Cháu Tới Để Thừa Kế Gia Sản Của Chú Đó

Chương 72: “Cô thích anh ấy?”




Kỷ Thụy giật mình ngồi bật dậy, cố gắng bình tĩnh giải thích: “Chú chú chú ngủ say quá, cháu cháu cháu xem chú có chết không.”

Tạ Uyên mệt mỏi ngồi dậy, xoa xoa trán và hỏi: “Kết quả thế nào?”

“Đương nhiên là không chết rồi, chú nhỏ của cháu phải sống thọ trăm tuổi chứ!” Kỷ Thụy lập tức đáp.

Tạ Uyên bật cười, ánh mắt lại không kìm được nhìn xuống môi cô.

Lúc nãy cô ở gần anh đến mức trong thoáng chốc anh tưởng cô định hôn trộm mình, suýt nữa anh đã không tỉnh táo mà hôn lại.

… May mà không hôn, không thì tình huống sẽ khó xử lý. Tạ Uyên thở phào nhẹ nhõm, rồi lại âm thầm cảnh báo bản thân đừng làm bậy.

Trử Thần vừa bước vào đã cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, anh ấy định nói gì đó thì Kỷ Thụy đã kêu lên: “Ba ơi!”

Giọng con gái cưng vừa cất lên đã nghe ra là bị ức hiếp, Trử Thần làm sao còn để tâm chuyện khác, lập tức ba bước làm hai chạy đến bên giường, ôm Kỷ Thụy vỗ về.

“Sao giờ ba mới đến vậy hu hu…” Kỷ Thụy nghẹn ngào.

Trử Thần vỗ nhẹ lưng cô: “Con và Tạ Uyên đều bị thương, bên ngoài phải có người phối hợp với Tưởng Cách xử lý công việc, ba không cố ý đến thăm con muộn đâu.”

“Mẹ đâu ạ?” Kỷ Thụy lại hỏi: “Lúc nãy mẹ ra ngoài rồi không thấy quay lại.”

“Cô ấy đang ngủ ở phòng bên cạnh.” Trử Thần thở dài: “Lúc nãy cô ấy vừa ra ngoài đã bảo đau bụng, chắc là bị dọa sợ, nhưng đừng lo, bác sĩ đã khám cho cô ấy rồi, bảo không sao cả, nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi.”

“Vậy lát nữa con qua thăm mẹ.” Kỷ Thụy lo lắng nói.

Trử Thần mỉm cười: “Đợi cô ấy ngủ dậy nhé, ba đã gọi đồ ăn rồi, con phối hợp làm biên bản với cảnh sát trước đi, làm xong là bữa tối sẽ được mang tới.”

Kỷ Thụy ngoan ngoãn đồng ý.

“Không sao rồi, đã không sao rồi…” Trử Thần lặp đi lặp lại câu này, sự dịu dàng và kiên nhẫn như tuôn trào từ giọng nói trầm thấp, Kỷ Thụy ngoan ngoãn tựa vào lòng anh ấy, như thể được an ủi rất nhiều.

Ba hiền con thảo, nhưng Tạ Uyên lại thấy cảnh này chói mắt, thậm chí có xung động muốn đẩy Trử Thần ra để thay thế.

May mà anh chưa phát điên, nên chỉ âm thầm ghen tị trong lòng, không có hành động quá khích nào.

Sau khi an ủi xong, cảnh sát vào phòng bệnh bắt đầu lấy lời khai, Tạ Uyên và Trử Thần đều đi ra ngoài.

“Chuyện danh tính, anh đã thống nhất với Thụy Thụy chưa?” Ở hành lang, Trử Thần dựa vào tường hỏi khẽ.

Tạ Uyên chống gậy, khẽ gật đầu.

“Cảm ơn.” Bất kể trước đây thế nào, ít nhất vào lúc này, Trử Thần thật lòng biết ơn anh.

Tạ Uyên giọng lạnh nhạt: “Tôi làm gì cho Kỷ Thụy cũng là đương nhiên, không cần anh cảm ơn thay cô ấy.”

Trử Thần nghe vậy hiếm khi không phản bác, ngược lại cười khổ: “Anh có phải đang trách tôi hôm nay không đưa con bé về nhà không?”

Tạ Uyên nhướng mắt nhìn anh ta.

“Tôi cũng tự trách mình, tại sao khi con bé nói muốn tự về, tôi lại thật sự để con bé tự về, nếu hôm nay con bé không đủ nhanh trí, nếu con bé xảy ra chuyện gì…” Trử Thần nghẹt thở, đau đớn che mắt.

Ánh đèn trong hành lang bệnh viện sáng trắng chói chang, khiến mọi lớp vỏ bọc của con người đều lộ rõ. Trử Thần đã giữ bình tĩnh trước mặt Diệp Phi mấy giờ liền, đến lúc này cũng hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng việc giải tỏa cảm xúc chỉ là tạm thời. Trong phòng bệnh phía sau anh ấy, con gái vẫn đang làm biên bản, trong phòng bệnh bên cạnh, vợ đang mang thai vẫn đang ngủ say. Là một người chồng và người cha, anh ấy không thể yếu đuối quá lâu.

Trử Thần nhanh chóng bỏ tay xuống, ngoại trừ khóe mắt vẫn ửng đỏ, tất cả cảm xúc đều được che giấu sau lớp mặt nạ ôn hòa lịch thiệp: “Tạ Uyên, thật sự cảm ơn anh.”

Tạ Uyên không phản bác như lần đầu, mà im lặng một lúc rồi mới từ từ mở miệng: “Chuyện lần này chỉ là tai nạn thôi, không ai trách anh cả.”

Trử Thần không ngờ anh lại nói vậy, trong giây lát có chút ngạc nhiên.

“Điều quan trọng nhất bây giờ là chăm sóc tốt cho Kỷ Thụy.” Tạ Uyên nhìn thẳng vào anh ta.

Trử Thần hiểu ý của anh, miễn cưỡng gật đầu.

Đến hơn tám giờ tối Kỷ Thụy mới ghi xong lời khai. Diệp Phi tỉnh dậy liền đến tìm cô. Bốn người ăn qua loa một bữa trong phòng bệnh, rồi Kỷ Thụy đòi về nhà.

“Không được.”

“Con ở lại bệnh viện quan sát một đêm.”

Diệp Phi và Trử Thần đồng thanh lên tiếng, Kỷ Thụy lập tức không vui: “Giường bệnh viện chẳng thoải mái chút nào, con muốn về nhà ngủ!”

“Ba sẽ bảo người mang nệm ở nhà đến.” Trử Thần thương lượng với cô.

Kỷ Thụy vẫn không chịu: “Như vậy phiền phức lắm, con vẫn muốn về nhà ngủ, con không ngủ được ở nơi lạ.”

“Nói dối, trước đây con theo mẹ ở nhà thuê, ngày đầu tiên cũng ngủ rất ngon mà.” Diệp Phi vạch trần không thương tiếc, lại nói thêm: “Giường ở chỗ mẹ còn cứng hơn giường bệnh viện nhiều.”

Kỷ Thụy nhìn người này rồi nhìn người kia, cuối cùng nằm phịch xuống giường: “Dù sao con cũng không ở lại bệnh viện!”

“Thụy Thụy…”

Diệp Phi hết cách, cầu cứu nhìn về phía Trử Thần. Trử Thần nhíu mày, đang suy nghĩ xem nên khuyên cô thế nào thì Tạ Uyên đột nhiên lên tiếng: “Tối nay ở lại bệnh viện, ngày mai về nhà.”

Kỷ Thụy bật dậy, định phản đối kịch liệt nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Tạ Uyên liền xìu xuống: “Được rồi.”

Diệp Phi: “…”

Trử Thần: “…”

Tuy biết cô rất nghe lời Tạ Uyên, nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác. Đặc biệt là sau khi hai người họ khuyên nhủ nửa ngày, Tạ Uyên chỉ cần một câu là giải quyết xong, thật khiến người ta tức đến nghiến răng.

“Cô không muốn nằm viện vì còn phim truyền hình chưa xem hết, đúng không.” Tạ Uyên bình thản nhìn Kỷ Thụy đang buồn rầu: “Tôi sẽ bảo người mang máy tính bảng đến cho cô.”

Kỷ Thụy hơi phấn chấn lên một chút.

“Sáng nay bác Chung nói muốn làm bánh tuyết hoa, giờ chắc đã làm xong rồi, khi người ta mang máy tính bảng đến, cũng tiện mang theo một ít cho cô. Cả đồ ngủ, bàn chải đánh răng, khăn mặt của cô cũng mang luôn.” Tạ Uyên từ tốn liệt kê những đồ dùng quen thuộc của cô.

Mặc dù Kỷ Thụy vẫn không muốn ở lại bệnh viện lắm, nhưng dần dần cũng không còn buồn bã nữa.

“Tôi ở ngay phòng đối diện cô.” Tạ Uyên tung ra át chủ bài: “Cô ở lại có thể chăm sóc tôi.”

Kỷ Thụy quả nhiên lập tức phấn chấn hẳn lên.

Nhìn Kỷ Thụy tâm trạng rõ ràng đã tốt hơn, Trử Thần và Diệp Phi không thể không thừa nhận Tạ Uyên quả thực có tài làm cho cô nghe lời.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, ai cũng mệt mỏi rã rời. Sau khi Trử Thần thu xếp ổn thỏa cho Kỷ Thụy, liền dẫn Diệp Phi về nhà trước, Tạ Uyên cũng quay về phòng. Kết quả ngay khoảnh khắc đóng cửa, một người đột nhiên chen vào phòng, Tạ Uyên nhanh tay nhanh mắt chặn cô ở ngoài.

“Làm gì vậy?” Anh cố gắng bình tĩnh hỏi.

Kỷ Thụy mắt lấp lánh: “Đến chăm sóc chú nè.”

“Không cần đâu, cô đi ngủ sớm đi.” Tạ Uyên nói rồi định đẩy cô ra ngoài.

Kỷ Thụy vừa chống cự vừa phàn nàn: “Chính chú nói để cháu chăm sóc chú nên cháu mới ở lại mà, sao giờ chú lại không cho cháu chăm sóc!”

“Bây giờ tôi muốn đi ngủ rồi, ngày mai cô chăm sóc.” Tạ Uyên nhíu mày.

“Không được, cháu muốn chăm sóc ngay bây giờ!” Kỷ Thụy nói, thấy Tạ Uyên vẫn muốn từ chối, vội vàng đề xuất một phương án: “Chú để cháu vào đi, đợi chú vệ sinh xong cháu sẽ đi.”

“Thật không?” Tạ Uyên nghi ngờ nhìn cô.

Kỷ Thụy cười lấy lòng.

Cuối cùng Tạ Uyên vẫn mềm lòng, bất đắc dĩ để cô vào. Kỷ Thụy sợ anh đổi ý, vào phòng liền khóa trái cửa, rồi mới thong thả đi một vòng trong phòng.

“Trông cũng giống phòng cháu.”

“Nói thừa.” Tạ Uyên liếc cô một cái.

Kỷ Thụy ngồi xuống ghế sô pha, nhìn thấy trên bàn có tờ giới thiệu bệnh viện, liền cầm lên xem qua.

Khi thấy trong thông tin bệnh viện có phòng suite*, cô lập tức đưa tờ quảng cáo cho Tạ Uyên: “Chú ơi, chúng ta đổi phòng bệnh đi, ở chung phòng suite nhé.”

* phòng thượng hạng, cao cấp

“Đừng có mơ.” Tạ Uyên từ chối không thương tiếc.

Kỷ Thụy không vui: “Tại sao vậy? Chú sợ cháu lợi dụng chú à?”

Tôi sợ tôi lợi dụng em thì có. Tạ Uyên thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt chỉ ậm ừ một tiếng.

Kỷ Thụy lập tức trợn tròn mắt, định cãi lại vài câu, nhưng khi sắp nói thì chợt nhớ ra hôm nay mình suýt hôn Tạ Uyên, thái độ lý sự ban đầu biến mất trong chớp mắt.

“… Chú mau đi vệ sinh đi.” Cô thúc giục.

Tạ Uyên “ừ” một tiếng rồi đi thẳng vào phòng tắm, Kỷ Thụy không yên tâm nên lén theo sau.

Tạ Uyên bị thương ở cánh tay phải, kéo theo cả bàn tay cũng không nhấc lên được, chỉ có thể dùng tay trái để đánh răng rửa mặt, tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều, nhưng vẫn miễn cưỡng hoàn thành được.

Sau khi vệ sinh sơ qua, anh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại liền chạm phải đôi mắt cún con.

Tạ Uyên bất chợt mỉm cười: “Có thể đi được rồi chứ?”

Dưới ánh đèn, má anh ướt đẫm, tóc mái vẫn còn đang nhỏ nước, đôi mắt thường ngày luôn nghiêm khắc giờ ánh lên nụ cười nhìn về phía cô. Trái tim Kỷ Thụy đập loạn xạ vài nhịp không kiểm soát được.

“Vâng, vâng, cháu đi đây…” Cô chạy trối chết, chạy ra ngoài cửa rồi lập tức ôm chặt lấy tim, càng lúc càng cảm thấy tình cảm dành cho chú sắp bùng nổ rồi.

Cứ tiếp tục thế này, chú sẽ phát hiện ra mất! Kỷ Thụy trong lòng rung chuông báo động, đang rối bời suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng vật nặng bị va chạm từ phòng bệnh phía sau, cô sững người một chút rồi vội vàng đẩy cửa vào: “Chú không sao chứ…”

Chưa nói hết câu, ánh mắt Kỷ Thụy đã rơi vào cơ bụng của anh.

Tạ Uyên vô ý làm rơi đồ trang trí trên bàn xuống đất, đang đứng đối diện cửa phòng bệnh, chiếc áo sơ mi vứt dưới đất, thắt lưng mở được một nửa, cùng với thân trên trần trụi cứ thế hoàn toàn phơi bày trước mắt cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cứng đờ.

“… Ra ngoài.” Tạ Uyên hít sâu một hơi.

Kỷ Thụy luống cuống đáp vâng một tiếng, định xoay người đi nhưng lại dừng lại: “Chú ơi, chú không cởi được thắt lưng phải không, để cháu giúp chú nhé…”

“Ra ngoài.” Tạ Uyên nghiến răng.

Kỷ Thụy đành phải quay người rời đi.

Nhìn cánh cửa đóng lại lần nữa, Tạ Uyên vừa tức vừa buồn cười, nghĩ bụng đợi khi cô khỏi thương sẽ phải tiến hành một cuộc thảo luận về nam nữ có khác biệt… À mà, lúc nãy cô cứ nhìn chằm chằm vào cơ bụng của anh phải không?

Tạ Uyên cúi đầu

Nhìn xuống cơ bắp rõ ràng của mình, lần đầu tiên cảm thấy việc tập gym đúng giờ mỗi tuần là có ý nghĩa, nhưng rồi lại nảy sinh một chút buồn bã. Luyện tập tốt đến mấy thì có tác dụng gì, cô cùng lắm cũng chỉ nhìn vài lần thôi.

Sếp Tạ lại bắt đầu buồn bã rồi.

Kỷ Thụy vừa mới về phòng, ôm khuôn mặt càng lúc càng đỏ, tim đập nhanh. Cơ bụng của chú đẹp quá, muốn sờ!

Kỷ Thụy chỉ bị thương ngoài da, sau khi theo dõi hai mươi tư giờ là có thể xuất viện, còn Tạ Uyên phải ở lại một thời gian nữa mới có thể về.

Ngày xuất viện, Kỷ Thụy luyến tiếc tạm biệt Tạ Uyên, nói được nửa chừng lại đột nhiên đổi ý, nhất định đòi ở lại viện, cuối cùng bị Tạ Uyên cương quyết từ chối.

“Cô giải quyết xong vụ hộ khẩu đen của cô đã, rồi hãy quay lại chăm sóc tôi.” Tạ Uyên dặn dò.

Kỷ Thụy cũng biết lúc này cái nào nặng cái nào nhẹ, đành phải lầm bầm đồng ý.

Vấn đề về danh tính phức tạp hơn cô tưởng, nhưng tin tốt là Tưởng Cách đã nhận được giấy chứng nhận từ đại sứ quán của một nước nhỏ ở Đông Nam Á. Cô có thể giải quyết vấn đề danh tính mà không cần phải ra nước ngoài, chỉ là thủ tục sẽ phức tạp hơn một chút.

Thời gian này, Kỷ Thụy bận rộn đến choáng váng. Sáng sớm đã phải đi cùng Tưởng Cách lo các loại giấy tờ, xong rồi còn phải tranh thủ đi thăm chú. Thường bận đến mười giờ tối mới về nhà, vừa về là ngủ luôn rồi lại bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Sau năm sáu ngày liên tục bận rộn như vậy, cuối cùng cũng đến ngày Tạ Uyên xuất viện. Trên đường đi đón anh, Kỷ Thụy nhận được giấy tạm trú của mình.

“Coi như là song hỷ lâm môn.” Tưởng Cách cười nói: “Giấy tạm trú có thời hạn một năm. Sau một năm, có thể làm thủ tục nhập cư, rồi cô chính thức trở thành người của không gian thời gian này.”

“Cảm ơn anh Tưởng, thời gian qua anh đã vất vả rồi.” Kỷ Thụy mân mê tấm giấy tạm trú, muốn chụp ảnh gửi cho Tạ Uyên ngay, nhưng khi mở trang chat lên, cô lại đặt điện thoại xuống.

Không được, cô muốn tự mình báo tin vui này cho anh.

Tưởng Cách nhìn đôi mắt long lanh của cô, đột nhiên cảm thấy có lẽ Tạ Uyên không phải là đơn phương.

Xe hơi chạy vào bãi đỗ bệnh viện trong sự mong đợi của Kỷ Thụy. Vừa dừng xe, cô liền vội vàng xuống xe, chạy về phía phòng bệnh của Tạ Uyên, ngay cả không khí cũng tràn ngập những yếu tố hạnh phúc.

“Chú, cháu đã có giấy tạm trú…” Cô hớn hở chạy vào phòng bệnh, giây tiếp theo đã chạm mắt với Triệu Tiểu Vũ.

Triệu Tiểu Vũ liếc nhìn biểu cảm đông cứng của cô, đứng dậy một cách duyên dáng: “Tạ Uyên đi gặp bác sĩ điều trị, có lẽ phải nửa tiếng nữa mới về.”

“Sao chị lại ở đây?” Kỷ Thụy thẳng lưng.

Triệu Tiểu Vũ nhếch môi: “Tạ Uyên bị thương, tôi đến thăm anh ấy.”

Tạ Uyên bị thương, tôi đến thăm anh ấy, nói như thể các người rất thân thiết vậy, con người nhỏ bé trong lòng Kỷ Thụy làm mặt quỷ vặn vẹo mông, nhưng bề ngoài chỉ gật đầu: “Vậy chị cứ tiếp tục.”

Nói xong, cô định đi tìm Tạ Uyên.

“Kỷ Thụy.” Triệu Tiểu Vũ đột nhiên gọi cô lại: “Nói chuyện đi.”

… Người này sao cứ thích tìm cô nói chuyện thế. Kỷ Thụy nhíu mày, từ chối khéo: “Để hôm khác đi, tôi còn việc.”

“Tạ Uyên có biết cô thích anh ấy không?” Thấy cô định đi, Triệu Tiểu Vũ đột nhiên hỏi.

Kỷ Thụy đột ngột dừng lại, sắc mặt không tốt nhìn cô ta: “Chị nói bậy bạ gì vậy?”

“Phản ứng lớn thế.” Triệu Tiểu Vũ cười một tiếng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Xem ra cô cũng biết tình cảm của mình không thể để người khác biết.”

Kỷ Thụy như bị trúng một mũi tên vào lồng ngực, đau đến mức ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.