Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 56: Chương 56:




Tiêu Thành Chương quay người đi ra ngoài, hắn vô pháp vô thiên đã thành thói, mặc dù sợ Tiêu Nghị nhưng cũng có Tiêu Đạc làm hậu thuẫn. Tiêu Nghị ngồi đó, nheo mày quan sát Tiêu Đạc, rốt cục không nói một lời đứng lên. Thân thể Sài thị không tốt, rất ít đi ra khỏi chỗ ở, chẳng lẽ thật sự đợi bà tìm đến hay sao?
 
Ông sải bước đi khỏi, cũng không bảo Tiêu Đạc đứng lên, Tiêu Đạc liền quỳ ở đó.
 
Tiêu Nghị bước qua cửa thuỳ hoa, đi về phía Bắc viện, đi được nửa đường đã nhìn thấy Sài thị bước nhanh đi tới. Bà luôn luôn ung dung khoan thai, đi đường giống như nhàn nhã đi dạo, không có chút cảm xúc. Cũng chỉ có gặp phải chuyện Tiêu Đạc mới có thể loạn như thế.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Phu nhân! Sao bà lại ra ngoài làm gì?" Tiêu Nghị tiến lên, đỡ lấy cánh tay Sài thị. Sài thị nhìn sau lưng Tiêu Nghị một cái, mỉm cười nắm chặt tay Tiêu Nghị : "Ta chờ Sử tướng mãi, chờ không nổi nên mới ra đón. Mau theo ta đi, món ngó sen ướp lạnh ngài thích vừa làm xong, còn tỏa ra khí lạnh đấy." Nói xong thì kéo cánh tay Tiêu Nghị trở về, cũng không hỏi về Tiêu Đạc một câu.
 
Tiêu Thành Chương chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, hả, không phải muốn đi cứu đại ca sao? Chẳng lẽ mẫu thân quên rồi?
 
Một lát sau, Thu Vân thở hồng hộc chạy tới, tay chống nạnh nói: "Nhị công tử. .. Sử Tướng nói. . . Bảo Quân sử trở về. . ."
 
Tiêu Thành Chương vui vẻ nói: "Vẫn là mẫu thân có biện pháp!" Hắn đang muốn chạy tới thư phòng Tiêu Đạc lại bị Thu Vân giữ chặt, tiến đến bên tai hắn nói ra: "Nhị công tử đừng đi, để đại thiếu phu nhân đi."
 
"Nói cho đại tẩu làm cái gì? Tính tình kia của đại ca, chắc chắn không muốn tẩu ấy trông thấy. . ." Tiêu Thành Chương không hiểu nhìn Thu Vân. Thu Vân lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Phu nhân nói, chuyện này phải để cho đại thiếu phu nhân trông thấy. Để có người đau lòng Quân sử chúng ta, ngài ấy luôn thích một mình gánh mọi chuyện."
 
Tiêu Thành Chương vỗ ót một cái, bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy thì ta đi ngay!"
 
. . .
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vi Nhiễm và Tiết Cẩm Nghi ở trong phòng chơi đùa với thỏ, chú thỏ cũng sợ nóng, lông trên người lại nhiều, thịt núc ních nên chỉ thích chui đến bên cạnh cái chậu đặt băng.

 
Tiết Cẩm Nghi hỏi Vi Nhiễm: "Nghe nói Chu ma ma bên cạnh biểu ca đã trở về rồi?"
 
"Ừm." Vi Nhiễm cầm một cọng cỏ trêu đùa con thỏ, cười trêu nói: "Ngươi không ở trong phủ, còn có thể biết rõ tin tức nhanh như vậy nhỉ?"
 
Mặt Tiết Cẩm Nghi đỏ hồng, tức giận nói: "Lúc ta trở về cô cô có nói, chứ không phải cố ý hỏi thăm." Nàng ấy vuốt ve con thỏ, suy nghĩ một chút lại nói: "Ngươi phải cẩn thận Chu ma ma kia kẻo bà lại làm khó dễ ngươi. Lúc trước biểu ca muốn cưới ngươi, bà ta đã ầm ĩ một trận, thiếu chút nữa chạy tới chỗ Sử Tướng làm loạn. Để tránh sinh sự, biểu ca mới mua trang tử vùng ngoại ô, đưa bà ta đến chỗ đó ở tạ. Thế nhưng mà. . . Có chút kỳ lạ."
 
"Kỳ lạ cái gì?" Vi Nhiễm hỏi.
 
Tiết Cẩm Nghi duỗi tay vuốt cằm: "Cha ta nói, cái trang tử kia hình như đã bị bán đi, có vẻ bán được không ít bạc đó. Hơn nữa hình như biểu ca vẫn không biết chuyện này."
 
Chu thị bán trang tử Tiêu Đạc cho bà ta rồi? Chuyện này quá không hợp lẽ thường. Nàng đang muốn hỏi lại Tiết Cẩm Nghi thì Tiêu Thành Chương ở bên ngoài liên tục hô hai tiếng "Đại tẩu", Vi Nhiễm vội vàng đứng dậy ra ngoài: "Nhị công tử, sao người lại tới đây?"
 
"Đại ca bị cha ta phạt, đang quỳ gối ở thư phòng đó." Tiêu Thành Chương không dám lớn tiếng quá, sợ hạ nhân nghe thấy, liền cúi đầu đến trước mặt Vi Nhiễm nói.
 
Vi Nhiễm giật mình hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
 
"Hình như là phụ thân muốn đại ca đi quân doanh, không cho huynh ấy ở trong nhà, đại ca không chịu nghe nên phụ thân tức giận đánh huynh ấy. . ." Tiêu Thành Chương muốn nói lại thôi. Hắn cũng chắc chắn chỉ nghe được vài câu này, lại làm bộ sắc mặt nặng nề, tỏ ra tình thế nghiêm trọng.
 
Vi Nhiễm mơ hồ đoán được việc này chỉ sợ có mấy phần liên quan đến mình. Là mình làm sai chỗ nào sao? Trong nội tâm nàng lo lắng cho Tiêu Đạc, vội vàng giục Tiêu Thành Chương: "Ta không qua thư phòng được, còn xin Nhị công tử dẫn đường."
 
Tiêu Thành Chương đồng ý, đưa tay làm động tác mời, liền đi trước dẫn đường.
 

Vi Nhiễm đi theo hắn, trong lòng suy nghĩ. Tiêu Đạc làm việc luôn có chừng mực, đối với Sử Tướng lại càng kính cẩn nghe theo, sao lại đột nhiên chọc giận Sử tướng? Hai cha con tranh chấp đến nước muốn động thủ, nhất định là rất nghiêm trọng. Vừa đến cửa thuỳ hoa, quả nhiên có binh sĩ ngăn cản: "Nhị công tử, nữ quyến không thể đến tiền viện được."
 
"Đây là lệnh do chính phụ thân ban ra, các ngươi cũng dám ngăn cản?" Tiêu Thành Chương thẳng lưng, nghĩ thầm có mẫu thân làm chỗ dựa, hắn cũng không có gì phải sợ: "Còn không mau tránh ra? Có phải muốn ta mời phụ thân tới hay không?"
 
Hai tên lính kia biết Tiêu Thành Chương trong phủ luôn ngang ngược, không ai dám trêu chọc, lại nghe nói là mệnh lệnh của Sử tướng, tuy có chút do dự nhưng vẫn tránh ra. Dù nói thế nào, phu nhân được Quân sử sủng ái, Quân sử cũng sẽ không trách tội chứ nhỉ?
 
Tiêu Thành Chương đưa Vi Nhiễm đến trước cửa thư phòng, dừng bước lại: "Đại tẩu một mình đi vào đi, ta ở đây đợi hai người. Đại ca có thể sẽ tỏ ra khó chịu một chút, tẩu cố gắng thông cảm."
 
Hắn cười toét miệng, Vi Nhiễm khẽ gật đầu, tiến lên nhẹ nhàng đẩy chốt mở cài chặt trên cửa gỗ, nhìn thấy Tiêu Đạc xoay lưng với cửa, quỳ trên mặt đất thì giật nảy mình. Dáng người hắn cao lớn, cúi đầu quỳ như vậy, ngoài vẻ mặt vô cùng cô đơn ra thì dường như có thể trông thấy tiểu hài tử nho nhỏ cô đơn bất lực khi còn bé kia. Thì ra chiến thần cũng không phải cứng rắn không thể phá vỡ.
 
Nàng bước vài bước đi tới, quỳ gối trước mặt Tiêu Đạc, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của hắn, nửa bên mặt hơi sưng, khóe miệng còn có vết máu, vội vàng móc khăn ra muốn giúp hắn lau đi.
 
"Rốt cuộc phu quân đã làm chuyện gì khiến phụ thân tức giận. . ." Thương thế kia càng nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng, phải nhanh chóng dùng đá chườm hết sưng mới được.
 
"Ai cho nàng bước vào?" Tiêu Đạc lạnh lùng nói: "Ra ngoài!" Lúc hắn nói những lời này giống con dã thú bị thương, thực sự cực kỳ nguy hiểm.
 
Vi Nhiễm sửng sốt một chút, Tiêu Đạc đã quật cường quay đầu chỗ khác, không chịu để cho nàng chạm vào: "Đi ra!"
 
Nếu là lúc trước, Vi Nhiễm nhất định sẽ hờn dỗi đi khỏi, ai muốn chịu đựng sắc mặt của hắn. Nhưng lời Tiêu Thành Chương nói còn văng vẳng bên tai. Có lẽ hắn vì chuyện của nàng mới xung đột với Sử Tướng, nhưng hắn lại không nói. Chuyện như vậy cũng không biết đã xảy ra bao nhiêu lần, mà nàng lại hoàn toàn không biết gì cả.
 
Người này luôn thích một mình chống đỡ mọi chuyện, giờ phút này hung dữ chẳng qua là xuất phát từ bản năng muốn bảo vệ bản thân. Có lẽ bắt đầu từ lúc hắn còn bé, ăn nhờ ở đậu, đã hình thành thói quen như vậy. Cho rằng thế gian này chỉ có một mình hắn, hắn chỉ có thể mình gánh chịu tất cả. Vậy nên hắn không cần bất kì ai khác, gặp chuyện liền cắn răng nuốt vào trong bụng.
 

"Chúng ta là phu thê." Vi Nhiễm vừa tức giận vừa đau lòng, hai tay ôm lấy mặt hắn, ép hắn quay mặt lại: "Cho dù xảy ra chuyện gì, chàng cũng không phải chỉ có một mình. Cho nên chàng bị thương cũng tốt, khổ sở cũng được, đều phải để ta chăm sóc."
 
Đầu tiên Tiêu Đạc ngẩn người, có loại cảm xúc bối rối vì bị người khác nhìn thấu. Hắn trừng to mắt, vừa muốn gào lên. Bỗng nhiên Vi Nhiễm ôm cổ hắn, tiến lại gần, hôn lên môi của hắn.
 
Tiêu Đạc chấn động, trong đầu trắng xóa một mảnh như tuyết. Thế mà nàng lại chủ động hôn hắn? Nụ hôn mang theo kỹ thuật hôn không lưu loát và vụng về, chỉ là khẽ chạm lấy môi của hắn đã khiến hơi thở của hắn bất ổn. Mùi hoa quế nhàn nhạt, từ tóc và khuôn mặt của nàng tỏa ra, quấn lấy cả người hắn, ấm áp như ánh nắng buổi chiều chiếu lên người.
 
Mới đầu hắn cứng đờ, cụp mắt nhìn nàng. Mi dài đen nhánh run rẩy, lướt qua da của hắn, vừa mềm vừa ngứa. Khuôn mặt nhỏ bé to cỡ bàn tay, hai gò má ửng hồng, ở bên trong vẻ xinh đẹp còn có thêm mấy phần quyến rũ. Và có đôi môi mềm mại dán lên hắn, trực tiếp đánh tan tất cả phòng bị của hắn. Dù hắn cứng rắn như thép, cũng hóa thành một ngón tay mềm.
 
Nếu không làm sao trong ba mươi sáu kế lại có một chiêu mỹ nhân kế chứ? Nếu quân địch phái nữ tử này đến quyến rũ hắn, e rằng hắn chỉ có nước đầu hàng.
 
Vào lúc Vi Nhiễm xấu hổ muốn rút lui thì Tiêu Đạc ôm lấy eo của nàng, đáp trả bằng một nụ hôn thật sâu. Dùng sức ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng, kéo nó vào trong miệng, khiến nàng co lại không thể quay về, không thể không nhào cả người vào trên người hắn.
 
. . .
 
Tiêu Thành Chương ở bên ngoài đợi rất lâu, trông chừng giúp. Nhưng mãi vẫn chưa thấy hai người đi ra, đang do dự có nên đuổi hai thị nữ, đi đến thúc giục hay không thì cánh cửa Ô Mộc kia liền mở ra.
 
Tiêu Đạc nắm tay Vi Nhiễm đi ra, vẻ mặt như bình thường, ngoại trừ nửa bên mặt có hơi sưng đỏ, tổn hại mấy phần khí khái hào hùng. Ngược lại là Vi Nhiễm trốn ở sau lưng hắn lại tật giật mình giơ tay ôm lấy cổ áo, ánh mắt dao động, lộ ra hai gò má đỏ bừng. Vừa nhìn liền biết vừa rồi hai người nhất định đã làm chuyện xấu.
 
Tiêu Thành Chương cúi đầu cười hai tiếng, trong lòng có mấy phần hâm mộ, rất thức thời nói: "Đại ca, không có chuyện gì nữa thì đệ đi trước một bước."
 
Tiêu Đạc đáp một tiếng, cũng không giữ hắn lại. Lúc này, đương nhiên là chỉ có hắn và Vi Nhiễm ở cùng nhau là tốt nhất.
 
Vi Nhiễm nhìn Tiêu Thành Chương đi khỏi mới từ sau lưng Tiêu Đạc chui ra, ngẩng đầu nhìn mặt hắn nói: "Mau trở về dùng đá chườm lên thì ngày mai mới có thể hết sưng. Bằng không, để hạ nhân nhìn thấy, mất hết cả hình tượng."
 
Tiêu Đạc nghe lời gật đầu, dắt nàng đi qua cửa thuỳ hoa, binh sĩ thủ vệ cúi đầu xuống không dám nhìn. Đã từng có vị Tiết tiểu thư bởi vì xông đến thư phòng Quân sử bị tóm lấy đưa về nhà. Bây giờ vị phu nhân này lại cùng Quân sử tay nắm tay, đường hoàng đi qua trước mặt bọn họ. Người so với người, thật sự muốn làm người khác tức chết.
 
Trở lại nơi ở của Vi Nhiễm, Vi Nhiễm gọi Dương Nguyệt đi lấy đá đến, bọc vào vải bố giúp Tiêu Đạc thoa mặt. Dương Nguyệt cũng không hỏi nhiều, thấy hai người nhìn nhau say đắm, sợ cũng không có tâm tư nói chuyện với người ngoài, liền thức thời lui ra. Vi Nhiễm giúp Tiêu Đạc chườm nhẹ một lát, Tiêu Đạc sợ nàng mỏi tay, nhận lấy tự mình làm, một cái tay khác nắm lấy tay Vi Nhiễm không buông.

 
Tú Trí bưng cơm tối vào, sợ lộ ra khác thường nên luôn cúi thấp đầu, nhưng vẫn không cẩn thận thấy được bọn họ đan chặt tay nhau. Bàn tay to lớn ôm lấy bàn tay nhỏ bé, đen nhánh và trắng nõn. Cực kỳ tương phản nhưng lại cực kì hài hòa hòa.
 
Chờ trong phòng không có ai, Vi Nhiễm lại xoa thuốc mỡ cho Tiêu Đạc, đá lạnh buốt và mỡ mát lạnh thoa lên trên mặt, thanh nhiệt giảm đau, hết sức thoải mái. Vi Nhiễm hỏi: "Rốt cuộc vì sao phụ thân lại đánh chàng vậy?"
 
Tiêu Đạc nhàn nhạt nói ra: "Là vì ta mạnh miệng chọc ông không vui."
 
Vi Nhiễm bán tín bán nghi nhìn hắn, hắn lại nghiêng người hỏi Vi Nhiễm: "Yêu Yêu, nàng có biết tiên tri Cửu Lê không?"
 
Vi Nhiễm không biết vì sao hắn đột nhiên nhắc đến chuyện này, thành thật trả lời: "Biết. Tiên tri ở Cửu Lê chúng ta vô cùng đặc biệt, là người có thể đoán trước được tương lai." Đại ca đã từng nói, trong điển tịch Cửu Lê chỉ ghi chép vài lời liên quan đến tiên tri, rốt cuộc tiên tri có được năng lực như thế nào thì không ai biết. Điều chắc chắn duy nhất là, kết quả cuối cùng của tiên tri đều không tốt.
 
Cho nên Vi Nhiễm cũng không xác định mình có phải là vị tiên tri ở kiếp này không, trong lòng cũng không hy vọng là phải. Có lẽ bởi vì đến từ tương lai, bỗng nhiên phá hủy một loại cân bằng nào đó của thời không này rồi, mà trời xui đất khiến lại có được thần kỹ nữa.
 
Nhắc đến thần kỹ gà mờ kia của nàng, không giống Văn Xương Quốc sư xem bói, có thể dự báo thông qua một phương pháp nào đó cố định. Thần kỹ có xuất hiện hay không đều là do ý trời.
 
"Vậy làm sao xác định thân phận tiên tri?" Tiêu Đạc truy vấn, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng: "Cũng không thể vì một người nói bản thân mình có thể trông thấy tương lai liền nhận nàng ta làm tiên tri chứ?"
 
Vi Nhiễm để thuốc mỡ xuống, lau tay rồi mới nói: "Đó là đương nhiên. Căn cứ vào điển tịch Cửu Lê ghi chép được, người tự cho mình là tiên tri phải nói cho đại tù trưởng, sau đó tại Vu Thần miếu tổ chức một nghi thức hỏa gai, nếu như phải thì có thể thuận lợi thông qua thử thác, được công nhận làm tiên tri. Nếu không phải, có khả năng sẽ chết. Cho nên không ai dám tuỳ tiện thử."
 
Tiêu Đạc tập trung suy nghĩ. Mặc dù người Cửu Lê Tộc không có truyền ra bên ngoài, nhưng đã dùng tiên tri để gọi Vi Hân, không phải là Vi Hân đã thông qua được nghi thức đốt gai gì gì đó rồi sao? Nàng ta thật sự chính là tiên tri ư? Tiêu Đạc âm thầm lắc đầu, quyết định trước mắt vẫn không nói cho Vi Nhiễm biết, để xem Cửu Lê bên kia có động tĩnh gì tiếp theo không. Bây giờ xung quanh Cửu Lê đã được nha binh hai người Hoàng, Mục giám sát, vừa có biến động nhỏ, lập tức Nghiệp Đô sẽ nhận được tin tức ngay. Phiền phức chính là chỗ phụ thân, sau khi biết Cửu Lê có tiên tri, rốt cuộc sẽ làm thế nào.
 
Tiêu Đạc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nâng cằm Vi Nhiễm lên, nhìn kỹ nàng.
 
Vi Nhiễm giật giật nụ cười: "Phu quân nhìn ta như vậy làm cái gì?"
 
Tiêu Đạc dùng ánh mắt kỳ lạ, dường như trên mặt nàng vừa mọc ra cái gì đó rất đáng được nghiên cứu. Hắn bỗng nhiên giơ hai ngón tay: "Một lần cỏ râu rồng, một lần phục kích ở rừng cây. Có phải phu nhân nên giải thích rõ với ta một chút hay không?"