thụy lên máy bay là ban ngày, sau khi cô ngủ một giấc thật dài, ngoài trời vẫn là ban ngày.
Sân bay ở Chu Thành lúc nào cũng đầy ắp người, có người vui đến phát khóc, ôm hôn nhau, có người đỏ ửng cả vành mắt, lưu luyến không rời nói lời tạm biệt. Kỷ Thụy một thân một mình kéo rương hành lý to lớn đi giữa biển người, cô gọi điện thoại cho Lý Diệc Sính sau một hồi lâu lạc lõng giữa xung quanh.
Điện thoại được kết nối, cô bất đắc dĩ hỏi: “Chú Lý, chú đâu rồi? Sao cháu lại không thấy chú, không phải là chú cho cháu leo cây đấy chứ?”
Trong điện thoại di động chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, chẳng ai nói chuyện cả.
Kỷ Thụy khó hiểu nhìn vào điện thoại một chút, sau khi xác định đủ tín hiệu mới tiếp tục nói: “Chú đâu rồi, chú đâu rồi, còn không ra là cháu đi đấy, cháu đi thật đấy, cháu thật sự thật sự…”
“Thụy Thụy.”
Trong điện thoại di động vang lên giọng nói quen thuộc, lưng Kỷ Thụy cứng đờ, có một thoáng cô cho rằng mình đã xuất hiện ảo giác.
“Thụy Thụy, nhìn sau lưng này.” Trong điện thoại di động vang lên giọng nói của anh một lần nữa.
Hơi thở của Kỷ Thụy run rẩy, một lúc lâu sau mới khó khăn xoay người về phía sau, Tạ Uyên sau lưng cô cách khoảng năm bước, trong tay đang cầm điện thoại của Lý Diệc Sính, sau khi đối mặt với cô một lúc lâu mới chậm rãi cong khóe môi.
Kỷ Thụy nở một nụ cười cảm thấy rất hoang đường, vành mắt lại đỏ ửng lên trong chớp mắt: “Em… em đang xuất hiện ảo giác sao?”
Chú nhỏ nhã nhặn hào hoa hai mươi tám tuổi, giờ phút này đang đứng trước mặt cô, lúc cô nhìn sang, anh còn đang cười với cô.
Tạ Uyên đối diện với cô thật lâu, đột nhiên giang hai cánh tay ra với cô, Kỷ Thụy chớp mắt buông bỏ lý trí, lao vào lồng ngực anh, nghĩ thầm cho dù mình có ngã xuống đất cũng không quan trọng, người khác có xem cô như một kẻ điên cũng không quan trọng, cho dù là… ảo giác, cũng không quan trọng.
Cô thật sự rất nhớ anh.
Kỷ Thụy không cho phép bản thân chùn bước, va vào một lồng ngực kiên cố.
Không hề xuyên qua hình ảnh của anh mà ngã xuống đất, không hề bị người xung quanh xem như kẻ điên.
Người cô ôm có nhiệt độ, nhịp tim cũng có lực.
“Thụy Thụy.” Cuối cùng Tạ Uyên cũng mở miệng: “Anh rất nhớ em.”
Kỷ Thụy ôm một người chân thật, nhưng đầu óc vẫn rất mơ hồ: “Anh… Sao anh lại ở đây?”
“Anh không biết.” Tạ Uyên trả lời.
Trong khoảnh khắc chiếc xe kia va chạm, anh nghe được một tiếng nổ ầm ầm, lúc mở mắt ra đã xuất hiện ở nơi này một lần nữa.
“Nhưng anh đến rồi.” Anh nói.
Kỷ Thụy đột nhiên gào khóc, khàn cả giọng, người xung quanh liên tục nhìn cô, ánh mắt Tạ Uyên dịu dàng, càng ôm chặt lấy cô hơn.
Bạn xem, khoảng cách hơn hai mươi năm dường như cũng không phải là chuyện đáng sợ cho lắm, chắc chắn sẽ có một người như vậy, có thể băng qua dòng sông thời gian mãnh liệt, cứ thế mà xuất hiện trước mặt bạn!HOÀN CHÍNH VĂN