Châu Liên Bích Hợp - Bạc Yên

Chương 111: Tiếng lòng




Giờ phút này, bên trong phủ quan nha Thiền Châu kín người hết chỗ, còn muốn náo nhiệt hơn họp chợ. Mấy ngày nay lần lượt có gia quyến thương nhân giàu có chạy đến, muốn quan phủ dốc hết sức lực cứu người. Một vạn lượng bạc không cách nào chia đều, Lý Diên Tư liền căn cứ vào tài sản của những thương nhân này, cự phú[1] thì giao nhiều một chút, tiểu phú[2] thì giao ít một chút, cuối cùng cũng gom góp xong.

[1][2] Ở đây phú có nghĩa là giàu có. Cự là khổng lồ. Cự phú tức là người rất rất giàu, có tài sản kết xù. Còn tiểu phú là người cũng giàu có nhưng ở mức nhỏ, ít. Tài sản không là bao so với cự phú.

Nhưng gia quyến cự phú lại lấy giao bạc nhiều làm lý do, yêu cầu ưu tiên cứu người nhà bọn họ.

Gia quyến của tiểu phú đương nhiên là không vui, mỗi ngày đều phải chia hai nhóm, ở bên trong quan nha làm ầm ĩ, gây cản trở nghiêm trọng đến công vụ.

Tiêu Đạc nhốt ở trong phòng, ném chuyện trấn an gia quyến cho Lý Diên Tư. Hắn phải tốn tâm tư nghiên cứu tóm lại phải làm thế nào mới có thể cứu người.

Nhưng mà đúng như Lý Diên Tư nói, Thiền Châu giống như biển ca bao la, thôn trang lớn nhỏ chừng mấy trăm, thời gian năm ngày căn bản không có khả năng tìm hết. Đối phương cũng là nhìn trúng điểm này, mới dám không chút kiêng kỵ khiêu khích như thế.

Ngụy Tự thấy không có đầu mối, có chút nản chí, hỏi: "Điện hạ, ngài thật muốn đi núi Thu sao? Lỡ như đối phương mai phục rồi thì sao? Mặc dù lần này người chúng ta cải trang lên núi không phát hiện có cái gì dị thường, thế nhưng mà... Có lẽ là bọn họ ẩn tàng quá sâu."

Chương Đức Uy ở bên cạnh nói ra: "Hay là thần thay ngài đi đi? Bây giờ thân phận của ngài khác biệt, không thể giống như lúc trước, đặt mình vào nguy hiểm."

Tiêu Đạc nhất quán thi hành "không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con", chưa từng sợ hãi. Hắn đang suy nghĩ phía bên Vi Nhiễm có cái tiến triển gì, nếu là Ninh Hải thật sự có thể cung cấp đầu mối hữu dụng, như vậy chuyến đi núi Thu hắn sẽ chắc chắn rất nhiều.

Lúc này, một tên gia bộc đi đến ngoài cửa, nhẹ giọng bẩm báo Triệu Cửu Trọng từ Kinh Thành chạy tới, nói là phụng hoàng mệnh đến giúp Tiêu Đạc một tay.

Theo lý thuyết chuyện Thiền Châu cũng coi là một thử thách với Tiêu Đạc, Hoàng đế không cần cố ý phái người tới. Nhưng có lẽ là lần này ảnh hưởng của chuyện thương nhân bị bắt đi đến toàn quốc cũng không nhỏ, cho nên Hoàng đế vẫn là phái một viên mãnh tướng đến đây giúp Tiêu Đạc. Biểu hiện của Triệu Cửu Trọng ở bên trong mấy lần nam chinh bắc chiến đều là biết tròn biết méo, đã từ một tiên phong trưởng thành thành tướng lĩnh có thể một mình chống đỡ một phương. Lấy năng lực mà nói, thậm chí muốn xuất sắc hơn Chương Đức Uy và Ngụy Tự.

Chương Đức Uy rất lâu không gặp Triệu Cửu Trọng, trong lòng thật sự cảm thấy vui mừng cho người huynh đệ ngày xưa kề vai chiến đấu này, muốn gặp hắn sớm chút, thuận tiện tự ôn chuyện. Tiêu Đạc biết giao tình của Chương Đức Uy và Triệu Cửu Trọng, trước phái Chương Đức Uy trở về nói rõ tình huống, mình thì không vội, mà là cùng Ngụy Tự đến công đường phía trước xem Lý Diên Tư trấn an những gia quyến kia đến đâu rồi.

Bên trong công đường, Lý Diên Tư mặc kệ ánh nắng chói chang ngày mùa hè, nói khô cả họng, thanh âm khàn khàn, hai nhóm người vẫn còn cãi nhau đến quên cả trời đất. Một mình tiếng nói của hắn sao địch hơn mười người này, dứt khoát ngồi ở một bên mặc kệ.

Ngụy Tự đi qua vỗ xuống bờ vai của hắn, nhe răng cười: "Lão Lý, cũng có chuyện ngươi không giải quyết được ha!"

Lý Diên Tư tức giận liếc hắn một cái: "Chớ đứng nói chuyện không đau thắt lưng, ngươi đi thử một chút đi." Giọng nói của hắn thật sự đã khàn rồi, giống như chiêng vỡ, phong độ hoàn toàn biến mất.

Ngụy Tự ngừng cười, bỗng nhiên nghe bên kinh đường mộc bên kia đập ba tiếng mạnh mẽ, công đường huyên náo mới dần dần yên tĩnh lại. Mọi người thấy Quận hầu Thái Nguyên rốt cục đã chịu lộ diện, xông lên như ong vỡ tổ.

Tiêu Đạc tựa ở trước án, nghe thấy người trước mặt mồm năm miệng mười nói, chậm rãi nhìn qua mỗi một khuôn mặt của bọn họ. Ánh mắt của hắn băng lãnh mà kiêu căng, mang theo khí thế áp đảo đám người, thanh âm của đám người vốn còn dựa vào lí lẽ đấu lý dần dần nhỏ lại. Tiêu Đạc là võ tướng, trên chiến trường giết người như ngóe, tính tình lại không tốt, tuyệt đối không phải quả hồng mềm như Lý Diên Tư, có thể tùy ý nhào nặn.

"Các ngươi cả ngày chặn ở công đường, phủ nha Thiền Châu không phải làm việc à?" Tiêu Đạc lạnh lùng nói, "Ảnh hưởng quan phủ làm việc là phải chịu tội, thông cảm cho tâm tình của các ngươi, lần này tạm không xử phạt. Bạc đã đưa, quan phủ sẽ cố gắng hết sức cứu người, trở về chờ tin tức hết đi."

Một vị phụ nhân gan lớn nói ra: "Quận hầu nói lời này cũng không đúng. Sự tình có nặng nhẹ, hiện giờ chuyện to bằng trời cũng không sánh bằng tính mệnh của lão gia nhà ta. Hàng năm hắn đều giao giao cho quan phủ bao nhiêu thuế má chứ!"

"Đúng vậy đó đúng vậy đó. Lão gia nhà ta cũng thế." Đám người hiếm khi đồng thanh phụ họa.

Tiêu Đạc cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng về phía phụ nhân kia: "Nếu không phải là như thế, ngươi cho rằng bản Quận hầu có thể để các ngươi ở quan nha ầm ĩ suốt ba ngày? Đã sớm kéo ra ngoài một người đánh hai mươi đánh gậy. Bách tính Thiền Châu muốn tìm quan phủ khẩn cầu đều bị các ngươi ngăn ở cổng không cho vào trong, tính mệnh nhà các ngươi là mệnh, trong nhà bách tính khác không có việc gấp? Quan nha Thiền Châu cũng không phải là thiết lập chuyên vì một bộ phận người, các ngươi một vừa hai phải thôi."

Phụ nhân kia còn muốn nói chuyện, người bên cạnh vội vàng tay áo của nàng ta xuống, thấp giọng nói: "Vị tẩu tử này chớ nói nữa, Quận hầuThái Nguyên này cũng không phải người dễ trêu chọc. Xưa kia hắn giết bao nhiêu Thục binh ở hai châu Diêm Linh trong một đêm ngươi quên rồi hả?"

Phụ nhân giật cả mình, lại nhìn Tiêu Đạc liền cảm giác lo sợ. Lỡ như bọn họ ầm ĩ thêm nữa, người này có thể sẽ không cho cái thể diện gì hết. Thật sự muốn động thủ, những bình dân bách tính là bọn họ đây cũng không lay chuyển được quan phủ.

Đám người đang định giải tán thì lại có một gia bộc vội vàng hấp tấp xông vào bên trong công đường, người còn chưa tới đã la lớn: "Không xong! Không xong!"

Bọn họ rối rít tránh ra một con đường, để hắn đi tới. Người làm kia quỳ trước mặt Tiêu Đạc, vừa lau mồ hôi vừa thở hồng hộc nói: "Quận hầu, phu nhân, phu nhân không xong rồi!"

Tiêu Đạc vốn còn bất động như núi, nghe vậy lập tức đứng lên, sải bước đi đến trước mặt gia phó, xách cổ áo hắn lên, thần sắc còn bén nhọn hơn vừa nãy vài phần: "Ngươi nói cái gì?"

"Điện hạ mau về nhà nhìn một chút, phu nhân ho ra máu, hiện giờ đã bất tỉnh nhân sự!" Gia phó nói một hơi. Tiêu Đạc như gặp phải sấm nổ, lui về sau một bước, miễn cưỡng đứng vững, sau đó cái gì cũng không nói lập tức phóng ra ngoài, đồng thời cao giọng hô to: "Chuẩn bị ngựa! Mau đi dắt ngựa của ta đến!"

Lý Diên Tư và Ngụy Tự nhìn nhau một chút, vội vàng đuổi theo đi. Trong lúc nhất thời đám người ở công đường hai mặt nhìn nhau, cũng không biết Quận hầu Thái Nguyên trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc này làm sao bỗng nhiên thất thố đến như vậy.

***

Y sĩ quỳ gối trước giường bắt mạch cho Vi Nhiễm, Dương Nguyệt vẫn cố nén nước mắt, quỳ gối bên cạnh, cầm tay của Vi Nhiễm, cầu nguyện tổ thần. Y sĩ hồi lâu chưa kết luận, Sài Thị lo lắng ngồi ở một bên, lại không thể thúc giục. Đều nói bệnh lâu thành y, bà biết ho ra máu tuyệt đối sẽ không là cái dấu hiệu gì tốt. Nhưng trước đó Vi Nhiễm lại không có cái gì khác thường.

Thật lâu, y sĩ kia mới thu bàn tay bắt mạch lại, thần sắc ngưng trọng nói với Sài Thị: "Chứng bệnh này của phu nhân cực kì kỳ lạ."

Sài Thị nói khẽ: "Rốt cuộc là bị bệnh gì?"

Y sĩ trầm ngâm một chút: "Nói là bệnh, nhưng từ mạch tượng và sắc mặt còn có ăn uống hàng ngày nhìn không ra bất kỳ khác thường gì, nói không phải bệnh, nhưng tự dưng ho ra máu, tuyệt đối không có thể không lo ngại. Tiểu nhân tài năng kém cỏi, thật sự là chẩn trị không ra, còn xin Hoàng hậu nương nương mời cao minh khác."

Thu Vân vội vàng nói: "Thế Thiền Châu còn có người nào y thuật tốt hơn ngài? Ngài có người nào thích hợp giới thiệu đi?"

Y sĩ tiếc nuối lắc đầu: "Tha thứ cho lão phu nói thẳng. Lão phu làm nghề y năm mươi năm, chưa bao giờ thấy qua chứng bệnh kỳ lạ như thế, đừng nói toàn bộ Thiền Châu, cho dù ngay cả ngự y trong cung cũng bất lực. Có điều lão phu biết dân gian có không ít cao thủ, không ngại dán thông báo tìm người có tài. Chứng bệnh này của phu nhân không thể kéo, kéo dài vô ích."

Sài Thị nặng nề thở dài, gật đầu nói: "Bản cung hiểu. Có biết khi nào nàng sẽ tỉnh?"

"Hoặc là rất nhanh, hoặc là... cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại."

Sài Thị kinh sợ, nhìn người nằm trên giường một chút, nếu như nàng xảy ra chuyện không hay, vậy Mậu Tiên... Bà không dám nghĩ tiếp, yên lặng để Thu Vân đưa y sĩ ra ngoài.

Thu Vân và y sĩ đến ngoài cửa, Triệu Cửu Trọng và Chương Đức Uy lập tức vây tới, cùng nhau hỏi: "Rốt cuộc phu nhân ra sao rồi?"

Vẻ mặt Thu Vân ngưng trọng lắc đầu, mời y sĩ đi trước.

Triệu Cửu Trọng thế nào cũng không tin, trước đó người còn êm đẹp lập tức lại biến thành như thế này. Hắn nhìn qua cửa phòng, thần sắc ngưng trọng, hai tay ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, buồn bực bản thân không cách nào giúp một tay. Chương Đức Uy đè bờ vai của hắn: "Đừng lo lắng, phu nhân nhất định không có chuyện gì." Hắn biết Triệu Cửu Trọng chính là được Vi Nhiễm tiến cử, ơn tri ngộ như sơn tái tạo, tình cảm đương nhiên khác với người khác.

Hai người đang ngây ngốc đứng đó, chợt nghe một trận tiếng bước chân mất trật tự. Tiêu Đạc từ dưới hiên chạy tới, đi theo đằng sau  là Ngụy Tự và Lý Diên Tư, hắn cũng không đoái hoài tới người bên ngoài, trực tiếp tiến vào trong phòng.

Hắn chạy một mạch đến bên giường, trước tiên nhìn thấy Sài Thị, Sài Thị không nghĩ tới hắn trở lại nhanh như vậy, nhẹ gật đầu, ngón tay chỉ trên giường. Hắn đầu tiên là dừng một chút, sau đó ngồi xuống bên giường, chậm rãi đưa tay sờ mặt Vi Nhiễm.

Vết máu trên khóe miệng nàng đã được lau sạch sẽ, quần áo trên người cũng đã thay. Nhưng loại bất an như mây đen vẫn bao phủ ở trong lòng Tiêu Đạc.

"Yêu Yêu, ta đã về rồi." Hắn nhỏ giọng nói: "Nàng mở mắt nhìn ta đi."

Người trên giường không trả lời, lông mi dài như lông quạ kia lẳng lặng che ở bên trên mí mắt, màu da càng là trắng đến mức gần như trong suốt. Dường như đang ngủ say, nhưng cũng giống như sẽ không tỉnh lại nữa. Hắn sợ hãi, sợ nàng đột nhiên biến mất. Loại sợ hãi này trong nháy mắt đặt ở lồng ngực của hắn, khiến cho hắn khó hít thở. Hắn bỗng nhiên chuyển hướng Dương Nguyệt, gần như là quát: "Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại biến thành như thế này!"

Dương Nguyệt nghẹn ngào nói ra: "Nô tỳ cũng, cũng không biết... Từ bên ngoài trở về... Đột nhiên đã trở thành như thế này... Mẫu thân của tiểu thư năm đó cũng đi như thế này... Nô tỳ sợ nàng... Nô tỳ tội chết..." Nàng nói năng lộn xộn, tự trách không thôi.

"Không thể bảo vệ chủ, ngươi là tội chết!" Tiêu Đạc gần như là gầm thét lên, hung hăng nhìn chằm chằm Dương Nguyệt.

Sài Thị vội vàng nói: "Mậu Tiên, ngươi trước tỉnh táo chút. Chuyện này cũng không trách Dương Nguyệt, vừa rồi y sĩ đã tới, không kiểm ra được Vi Nhiễm mắc bệnh gì. Đây có lẽ là chứng bệnh kỳ lạ của Cửu Lê bọn họ? Cố tiên sinh ở nơi nào? Mau mời hắn đến xem, có lẽ có thể xoay chuyển."

"Cố tiên sinh đã đi rồi, con cũng không biết đi nơi nào." Tiêu Đạc khàn giọng nói.

Trong phòng thoáng cái đã rơi vào tĩnh mịch. Giờ khắc quan trọng này, Cố Thận Chi không ở đây, vậy... Còn có ai có thể cứu Vi Nhiễm?

"Yêu Yêu... Nàng đừng dọa ta... Xin nàng..." Tiêu Đạc cúi người, cầm chặt lấy tay của Vi Nhiễm, dựa khẽ ở trên trán của nàng. Hắn yếu ớt giống như không chịu nổi một kích, cũng không tiếp tục giống Tiêu Đạc uy phong lẫm liệt kia nữa. Nếu nàng biến mất khỏi bên trong cuộc sống của hắn, hắn sẽ không cách nào chống đỡ tiếp nữa. Trái tim hắn cũng sẽ theo nàng chết đi.

Khi nào Sài Thị nhìn thấy cái bộ dáng này của hắn. Cho dù năm đó thời điểm nhìn thấy hắn gặp nghèo khổ, trong mắt của hắn từ đầu đến cuối cũng là ánh sáng không chịu thua. Bà muốn mở miệng an ủi hai câu, nhưng biết rõ, bất kỳ lời nói nào cũng bất lực.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng khóc nỉ non của hài nhi.

Vương thị và Trần thị cũng không biết hài tử làm sao nữa, bỗng nhiên khóc lớn không ngừng, dỗ thế nào cũng không nín. Bọn họ biết phu nhân xảy ra chuyện, vốn không dám tới quấy rầy nhưng hài tử sắp khóc đau sốc hông, bọn họ cũng không dám giấu diếm, vội vàng ôm đến đây.

Tâm của Sài Thị đều sắp bị tôn nhi khóc đến bể nát, tự mình ra ngoài ôm hài tử đi vào đặt ở bên người Vi Nhiễm, nói khẽ: "Vi Nhiễm, con nghe tiếng khóc của hài tử một chút đi. Nó còn nhỏ như thế, cần mẫu thân."

Tiêu Đạc không nhìn hài tử một chút, để mặc cho nó khóc. Còn cởi thảo kết trên tay xuống, vội vàng đeo trở lại trên tay Vi Nhiễm. Hắn nhớ rõ nàng từng nói đây là thánh vật của Cửu Lê, đã từng mấy lần giúp hắn vượt qua hiểm quan. Hiện giờ hắn không làm được cái gì, chỉ có thể gửi hi vọng vào đồ vật hắn đã từng căn bản không tin tưởng mấy này.

Đại khái là hài tử khóc đến quá thảm rồi, không lâu sau, người dưới người hắn rốt cục động đậy, nói khẽ: "Phu quân..."

Một tiếng này tựa như tiếng trời, gần như lập tức gọi hồn phách của Tiêu Đạc trở về. Hắn nhìn về phía người trên giường, cho đến khi xác định mắt của nàng đã mở ra, mới ôm nàng thật chặt, dường như chỉ cần buông tay ra nàng sẽ lập tức biến mất.

Sài Thị cũng vui vẻ nói: "Tỉnh rồi, cuối cùng đã tỉnh rồi."

Dương Nguyệt càng là vui đến phát khóc, cả người vô lực xụi lơ trên mặt đất. Vừa rồi nàng thật sợ, sợ Vi Nhiễm cứ đi như vậy.

Vi Nhiễm bị Tiêu Đạc dùng sức ôm, không biết đã xảy ra chuyện gì, mơ hồ nhớ mình chỉ là ngất đi mà thôi. Nàng còn chưa có chút khí lực nào, chỉ cảm thấy Tiêu Đạc ôm nàng thật chặt, hô hấp có chút khó khăn, với lại hài tử còn ở bên cạnh khóc nỉ non không ngừng, bèn nhỏ giọng nói ra: "Phu quân, để cho ta nhìn hài tử có được hay không? Nó cứ khóc mãi đây này."

Lúc này Tiêu Đạc mới buông nàng ra, chính mình ôm hài tử vào trong ngực dỗ. Đây cũng là trưởng tử hắn thương yêu, hắn không nỡ lòng để nhi tử khóc. Nhưng mới rồi trong ý thức của hắn, mọi thứ đều biến mất, cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe được, chỉ nghĩ nếu như nàng vẫn chưa tỉnh lại, mình sẽ như thế nào.

Tiêu Đạc không cho Vi Nhiễm ôm, Vi Nhiễm chỉ có thể đưa tay vỗ nhẹ tã lót. Vương thị lại vội vàng trở về lấy cung ngọc nhỏ hài tử thích nhất tới, lúc này nó mới dần dần ngừng khóc, mặt mũi đầy nước mắt, đáng thương nức nở.

Sài Thị nhẹ nhàng thở ra, biết phu thê bọn họ có lời muốn tâm sự, bèn cùng hai cái nhũ mẫu đưa hài tử trở về.

Vi Nhiễm đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, lại nhìn phía Tiêu Đạc nói: "Ta làm sao vậy? Vì sao chàng đột nhiên trở về rồi?" Nàng chỉ nhớ rõ lúc ấy thần kỹ xuất hiện, nàng định để giữ thần kỹ lâu thêm một hồi thì chợt ngất đi, lâm vào bên trong một vùng tăm tối. Vốn dĩ trong bóng tối chìm nổi, mơ hồ nghe được tiếng hài tử khóc nỉ non, trong lòng không đành lòng, quả thực ép buộc mình tỉnh lại.

Dương Nguyệt ở bên cạnh nói ra: "Tiểu thư, ngài thật là đã hù chết chúng ta. Ngài ho ra máu, còn hôn mê bất tỉnh. Giống phu nhân lúc ấy..."

"Ngươi đi ra ngoài trước đi." Tiêu Đạc bỗng nhiên ra lệnh cho Dương Nguyệt.

Dương Nguyệt im lặng, đứng dậy lui ra.

Lúc Lâm Đào chết, Vi Nhiễm còn rất nhỏ, gần như không có ký ức. Hơn nữa những năm này, cha cũng không cho bất kỳ kẻ nào nàng nhắc đến trước mặt nàng. Nàng chỉ biết là nương chết vì bệnh, nguyên nhân cụ thể cái chết thì lại không biết, đại ca cũng giữ kín như bưng.

Nàng không hiểu nhìn qua Tiêu Đạc, thần sắc Tiêu Đạc căng cứng, so với vừa rồi tưởng như hai người, cực lực đè nén nộ khí ngập trời bên trong giọng nói: "Có phải nàng lại sử dụng năng lực trên người nàng hay không?"

"Cái gì?" Vi Nhiễm vô thức trả lời.

Tiêu Đạc nghiêng người đè lấy bờ vai của nàng, hai mắt đỏ lên, giọng nói khàn khàn: "Ta đã biết! Nương của nàng là huyết mạch của tiên tri, nàng cũng thế, năng lực của các nàng là thông qua huyết mạch truyền thừa. Năng lực trên người nàng cũng không phải là mộng. Nàng có thể trông thấy chuyện phát sinh tương lai, đúng hay không?"

Vi Nhiễm kinh sợ, khẽ nhếch miệng kinh ngạc nhìn Tiêu Đạc. Vậy mà biết rõ ràng đến như vậy? Ngay cả chính nàng cũng không biết, mình lại là huyết mạch của tiên tri? Nương cũng vậy? Trách không được, năng lực này hóa ra không phải là vì nàng bỗng nhiên đi vào thế giới này mới có, mà là vốn đã chảy ở trong máu của nàng. Nàng đến, chẳng qua chỉ là vừa khéo đánh thức cái thần lực ngủ say này tỉnh lại.

Tiêu Đạc tiếp tục từng chữ từng chữ nói ra: "Nàng hãy nghe cho kỹ, mặc dù Tiêu Đạc ta là thể xác người bình thường nhưng chưa bao giờ tin vào số mệnh, cũng chưa từng khuất phục vận mệnh. Ta không muốn nàng dùng năng lực của nàng để giúp ta, đó là làm chuyện nghịch thiên, sẽ tổn thọ! Yêu Yêu, ta không thể chịu nổi nếu mất đi nàng, ta thật sự chịu không được..." Nói đến phần sau, hắn quay lưng lại gần như sụp đổ dùng hai tay chống lấy cái trán, không dám nhớ lại cảm giác -- so với để hắn đi chết còn khó chịu hơn vừa rồi.

Vi Nhiễm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của hắn, vội vàng chống đỡ thân thể, từ phía sau ôm lấy Tiêu Đạc, tựa ở trên bờ vai rộng lớn của hắn, ôn nhu trấn an nói: "Là ta không tốt, ta không phải cố ý. Chỉ là năng lực này chính ta cũng không cách nào khống chế, nó bao giờ cũng sẽ thỉnh thoảng lại xuất hiện. Ta đồng ý với chàng, vì chàng và hài tử, ta cũng nhất định sẽ cố gắng sống."

Tiêu Đạc đã ổn định cảm xúc, xoay người ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng của nàng: "Chớ sợ. Lúc Cố Thận Chi rời đi, nói hắn sẽ đi tìm kiếm biện pháp giải quyết. Trước đó, nàng cố gắng đừng suy nghĩ nữa."

Vi Nhiễm nhẹ gật đầu, thì ra Cố Thận Chi biết tất cả mọi chuyện, còn nói cho Tiêu Đạc. Đôi mắt của nam nhân đỏ hoe, có chút chật vật. Nàng cũng không biết mình có bản lĩnh có thể dồn ép nam nhân vững vàng giống như núi đến sụp đổ.

Hai tay nàng ôm lấy cổ của hắn, hôn lên cằm hắn rồi nói: "Có chàng ở đây thì ta sẽ không sợ. Chàng biết khi nào vậy?"

"Lúc ở Cửu Lê." Tiêu Đạc ôm nàng càng chặt hơn: "Khi mới nghe ta cũng rất khiếp sợ, không nghĩ tới tiên tri luôn luôn tìm kiếm lại chính là người bên gối của ta. Nếu lúc trước... Có lẽ ta sẽ bị dọa đến lập tức rời bỏ nàng."

"Chàng coi ta là quái vật?" Vi Nhiễm bất mãn nói: "Thế gian này bao nhiêu người muốn tiên tri mà không được. Phải biết, có được tiên tri là có thể có được thiên hạ. Chàng là nhặt được bảo vật đó."

Tiêu Đạc cười khổ: "Ta đã nói ta không tin những thứ này. Hiện giờ chớ nói nàng không phải quái vật, cho dù thật sự là yêu quái ngàn năm muốn tinh phách của ta, ta cũng cho nàng. Cố Thận Chi cũng đã nói năng lực của tiên tri không phải vô hạn, bởi vì thấy được thiên cơ nên sẽ lấy tuổi thọ của bản thân ra làm cái giá để đánh đổi. Nương của nàng rất có thể chính là vì lý do này mà qua đời."

"Nương của ta cũng là tiên tri? Nhưng cha và đại ca ta chưa từng nhắc đến. Cha đã nói, trên đời sẽ không có nữ tử nào tốt giống nương nữa." Vi Nhiễm thẫn thờ nói.

"Yêu Yêu, ta cũng chỉ có một mình nàng."

Tiêu Đạc nói xong, hôn nàng thật sâu. Nụ hôn này không chứa đựng bất kỳ ham muốn gì, chỉ là tố nỗi lòng. Lúc trước hắn cảm thấy những câu chuyện tình yêu khắc cốt minh tâm bên trong những áng thơ văn cổ xưa kia đều rất cũ rích. Chỉ có bản thân mình ở trong đó mới có thể hoàn toàn trải nghiệm, tình cảm bên trong câu chữ đó tuyệt đối không phải giải vờ giả vịt. Trong chuyện tình yêu, quả thật có thể làm cho người muốn sống muốn chết.

Sau khi kết thúc một nụ hôn thắm thiết, Vi Nhiễm trở về chỗ cũ được một lát mới nhớ tới chính sự, vội vàng nói: "Phu quân, Ninh Hải cho rất manh mối quan trọng, nhất định có thể giúp một tay."

Thanh âm của Tiêu Đạc lập tức lạnh lùng nói: "Nếu không phải hắn, nàng cũng sẽ không như thế."

"Này làm sao có thể trách hắn? Chàng không được tùy ý giận chó đánh mèo lên người vô tội." Vi Nhiễm cười lắc đầu, đang muốn đi xuống giường, Tiêu Đạc giữ nàng lại: "Nàng làm gì? Muốn lấy thứ gì thì cứ để ta."

Vi Nhiễm nghe theo nói ra: "Trên mặt bàn có một bao đồ vật và một tấm địa đồ da dê, chàng lấy tới giúp ta."