Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 25: Chương 25:




Khách điếm rất nhỏ, trong phòng đương nhiên sẽ không có nơi tắm rửa. Vi Nhiễm đứng ở trước chậu đồng, dùng khăn lau mặt, sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người trông thấy Tiêu Đạc đang trải giường chiếu.
 
Cánh môi nàng khẽ mở: "Quân sử, thật ra ta có thể ngủ trên đất..."
 
Tiêu Đạc nghe vậy, lạnh giọng nói: "Trên mặt đất lạnh."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng Vi Nhiễm lén lút nói thầm: Vậy ngươi có thể ngủ trên mặt đất. Chẳng qua nàng không dám nói ra. Nếu là đêm thành thân đó, Tiêu Đạc muốn cùng giường với nàng, nàng cũng không khó chịu giống bây giờ như vậy. Rất nhiều chuyện trở thành thói quen, lập tức thay đổi thì sẽ khó mà tiếp nhận ngay được.
 
Tiêu Đạc thấy được dáng vẻ kháng cự kia của nàng, trong lòng có chút không vui. Rốt cuộc là bị hắn nuông chiều như vậy, ngay cả ngủ chung với hắn cũng không nguyện ý. Nhưng mang nàng đi dạo cũng không muốn làm nàng không vui, chỉ hỏi: "Ngươi ngủ bên ngoài hay bên trong?"
 
"Ta ngủ... Bên ngoài đi." Vi Nhiễm biết mình nói thêm gì nữa thì bản thân lại có vẻ kiểu cách quá. Trượng phu yêu cầu ngủ cùng với thê tử là đạo lý hiển nhiên. Xưa nay đều như thế.
 
Tiêu Đạc cởi vớ, giày, nằm bên trong, im lặng liếc mắt nhìn nàng, trong mắt mang theo vài phần thúc giục. Vi Nhiễm chỉ có thể nhắm mắt đi thổi tắt ngọn nến, chậm chạp ngồi ở bên giường, vén một góc chăn lên, nằm xuống.
 
Khách điếm này cách âm cũng không tốt lắm, gian phòng trái phải hai bên có tiếng lẩm bẩm rất nhỏ truyền tới. Nhưng có động tĩnh rõ ràng hơn những tiếng lẩm bẩm kia, chính là tiếng lòng nàng đang nhảy nhót hoảng loạn. Mặc dù khi nàng còn bé cũng thường leo lên giường đại ca nhưng sau bảy tuổi, nàng chỉ ngủ một mình. Đột nhiên có một nam nhân ngủ ở bên cạnh, nàng không biết làm thế nào.
 
Tiêu Đạc nghiêng đầu theo dõi nàng, một mái tóc trải ra ở trên mặt gối, mang theo hương hoa thanh nhã. Hắn vô thức vươn tay sờ lên, sau đó tới gần chút. Không nghĩ rằng, hắn khẽ động một cái, Vi Nhiễm lại bật dậy: "Ta... Ta vẫn nên ngủ trên mặt đất..."
 
Tiêu Đạc bắt lấy cổ tay của nàng, cũng ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng bài xích hắn, không muốn ở cùng với hắn. Nếu như hắn cứ để mặc chuyện này cứ tiến triển như thế, lúc nàng tỉnh táo sẽ không bao giờ chủ động tới gần hắn.

 
Nghĩ đến đây, cánh tay dài của hắn duỗi ra, thuận tay ôm Vi Nhiễm kéo đến trước người của mình, từ phía sau lưng gắt gao ôm vào trong ngực. Vi Nhiễm kinh ngạc, chỉ cảm thấy hô hấp như lửa nóng bao phủ lỗ tai nàng: "Nha đầu, ta nhịn không được..."
 
Toàn thân Vi Nhiễm cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Đạc đã đưa tay vân vê cằm của nàng, không nói lời gì hôn xuống.
 
Vi Nhiễm mở to hai mắt nhìn, cảm thấy đầu óc trống rỗng trong chốc lát. Chỉ có thể cảm giác được chóp mũi của hắn đụng phải chóp mũi của mình, sau đó mang theo một chút vội vàng, ngậm lấy bờ môi của nàng vào trong miệng.
 
Tiêu Đạc từng mấy lần mơ tới cảnh tượng mình hôn nàng, tối nay rốt cục đã được như ý nguyện. Cánh môi non mềm kia mang theo ẩm nóng cùng hơi thở thơm mát bị hắn nghiền ép dần trở nên nóng hổi, tựa như nụ hoa dần dần bung ra, chờ người tới hái. Hắn đưa lưỡi ra, chống đỡ tiến vào sâu hơn giữa đôi môi của nàng nhưng lại bị hàm răng nàng đóng chặt cự tuyệt ở bên ngoài.
 
Ở trong chuyện nam nữ này, Tiêu Đạc cũng không phải là người mới. Hắn rất biết rõ làm sao làm cho đối phương thần phục với mình, từ đó đạt được sung sướng. Nếu không phải sợ dọa nàng chạy mất, muốn cho nàng đủ thời gian thích ứng thì hắn sẽ không nhẫn đến ngày hôm nay.
 
Một bàn tay của hắn ôm lấy mặt của nàng, một bàn tay khác thuận theo cái cổ non mịn của nàng hướng xuống, tiến vào bên trong cổ áo.
 
Toàn thân Vi Nhiễm phát run, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, vô thức cầm lấy cánh tay của hắn. Nhưng sức lực hắn quá lớn, nàng hoàn toàn không ngăn được. Lòng bàn tay đầy những vết chai kia nhẹ nhàng bóp ngực của nàng, nàng chưa từng trải qua chuyện này nên phản ứng ngây ngô theo bản năng, nhịn không được hé miệng, muốn thở một ngụm. Đúng lúc này, đầu lưỡi của hắn trượt vào, ở trong miệng nàng khuấy đảo làm mưa làm gió, lại quấn lấy lưỡi của nàng đến không đường trốn, cuốn lấy thành một thể khó mà chia cắt.
 
Hơi thở Tiêu Đạc đã hoàn toàn rối loạn. Ngày trước, nữ nhân đối với hắn mà nói chỉ là công cụ, mà nữ nhân trước mắt này, ý nghĩa lại hoàn toàn không giống. Thân thể của hắn đang kêu gào, mãnh liệt khát vọng nàng.
 
Vi Nhiễm bị đè xuống giường, quần áo bên trong đã không cánh mà bay. Tiêu Đạc hôn cằm của nàng, rồi đến cổ, sau đó là xương quai xanh. Nàng cảm giác được ngón tay to dài đang chen vào giữa hai chân nàng... Địa phương tư mật cực kỳ nhạy cảm kia đột nhiên bị xâm phạm, toàn thân nàng như bị điện giật, không khỏi bấm lấy bả vai Tiêu Đạc, trong miệng phát ra thanh âm kỳ quái.
 
Nam nhân này không thể nghi ngờ cực kỳ tinh thông chuyện này, nàng bị dẫn dắt, thân thể chỉ có thể phản ứng theo bản năng, không có chút nhàn rỗi để suy nghĩ, càng đừng nhắc đến phản kháng. Nàng cảm thấy mình như lễ vật được đóng gói tỉ mỉ, bị hắn gỡ ra từng chút một đến không còn gì nữa.
 
Sau đó, ý thức tan rã của Vi Nhiễm cuối cùng bị khó chịu và đau đớn kéo trở về một chút.

 
Nàng ngước mắt nhìn về phía Tiêu Đạc, hai mắt hắn đã biến thành hai đốm lửa to, không có bộ dáng tỉnh táo kiềm chế nào như ngày thường nữa. Nhưng chỗ kia của hắn... Thật sự rất đáng sợ, nàng tiếp nhận không được. Nàng bắt đầu hoảng sợ, kháng cự, giãy dụa kịch liệt.
 
Trước kia, Tiêu Đạc chưa từng sa vào nữ sắc, ở trước mặt nữ nhân hắn có đầy đủ tự chủ. Thế nhưng tối nay lại muốn phóng túng bản thân, đắm chìm vào nữ nhân này. Nàng trẻ trung, xinh đẹp, ngây ngô và hoàn mỹ mới làm hắn điên cuồng như vậy. Giờ phút này, nàng giống như một con cá trắng trẻo nhỏ bé mới bị kéo lên khỏi biển cả, vặn vẹo đạp loạn xạ ở trong ngực hắn, xúc tu vừa ướt lại trơn trượt.
 
"Ngoan, thả lỏng một chút." Hắn khàn giọng lên tiếng, hôn dái tai của nàng, ngữ khí dụ dỗ nói, dưới thân còn đang dùng sức.
 
"Đau... Ta đau..." Vi Nhiễm run rẩy nói, vừa yêu kiều vừa mềm mại, hai tay chống đẩy bờ vai của hắn. Hắn tách khỏi nàng một chút, thấy được hai mắt nàng tràn ngập sương mù, thần sắc điềm đạm đáng yêu làm người ta yêu thích.
 
Tiêu Đạc nâng mặt nàng lên, bỗng nhiên có chút không đành lòng. Thật sự là hắn rất muốn nàng, gần đây trằn trọc, tâm tâm niệm niệm, chỉ là bây giờ đêm tối như vậy... Tư vị quả thực cũng hoàn toàn chính xác. Thế nhưng hắn sợ bước tiếp theo mình không nhẹ nhàng làm nàng bị thương nặng. Nơi u cốc kia lại quá non nớt, vẫn nên từ từ đi.
 
Hắn lui ra, nằm ở bên cạnh nàng. Chờ cảm xúc lắng xuống một chút, mới nghiêng người đem nàng ôm vào trong ngực, than thở nói: "Ta tha cho nàng, nhưng nàng phải đồng ý với ta một chuyện."
 
Hắn ôm cả người nàng, khiến hai tay yếu ớt của nàng rất tự nhiên khoác lên đầu vai của hắn, dưới tay là cơ bắp rắn chắc và làn da nóng hổi của nam nhân làm nàng có chút luống cuống, ánh mắt cũng không biết nên để chỗ nào.
 
"Nhũ danh của nàng gọi là Yêu Yêu?" Tiêu Đạc lại nói chuyện hoàn toàn không liên quan.
 
Nàng không biết nhũ danh nương đặt cho nàng là hắn biết được ở đâu, chỉ gật đầu một cái, "Ừm" một tiếng.
 
"Về sau ta gọi nàng là Yêu Yêu, hai bên trao đổi, nàng gọi ta là phu quân. Chúng ta là phu thê, nàng phải thay đổi cho giống mối quan hệ của chúng ta, coi ta là trượng phu, hiểu rõ chưa?"
 

Tiêu Đạc nhìn nàng rũ mắt không nói, đưa tay nâng cằm của nàng lên: "Trả lời ta."
 
Vi Nhiễm nhớ tới lời Tiêu phu nhân đã nói, bỗng có chút mâu thuẫn. Đương nhiên nàng hi vọng có thể vào được mắt Tiêu Đạc, đó là nàng mong muốn duy nhất nắm chặt lợi thế, nàng cũng biết để được như vậy nhất định phải trả cái giá tương ứng. Nhưng nàng giống như hiểu rõ vị trí mình ở trong lòng Tiêu Đạc. Là vị thuốc trị tổn thương, khó nghe hơn mà nói, chỉ là cái vật thay thế, đồ chơi của hắn. Nhưng nàng vẫn mím môi, nhẹ giọng đáp: "Ta biết rồi."
 
"Ngủ đi." Tiêu Đạc hài lòng hôn một cái trên trán nàng, chậm rãi áp chế dục vọng của mình xuống.
 
Ngày thứ hai, Vi Nhiễm tỉnh dậy, trên người đã được mặc quần áo chỉnh tề, Tiêu Đạc không ở bên cạnh, cũng không ở trong phòng. Nàng ngồi xuống, dụi mắt, tất cả chuyện xảy ra đêm qua phảng phất tựa như giấc mộng.
 
Sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, nàng quay đầu trông thấy Tiêu Đạc bưng khay bước vào, phía trên đặt đồ ăn nóng hổi.
 
Vi Nhiễm vội vàng xuống giường, chạy đến bên người Tiêu Đạc: "Những việc này phải nên để ta làm, sao có thể làm phiền Quân sử..."
 
Tiêu Đạc nhìn nàng một cái: "Yêu Yêu, rửa mặt xong rồi tới dùng cơm."
 
Vi Nhiễm nghe được hắn gọi như vậy, ngây ngẩn cả người, sau đó ngoan ngoãn đi đến giá đỡ chậu đồng. Hắn đây là đang nhắc nhở nàng chuyện đêm qua sao? Dù sao đã nói xong, bọn họ trao đổi xưng hô, muốn nàng coi hắn là trượng phu. Nàng không khỏi lại nghĩ tới giấc mộng kia... Cho đến bây giờ, gọi nàng Yêu Yêu ngoại trừ thân nhân Cửu Lê ra thì chỉ có nam nhân này.
 
Giấc mộng kia là thật sao? Nhưng bản thân mang ý đồ riêng và hắn đã có người trong lòng, thật sự có thể tới gần sao? Huống chi hiện tại Tiêu Đạc đối xử với nàng như vậy, phần lớn cũng bởi vì trong lúc vô tình nàng hiến kế cứu được Tiêu phu nhân.
 
Vi Nhiễm suy nghĩ lung tung, rửa mặt xong, ngồi ở bên cạnh bàn. Chỉ có một bộ bát đũa.
 
"Quân..." Vi Nhiễm lời mới vừa lên cái đầu, tiếp xúc đến Tiêu Đạc ánh mắt, lập tức đổi giọng, nhỏ giọng nói, "Phu quân, chàng đã ăn rồi sao?"
 
Tâm trạng Tiêu Đạc đang bị đè xuống, bị tiếng "phu quân" này làm cho cực kỳ thoải mái, sắc mặt không thay đổi, đáp: "Ăn rồi."
 
Đã có tiếp xúc da thịt nên ở chung lại xấu hổ hơn lúc đầu phân biệt rõ ràng rất nhiều. Vi Nhiễm cúi đầu, luôn cảm giác ánh mắt Tiêu Đạc đặt ở trên người nàng, giống như toàn nhìn chằm chằm chỗ ở cổ kia. Nàng ăn cơm vốn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, bây giờ lại nhạt như nước ốc.
 

Cũng may Tiêu Đạc đúng lúc đó đứng lên nói: "Ta đi sát vách tìm bọn họ thương lượng chút chuyện, nàng cứ từ ăn."
 
Vi Nhiễm cả người đều thả lỏng, trái lại đáp một tiếng được.
 
Ngụy Tự sát vách hết nhịn lại nhẫn, rốt cục nhịn không được, kéo lấy Lý Diên Tư đến một góc: "Lão Lý, đêm qua... Đêm qua ngươi nghe được gì không?"
 
Lý Diên Tư ra vẻ không biết: "Cái gì?"
 
Ngón tay Ngụy Tự chỉ phía bức tường chính là phòng của Tiêu Đạc và Vi Nhiễm, cong hai ngón tay cái lên đối đối: "Ừm? Hả?"
 
"Úc --" Lý Diên Tư cười một tiếng, lại dừng lại: "Không nghe thấy. Chắc ngươi xuất hiện ảo giác rồi."
 
Ảo giác à? Là hắn tư xuân à? Nhưng rõ ràng đêm qua hắn nghe được tiếng ngâm của nữ tử mà, làm cho một đại lão thô lỗ như hắn mặt đỏ tới tận mang tai, sau đó làm sao cũng ngủ không được. Ngụy Tự gật gù nhưng vẫn rầu rĩ thì Tiêu Đạc đã đẩy cửa tiến vào.
 
Ba người liền vội vàng hành lễ: "Quân sử!"
 
Tiêu Đạc đến bên bàn ngồi xuống, hỏi Lý Diên Tư: "Ngươi đã liên lạc với ba nhà chuồng Chương Đức Uy tuyển định kia xong chưa?"
 
Lý Diên Tư trả lời: "Vâng, đã hẹn buổi trưa mang ngựa nhà mình đến chuồng ngựa Trịnh gia gặp nhau. Chỉ có điều..."
 
"Có điều gì hả?"
 
"Có điều có một số việc nên nói với ngài sớm một tiếng." Lý Diên Tư nói: “Trịnh gia và vị Lý quốc cữu ở kinh thành kia có chút quan hệ sâu xa. Đại nữ nhi của Trịnh gia gả cho Lý quốc cữu làm thiếp, nghe nói vẫn rất được sủng ái. Mặt khác, còn có một nhà trúng tuyển chuồng ngựa, chủ nhân là... La Vân Anh."
 
Tiêu Đạc cầm lấy chén trà nhấp một hớp, thản nhiên nói: "Không sao. Ta làm ăn buôn bán từ trước tới giờ không nhìn xuất thân.