Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 121: Thích khách




Hồ Lệ Nghiên tức giận nhìn sang, vừa định nói hai câu đáp lễ, lại bị Hồ Minh Nhã giữ chặt. Hai người đi lên phía trước, nghe được Tiết Cẩm Nghi ở phía sau lớn tiếng nói ra: "Dung Dung, lát nữa ngươi theo ta ngồi ở phía trước, biểu tẩu rất muốn gặp ngươi. Lúc ấy tuyển phi, Hoàng hậu đã hỏi ý tứ của biểu tẩu, biểu tẩu cũng cảm thấy ngươi tốt, không giống một số người ngang ngược càn rỡ ngang ngược càn rỡ, trong đầu chứa đầy ý xấu."

Trương Dung kinh ngạc nhìn Tiết Cẩm Nghi, có vẻ không rõ ẩn ý trong lời nói của nàng là gì, bên kia Hồ Lệ Nghiên lại biết Tiết Cẩm Nghi đang nói mình, tức giận đến răng cũng đau buốt.

Hồ Lệ Nghiên hận không thể quay đầu hồi phủ ngay lập tức, Hồ Minh Nhã lại gắt gao nắm lấy cánh tay của nàng ta, thấp giọng nói: "Càng là loại thời điểm như thế này thì càng phải vững vàng, có biết không? Ngươi tỏ ra không quan tâm thì nàng ta sẽ cảm thấy không có ý nghĩa, sẽ không nói tiếp."

"Đại tỷ..." Hồ Lệ Nghiên ủy khuất kêu một tiếng.

Hồ Minh Nhã vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta, đi theo thị nữ của Tấn vương phủ đi vào phòng khách diễn ra yến tiệc an vị. Bọn thị nữ bưng tới trà nhài ấm nóng và bánh ngọt, vào miệng ngập tràn hương thơm ngọt ngào. Hai người trông thấy Trương Dung vốn không có danh tiếng gì được mọi người vây quanh tới đây, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hồ Lệ Nghiên nghĩ, vốn dĩ tiêu điểm của mọi người phải mình, Kỳ Vương phi cũng là của mình. Nhưng nửa nửa đường bị Trương Dung nhào ra cướp mất, sao nàng có thể cam tâm?

Chỉ chốc lát sau trong khách sảnh đã đầy ắp người, mặc dù là một đám nữ tử, nói chuyện dùng lời nhỏ nhẹ nhưng tụ tập thành mấy nhóm mà nói chuyện phiếm thì giống như cái chợ. Có một số khuê tú và phụ nhân xuất phát từ tính khách sáo vẫn đến chào hỏi hai tỷ muội Hồ gia, nhưng quay người lại thì thấp giọng nghị luận: "Thần khí cái gì? Còn tưởng rằng mình có thể làm Vương phi ư?"

"Còn phải nói? Thanh danh cũng hỏng rồi, còn vênh vang đắc ý. Cũng không biết hù dọa ai."

Tất nhiên Hồ Minh Nhã và Hồ Lệ Nghiên không nghe được những lời này, nhưng mơ hồ cảm thấy bị đám người bài xích ở bên ngoài, lại còn phải gượng cười.

Một lát sau, Tống Oánh khoan thai tới chậm. Nàng mặc áo ngắn màu vàng phía dưới thêu hoa trắng nhỏ, váy dài màu tím nhạt, trên váy là hoa văn mẫu đơn, khoác dải lụa mỏng màu xanh ngọc, lược trân châu đính những viên trân châu nhỏ bé cài lên trên mái tóc, sau đó ở bên cạnh tóc mai ghim một đóa hoa lụa, làm cho dung mạo của nàng càng thêm thanh tú xinh đẹp.

Sau khi Tống Oánh đi vào, chào hỏi mấy nữ tử mình quen biết xong, thì ngồi ở bên cạnh Hồ Minh Nhã: "Sao Hồ tỷ tỷ không đi qua nói chuyện phiếm với các nàng?" Nàng, Hồ Minh Nhã và Chu Gia Mẫn vốn chơi cùng nhau, hơn nữa con người của nàng, mặc dù bản thân xuất thân cao, cũng không có thành kiến với bất kỳ môn hộ nào.

Hồ Lệ Nghiên nói ra: "Đừng nói nữa, đều sắp bị các nàng cho ăn tức no rồi. Cũng may Oánh tỷ tỷ ngươi tốt, không có ức hiếp chúng ta giống như các nàng."

Tống Oánh cười cười, nhìn về phía xung quanh, ngoài ý muốn cùng Tiết Cẩm Nghi ánh mắt chạm vào nhau. Hai người đều sửng sốt một chút.

Các nàng đều thích Triệu Cửu Trọng, hai bên đều biết rõ, bởi vậy cũng coi là tình địch. Nhưng Triệu Cửu Trọng ai cũng không coi trọng, các nàng lại có chút cảm giác cùng chung chí hướng. Tiết Cẩm Nghi đã không dám nghĩ Triệu Cửu Trọng, cô cô và cha đều khuyên nàng nghĩ thoáng chút. Tuổi của nàng cũng không nhỏ, lại là nữ nhi thương hộ, không có cách nào u mê giống như loại người như Tống Oánh.

Thích một người quá mệt mỏi, nàng thấy không bằng tiếp nhận một người thích mình.

Huống chi Lý Trọng Tiến và nàng đã gặp nhau mấy lần, ấn tượng về đối phương cũng không tệ lắm, chờ vào tháng Giêng Lý Trọng Tiến tới cửa đề hôn. Gần đây, Tiết Cẩm Nghi nghe được chút tin đồn, nói trước kia Lý Trọng Tiến thích Tống Oánh.

Ở điểm này, Tiết Cẩm Nghi ngược lại nhìn rất thoáng. Nữ tử giống như Tống Oánh, nam tử tựa như Tiêu Đạc hoặc là Triệu Cửu Trọng, nhiều người ái mộ cũng là bình thường. Huống chi chính nàng đã từng thích người khác nên sẽ không đi đay nghiến Lý Trọng Tiến.

Tống Oánh cười với Tiết Cẩm Nghi một tiếng, Tiết Cẩm Nghi cười đáp lại, hai người đều tự dời ánh mắt đi chỗ khác.

Bầu không khí trong sảnh sôi nổi, cũng một số người đang chờ mong Tấn vương phi đến. Vi Nhiễm và Dương Nguyệt đi đến dưới hiên, nhìn thấy người kia y hương tấn ảnh[1], người người nhốn nháo, bỗng nhiên có chút khẩn trương.

[1]Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.

Nàng hít một hơi thật sâu, hỏi thăm Dương Nguyệt trên người của mình có ổn hay không. Dương Nguyệt nuốt ngụm nước miếng, gật gật đầu. Hiển nhiên cũng rất khẩn trương.

Trước kia vào thời điểm Cửu Lê tế tự cũng có rất nhiều người, nhưng đám tộc nhân ngồi vây chung một chỗ, thân thiết như người nhà, ngược lại không chú trọng quy củ gì. Bầu không khí đó với hiện giờ hoàn toàn khác biệt. Nhưng khẩn trương thì khẩn trương, Vi Nhiễm vẫn vững vàng đi về phía phòng khách.

Phòng khách vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ.

Vi Nhiễm ngồi xuống hàn huyên với chúng tân khách một phen, cảm giác được mọi ánh mắt đều dừng trên người mình, phía sau không khỏi rịn ra tầng mồ hôi. Nhưng nàng không có rụt rè, trên mặt từ đầu tới cuối đều duy trì nụ cười, khí chất hoa lệ lại không nhiễm chút bụi trần kia làm cho mỹ mạo của nàng càng thêm động lòng người. Những người vốn ghét bỏ xuất thân của nàng, chờ đợi chê cười nàng, đều có chút hậm hực.

Tiết Cẩm Nghi cố ý kéo Trương Dung đến trước mặt Vi Nhiễm, nói ra: "Biểu tẩu, người này chính là Trương Dung nhà Trương học sĩ, là người hôm nay tẩu muốn ta mang tới cho tẩu gặp đó."

Trương Dung liền vội vàng hành lễ, không dám ngẩng đầu. Vi Nhiễm dò xét nàng, dung mạo không tính là xuất chúng, nhưng khí chất điềm tĩnh dịu dàng, đều không giống với Vương Tuyết Chi và Hồ Lệ Nghiên, khó trách Hoàng hậu vừa ý. Chắc hẳn cưới nữ tử như vậy về có thể quản lý công việc rất tốt. Nghe nói Trương gia là thư hương thế gia, cửa nhà thanh quý, đối với việc giáo dục con cháu cũng rất nghiêm ngặt.

Vi Nhiễm cười nói: "Trương tiểu thư không cần câu nệ, sau này chúng ta chính là người một nhà. Nhớ phải thường xuyên đến Tấn vương phủ đấy."

Trương Dung ngượng ngùng đáp một tiếng được, vẫn không dám nhìn Vi Nhiễm. Vừa mới nhìn thoáng qua đã là kinh hãi như gặp thiên nhân. Ngay cả chính nàng cũng không nghĩ tới xuất thân và dung mạo của mình lại có thể được chọn làm Kỳ Vương phi. Đương kim hoàng thượng chỉ có hai người con trai, nói đến Kỳ Vương vẫn là thân sinh. Hơn nữa có viên ngọc như Tấn vương phi này ở phía trước, nàng càng cảm nhận được một loại áp lực vô hình.

Lúc này, có người đề nghị ôm tiểu thế tử tới nhìn một cái, đám người liên thanh phụ họa. Vi Nhiễm cảm thấy thịnh tình không thể chối từ, liền sai thị nữ bên người đi kêu nhũ mẫu ôm Tiêu Thần tới. Tiêu Thần được Vương thị và Trần thị ôm tới, đám nữ nhân lập tức bao vây, cùng lên tiếng khen nó đáng yêu. Hai tay của nó bám lên đầu vai của Trần thị, mím môi nhìn người xung quanh, bỗng nhiên bất mãn kêu một tiếng.

Trần thị cho rằng nó bị nhiều người nhìn như vậy nên không vui, vội vàng dỗ nó hai câu, nhưng nó không vui.

Trong những người này, chỉ có Tiết Cẩm Nghi và Tiêu Thần là tương đối quen, cầm bàn tay nhỏ bé của nó trêu chọc. Trên tay Tiêu Thần đeo hai vòng tay bằng vàng ròng, trên cổ mang khóa trường mệnh vàng óng ánh, nghe nói là vật vua ban, trên đời này không có cái thứ hai, đủ thấy được sự sủng ái của Hoàng đế. Một hài tử nho nhỏ nhưng ánh mắt nhìn người lại có chút lạnh lùng, ngạo mạn. Theo lý thuyết hài tử nhỏ như vậy hẳn là cái gì cũng không biết, nhưng khí thế mơ hồ giữa lông mày nó vẫn còn có chút ép người.

Đám người thầm nghĩ, không hổ là long tôn, trời sinh mang theo khí thế của hoàng gia.

Trần thị ôm Tiêu Thần ngồi xuống, Vương thị đổ chút nước cẩn thận đút cho nó, tròng mắt của hắn chuyển tới phía mẫu thân thì nhếch miệng cười, nước miếng chảy xuống, còn vươn tay: "A a a" muốn mẫu thân ôm.

Vi Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu hồn nhiên của nhi tử, cùng với lúc vừa rồi bị đám người vây xem hoàn toàn khác biệt, buồn cười, nghĩ thầm quả nhiên hai cha con một dạng. Nàng đứng dậy ôm nhi tử vào trong ngực, cầm khăn tay lau miệng của nó, nói chuyện y y nha nha với nó.

Bên phòng khách đang náo nhiệt, không ai chú ý Tiêu Đạc đã hồi phủ. Chương Đức Uy, Triệu Cửu Trọng và Lý Trọng Tiến cùng đi theo hắn trở về, vốn là muốn đi thư phòng trao đổi một số chuyện, nhưng đi qua dưới hiên, Triệu Cửu Trọng chợt dừng bước, nhìn sang đám thị nữ vừa bưng đồ ăn đi qua bọn họ.

Tiêu Đạc quay đầu lại hỏi nói: "Sao vậy?"

"Mạt tướng luôn cảm thấy bên trong đám thị nữ kia có một người hình như mang giày màu đen chứ không phải giày thêu." Triệu Cửu Trọng khóa chặt lông mày nói. Năng lực quan sát của hắn làm người ta kinh ngạc, chỉ cần liếc mắt thì hình ảnh đã có thể lưu ở trong đầu.

Lý Trọng Tiến nói: "Chắn chắn là ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đây chính là ở Tấn vương phủ, thủ vệ sâm nghiêm."

Tiêu Đạc nhìn qua phương hướng mà đám thị nữ kia rời đi, tựa như là đi về nơi khai yến trong phủ, rốt cuộc trong lòng không bỏ xuống được, vẫn thay đổi phương hướng, đi về hướng phòng khách. Mấy người khác thấy thế, tự nhiên đi theo phía sau hắn.

Lại nói ở chỗ phòng khách lúc này, mọi người đã ngồi xuống chỗ của mình, bọn thị nữ đang lần lượt mang thức ăn lên.

Vi Nhiễm ôm Tiêu Thần, khôngchú ý phía trước, chỉ cảm thấy một đạo ngân quang chói mắt áp tới, hướng về phía hài tử trong ngực nàng. Nàng vô thức xoay người che chở nhi tử, chỉ tới kịp kêu lên một tiếng đau đớn, cảm giác được trên lưng truyền đến đau đớn khi lưỡi dao xuyên vào trong xương thịt.

"A!" Trong khách sảnh, tiếng thét chói tai thay nhau nổi lên, các nữ nhân vô thức bỏ chạy ra bên ngoài.

Thị nữ bưng thức ăn lên kia rút chủy thủ ra, lại muốn đâm thêm cái nữa, nhưng bị Dương Nguyệt kịp phản ứng bổ nhào qua cùng nàng ta giao đấu, gắt gao nắm lấy cổ tay của nàng ta. Vương thị muốn ôm lấy eo của thị nữ kia, thế nhưng là khí lực của thị nữ rất lớn, lập tức đã đem nàng ta hất ra, đầu của bà đụng phải bàn tiệc, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Trần thị run rẩy ôm Tiêu Thần đang khóc lớn trong ngực Vi Nhiễm, vừa vỗ lưng nó vừa há miệng run rẩy giấu kín thân thể của mình. Bà nhìn thấy sắc mặt của Vi Nhiễm trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, dọa đến đầy mắt nước mắt: "Vương phi, Vương phi ngài không có sao chứ?"

Vi Nhiễm muốn nói không có việc gì, thế nhưng yết hầu giống như bị thứ gì chặn lại, một chữ cũng không phát ra được.

Bởi vì hôm nay người tới đều là quý nhân có mặt mũi trong Kinh, vì để tránh làm các nàng khó chịu, cho nên hộ viện gia đinh đều canh giữ ở bên ngoài, cứ thế lúc xảy ra hỗn loạn, bọn họ không thể chạy tới kịp thời, ngược lại là Tiêu Đạc nghe được tiếng của bọn người tới trước.

Chương Đức Uy đi lên trước cứu Dương Nguyệt, Tiêu Đạc thì sải bước dài đi đến bên người Vi Nhiễm, bế nàng lên, hô: "Yêu Yêu!"

Lòng bàn tay của hắn thấm ướt một mảnh, chính là vết máu của nàng. Hắn khẽ nâng tay, nhìn thấy bàn tay đầy máu, hô hấp cứng lại, rống to: "Người đã chết hết rồi sao! Gọi ngự y! Mau đi gọi ngự y!"

Lý Trọng Tiến vội vàng đi ra ngoài, Triệu Cửu Trọng vừa rồi gần như cùng bước lên trước một lượt với Tiêu Đạc, trong lòng sốt ruột, thần sắc trên mặt không che giấu chút nào.

Tiêu Đạc quét mắt qua mặt của hắn, phát hiện ánh mắt của hắn nhìn mình chằm chằm người trong ngực, loại quan tâm và lo lắng ấy vượt xa khỏi nam nhân và thuộc hạ bình thường. Nhưng giờ phút này Tiêu Đạc không có cách nào suy nghĩ nhiều, vội vàng ôm Vi Nhiễm đi ra ngoài.

Triệu Cửu Trọng không tự chủ được đi theo đằng sau Tiêu Đạc, một đường đi ra bên ngoài phòng khách. Hộ viện vừa vặn đuổi tới, bảo vệ một đám nữ nhân chưa tỉnh hồn ở sau lưng. Tống Oánh trông thấy Triệu Cửu Trọng đi tới, dáng vẻ mất hồn phách, lại nhìn ánh mắt của hắn theo sát Tiêu Đạc, trong lòng bỗng nhiên có mấy phần sáng tỏ.

Bên trong khách sảnh, Chương Đức Uy cứu Dương Nguyệt, thích khách kia mắt thấy không địch lại muốn chạy. Chương Đức Uy đè bờ vai của hắn ta lại, lại không cẩn thận kéo tóc giả trên đầu hắn ta xuống, thì ra là một nam tử! Khó trách khí lực lớn như vậy. Chương Đức Uy thuần thục đè nam tử ở trên mặt đất, cởi đai lưng trói hét ta lại, nhét vào bên cạnh, lại quay đầu lại nhìn Dương Nguyệt: "Ngươi không sao chứ?"

Dương Nguyệt nắm tay cổ tay lắc đầu, sốt ruột tìm kiếm Vi Nhiễm bốn phía, hoàn toàn không để ý những giọt máu đang không ngừng chảy xuống từ bàn tay của nàng.

"Ngươi thụ thương!" Chương Đức Uy kéo qua tay của nàng, xé một mảnh góc áo, giúp nàng băng bó lại. Nữ tử nhu nhược như thế, vì bảo vệ chủ mà dám tay không vật lộn với thích khách, Chương Đức Uy bùi ngùi trong lòng mãi thôi, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Đao kiếm không có mắt, nàng cũng sẽ chết, nhưng nàng không để ý đến sinh tử của mình.

Bên kia Tiêu Đạc đã nhanh chóng ôm Vi Nhiễm trở về phòng, đặt nàng nằm sấp trên giường. Bên trên áo ngắn và dải lụa của nàng đều đã bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Tiêu Đạc xé y phục của nàng ra, nhìn thấy trên làn da hoàn mỹ không tỳ vết có một đường vết thương rất rất sâu, máu thịt be bét, sau khi phẫn nộ thì chỉ cảm thấy đau lòng. Nếu như hắn có thể chạy tới sớm một chút thì tốt rồi! Bây giờ hắn nghĩ lại đã thấy sợ, nếu Triệu Cửu Trọng không có phát hiện khác thường thì hắn sẽ không đi qua kiểm tra, có lẽ hôm nay hắn sẽ phải mất đi hai mẹ con nàng!

Bọn thị nữ lấy thuốc trị thương tốt nhất trong phủ tới, Tiêu Đạc dựa vào kinh nghiệm trên chiến trường, giúp Vi Nhiễm xử lý vết thương trước. Tay của hắn có chút phát run, rất sợ làm đau nàng, còn vừa làm vừa thổi, quên mất nàng đã mất đi tri giác.

Một lát sau, ngự y trong cung vội vàng chạy đến, bên người dẫn theo hai y nữ. Ngự y là nam tử, không thể nhìn thân thể của Vi Nhiễm nên để y nữ đi vào xem xét vết thương, dùng miệng thuật lại triệu chứng.

Sau khi xác nhận không có thương tổn đến nội tạng và nơi quan trọng, ngự y trước hết để cho y nữ xử lý vết thương, nhanh chóng đi phòng bên cạnh kiểm tra cho tiểu thế tử.

Tiêu Đạc đứng bên giường, nhìn hai y nữ kia tay chân vụng về băng bó, trách mắng: "Đi ra! Ta làm."

Nhóm y nữ vội vàng tránh ra, Tiêu Đạc động tác nhanh nhẹn bôi thuốc, băng bó, quả thật làm còn thuần thục hơn các nàng, trên mặt không khỏi có nét hổ thẹn. Nhưng cái này cũng không trách các nàng được, nếu có người vào thời điểm ngươi làm việc, nhìn chằm chằm như thể muốn xuyên thủng đầu ngươi, thì tuyệt đối không có cách nào chuyên tâm làm việc.

Chương Đức Uy ở bên ngoài hỏi: "Vương gia, thích khách nên xử lý như thế nào?"

Sắc mặt của Tiêu Đạc lập tức trầm xuống, trong giọng nói đều là ngoan lệ: "Ném hắn ta đến Đại Lý Tự nghiêm hình bức cung, nhất định phải làm cho ta nói ra chủ mưu phía sau! Phong tỏa Tấn vương phủ, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào. Tân khách và tạp dịch hôm nay đến Tấn vương phủ đều phải gặng hỏi từng người xong mới có thể thả đi!"

Chương Đức Uy muốn nói hôm nay ở bên trong Vương phủ không thiếu gia quyến của trọng thần, làm việc như thế có phải không ổn hay không, nhưng Triệu Cửu Trọng bên cạnh hắn trầm giọng nói ra: "Cứ làm như vậy đi, hiện giờ ta sẽ đi Khai Phong phủ điều binh."

Chương Đức Uy kinh ngạc nhìn qua Triệu Cửu Trọng, không biết nam nhân làm việc luôn luôn ổn thỏa này rốt cuộc bị sao vậy.

Triệu Cửu Trọng cũng không nhiều lời với hắn, nhìn trong phòng một chút, sau đó xoay người rời đi.

Hắn chỉ cần vừa nghĩ tới, nếu bọn họ đến chậm một chút thì hôm nay Tấn vương phủ không chỉ có sẽ đổ máu mà còn có người chết thì hận không thể đẩy người sau màn này ra ngoài chém thành muôn mảnh! Cái lý trí này, bây giờ căn bản không để ý tới lý trí!