Châu Quang Bảo Giám

Chương 27: 27: Cổ Vật Thời Nhà Minh





Bởi vì nóng lòng quan sát tình trạng ở cổ mộ, cho nên sau khi xuống xe đoàn người cũng không làm việc dư thừa, trực tiếp để người dẫn đường tới cổ mộ.

Trước khi giáo sư Vương và mọi người đến, cũng chỉ thông qua tư liệu người khác truyền cho để nắm tình hình ở cổ mộ, lúc đó bọn họ cho rằng cổ mộ này hẳn là một ngôi mộ quý tộc thời nhà Minh, qua việc thận trọng quan sát thực địa, càng thêm xác định phán đoán này.

Cổ mộ qua hai lần đội tiền trạm kiểm kê một phen, hiện trường tổng cộng phát hiện hai tượng người bằng đá, hai pho còn lại phần đuôi là tượng dê đá và tượng hổ đá, một cột đá cùng với rất nhiều gạch đá.

Sau khi xem xét văn vật tản mát bên ngoài cùng với phong cách kiến tạo phần mộ thất đã được khai quật, giáo sư Đồng, chuyên gia khảo cổ, mở miệng nói: “Đây hẳn là mộ quan lại thời nhà Minh.

”“Tôi cũng thấy vậy.

” Giáo sư Vương gật đầu.

“Từ đâu nhìn ra mộ này là của quan lại thời nhà Minh ạ?” Ngoại trừ đám sinh viên chuyên ngành khảo cổ ra, Quản Đồng thay mặt cho số sinh viên còn lại không hiểu rõ lắm, hỏi.

Cố Minh cũng gật đầu đồng ý với các thầy, cô có thể sơ sơ phán đoán mộ này thuộc phong cách thời nhà Minh, nhưng cụ thể ra sao thì không rõ.

Giáo sư Vương quay người, kiên nhẫn giải thích với đám sinh viên theo sau: “Ngoại trừ quan sát phong cách bên ngoài, căn cứ vào quy định lễ nghi thời nhà Minh, sau khi quan viên chết, quy mô mộ, bố cục lăng viên, quy cách khắc đá của đường vào mộ, số lượng và loại vật phẩm chôn theo, đều dựa theo quan hàm cao thấp mà đặt ra quy định nghiêm ngặt.

Như công thần sau khi được phong vương, trước mộ có thể có một cặp tượng người đá văn võ, một cặp tượng dê và hổ đá, và cột đá.


Theo như hai pho tượng người đá, một pho tượng hổ đá, tượng dê đá và một cây cột đá còn lại hiện giờ mà phán đoán, chủ nhân của ngôi mộ hẳn là một vị quan viên có địa vị hiển hách lúc bấy giờ.

”“Giáo sư Vương nói không sai, chúng tôi cũng thấy được đây là mộ của một vị quan thời nhà Minh.

Tôi nghĩ lúc trước các vị đã xem qua sơ đồ phác thảo nơi tòa mộ cổ này, nhưng chúng ta ở đây vừa mới có bức vẽ mới, các giáo sư có thể xem.

” Giáo sư Đồng, người chủ trì chuyến đi khôi phục văn vật ở Thái Nguyên lần này, nói.

Các giáo sư liên tục gật đầu, dặn dò sinh viên của mình trước tạm thời đợi một bên, rồi đi theo giáo sư Đồng vào trong một lều bạt dựng tạm.

Giáo sư vừa đi khỏi, vốn là các chuyên gia lòng đang ngứa ran nhất thời có chút ngồi không yên, nghển dài cổ quan sát tình hình xung quanh, Phó Văn lại bên chỗ vây lại bảo vệ cạnh cổ mộ, làm quen với người canh giữ nơi này.

Có người đi đầu, những người khác càng ngồi không yên, đều đứng dậy kiểm tra xung quanh, muốn kiếm thêm chút thông tin.

Người được những giáo sư khác nhau mang theo tự nhiên cũng chia thành những phe phái khác nhau, phương diện giám định văn vật cũng chỉ có mình giáo sư Vương, cho nên ba sinh viên ông dẫn dắt tự nhiên thành một nhóm.

Lúc trước ở trên xe Cố Minh đã bàn bạc với Phó Văn và Quản Đồng rồi, đợi sau khi tới đích Phó Văn sẽ đi moi tin, còn cô và Quản Đồng sẽ quan sát xung quanh, thuận tiện lưu ý hướng đi của những người khác.


“Bên cạnh còn đang thi công, bọn họ không sợ đào làm phá hỏng văn vật sao?” Quản Đồng lắc đầu.

Cố Minh mỉm cười: “Bọn họ đâu có quản tới văn vật gì đó, đối với thương nhân mà nói, công việc dừng một ngày đêm sẽ lãng phí không biết bao nhiêu tiền của, bọn họ đương nhiên sẽ không chết khô chờ mấy người chúng ta tới khôi phục văn vật rồi mới khởi công trở lại.

”“Người xung quanh xem náo nhiệt thật nhiều, cũng không biết là thật sự tới xem náo nhiệt, hay là giả tới xem náo nhiệt cho mục đích riêng.

” Quản Đồng quét sơ qua một vòng, xung quanh cổ mộ tụ tập không ít người.

“Không phải nói lúc vừa mới đào ra cổ mộ đã có người vào trộm đồ sao, mình thấy những người xung quanh này hơn phân nửa là muốn đến đục nước béo cò, nếu không thì núi này kiếm đâu ra nhiều người như vậy?” Cố Minh thấp giọng nói.

Quản Đồng hơi gật đầu, không tiếp tục đề tài này, lại đi chung quanh cổ mộ dò xét.

Người canh giữ cổ mộ ở bên cạnh biết đoàn người bọn họ là theo tới khảo sát để phục hồi văn vật, chỉ cần bọn họ không tiến vào cổ mộ, những cái khác thì mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Cố Minh từ lúc ở trên xe nghe giới thiệu cổ mộ được phát hiện ra khi đang chuẩn bị xây dựng thành khu nghỉ dưỡng thì tâm tình không thể tốt được, ở đây chứng kiến cột mốc đánh dấu công trường còn đang thi công ở bên cạnh, tâm tình càng rơi xuống đáy cốc, khóe miệng không khỏi nhếch lên đầy trào phúng.

Theo như cô quan sát, chỗ này chuẩn bị xây thành khu nghỉ dưỡng loại lớn, hơn phân nửa là hạng mục mà gần đây Đỗ Hào dồn rất nhiều tinh lực để tham gia, trước đây cô nghe Đỗ Hào nói qua, hạng mục này nếu như thuận lợi tiến hành, Đỗ gia bọn họ sẽ bởi vậy mà tiến thêm một bậc.


Để thực hiện thành công hạng mục này, thậm chí Đỗ Hào còn đáp ứng kết hôn với Kiều Thanh Nhã.

Tính ra vận khí của Đỗ Hào thật không tốt, trong phạm vi thi công của bọn họ phát hiện cổ mộ, bây giờ bọn họ còn tiếp tục thi công như vậy, e là phương diện tiến độ thi công sẽ gặp trở ngại, nếu không may thì ngay cả phương hướng thiết kế cũng phải thay đổi.

Nghĩ tới đây, Cố Minh không khỏi có chút hả hê, trong lòng cũng có một sự vui sướng không nói nên lời.

Chỉ chốc lát sau, Phó Văn hỏi thăm tin tức trở về, ba người bước lại gần nhau.

“Tình hình ở cổ mộ này e là không tốt lắm, nghe nói người đi vào khảo sát trước đây phát hiện trong cổ mộ có dấu vết trộm cắp.

” Phó Văn vẻ nghiêm túc nói.

“Là có từ trước, hay là sau khi phát hiện cổ mộ bị người ta cháy nhà hôi của?” Cố Minh truy hỏi.

“Hình như cả hai.

” Phó Văn trầm giọng nói.

Vẻ thất vọng hiện lên trên khuôn mặt Quản Đồng, tâm tình ba người nhất thời có chút nặng nề.

Giáo sư tới nơi này chính là để khôi phục văn vật, nếu như văn vật đã bị trộm lấy đi từ lâu, bọn họ tới nơi này còn có ý nghĩa gì?Còn có một điểm là, cho dù là giáo sư hay sinh viên, tới nơi này thực tiễn là một mặt, muốn đạt được chút phần thưởng lại là mặt khác.


Nếu như hồi phục văn vật có hiệu quả, không chỉ có lợi với sự phát triển của người tham dự, thậm chí còn có thể được biểu dương của quốc gia, điều này không phải tùy tiện người nào cũng có thể đạt được.

Lúc trời sắp tối, các giáo sư rốt cuộc cũng ra khỏi lều bạt, người đói bụng cả ngày lúc này mới bắt đầu thu xếp việc ăn uống.

Vì làng xóm trên cơ bản đã phá bỏ và dời đi nơi khác, cho nên cũng không thể cung cấp chỗ dừng chân cho các chuyên gia, chỉ có thể nam nữ tách biệt tạm thời dựng lều trướng.

May mà lúc này khí trời không oi bức, nếu không thì phải chịu một phen khốn khổ không thôi.

Ăn xong cơm tối, giáo sư Vương gọi ba người Cố Minh qua một bên.

Phó Văn tự giác nói ra tin tức buổi chiều ba người bọn họ thu thập được cho giáo sư Vương, anh ta tự thuật vô cùng khách quan, không mang theo một tia nhìn chủ quan, để tránh ảnh hưởng tới phán đoán của giáo sư.

Giáo sư Vương nghe xong thì vui mừng gật đầu, biểu thị sự tán thành với ba sinh viên, mở miệng nói: “Ba em làm rất tốt, chỉ có điều em biết vì sao lần này ngoại trừ người của chuyên ngành khảo cổ ra, chuyên ngành giám định văn vật chúng ta cũng tới không?”“Là để giám định giá trị đồ trong mộ ạ?” Quản Đồng nghe câu hỏi của giáo sư Vương, không xác định nói.

Giáo sư Vương cười mà không nói, tầm mắt chuyển về phía Cố Minh và Phó Văn.

Phó Văn cúi đầu, mau chóng suy nghĩ.

Cố Minh nhớ tới buổi chiều thấy những người bộ dạng khả nghi xung quanh, trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: “Là vì văn vật bị người đánh cắp trước khi thu mua?”Giáo sư Vương cho Cố Minh một ánh mắt tán dương, thấp giọng nói: “Chúng ta tới nơi này khảo sát cổ mộ chỉ là thứ yếu, mục đích chủ yếu là văn vật bị người trộm từ trong cổ mộ.

”.