Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 113: Đối chất




Để tránh người trong nhà lo lắng, Tiêu Đạc cố ý đi quan nha thay quần áo khác, rửa mặt một chút, bảo mỗi người tham gia tự mình đi nghỉ ngơi, lại tìm y sĩ xem qua vết thương cho Triệu Cửu Trọng thì mới hồi phủ.

Lồng ngực của hắn chứa đựng một đám lửa cháy hừng hực, cưỡi ngựa như bay, bởi vì cơn thịnh nộ không có chỗ phát tiết, cho nên dùng hết sức quất ngựa. Đường phố ban đêm yên tĩnh im ắng, tiếng roi ngựa kia mang theo sức gió liền trở nên vô cùng rõ ràng.

Đến trước cửa phủ, Tiêu Đạc tung người xuống ngựa, vốn muốn trực tiếp chạy về phía nơi Tiết thị ở. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn chuyển hướng về chỗ của Sài Thị. Bây giờ thân phận của Tiết thị suy cho cùng là khác biệt, không phải một tiểu thiếp của phụ thân mà là phi tử trong hậu cung, hắn không có tư cách xử trí bà.

Sài Thị ở trong phòng tụng kinh cầu phúc, Thu Vân đứng bên ngoài, cúi đầu ngáp một cái. Tối nay là thời gian đạo tặc yêu cầu Quận hầu Thái Nguyên đi đến nơi hẹn, Hoàng hậu ngủ không được, các nàng làm hạ nhân đương nhiên cũng không dám lười biếng.

Thu Vân bỗng nhiên được nghe một trận tiếng bước chân dồn dập, theo tiếng động nhìn lại, thấy là Tiêu Đạc tới thì vội vàng hành lễ: "Điện hạ, ngài đã trở về!"

"Đi vào thông báo, ta muốn gặp mẫu hậu." Sắc mặt của Tiêu Đạc không nguôi giận nói.

"Là Mậu Tiên sao? Mau vào." Tiếng nói của Sài Thị từ bên trong vang lên.

Trong phòng chỉ thắp hai ngọn nến đèn, tia sáng cũng không sáng tỏ. Sài Thị đang rửa tay ở trước chậu đồng, nghe được tiếng bước chân, không quay người, chỉ có ngữ khí mang theo mấy phần vui mừng: " Sự việc đều đã giải quyết thỏa đáng rồi hả?"

"Mẫu hậu, phú thương bị bắt cóc đã chết ba người, trọng thương bốn người." Giọng điệu của Tiêu Đạc ngưng trọng nói: "Là thủ hạ cũ của Hồ Hoằng Nghĩanửa đường xông ra, phá hủy toàn bộ kế hoạch. Nếu phía sau không người sai khiến thì bọn họ sẽ không dám làm càn như thế."

Sài Thị là người thông tuệ cỡ nào, chỉ nghe hắn nói câu này đã hiểu được ý của hắn. Bên trên bàn tay bà còn đeo chuỗi phật châu, ngồi xuống, đưa tay ra hiệu Tiêu Đạc cũng ngồi xuống. Trầm mặc một lát mới hỏi Tiêu Đạc: "Con nói là Hồ gia và Thục phi?"

"Phú thương và Hồ gia cũng không quan hệ, nếu không phải bởi vì Thục phi thì vì sao phải dính vào?" Tiêu Đạc hỏi ngược lại.

Giọng điệu của hắn đã cực kỳ gắng sức kiềm chế, nhưng vẫn không tốt. Sài Thị cũng hiểu được, sự việc đến một bước này, lấy công khuy nhất quĩ[1] để hình dung cũng không đủ. Phú thương xảy ra chuyện ở Thiền Châu, trước đó những gia quyến kia đã ầm ĩ long trời lở đất, ngày mai tin tức lan truyền ra, chỉ sợ sẽ phải phát sinh bạo động. Tiêu Đạc làm việc, luôn luôn gắng đạt được thập toàn thập mỹ[2], chuyện xảy ra như vậy, quả thật là không cách nào tha thứ.

[1]Công khuy nhất quĩ: thất bại trong gang tấc

[2]Thập toàn thập mỹ: hoàn hảo

"Con hi vọng ta làm như thế nào?" Sài Thị ôn hòa hỏi.

"Người không thể chết vô ích, cũng nên có một người cho người chết một lời giải thích." Tiêu Đạc nghiêm mặt nói.

"Đươc, ta đã hiểu rồi." Thanh âm của Sài Thị trầm xuống nhưng lại có chút sắc bén: "Thu Vân, đi kêu Thục phi đến!"

Sau khi Thu Vân nghiêm túc lên tiếng trả lời, Sài Thị lại ôn hòa nói với Tiêu Đạc: "Mậu Tiên, chuyện này hãy giao cho ta xử lý đi. Nhưng có câu nói ta vẫn phải nói, cho dù Thục phi có muôn vàn không đúng thì nàng cũng là mẫu thân của Trọng Hòe, là người cũ của Nghiệp Đô. Thế nhưng, ta sẽ để nàng cho con một câu trả lời, con đi về nghỉ ngơi trước đi."

Nếu là lúc trước, Tiêu Đạc nhất định sẽ tìm Tiết thị tính sổ thật tử tế. Dù sao nhiều người vì đại án này bận rộn nhiều ngày như vậy, cuối cùng bị một phụ nhân dốt nát như bà làm hỏng, phiền lòng làm sao! Nhưng hắn cũng rõ ràng dù mình có tức giận đi nữa, lấy giờ địa vị ngày nay của hai người mà nói, hắn cũng không thể làm gì được Tiết thị.

Hắn hành lễ cáo lui, một loại mỏi mệt giống như hư thoát[3] xông lên đầu. Nhưng ngẫm lại Vi Nhiễm còn đang chờ hắn, liền lại đánh lên vạn phần tinh thần.

[3]Hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước

...

Tiết thị đã biết Tiết Đào được cứu ra bình an, về phần sống chết của những người khác thì bà mặc kê. Tâm tình bà vui vẻ, sớm lên giường ngủ yên, lúc đang mơ tới chuyện tốt thì bên tai truyền đến từng tiếng kêu to của thị nữ.

Đương nhiên bà không vui, mắt chưa mở to, trách mắng: "Chuyện gì!"

Rèm bị người từ bên ngoài xốc lên một cái, ánh lửa yếu ớt  soi sáng đến bên trong giường. Tiết thị chỉ cảm thấy chói mắt, tức giận nói: "Ngươi thật to gan..."

"Nương, người gây ra đại họa rồi!" Tiêu Thành Chương dứt khoát trực tiếp ngồi xuống bên giường. Hắn giúp đỡ sắp xếp tăng lữ bị phá dỡ chùa chiền trong thành Thiền Châu, lúc trở lại quan nha thì nghe nói những phú thương được cứu ra tối nay xảy ra sự cố, nói là thuộc hạ cũ của Hồ Hoằng Nghĩa chạy đến làm rối, khiến kế hoạch của Lý Diên Tư bị xáo trộn, mười bảy người vốn có thể cứu ra bình an thì chết ba người và bị thương nặng bốn người.

Hắn vội vàng về nhà, đi tìm Hồ Lệ Nghiên hỏi chuyện trước, Hồ Lệ Nghiên nói người là nàng mượn giúp Thục phi, tất cả đều nghe lệnh của Thục phi.

Tiêu Thành Chương bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, thế mới biết thân nương của mình đã gây đại họa. Hắn vẫn cảm thấy Tiết thị chính là tầm nhìn hạn hẹp, không có một chút phóng khoáng, không ngờ vậy mà bà lại bởi vì lợi ích của bản thân mà làm xáo trộn đại cục, xảy ra án mạng. Chuyện này chỉ sợ là không cách nào khắc phục được.

Tiết thị thấy là Tiêu Thành Chương, cũng không thể nổi giận, chỉ nhẫn nại tính tình nói ra: "Con đó, có chuyện gì ngày mai lại nói..."

"Ngày mai thì đã không kịp! Người mau mặc quần áo rồi cùng con đi chỗ Hoàng hậu nương nương thỉnh tội!" Tiêu Thành Chương đưa tay kéo Tiết thị.

Tiết thị bị hắn kéo xuống giường, dùng sức hất tay của hắn ra: "Con đứa nhỏ này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tóm lại ta có tội gì, tại sao phải đi thỉnh tội? Chẳng lẽ cứu cữu cữu của con ra cũng không đúng sao?"

Tiêu Thành Chương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói ra: "Nương, người còn không biết sao? Chuyện này không có đơn giản như vậy! Loại hành vi này của người nếu nói nhẹ thì là quấy rối công vụ, nói nặng là hậu cung tham gia vào chính sự. Cho dù đại ca không truy cứu được người th còn có Hoàng hậu nương nương đó!"

Nghe thấy Sài Thị, Tiết thị không khỏi rùng mình một cái. Lúc trước ở Nghiệp Đô, Sài Thị đã trấn áp bà đến sít sao, đến hôm nay, mặc dù thân phận của bà đã khác biệt, thế nhưng tư tưởng e sợ Sài Thị chưa bao giờ biến mất. Nhưng bà vẫn thấy Tiêu Thành Chương nói quá khoa trương, không nghĩ tới thị nữ ở ngay ngoài cửa nói ra: "Nương nương, Thu Vân tỷ tỷ bên người Hoàng hậu nương nương đến đây, xin ngài đi chỗ Hoàng hậu một chuyến."

Bây giờ Thu Vân là đệ nhất nữ quan bên cạnh Hoàng hậu, sẽ không tùy tiện ra mặt.

Trong lòng Tiết thị lộp bộp một tiếng, ý thức được tình thế nghiêm trọng, cũng không dám lề mề, vội vàng để thị nữ mặc quần áo chải đầu cho bà. Sau khi mặc xong trang phục, lập tức ra ngoài gặp Thu Vân, mặt mỉm cười nói: "Có thể đi rồi."

Tiêu Thành Chương vội nói: "Ta cũng đi cùng."

"Hoàng hậu nương nương chỉ gọi Thục phi nương nương. Kỳ Vương vẫn nên ở lại nơi này đi." Trên mặt của Thu Vân không có biểu lộ gì nói.

Thu Vân đã nói như vậy, Tiêu Thành Chương cũng không thể kiên quyết đi cùng, đành phải ở lại.

Trước khi đi, Tiết thị quay đầu nhìn Tiêu Thành Chương một chút, chung quy cảm thấy có chút thấp thỏm. Bà phái người đi cứu Tiết Đào, chẳng lẽ cũng làm sai? Đối phương vốn là một đám cường đạo vô cùng hung ác, quá trình đánh nhau khó tránh khỏi sẽ có công chức bị tổn hại, Hoàng hậu không đến mức bởi vậy mà trách phạt bà chứ?

Chờ đến trước mặt Sài Thị, Tiết thị lại mang bộ dáng khép nép của kẻ làm thiếp, nói khẽ: "Hoàng hậu đêm khuya triệu kiến thần thiếp, không biết..."

"Quỳ xuống!" Sài Thị quát.

Tiết thị mềm nhũn hai chân, lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: "Không biết thần thiếp đã làm sai chuyện gì..."

"Lúc trước khi ở Nghiệp Đô, mặc dù trong lòng ngươi có rất nhiều bất bình, nhưng cũng coi như an phận thủ thường, bây giờ trở thành Thục phi thì quên mình là ai? Lúc Hoàng Thượng sắc phong, vốn chỉ cho ngươi một phân vị. Ta nể tình ngươi nuôi dưỡng và dạy dỗ Trọng Hòe nhiều năm, lao khổ công cao, xin Hoàng Thượng cho ngươi chức vị Thục phi, thấy ngươi có thể làm gương cho hậu cung. Lại không nghĩ ngươi vẫn không nên thân như vậy!" Sài Thị nghiêm nghị nói.

Tiết thị mím môi một cái: "Xin Hoàng hậu chỉ rõ..."

"Ngươi sai thủ hạ của Hồ Hoằng Nghĩa đi cứu người, gây ra tai họa bao lớn ngươi biết không? Ngươi chỉ biết cứu Tiết Đào nhưng không để ý sống chết của người khác, chẳng lẽ tính mạng của huynh đệ ngươi là mạng còn tính mạng của người khác không phải là mạng hả? Tại sao ngươi có thể ích kỷ như thế? Hơn nữa những người này là xảy ra chuyện ở Thiền Châu, Mậu Tiên phải vì vậy mà tiếp nhận áp lực bao lớn ngươi biết không! Danh tiếng và thành tích làm quan của hắn cũng sẽ bị dính vết nhơ! Hay là nói, ngay từ đầu ngươi đã định làm như thế? Nếu như vậy, tâm của ngươi thật đáng chém!" Sài Thị rất ít có thần sắc nghiêm nghị như thế, thân thể của Tiết thị co rúm lại một chút, tất cả lý do thoái thác trong đầu đã chuẩn bị đều không kịp sử dụng, hoảng vội vàng nói: "Thần thiếp làm sao dám, làm sao dám làm chuyện có hại với Quận hầu Thái Nguyên chứ, Hoàng hậu nương nương..."

Bà nói xong, cả người nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra. Cho dù bà có bất mãn với Tiêu Đạc nhưng cũng không dám thật sự cất tâm tư hãm hại. Bà chỉ là sợ quan phủ không làm được việc, muốn cứu Tiết Đào ra an toàn. Nào biết được còn có rất nhiều lợi hại liên quan đến phía sau chuyện này?

Bà lại giải thích: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp chỉ có một người huynh đệ này thôi, hắn bị bắt cóc mấy ngày nay, thần thiếp ăn không vô cũng ngủ không ngon. Thần thiếp thừa nhận đúng là tự chủ trương, sai bộ hạ trước kia của Hồ đại nhân đi đến cứu người. Nhưng đó cũng là vì để cứu huynh đệ ra bình an, không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển thành thế này... Hoàng hậu, ngài nhất định phải tin tưởng thần thiếp." Nói đến sau đó, bà đã nghẹn ngào, tội nghiệp nhìn qua Sài Thị.

Nhiều năm như vậy, Sài Thị đương nhiên biết tính tình của Tiết thị, chẳng qua chỉ là một phụ nhân không có chủ kiến, nếu bên người không có người xúi giục, hoặc là người nào ở phía sau bày mưu tính kế cho bà thì bà cũng không nghĩ ra chỗ sâu như vậy được. Thủ hạ của Hồ Hoằng Nghĩa này, đương nhiên là Hồ Lệ Nghiên giới thiệu. Nếu như Hồ Lệ Nghiên chỉ là có lòng tốt giúp đỡ thì cũng được. Nhưng nếu là phía sau rắp tâm hại người... Sài Thị cũng không thể không đề phòng.

"Đừng khóc nữa, việc đã đến nước này, ngươi khóc cũng có tác dụng gì? Ta đã nói với ngươi rồi, lời nói của ngươi đại biểu cho hoàng thất, cũng đại biểu cho thái độ của Trọng Hòe. Ngươi không sợ vì chuyện như vậy mà khiến giữa hai huynh đệ bọn họ nảy sinh hiềm khích? Hôm nay ta nói rõ cho ngươi biết, Mậu Tiên ở Thiền Châu chỉ là tạm thời, Hoàng Thượng sớm muộn cũng sẽ triệu hồi nó về Kinh Thành. Bởi vậy thành tích ở Thiền Châu vô cùng quan trọng." Sài Thị nhìn chằm chằm phản ứng của Tiết thị. Quả nhiên thấy thân thể của bà cứng một chút, nhưng rồi vội vàng cúi đầu xuống.

Trong lòng Tiết thị bồn chồn, Tiêu Đạc muốn hồi Kinh? Hồi Kinh, chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng muốn phong vương cho hắn? Đây không phải là lại ngồi ngang hàng với Tiêu Thành Chương sao? Bà vốn tưởng rằng hoàng vị kia, Tiêu Đạc đã không có cơ hội gì, dù sao từ xưa đến nay, chỉ có huyết thống mới là chí thân. Tiêu Đạc có năng lực đi nữa, cũng chẳng qua là một người khác họ.

Bà đang nghĩ lung tung thì lại nghe Sài Thị nói ra: "Ngươi cho rằng để người khác ra tay, chuyện này sẽ không liên luỵ đến trên người ngươi? Ngày mai chờ chuyện này truyền ra ngoài, tự nhiên có người truy vấn ngọn nguồn, tra ra chân tướng. Nếu như bọn họ ầm ĩ đến Tiêu phủ, đòi ngươi câu trả lời, ngươi chuẩn bị đối phó thế nào? Ngươi tuy là nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, nhưng ta cũng không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Cũng nên cho người chết và gia quyến của bọn họ một câu trả lời thích hợp."

"Cái này... Còn xin Hoàng hậu cứu giúp thần thiếp!" Tiết thị bò tới bên chân Sài Thị, bỗng chốc ôm lấy mắt cá chân bà ấy. Khí chất yêu kiều cao quý trên người bà dưỡng ra mấy ngày nay không còn sót lại chút gì, giống như lại trở thành người thiếp thất an phận thủ thường lúc còn ở Nghiệp Đô kia.

Sài Thị thở dài: "Cũng không phải không có biện pháp, chỉ xem ngươi làm thế nào."