Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 115: Tuyết rơi đúng lúc




rong cuộc sống không xảy ra chuyện đại sự thì thời gian sẽ trôi nhanh như bay. Rất nhanh hoa rơi quả chín, bước qua mùa thu vàng tháng mười, Thiền Châu đã nổi lên tuyết lớn, đảo mắt đã là tháng chạp.

Tiêu Thần nửa tuổi đã có thể tự mình ngồi dậy, dáng dấp càng ngày càng giống Tiêu Đạc, từ mặt mày đến dáng vẻ mím khóe miệng. Mỗi ngày nó đều phải cầm lấy đồ chơi nhóm thúc thúc bá bá đưa cho, những vật kia nhiều đến mức một cái hòm không chứa hết. Nó có vẻ thích cái ngọc cung kia, thường hay cầm nó ở trong tay giơ lên cao, sau đó toét miệng cười.

Dù sao cũng là cốt nhục của Tiêu Đạc, trời sinh thích cung ngựa. Cố Thận Chi không biết kiếm được một con ngựa gỗ nhỏ từ chỗ nào, mặc dù nó còn không thể cưỡi nhưng mỗi ngày đều phải nhìn hơn mấy lần. Cố Thận Chi hơn nửa năm cũng không thấy bóng người, nhưng thuốc lại sẽ luôn sai người đưa tới đúng hạn. Thân thể của Vi Nhiễm trải qua nửa năm điều dưỡng, cũng dần dần không khác lúc trước.

Vi Nhiễm không cho phép hai nhũ mẫu thường xuyên ôm hài tử, cũng không dung túng tính xấu của nó. Ngược lại là Tiêu Đạc có chút chiều chuộng nó, muốn gì cho cái đó. Dù là công vụ bề bộn, sau khi về nhà, còn phải đồng ý với yêu cầu của nó nâng nó lên cao. Vi Nhiễm không chịu nổi, đã từng nói với Tiêu Đạc hai lần, nhưng mỗi lần Tiêu Đạc đều chỉ cười cười, ôm nàng nói: "Yêu Yêu, ta hai mươi mấy tuổi mới như thế một đứa con trai duy nhất. Không sủng nó thì sủng ai?"

Tiêu thần dường như biết phụ thân thiên vị, càng thêm không sợ hãi.

Ngày hôm đó, nó lại trực tiếp quẳng đồ chơi không thích xuống đất, cứ để hai cái nhũ mẫu nhặt lại cho nó. Lúc Vi Nhiễm đi xem nó thì nhìn thấy Vương thị và Trần thị đều mồ hôi đầm đìa, nhưng tiểu gia hỏa ngồi trên giường hình như còn cảm thấy rất thú vị.

Vi Nhiễm cởi áo choàng, lấy hết tất cả đồ chơi trên giường đi, Tiêu thần lập tức oa oa khóc lớn lên.

Vương thị không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, tiểu công tử thích chơi thì để hắn chơi đi."

Trần thị càng đau lòng, vội vàng phụ họa nói: "Chúng nô tỳ nhặt cho hắn là được..."

Vi Nhiễm ngồi tại Tiêu thần bên cạnh, cúi đầu nói ra: "Ta đã nói rất nhiều lần, các ngươi không được chiều chuộng nó, như vậy sẽ làm hư nó. Thói quen xấu thì phải sửa lại."

Tiêu Thần dường như có thể nghe hiểu, khóc càng thêm lớn tiếng, còn đưa tay đi nắm lấy tay áo của Vi Nhiễm.

Vi Nhiễm giữ vững tư tưởng nói ra: "Nương đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được bởi vì chơi vui mà bắt nạt người khác. Đồ vật mình không thích cũng là tấm lòng của người khác, không thể ném lung tung, vì sao con không nghe?"

Hài tử nhỏ như vậy sao có thể nghe hiểu những điều này, bất lực giang hai cánh tay về phía hai nhũ mẫu, oa oa khóc lớn, Trần thị và Vương thị muốn tiến lên ôm nó nhưng nhìn thấy sắc mặt của Vi Nhiễm lại không dám. Trước kia bọn họ đã từng đi làm cho cao môn đại hộ khác, đích trưởng tử nhà ai không phải là ngậm trong miệng sợ tan, nâng ở trong lòng bàn tay sợ ngã, chưa từng thấy người mẫu thân nào giống như Vi Nhiễm.

Tiêu Đạc vừa về đến nhà, theo thường lệ tới chỗ nhi tử, rất xa đã nghe được tiếng khóc, đi tới thành thục ôm Tiêu Thần vào trong ngực. Lần này tiểu gia hỏa đã có chỗ dựa, khóc càng thêm lớn tiếng, gần như muốn ngất đi.

"Có cha làm chỗ dựa cho con, chúng ta không sợ nương con nữa." Tiêu Đạc sờ cái ót ngủ đến rất phẳng của nhi tử, vừa hôn keeb khuôn mặt nhỏ non mềm của nó vừa nói.

Vi Nhiễm trừng hắn, Tiêu Đạc vỗ nhẹ lưng của nhi tử, chờ hắn từ từ hết khóc, mới ngồi ở bên cạnh Vi Nhiễm: "Yêu Yêu, nó còn nhỏ như thế, cái gì cũng không biết, vì sao phải nghiêm khắc như thế?"

Vi Nhiễm đập cánh tay của hắn: "Đều là bị chàng làm hư. Ba tuổi thấy tương lai[1], nếu như lúc nhỏ không tập thành thói quen tốt thì sau khi lớn lên còn thế nào được? Chàng nói nó không hiểu chuyện, vậy thì vì sao mỗi lần gây tai hoạ đều biết trốn ở chỗ chàng? Bởi vì biết chàng sẽ bao che cho nó."

[1]Nguyên văn là 三岁看老: có nghĩa là thông qua hành vi của đứa trẻ ba tuổi, người ta có thể cảm nhận được đứa trẻ sẽ là người như thế nào trong tương lai. Nôm na là thói quen hành vi hiện tại của một người sẽ ảnh hưởng đến chính người đó.

Tiêu Đạc cúi đầu nhìn nhi tử có dung mạo cực kỳ giống mình, còn có dáng vẻ co ro tội nghiệp, cùng nó trán chạm trán, cười nói: "Tiểu quỷ cơ linh, hửm?"

Tiêu Thần nắm lấy vạt áo của phụ thân, nở nụ cười "ha ha ha".

Vi Nhiễm nhìn thấy hai cha con chơi với nhau, một lớn một nhỏ, giống như được đúc từ một khuôn ra. Không khỏi nghĩ tới tin tức mấy ngày trước đây La Vân Anh sai người đưa cho nàng, Chu Gia Mẫn có thai, đầu xuân sang năm sẽ sinh con.

Lửa than trong chậu than "đôm đốp" một tiếng, Vi Nhiễm lấy lại tinh thần. Bên kia Tiêu Đạc đã giao Tiêu Thần cho hai nhũ mẫu, ôm lấy Vi Nhiễm đứng lên. Cửa được mở ra, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, Tiêu Đạc vừa giơ tay vừa ôm Vi Nhiễm vào trong ngực, lấy áo choàng của mình trùm kín người, sau đó sai người nhanh chóng đóng cửa lại.

Trong cửa ấm áp như xuân, Tiêu Đạc chơi một hồi toàn thân đều là mồ hôi, ngoài cửa lại là một mảnh cảnh sắc mùa đông. Sắc trời tối tăm mờ mịt, trên cây phủ một lớp tuyết thật dài, trên mặt đất dưới hiên bởi vì tuyết tan ra mà đều là nước đọng. Tiêu Đạc ôm eo Vi Nhiễm nói: "Cẩn thận dưới chân."

Thân thể của hắn nóng hổi, so với chậu than trong phòng còn muốn ấm hơn. Mặc dù gần đây không có chiến sự nhưng hắn nhàn đến kiểu gì cũng sẽ cùng Ngụy Tự và Chương Đức Uy đấu vật hoặc là tỷ thí cung ngựa. Từ trên người hắn ít nhiều có thể nhìn ra được nguyên nhân nhi tử si mê cung ngựa như vậy.

Chờ vào trong phòng, trên người Vi Nhiễm không ướt nhưng trên áo choàng và tóc của Tiêu Đạc lại có tuyết. Vi Nhiễm vội vàng gọi Dương Nguyệt bưng bồn nước nóng đến, cởi áo choàng hắn ra, sau đó vắt khăn lau cho hắn.

Tiêu Đạc ngồi tại trên giường, tách hai chân ra, Vi Nhiễm quỳ sấp giữa hai chân của hắn, kêu một tiếng: "Chàng đừng nhúc nhích!"

Nàng giơ cánh tay lên, lau tuyết rơi trên tóc hắn, hắn cố ý ngửa đầu ra sau, nàng lau không tới, tức giận bóp bờ vai của hắn: "Lộn xộn nữa thì ta mặc kệ chàng."

Tiêu Đạc bật cười, cúi đầu nhìn bộ ngực sữa che dưới cổ áo bị ướt của nàng, căng lên, càng thêm nổi bật vòng eo nhỏ bé. Hắn đã cố ý giảm bớt sinh hoạt vợ chồng, thế nhưng vừa nhìn thấy nàng, dục hỏa trên người giống như thêm củi vào, làm thế nào cũng không ép xuống được. Hắn giơ tay chế trụ eo của nàng, xuay người lại liền đặt nàng ở dưới thân, liều mạng hôn lên.

Vi Nhiễm gần như là theo bản năng há miệng ra, giống như một con cá rời nước. Bởi vì hô hấp quấn quýt một chỗ với hắn mà làm cho hai má nóng lên, thân thể không khỏi vặn vẹo uốn éo, đầu gối cong lên vừa vặn chống lấy chỗ ấy của hắn.

Tiêu Đạc vừa dùng tay ôm nàng, vừa kéo áo bào của mình, thuận tay ném ở một bên.

Hắn rất nóng, nóng đến muốn ôm lấy nàng thật chặt để nhiệt độ mới đốt lên trên não kia mới có thể hạ thấp một chút.

Hắn cắn nàng, mang theo một chút độc ác muốn nuốt nàng vào bụng, nhưng lại sợ làm bị thương làn da kiều nộn như tuyết của nàng, cho nên lại có phần cẩn thận từng li từng tí. Trước đó vài ngày bởi vì làm quá mạnh, dưới tay không có chừng mực, làm cho bên eo nàng có một vết tím xanh, chính hắn nhìn thấy cũng âm thầm đau lòng rất nhiều ngày.

Vi Nhiễm cúi đầu tựa ở trên đỉnh đầu của nam nhân, hai chân không khỏi kẹp lấy eo của hắn, khó nhịn mà cọ cọ hắn, thở hỗn hển nói: "Tiêu Đạc, chàng mau vào..."

Tiêu Đạc thích nghe nàng gọi tên mình bằng thâm thanh yêu kiều mềm mại nhất, giống như là mãnh thú đã tìm thành công bạn tình, thân eo ưỡn một cái, liền lấp đầy nàng. Hai người đều phát ra một tiếng thoải mái, Tiêu Đạc xoay người ôm Vi Nhiễm ngồi ở trên người, đưa đường cong xinh đẹp của nàng vào trong đáy mắt, sau đó sờ lấy gương mặt của nàng nói: "Tự mình tới đi."

Vi Nhiễm chống hai tay lên bộ ngực của hắn, vụng về bắt đầu chuyển động.

Nàng gần như chưa từng sử dụng bất kỳ kỹ năng nào, vô luận là hôn hay kết hợp, đều là dùng phản ứng bản năng nhất. Nhưng Tiêu Đạc lại có thể đạt được vui vẻ cực hạn từ trên người nàng, bất luận là trong ánh mắt, vuốt ve hay là chặt chẽ bao bọc hắn.

Nàng rất mẫn cảm, không cần phải trêu chọc đã có thể lên đỉnh, sau đó cả người liền xụi lơ trên ngực Tiêu Đạc, không có chút phòng bị nào giống như đứa bé mới sinh

Tiêu Đạc ngồi dậy, vừa hôn lên chóp mũi nhỏ bé tinh xảo của nàng vừa khàn khàn nói: "Bản thân dễ chịu thì mặc kệ ta rồi hả?"

Vi Nhiễm kinh hô, cả người đã bị hắn ôm lấy eo, bắt đầu ra vào.

Nàng thoải mái ôm lấy bờ vai của hắn, chỉ cảm thấy khoái cảm giống như thủy triều từng lớp từng lớp đánh tới. Lúc trước nàng hầu hạ hắn, mặc dù đã từng có được vui vẻ, nhưng đó bản năng của thân thể. Không biết từ bắt đầu khi nào, cảm xúc muốn cùng hắn hòa làm một thể luôn luôn ở trước bản năng, khiến nàng đạt được trải nghiệm cực hạn. Giống đêm hôm đó hắn mang nàng lên trên lầu cổng thành nhìn pháo hoa, ánh lửa nổ tung từng lần một trước mắt, vô cùng chói lọi.

Thể lực của Tiêu Đạc xưa nay hơn người bình thường, lúc vịn eo nàng đi từ phía sau, sờ lên vết tím xanh còn chưa tan kia, rốt cuộc hạ thủ lưu tình chút ít.

Ngoài cửa sổ tuyết bay đời trời, còn có gió bắc gào thắt, nghe thôi đã cảm thấy lạnh. Vi Nhiễm tựa ở trong ngực Tiêu Đạc, lẳng lặng ôm lấy hắn. Bờ vai của nam nhân rộng lớn, hai cánh tay nàng ôm lấy có chút phí sức, sau đó liền sửa thành khoác lên của hắn, hắn tựa hồ cũng thích cái tư thế này nhất. Chậu than bày mấy cái nhưng cũng không ấm bằng trên người hắn, nàng dán vào thật chặt, kín kẽ không một chỗ hở.

Hai cái đùi của nàng bị hắn kẹp giữa hai chân, cũng không dám động đậy lung tung, sợ lại đụng phải nơi nào đó.

Tiêu Đạc vuốt ve tai của nàng, cảm giác một cái ụ nho nhỏ núp ở trong ngực của hắn sưởi ấm, thực sự quá nhỏ, yếu đuối giống như nhi tử, khơi dậy dục vọng bảo vệ mãnh liệt trong lòng của hắn.

"Yêu Yêu."

"Ừm?" Vi Nhiễm ngước mắt, hai hàng lông mi giống như bươm bướm, nhẹ nhàng vỗ cánh, dưới đó là một đôi mắt thanh tịnh như sóng biếc, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách người ta. Nhưng vẻ đẹp thế này, nam nhân khác chưa từng may mắn gặp được.

Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu không ngừng mổ lên bờ môi bị hôn đến hồng nhuận mà hơi sưng của nàng, vừa rồi lúc kịch liệt, hàm răng của nàng cắn lên môi hắn ứa máu. Hắn chẳng những không thấy đau mà chỉ cảm thấy hết sức kích thích. Mặc dù dáng dấp của vật nhỏ này nhu nhu nhược nhược nhưng ở phương diện chuyện phòng the lại có chút khẩu vị nặng. Thích hắn gặm cắn, hoặc là loại tư thế từ phía sau, nàng dễ dàng đạt được khoái cảm nhất.

"Đối xử với nhi tử chúng ta có thể đừng nghiêm khắc như vậy hay không? Nó còn nhỏ." Tiêu Đạc dùng giọng điệu thương lượng nói.

Vi Nhiễm kiên quyết lắc đầu. Làm Hoàng trưởng tôn và Hoàng trưởng tử đều không có quyền bốc đồng. Mặc dù Vi Nhiễm cũng rất yêu thương nó nhưng không muốn hình thành cho nó một thân đầy tật xấu. Những hài tử đời sau coi mình là trung tâm kia chính là từ nhỏ được người lớn trong nhà yêu chiều mà ra. Thân là người Hoàng gia càng phải yêu cầu nghiêm khắc.

"Không được thương lượng?"

"Không được thương lượng."

Tiêu Đạc bất đắc dĩ, cảm thấy rất lo lắng cho địa vị của mình sau này. Lúc trước là trên trời dưới đất là mình ta vô địch, căn bản không nghĩ tới có người có thể chèn ép hắn. Hiện giờ hắn cảm giác con trai của hắn bò lên đầu hắn, nữ nhân của hắn cũng bò trên đầu của hắn, hắn trở thành người nhỏ nhất trong nhà. Thế nhưng hắn còn phải ngoan ngoãn thỏa hiệp. Hai mẹ con nhà này nhất định là đến đòi nợ trong cuộc đời này của hắn mà.

"Thành Thiền Châu sang năm là có thể xây xong, những băng nhóm trộm cướp kia cũng đã quét sạch. Bình thường nàng có thể lên đường phố đi dạo một chút."

Vi Nhiễm đáp một tiếng, lại hỏi: "Niên quan[2] sắp tới, chuyện Thiền Châu cũng đã xử lý coi như ổn thỏa rồi, phụ hoàng hắn sẽ tuyên chàng vào Kinh không?"

[2]Niên quan: đề cập đến sự kết thúc của một năm âm lịch. Vào thời gian này, các khoản nợ trong năm phải được trả và chuẩn bị mọi thứ chào đón năm mới. Vì thế nên gọi là cửa ải cuối năm. 

Ánh mắt của Tiêu Đạc bỗng nhiên ảm đạm, nhìn về phía nơi khác, nửa ngày mới phun ra mấy chữ: "Trên sổ con lại nói không cho phép."

***

Thiền Châu khoảng cách Kinh Thành không xa, Kinh Thành cũng ngay đang đón trận tuyết lớn tiếp theo. Đại Chu liên tục ban bố quốc sách và ý tưởng làm dân giàu yên dân của tân hoàng đế đang cứu bách tính Trung Nguyên thoát ra khỏi khổ nạn mà chiến hỏa gây ra, bốn phía đều là một vẻ không khí mới toanh.

Thu Vân đi vào chính điện Từ Nguyên cung, phủi bông tuyết trên người xuống, nói ra: "Hoàng hậu nương nương, tuyết rơi đúng lúc điềm báo năm được mùa đấy ạ."

Sài Thị đang xem kinh thư, bên chân đặt mấy chậu than. Trong vách tường của hoàng cung có hỏa long[3], nhưng bà vẫn quấn một lớp áo lông cừu thật dày, mắt cũng không nhấc mà hỏi: "Đúng vậy. Hoàng Thượng còn đang nghị sự ở Tư Đức điện?"

[3]Hỏa long: ống thông bếp

"Vâng ạ, nói là liên quan tới chuyện phong thưởng trong tân niên yến. Hoàng thượng có ý để quận hầu hồi Kinh, thế nhưng là..." Thu Vân mím môi một cái, không dám nói tiếp.

Sài Thị lẳng lặng lật qua một trang sách: "Ngươi không nói ta cũng biết, Hồ Hoằng Nghĩa và Vương Phần chắc chắn dẫn theo một bang thần tử phản đối."

Sau khi trở về từ Thiền Châu, Hồ Lệ Nghiên không tiến vào cung nữa, mà Sài Thị cũng nghe được một chút lời nói sau lưng, nói bà chia rẽ thiên kim Hồ gia và Kỳ Vương, Hồ Hoằng Nghĩa khẳng định là không vui, còn chạy đến chỗ Tiết thị mấy chuyến. Tiết thị là người không có chủ ý, lá gan lại nhỏ, đương nhiên không dám chủ trương. Sau chuyện kia thì rũ bỏ mọi thứ. Lúc này làm bà nhức đầu ngược lại là những chuyện khác.

Đêm trước Hoàng Thượng đến Từ Nguyên cung, đề cập đến hai người Lý Trọng Tiến và Tống Diên Ác, đều là liên quan tới hôn sự. Lý Trọng Tiến muốn cưới Tiết Cẩm Nghi, mà Tống Diên Ác muốn nhận Triệu Cửu Trọng làm con rể. Vốn là hai việc nhân duyên tốt nhưng hôm qua bà kêu Thục phi đến Từ Nguyên cung, Thục phi lại nói Tiết Cẩm Nghi cũng coi trọng Triệu Cửu Trọng, đang muốn tìm cơ hội nói với bà.

Lần này coi như khó giải quyết.

Lý Trọng Tiến xem như người trong nhà, vào thời điểm cứu Tiêu gia thoát khỏi Kinh Thành lập được công lớn, Hoàng đế cũng rất coi trọng hắn. Hắn hiếm khi mở miệng muốn nữ tử, thân phận cũng không cao lắm, Hoàng đế đương nhiên là gật đầu, còn muốn để Hoàng hậu bà đây đi làm mai. Mà Triệu Cửu Trọng ư, dạo này danh tiếng rất nổi, trong ngoài triều đình nói hắn có phong độ của Tiêu Đạc. Thật ra không chỉ Tống Diên Ác mà còn có rất nhiều triều thần âm thầm muốn nhận Triệu Cửu Trọng làm rể, dù sao phía Tiêu Đạc không dám vọng tưởng.

Ánh mắt của Tống Diên Ác khá độc đáo, không quan tâm dòng dõi, nếu như thành công, cũng quả thật được tính là một đoạn giai thoại. Thế nhưng người cháu yêu quý của Tiết Thục phi - Tiết Cẩm Nghi lại thích Triệu Cửu Trọng.

Sài Thị liền phái người đến hỏi ý tứ của chính Triệu Cửu Trọng, Triệu Cửu Trọng lại không nhìn lọt mắt cô nương của hai nhà. Bên Thục phi còn dễ xử lý, nói với Tiết Cẩm Nghi một chút, không chừng còn có thể kết đôi với Lý Trọng Tiến. Nhưng Tống Oánh lại là cô nương tốt đốt đèn lồng cũng không tìm ra, Tống Diên Ác lại là thần tử đắc lực, lý do từ chối Tống gia nếu như không hợp lý, chắc hẳn sẽ làm tổn thương trái tim của lão thần. Sài Thị đau cả đầu. Bà nặng nề thở dài: "Thu Vân, ngươi phái một người đi Tư Đức điện nghe ngóng, chờ phía bên Hoàng Thượng có kết quả thì nói cho bản cung."

"Vâng." Thu Vân đáp.