Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 80: Chương 80:




Là Tiêu Đạc gửi thư nhà về, Vi Nhiễm không kịp chờ đợi ngồi ở phía sau thư trác xem, trên tờ giấy là kiểu chữ quen thuộc, mở đầu viết: "Gửi Khanh Khanh, ái thê của ta."
 
Vi Nhiễm lập tức đỏ mặt, cầm bức thư che mặt, mùi mực thanh nhã, dường như còn lưu lại mùi hương và nhiệt độ trên thân người ấy. Ban đầu hắn dùng mùi hương có chứa xạ hương bên trong, chẳng biết thay đổi lúc nào, trở thành mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái tương tự như đậu tắm.
 
Vi Nhiễm hít sâu một hơi, mới đọc tiếp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong thư phần lớn là nhắc đến tiến triển chiến sự tiền tuyến, còn có tình cảm nhớ nhung nàng. Cuối cùng viết: "Chữ đã có phần giống, hàng đêm mơ về khanh, lòng chỉ muốn về."
 
Lần hồi âm gần đây nhất, nàng viết một bức chữ mẫu gửi cho hắn, nội dung chọn từ « Yết Kim Môn » Nam Đường Phùng Diên Tị viết: "Gió chợt nổi, sóng nước ao xuân gợn nổi. Rủ rỉ uyên ương dẫn lối, nương tay hồng hạnh với. Tự ghế nhìn vịt chọi, trâm ngọc lệch đầu tóc rối. Cả ngày đợi chàng chàng chẳng tới, ngẩng đầu nghe tiếng chim thước hỉ[1]."
 
[1]Bản dịch của Yến Lan - Thivien.net
 
Đương thời phương Bắc chiến loạn, chư quốc phương Nam an phận ở một góc, nghỉ binh ngưng chiến. Nam Đường quản lý ba mươi lăm châu, năm gần đây mùa màng bội thu, lương thực cho binh lính ăn cũng còn thừa. Huống hồ trong nước thủ công nghiệp phát triển, thương nghiệp phồn vinh, đối ngoại mở rộng, hết sức giàu có. Cuộc sống yên ổn cũng nuôi nấng không ít văn nhân mặc khách hồng bút tảo lệ. Phùng Diên Tị chính là một người nổi bật trong đó.
 
Vi Nhiễm trải giấy viết thư lên trên bàn, sờ lên đầu ngòi bút sắc bén kia của Tiêu Đạc, cảm thấy chữ của mình cũng tương tự, thần khí thì không quá giống, thiếu đi cỗ bá đạo trương dương này. Nàng nhịn không được nở nụ cười, lại xem từ đầu đến cuối một lần nữa, phảng phất như người kia đang ở trước mắt nói chuyện. Hắn rời nhà đã hai tháng có thừa, nghe Sài Thị nói thư Tiêu Nghị từ tiền tuyến gửi về cũng đều là tin mừng, nếu như thuận lợi, cuối năm có thể trở về.
 
Lúc trước, lúc nàng còn vương vấn Mạnh Linh Quân, cũng bởi vì thỉnh thoảng y gửi dăm ba câu thừ đất Thục mà vui vẻ. Vì xuất thân và giáo dục nên trong câu chữ của Mạnh Linh Quân dè dặt và cầu kỳ, không dư thừa một chữ. Thư của y có thể xem như câu văn chau chuốt trôi chảy của một tác phẩm tinh tế. Tiêu Đạc khác y rất nhiều, lời ít mà ý nhiều, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, sợ tình ý nóng bỏng của mình không thể làm người đọc thư hiểu. Vi Nhiễm nhìn mỗi một hàng chữ, liền cảm thấy mặt đỏ tim run, thần thái so với năm đó cũng là cách biệt một trời.
 
Dương Nguyệt bưng bát canh gà ác nóng hổi tiến đến, nhìn Vi Nhiễm uống, lo lắng nói ra: "Nguyệt sự của tiểu thư lại chậm chạp không đến, có phải trên người có chỗ nào không thoải mái hay không? Không bằng ngày mai mời y sĩ chuyên trị phụ khoa đến xem?"
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm xem thường nói: "Nguyệt sự không chính xác cũng là bệnh cũ, mời y sĩ không tránh khỏi sẽ phải kinh động mẫu thân bên kia, thôi được rồi. Huống chi ngươi từng thấy người nào thân thể không thoải mái mà khẩu vị tốt như ta không? Có điều Nguyệt Nương này, ngươi còn cho ta ăn như vậy, ta sẽ biến thành tên đại béo mất. Tiền triều cho rằng nở nang là đẹp, hiện tại cũng không thịnh hành cái này nữa."
 
Dương Nguyệt thu bát đũa, nhịn không được cười nói: "Quân Sử luôn nói ngài quá gầy, nuôi cho béo chút mới tốt."
 
"Hắn cũng chỉ là nói ngoài miệng thôi. Sao ngươi có thể cho là thật chứ? Đúng rồi, hôm qua bên Tiết di nương mời nữ đạo sĩ tới làm pháp sự?" Vi Nhiễm vừa súc miệng vừa nói. Nàng và Tiết di nương từ trước đến nay là nước sông không phạm nước giếng, cũng chưa từng quan tâm nhiều hơn. Buổi chiều nàng ngẫu nghe được thị nữ chuyện phiếm hai câu, cũng không nghe rõ lắm.
 
Lần trước, sau chuyện ở Nghiệp Đô, quả thực Vi Nhiễm không có cảm tình tốt với nữ đạo sĩ cho lắm. Nữ đạo sĩ được Chu thị mời đến về sau cũng bị Tiêu Đạc bắt được, sau khi thẩm vấn, khai ra ả vì lợi ích cá nhân, hại không ít cơ thiếp nhà giàu có, cuối cùng bị treo cổ tại chỗ.
 
Dương Nguyệt gật đầu nói: "Nghe nói là nha đầu Hồi Hương kia bị trúng tà, hay mơ tới cái gì mà quỷ hồn kêu oan, rất kỳ lạ. Tiết di nương thấy vậy sai người đi đạo quán mời nữ đạo sĩ đến, trong phòng dán đầy lá bùa, làm cho lòng người bàng hoàng."
 
"Quỷ hồn gì?" Vi Nhiễm truy vấn.
 
"Cụ thể nô tỳ cũng không biết, nếu không ngày mai mời Nhị công tử đến hỏi một chút?"
 
"Cũng được." Vi Nhiễm không tin quỷ hồn gì đó, chỉ sợ có người cố làm ra vẻ bí ẩn, gây sóng gió trong hậu trạch.
 
Ngày hôm sau, sáng sớm Vi Nhiễm đã đưa Vi Mậu đi ra ngoài, Cao Dung đang chỉ huy người mang lễ vật lên xe ngựa, Dương Nguyệt cũng ở bên cạnh hỗ trợ, trong lúc lơ đãng nàng ấy nhìn vào mắt Vi Mậu. Ông trời cho nàng ấy thêm hai tháng này, để nàng ấy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Vi Mậu, mặc dù chưa nói được mấy câu, nhưng nàng ấy đã thỏa mãn rồi.
 
Nàng ấy khác với Tú Trí. Nàng ấy rất rõ ràng Vi Mậu sẽ không thuộc về mình, giữa bọn họ như mây với bùn. Đáy lòng ngoại trừ ái mộ thì chỉ có tận lực chúc phúc cho hắn. Hắn sống tốt, nàng ấy cầu gì nữa?
 

"Hiện tại Vương Tiếp đang trực trong cấm quân, mỗi ngày phải điểm mão, cho nên không tiện đến tiễn huynh." Vi Nhiễm đưa bao y phục cho Vi Mậu, "Đại ca, trên đường cẩn thận."
 
Vi Mậu tâm sự nặng nề, mi tâm mang thần sắc ảm đảm, không yên tâm dặn dò vài câu. Vi Nhiễm điểm một cái lên mi tâm của hắn: "Đại ca cứ yên tâm đi, muội ở chỗ này không có việc gì. Thay muội gửi lời hỏi thăm đến tẩu tẩu, đừng quên điều tra Trâu thị, muội chờ tin tức của huynh." Nửa câu cuối cùng nàng hạ giọng nói, trên mặt là nụ cười nhẹ nhõm.
 
"Ừm, muội cố gắng chăm sóc bản thân." Vi Mậu vỗ đầu của nàng, quay người nhảy lên tuấn mã.
 
Lúc đến là ba người, nhưng khi trở về chỉ còn một mình hắn, có điều nhờ vậy mà đi đường nhanh hơn nhiều.
 
Khi Tiêu Thành Chương hồi phủ, vừa vặn trông thấy Vi Mậu rời đi. Vi Nhiễm vốn muốn vào phủ, nghe bên cạnh Dương Nguyệt kêu một tiếng "Nhị công tử", liền nhìn về phía bên đường phố.
 
Tiêu Thành Chương mặc áo cánh bên trên, phía dưới mặc quần, đầu đội khăn vuông, chạy tới hành lễ: "Đại tẩu."
 
"Gần đây Nhị công tử đang bận cái gì vậy? Mãi không thấy bóng người của ngươi." Vi Nhiễm cười hỏi.
 
Tiêu Thành Chương thưởng thức quạt xếp trong tay: "Trong Kinh có rất nhiều chỗ chơi vui, nếu đại tẩu có hứng thú, ta có thể giới thiệu một chút." Hắn tiến đến trước mặt Vi Nhiễm, thấp giọng bổ sung, "Ta không trong phủ, cũng thật sự là sợ nương ta. Bà ấy cứ đòi làm mai cho ta mà là những quý nữ thế gia kia. Nếu lại thêm một Vương Tuyết Chi thì ai chịu nổi?"
 
Vi Nhiễm nhịn không được che miệng cười, cùng hắn vào phủ, nói ra: "Ta cũng là thân nữ nhi, ra vào nơi hỗn tạp có nhiều bất tiện, ý tốt của Nhị công tử ta xin ghi nhớ trong lòng. Nghe nói nơi ở của Tiết di nương gần đây không yên ổn?"
 
Lông mi Tiêu Thành Chương chớp chớp, tựa hồ không muốn nhắc tới cái đề tài này: "Chỉ là việc nhỏ, chúng ta có thể ứng phó. Đại tẩu, ta đi thỉnh an mẫu thân trước."
 
Vi Nhiễm thấy vẻ mặt hắn không bình thường, giống như muốn cố ý trốn tránh mình, bất động thanh sắc nói ra: "Vừa khéo ta cũng muốn đi thỉnh an mẫu thân, không bằng cùng nhau đi đi."
 
Tiêu Thành Chương biết tránh không khỏi, đành phải kiên trì đồng hành với Vi Nhiễm, cũng may Vi Nhiễm cũng không tiếp tục truy vấn.
 
Tại Bắc viện, sau khi Sài Thị thỉnh an xong, Sài Thị cũng hỏi chuyện chỗ Tiết thị mời nữ đạo sĩ. Trước đó, Tiết thị đã bẩm báo Sài Thị, Sài Thị vốn tưởng rằng không phải cái đại sự gì, cũng không để bụng. Nhưng hai ngày nay cảm thấy càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.
 
Tiêu Thành Chương ấp úng nửa ngày, Sài Thị nghiêm mặt nói: "Có lời gì cứ việc nói thẳng, nơi này không có người ngoài."
 
Tiêu Thành Chương thấy không giấu được, bèn thẳng thắn nói ra: "Gần đây, Hồi Hương giống như trúng tà. Đầu tiên là nói gặp được Ngọc Loan, sau đó lại thấy chiếc khăn tay của Ngọc Loan, tiếp theo tại chỗ ở trước kia của Ngọc Loan nhặt được một cây trâm bạc dính máu. Nương ta kể. . . Là Ngọc Loan trở về báo thù."
 
Thu Vân dọa đến rơi khăn tay, vội cúi người đi nhặt. Sài Thị bưng chén trà, nghe vậy dừng một chút: "Ngọc Loan?"
 
Tiêu Thành Chương nhìn Vi Nhiễm còn không hiểu rõ tình hình, đáp: "Đúng ạ, chính là Ngọc Loan kia."
 
Thần sắc Sài Thị nhàn nhã như thường: "Việc này rõ ràng là người làm, sao có thể trúng tà được? Từ trên xuống dưới nhà họ Tiêu ta đi đến vị trí này, không sợ quỷ hồn đến báo thù. Vi Nhiễm, việc này giao cho con đi điều tra xử lý. Cần phải bắt được nội gián trong việc này ra."
 
"Vâng." Vi Nhiễm nhẹ nhàng lên tiếng.
 
Tiêu Thành Chương ngạc nhiên hé miệng: "Mẫu. . . Mẫu thân. . ." Chuyện này sao có thể giao cho đại tẩu đến tra chứ? Vậy chuyện năm đó không phải nàng biết hết rồi?
 
"Không sao, con đi giúp đại tẩu con đi. Nên nói cứ việc nói cũng được." Sài Thị biết Tiêu Thành Chương lo lắng. Nhưng bà không muốn giấu diếm Vi Nhiễm, giấu diếm đến cuối cùng, ngược lại sẽ sinh ra rất nhiều rắc rối không cần thiết. Thân là nữ nhân trong vọng tộc, không thể vĩnh viễn chỉ nhìn những mặt vẻ vang kia. Sài Thị biết hiện tại Tiêu Đạc và Vi Nhiễm chính là lúc nồng tình mật ý, đột nhiên đưa ra chuyện Ngọc Loan chỉ sợ sẽ làm cho nàng nhất thời khó mà tiếp nhận. Nhưng nếu điểm đả kích ấy cũng chịu không nổi, tương lai cũng không làm được chủ mẫu Tiêu gia.
 

Tiêu Thành Chương không nghĩ tới Sài Thị lại ném củ khoai lang nóng bỏng tay lên trên tay hắn. Từ Bắc viện ra, đi thẳng đến dưới hiên, chạm phải ánh mắt hỏi thăm của Vi Nhiễm, không thể không đem chuyện năm đó như ống trúc đổ vào giỏ tre nói ra.
 
Ngọc Loan vốn là thị nữ hầu hạ bên người Tiêu Đạc, hầu hạ Tiêu Đạc mấy năm. Sau này Tiêu Nghị thấy Tiêu Đạc si mê Chu Gia Mẫn không thể tự kiềm chế, Ngọc Loan lại rất có vài phần tư sắc, đúng lúc tuổi tác Tiêu Đạc cũng vừa đủ, liền sai vú già đưa Ngọc Loan lên giường của Tiêu Đạc. Đêm đó mấy vú già nghe lệnh Tiêu Nghị, ở bên giường giám sát, Tiêu Đạc không thể không cùng Ngọc Loan làm chuyện nam nữ.
 
Có lẽ do xuất phát từ hiếu kỳ mới mẻ, sau đó Tiêu Đạc lại để cho Ngọc Loan hầu hạ mấy lần. Vốn chỉ là có thêm một đứa thông phòng, cũng không ai để ý. Nhưng vào một ngày nọ Ngọc Loan lại bởi vì một thị nữ cất giấu một tờ giấy Tiêu Đạc viết mà cào mặt người ta.
 
Việc này truyền đến tai Sài Thị, cho rằng Ngọc Loan ỷ sủng sinh kiêu, không biết đại cục, hạ lệnh giam nàng ta lại
 
Lúc ấy Tiêu Đạc đang ở quân doanh, trong phủ chưa nói cho hắn biết chuyện này.
 
Sài Thị giam giữ Ngọc Loan tỏ vẻ trừng trị, cũng là cảnh cáo đám người trong phủ, vốn định qua đoạn thời gian sẽ thả nàng ta ra. Thật không nghĩ đến Ngọc Loan lại dám đả thương vú già đưa cơm, bỏ chạy khỏi Tiêu phủ, trong đêm chạy đến trong quân doanh tìm Tiêu Đạc khóc lóc kể lể, nói trong phủ có người muốn giết nàng ta. Tiêu Đạc nhớ tới tình cảm, sai người đưa nàng ta hồi phủ, còn viết phong thư cầu tình với Sài Thị.
 
Không ngờ, vú già bị Ngọc Loan đả thương kia vậy mà bị thương nặng chết mất.
 
Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ, dù sao xảy ra án mạng, thậm chí kinh động đến Tiêu Nghị. Sài Thị tra hỏi trách nhiệm, Ngọc Loan chống đối không nhận sai, một mực chắc chắn là có người hại nàng.
 
Tiêu Nghị có thể nào chấp nhận bên người Tiêu Đạc có loại nữ nhân này? Ngọc Loan ỷ mình đã từng hầu hạ Tiêu Đạc, nhiều lần làm bị thương người khác, nào biết một ngày nào đó sẽ không động thủ lên người Tiêu Đạc Thế là ông tự mình hạ lệnh phạt gậy Ngọc Loan, còn để người trong phủ ra xem. Thế nhưng được mười côn, mọi người mới phát hiện Ngọc Loan đã có mang, hài tử đương nhiên là giữ không được. Màn đêm buông xuống Ngọc Loan liền treo cổ tự tử mà chết.
 
Tiêu Thành Chương vừa nói, vừa nhìn lén thần sắc Vi Nhiễm: "Lúc đó ta mới tám tuổi, cũng không tận mắt nhìn thấy việc này, phần lớn là nghe Hồi Hương và nương ta nói. Lúc đầu, sau khi nha hoàn thông phòng hầu hạ chủ tử xong đều sẽ cho uống thuốc, không biết Ngọc Loan làm sao mang thai hài tử. Có điều sau chuyện đó, bên cạnh đại ca không còn có một thông phòng hay thiếp thất gì hết."
 
Vi Nhiễm im lặng thật lâu. Nàng vốn tưởng rằng bên người Tiêu Đạc không có nữ nhân, là vì giữ mình trong sạch cho Chu Gia Mẫn, hóa ra không phải. Mà chuyện cũ này cho tuổi trẻ của hắn một bóng ma quá nặng nề. Có lẽ hắn không quen giải quyết chuyện nữ nhân, hoặc là căn bản chưa từng để nữ nhân ở trong lòng.
 
Bây giờ, Vi Nhiễm nghe những chuyện này, đã không cách nào thản nhiên như lúc đối mặt với Trịnh Lục Châu cùng Chu Gia Mẫn nữa. Có một nữ nhân, đã từng hoài thai hài tử Tiêu Đạc. Nếu đứa bé kia có thể bình an ra đời, hiện tại cũng gần mười tuổi. Chỉ cần nghĩ đến đây, lồng ngực của nàng liền nhói đau.
 
Khi một nữ nhân rơi vào trong ái tình đều mơ mộng nam nhân chỉ có một mình mình. Năm đó Ngọc Loan, mặc dù thân phận hèn mọn, nhưng Tiêu Đạc cũng là nam nhân đầu tiên của nàng ta. Nàng ta đã từng quá hy vọng vào đoạn tình cảm này, cho nên mới sinh một chút ý nghĩ xằng bậy, làm cho Tiêu Nghị không thể chứa chấp nàng ta.
 
Vi Nhiễm xưa nay biết Tiêu Nghị yêu cầu nghiêm khắc với Tiêu Đạc, yêu cầu như vậy có thể theo người ngoài có chút không có tình người. Nhưng Tiêu Đạc sở dĩ trở thành hôm nay, chính là nhờ Tiêu Nghị trải đường bảo vệ, dốc lòng dạy bảo. Thay vì nói Chu Gia Mẫn tạo ra Tiêu Đạc thành công như bây giờ, chẳng bằng nói là nhờ Tiêu Nghị, người cha nghiêm khắc này đã giúp hắn.
 
"Tẩu tẩu?" Tiêu Thành Chương kêu một tiếng, nhanh chóng bổ sung thêm, "Đó cũng là chuyện rất nhiều năm trước, đại ca huynh ấy đúng thật là từng được Ngọc Loan hầu hạ nhưng không để nàng ta ở trong lòng. Bằng không nhiều năm như vậy, cũng không có nghe huynh ấy nhắc đến một lần. . ."
 
"Ta không sao." Vi Nhiễm khoát tay áo, lúc này mới phát hiện đã chạy đến nơi ở của Tiết thị. Nơi này khắp nơi đều dán lá bùa, bày trận Bát Quái, ngay cả phía trên cửa chính cũng treo kiếm gỗ đào, rất giống một tòa đạo trường. Tiết thị cùng Hồi Hương đang ở trong nội viện phơi nắng, giống đang đàm luận cái gì, ở hoàn cảnh quỷ dị này, tựa hồ đã nhìn quen rồi.
 
"Nương!" Tiêu Thành Chương mở miệng kêu lên. Tiết thị giật nảy mình, vỗ ngực nói: "Con a, giữa ban ngày, con muốn dọa nương chết à!" Bà ta nhìn thấy sau lưng Tiêu Thành Chương là Vi Nhiễm, lại đứng dậy khẽ thi lễ: "Thiếu phu nhân."
 
"Tiết di nương không cần đa lễ. Ta nghe nói chuyện Ngọc Loan, phụng mệnh mẫu thân đến đây điều tra." Giọng điệu của Vi Nhiễm giống như bình thường.
 
Tiết thị sửng sốt một chút, huyết sắc trên mặt biến mất: "Thiếu phu nhân. . . Biết hết rồi? Thật là Ngọc Loan, Hồi Hương ở cùng phòng với nàng ta nên đối với đồ vật của nàng ta không thể quen thuộc hơn được."
 
Vi Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu: "Vừa rồi trên đường Nhị công tử cũng đã nói cho ta biết. Các ngươi có thể đưa khăn tay và ngân trâm cho ta xem một chút không?"

 
Tiết thị quay đầu nhìn về phía Hồi Hương. Hồi Hương hiểu ý, nhanh chóng xách hộp gỗ đào đưa tới, phía trên còn dán lá bùa. Hai tay nàng ta run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vất vả lắm mới giao cho Vi Nhiễm, trong mắt có vẻ sợ hãi: "Đều. . . Ở bên trong."
 
Dương Nguyệt sợ thứ này mang sát khí, đưa tay muốn giúp Vi Nhiễm mở ra, Vi Nhiễm lại lắc đầu.
 
Nàng bóc lá bùa ra, mở hộp gỗ đào, chỉ thấy bên trong có một cái khăn tay màu hồng phấn cùng một cây ngân trâm hồ điệp dính máu loang lổ. Lúc nàng nhìn thấy vết máu, tưởng tượng cảnh Ngọc Loan trải qua thảm kịch kia, dạ dày khó chịu, nghiêng người ôm ngực nôn khan một chút.
 
Tiêu Thành Chương vội vàng tiến lên, đóng hộp gỗ đào lại: "Thứ này tà dị, tẩu tẩu vẫn đừng xem thì hơn."
 
Dương Nguyệt vội vàng đỡ Vi Nhiễm ngồi xuống, Hồi Hương rót một chén nước đưa qua. Vi Nhiễm uống nước xong sau đó hòa hoãn một lát mới hỏi: "Hai thứ đồ này làm sao phát hiện được?"
 
"Khăn tay là kẹp ở bên trong quần áo nô tỳ mới giặt, lúc nô tỳ mặc quần áo mới phát hiện. Vốn chỉ muốn trở lại chỗ ở ban đầu lén lút đốt cho nàng chút tiền giấy, để an lòng, nào biết được ở trước cửa phòng lại nhìn thấy cây trâm. . ." Hồi Hương nhớ lại cảnh tượng đó, chỉ cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền đến, nói cũng không được lưu loát.
 
"Ban đầu các ngươi ở tại nơi nào?" Vi Nhiễm hỏi tiếp.
 
Hồi Hương thành thật trả lời: "Lúc đầu ở gần chỗ phòng giặt quần áo ạ. Lúc vừa mới vào phủ, hai nô tỳ đều chỉ phụ trách vẩy nước quét nhà. . ."
 
Vi Nhiễm tập trung suy nghĩ. Hồi Hương là thị nữ thân cận của Tiết thị, quần áo đương nhiên không cần phải giặt, mọi thứ đưa cho phòng giặt quần áo. Người phòng giặt quần áo muốn nhét một vật vào bên trong cũng rất dễ dàng. Hơn nữa chỗ ở trước kia của các nàng gần phòng giặt quần áo. Phòng giặt quần áo bình thường là một nơi hạ đẳng nhất trong phủ, ngày thường không người hỏi thăm, nhưng cũng là nơi vô cùng tốt để ẩn thân, xem ra người này ở bên trong phòng giặt quần áo. Nàng đứng lên hỏi: "Dương Nguyệt, chắc ngươi biết phòng giặt quần áo ở nơi nào nhỉ? Mang ta tới đó."
 
Mấy người cũng không biết nàng đột nhiên hỏi phòng giặt quần áo làm cái gì, đó là nơi thị nữ vú già sinh hạ đẳng nhất phủ sinh hoạt, ngay cả phạm lỗi cùng phạt đến chỗ đó. Người có thân phận như nàng không nên đi.
 
Tiết thị khuyên vài câu, Vi Nhiễm không giải thích, chỉ bảo Dương Nguyệt dẫn đường đi phòng giặt quần áo. Tiêu Thành Chương không yên lòng, liền đi theo các nàng.
 
Phòng giặt quần áo, ma ma quản sự đang ngồi trên ghế dài, một chân cong lên, trên tay lột đậu phộng ăn. Cái phòng giặt quần áo này là địa phương không béo bở nhất trong phủ, mụ không may bị phân đến chỗ này, đương nhiên là phải ra uy. Trong viện, bên giếng nước có mười vú già ngồi phân tán, mặc vải thô áo gai mang khăn trùm đầu, đang ra sức giặt một đống quần áo trong chậu gỗ.
 
Quản sự ma ma nhổ xác đậu phộng trên mặt đất, lại cầm trong trà trong tay lên rồi thét: "Các ngươi đều nhanh tay chút cho ta, chớ có lười biếng, nghe thấy chưa?"
 
Lúc này, một thị nữ chạy chậm tới, thấp giọng nói: "Ma ma, Thiếu phu nhân đang đi tới bên này."
 
Ma ma kia nghe vậy vội vàng đứng lên, chà chà hai con mắt, vội vàng phủi bụi phấn trên váy, ngạc nhiên nói: "Thiếu phu nhân đến nơi như thế này làm gì?" Phòng giặt quần áo vừa dơ vừa loạn, bên trong đều là người hạ tiện, xưa nay chưa từng có người thân phận cao như Vi Nhiễm tới.
 
Thị nữ kia lắc đầu, ma ma lập tức theo nàng ta ra đại viện nghênh đón.
 
Vi Nhiễm đi đến trước mặt ma ma quản sự, ma ma chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp như đóa hoa mùa xuân, xinh đẹp đến kinh người, nhất thời cũng quên hành lễ. Thị nữ bên người thấy vậy nhanh chóng giật tay áo mụ, lúc này mụ mới lấy lại tinh thần để hành lễ, trên mặt tươi cười: "Không biết Thiếu phu nhân cùng Nhị công tử đến phòng giặt quần áo cần làm chuyện gì vậy ạ?"
 
"Ta hỏi ngươi, gần đây phòng giặt quần áo mới có thêm người nào không?" Vi Nhiễm trực tiếp hỏi.
 
Ma ma quản sự suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Cũng không có."
 
"Người làm cũng không có chút thay đổi nào à? Ngươi nên ngẫm lại thật kĩ đi." Vi Nhiễm nhíu mày, truy vấn.
 
Ma ma quản sự không thể không cẩn thận suy nghĩ, nói ra: "Có ạ. Nhà Vương Tứ bị bệnh, nói để một biểu tỷ bà con xa đến làm giúp mấy ngày. Nô tỳ nhìn nàng ta tay chân lanh lẹ nên đồng ý."
 
"Người kia còn ở bên trong?" Vi Nhiễm vừa hỏi, chân đã bước vào trong cửa.
 
Quản sự ma ma vội vàng theo ở phía sau, xông trong viện cao giọng hô: "Thanh nhi, Thanh nhi ngươi đến một chút!"
 
Một vú già đang giặt áo ngẩng đầu nói ra: "Ma ma, vừa rồi Thanh nhi nói bụng mình không thoải mái, đi nhà xí rồi."

 
Đến giờ phút này, Tiêu Thành Chương cũng đã biết Thanh nhi này chắc chắn có vấn đề, vội vàng nói với Vi Nhiễm: "Tẩu tẩu, ta đuổi theo!"
 
Vi Nhiễm gật đầu, nói với hắn: "Cửa hông hoặc là cửa sau, mặc quần áo như những vú già này."
 
Tiêu Thành Chương đáp một tiếng, liền chạy ra.
 
Quản sự ma ma như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, sợ hãi hỏi thăm: "Thiếu phu nhân. . . Thanh nhi này phạm vào chuyện gì sao?" Mụ chỉ là tùy tiện tìm người đến giặt quần áo, cũng không muốn người này gây ra tai họa gì hại bà mất chén cơm. Sớm biết thì không nên nhất thời tham lợi, muốn loại người không rõ lai lịch này.
 
Vi Nhiễm không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi còn nhớ dung mạo nàng ta không?"
 
Không ngờ ma ma quản sự lại lắc đầu nói ra: "Nghe nói nửa gương mặt nàng kia vì nhiễm bệnh nên bị hủy, luôn che mặt. Chỉ là trông dung mạo cũng rất xinh đẹp. Đương nhiên, không có cách nào so với Thiếu phu nhân ngài . . ." Mụ vẫn không quên nói hai lời nịnh nọt.
 
Vi Nhiễm không nói gì, xoay người rời khỏi phòng giặt quần áo. Dương Nguyệt đi theo bên cạnh nàng hỏi: "Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thanh nhi kia là thân nhân Ngọc Loan?"
 
Vi Nhiễm nói chắc nịch: "Không, chính là nàng ta. Loan, lại tên Thanh Điểu. Hơn nữa nàng ta không dám lấy diện mạo thật gặp người, chính là sợ bị người cũ trong phủ nhận ra."
 
Dương Nguyệt chỉ cảm thấy phía sau phát lạnh từng cơn: "Nàng ta. . . Không phải. . . Đã chết rồi sao?"
 
Vi Nhiễm ngửa đầu nhìn trời, trời như ngọc tỷ xanh biếc, mây tụ mây tan. Bây giờ là ban ngày, bầu trời quang đãng, sáng sủa, mới làm cho hàn ý quanh thân nàng ấm lại một chút. Nàng hít thở sâu, nói với Dương Nguyệt: "Chúng ta trở về chờ tin tức đi."
 
. . .
 
Một cái bóng màu xanh từ cửa hông Tiêu phủ vọt ra, dưới sự bối rối, liều mạng chạy về phía trước mấy bước thì bị người kéo vào một khe hở ở giữa một bên phòng ốc. Nơi này chật chội, vừa vặn có thể chứa được hai người đứng kề mặt vào nhau, không còn không gian dư thừa nào. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn thấy Chu Gia Mẫn thần sắc lạnh lùng nhìn nàng ta, làm động tác im lặng. Hai người đều thò đầu ra, nhìn thấy Tiêu Thành Chương dẫn người từ bên trong cửa chạy ra.
 
Bọn họ lập tức rút về, dán chặt lấy vách tường, chờ người đuổi bắt đi qua.
 
Chờ Tiêu Thành Chương dẫn người đi qua, Chu Gia Mẫn mới lạnh lùng nói ra: "Chủ nhân của ngươi không bảo ngươi tự mình hành động nhỉ? Ngọc Loan."
 
Toàn thân Ngọc Loan chấn động, lạnh lùng nói: "Làm sao ngươi biết là ta? Làm thế nào lại xuất hiện ở đây?"
 
"Trước đó, ngươi đội mũ sa, ta đã cảm thấy ngươi có chút quen thuộc. Huống chi bây giờ ngươi lộ ra nửa gương mặt, dung mạo cũng không có thay đổi. Xưa nay người ta từng gặp thì không quên được. Nơi này là ở Kinh Thành, nhất cử nhất động của ngươi, ta muốn biết cũng không khó." Chu Gia Mẫn lui ra chút, ra ngoài bước nhanh lách vào con hẻm bên cạnh, "Mau cùng ta đi thôi."
 
Ngọc Loan theo Chu Gia Mẫn chui vào con hẻm, lên trên xe ngựa một con phố khác. Chu Gia Mẫn nói: "Ngươi chui vào Tiêu phủ muốn làm gì?"
 
Ngọc Loan nhìn cũng không nhìn nàng ta: "Ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình. Không cần quản ta."
 
"Mặc kệ ngươi? Ngươi suýt nữa đã bị bọn họ bắt được. Ta chỉ không muốn trơ mắt nhìn ngươi xảy ra chuyện, sau đó đem khai tất cả bọn ta ra." Chu Gia Mẫn châm chọc nói, "Lúc chủ nhân nhà ngươi phái ngươi tới, có biết ngươi xử trí theo cảm tính như thế không?"
 
Ngọc Loan tay nắm chặt váy thô, cắn răng nói: "Làm sao ta biết trốn ở trong phòng giặt quần áo, bọn họ lại có thể tìm tới ta nhanh như vậy được? Vi Nhiễm kia thật sự không thể khinh thường."
 
Chu Gia Mẫn cười một tiếng, nhớ tới kết cục của Chu thị và Vương Tuyết Chi, tiếng nói càng thêm lạnh lẽo: "Ta tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, không ngờ vẫn thua dưới tay nàng. Nếu nàng không có mấy phần bản lĩnh thì sớm đã bị ta đuổi đi rồi, còn cần chờ ngươi đến sao? Nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản, vả lại trong Tiêu phủ còn có Sài Thị ở đó, ngươi tuyệt đối ra tay cẩn thận."
 
Ngọc Loan hừ lạnh một tiếng: "Chí ít nàng biết sự tồn tại của ta sẽ như nghẹn ở cổ họng. Bên ngoài đều đồn Tiêu Đạc yêu nàng thế nào. Nhưng phụ tử Tiêu Nghị bạc tình bạc nghĩa, nàng ngẫm lại kết quả của ta sẽ không cảm thấy trong lòng nguội lạnh sao?"
 
Chu Gia Mẫn lắc đầu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ngọc Loan: "Vậy ngươi thật sự là xem thường nàng rồi. Nàng có thể cướp Tiêu Đạc, người một lòng theo đuổi ta, không kiêng dè tình cảm hơn mười năm của chúng ta, tất nhiên cũng sẽ không để ý đến tình cũ nhiều năm trước của các ngươi. Con của ngươi, chỉ có bản thân ngươi đau lòng thôi."
 
Ngọc Loan nắm chặt hai tay, hung hăng đập mạnh sàn xe, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ đè nén. Một tính mệnh ti tiện như nàng ta, kéo dài hơi tàn đến nay chính là muốn nhìn Tiêu phủ hủy diệt.