Châu Lệ Băng, Quá Khứ Đã Qua, Hãy Để Nó Chôn Vùi!

Chương 36: Jack tức giận - Một lần lại một lần đau




Hàn Nhã Hy đưa tiểu Hạo trở về nhà, khi đó Jack đang nói chuyện cùng đối tác qua điện thoại.

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là Jack vẫn còn ở đây, cô còn nghĩ anh đã về lâu rồi.

Khi nói chuyện xong, Jack ngoảnh đầu nhìn cô, trong giọng nói có chút không bình thường:

- Tiểu Hạo ở nhà Hạ Khuê sao?

Sau khi nhận được cái gật đầu của cô, sắc mặt anh trở thành xám xịt, chăm chú nhìn từng biểu hiện cùng nét mặt của cô.

- Không sao chứ?

Câu hỏi của Jack làm cô hơi giật mình, thế nhưng cô ngay lập tức mỉm cười:

- Sao là sao hả? Tôi sẽ không vì vẻ bên ngoài mà bị cuốn hút đâu.

Câu nói đó, Jack im lặng, một giây sau anh bước đi như kẻ không hồn.

- Cô Hy, chú đó bị sao vậy? - Tiểu Hạo lay lay tay cô hỏi, mắt nhìn về hướng Jack.

Cô bất lực lắc đầu.

Có những điều không thể biết trước được.

Tình cảm là một đoạn mà con người cũng không thể đoán biết được, nó có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Jack về nhà trong tâm trạng không mấy vui vẻ, anh ngồi trên sô pha một lát, không tự chủ được mà hai mắt nhắm lại.

Anh mơ màng cho đến khi một bàn tay ấm áp đưa lên rờ trên trán anh, sau đó là một chiếc áo khoác được phủ lên.

Anh mở mắt, khuôn mặt Hạ Khuê mỉm cười hiện ra trước mắt.

- Anh tỉnh rồi à? - Giọng cô âm ấm truyền đến, cô ngồi bên cạnh anh, tay chống lên cằm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh.

Anh mở miệng, có chút không vui, cố gắng né tránh tầm mắt của cô:

- Em đưa tiểu Hạo đến nhà mình à?

Cô mỉm cười gật đầu, thế nhưng bây giờ, anh hoàn toàn chán ghét với nụ cười ấy.

Biểu hiện khác lạ của anh làm Hạ Khuê giật mình, cô hỏi anh, giọng nói có phần run rẩy:- Sao vậy? Anh giận à?

Jack im lặng không nói, điều này càng khiến cô sợ hơn.

- Jack, anh có gì cứ nói, đừng giấu em nhé. 

Anh đứng dậy, nhắm về hướng phòng ngủ mà đi.

Hạ Khuê sợ hãi ôm anh từ phía sau, cô ôm chặt lấy anh nỉ non:

- Minh Tuấn, đừng như vậy mà.

Anh để im mặc cho cô ôm, từng câu từng chữ mà nói ra:

- Hạ Khuê, anh đã nói, Triệu Thanh Mẫn và cô ấy không thể đến bên nhau, em không hiểu sao?

Lần này lại là cô trầm mặc không nói.

Anh buông lỏng tay cô, quay người mình lại, bàn tay anh luồn vào máy tóc đen dài kia, anh cúi người xuống hôn lên trán.

- Hạ Khuê, cô ấy đã có vị hôn phu, em đừng để mọi chuyện thêm rối nữa.

Mặt cô tràn đầy nỗi thất vọng cùng cực, khuôn mặt trầm xuống.

- Nhưng mà...

Anh Mẫn vẫn còn rất yêu chị Băng, nếu như sau này anh mấy nhớ lại, chắc chắn sẽ rất đau khổ.

Huống chi...

Jack ôm cô vào lòng, đặt cằm mình lên vai cô, anh thở dài:- Hạ Khuê, cho dù bọn họ còn nhớ nhau hay còn yêu nhau thì không thể quay lại từ đầu được.

Vậy thì... Ngay từ đầu cô đã sai?

Jack buông lỏng tay cô, bỏ mặc cô mở đó mà bước vào phòng, dáng người đó, dường như kể từ lúc này đã không còn thuộc về cô nữa.

- Anh ấy giận mình rồi. - Cô lẩm bẩm trong miệng một câu đó, cả người đứng sựng lại, toàn bộ tê cứng khiến cô không thể nhấc chân bước tiếp được.

Hạ Khuê về nhà, khi cô mở cánh cửa sắt, căn phòng lạnh lẽo cùng khí lạnh xông vào khoang mũi cô. Tấm rèm màu lam nhạt rủ xuống che hết ôm cửa sổ rộng, căn phòng chìm trong gang màu lạnh, ngay cả ánh nắng mặt trời khi đối diện với chúng còn cảm thấy yếu ớt.

Trên chiếc giường rộng, bóng một người đàn ông ngồi dựa vào thành giường, chỉ vì quá tối khiến cô không thể thấy rõ khuôn mặt của người kia như thế nào, thế nhưng cô không dám đi vào.

Chỉ cần là cái bóng thôi nhưng cô thấy anh cô đơn lạ thường, chỉ là bóng hình anh trong bóng đêm lu mờ, thoang thoảng mùi hương bạc hà, thứ thuộc về con người anh.

Là một người đàn ông, anh không cho phép mình đi sai đường.

Là một người đàn ông, anh không cho phép mình yếu mềm, nhất là khi ở trước mặt người phụ nữ mà mình thích.

Vì thế, Hạ Khuê sợ anh sẽ tổn thương.

Cô từng yêu anh đến điên dại, nhưng cũng chưa từng làm được điều gì cho anh, hầu hết đều là gây ra những chuyện phiền phức, đều làm hại đến những người khác, còn làm hại đến người anh yêu.

Bây giờ Jack không còn quan tâm đến cô nữa, anh không còn như trước, không còn yêu thương chiều chuộng cô nữa rồi.

Cô cắn chặt môi, cố không để cho nước mắt chảy ra, cô khép cửa lại đi ra ngoài.

Tiếng bíp bíp truyền đến, chiếc khuyên tai nhỏ nhấp nháy nháy, đôi mắt lưu ly đen mở ra, trong ánh đêm mờ nhạt lại phát ra loại ánh sáng xanh lam tuyệt đẹp.

Tối hôm đó, Hàn Nhã Hy không ngủ được.

Cô có ngủ, nhưng giấc mơ hôm nay, cô quay lại thời thơ ấu của mình, khi đó, cô mới chỉ là một cô nhóc mười bốn tuổi, cũng không có cha, bên cạnh là người mẹ tuyệt vời luôn luôn chăm lo cho cô, còn có Đường Hắc Long luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.

Hôm đó đang là giữa thu, lá ngoài đường rụng rất nhiều, mà cô khi ngồi trên chiếc ô tô đen bên trong chạy điều hoà vù vù lại chẳng dễ chịu gì.

Đánh mắt nhìn ra bên ngoài đã bị bắt mắt bởi một dáng người nhỏ bé, áo phông trắng cùng chiếc quần jean nhỏ được phối nhìn rất phong cách, lại thấy rất sạch sẽ, cảm người nhỏ nhắn kia lại ngồi dưới một gốc cây, biểu hiện trên khuôn mặt cô không thể nhìn rõ nhưng hình như đang gặp chút rắc rối.

Cô mở cửa xe, bước từng bước chậm rãi đi đến, vậy mà cậu ta vẫn không phát hiện ra.

Cô cúi cả người nhỏ nhắn của mình xuống, nhìn cho rõ hành động của cậu nhóc kia, nhưng chưa kịp nhìn thì...

Đôi mắt sáng long lanh kia nhìn cô không chớp mắt, ngây người một lúc, khuôn mặt ngộ nghĩnh, dễ thương đó lại cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rơi trên má cậu bé, cũng làm tim ai đó như ngừng đập.

Cô bé đó, cô bé có đôi mắt to tròn ngây thơ, nghiêng đầu nhìn cậu bé, môi cô bé nở một nụ cười mỉm nhưng lại dễ thương vô cùng, cô nhìn vào vết cắn trên chân cậu bé, suýt cười thành tiếng.

- Đau lắm à? - Cô cúi người xuống bên cạnh cậu bé, nhìn vết cắn của một con vật nào đó trên chân cậu.

Tội nghiệp thật, bị chó cắn!

Cậu bé tuy bị đau, mặt nhăn nhó khó chịu, nặn còn không ra nước mắt vẫn ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn kia, được một lúc, cậu gật đầu một cái.

Cô bé ấy gật đầu, ngoảnh mặt về phía một chiếc ô tô gần đó ra hiệu, người trong đó lập tức rời khỏi ô tô, được một lúc thì người đó đi đến chỗ hai bọn họ, đưa cho cô bé bông băng và thuốc sát trùng.

- Chủ nhân, tôi có thể giúp... - Người đó lên tiếng nhưng đã bị cô bé ngăn lại.

- Lên xe đi. - Giọng cô sắc lạnh, khiến cậu bé bên cạnh còn phải sợ.

Không ý kiến gì, cậu ta lập tức ngoan ngoãn trở về ô tô, để lại cậu bé và cô bé lại đó nhưng vẫn không ngừng quan sát động tĩnh bên ngoài.

Cầm thuốc sát trùng trên tay, bàn tay trắng nõn, bé xíu của cô bé đang nhằm về vết thương ở chân của cậu bé, thấy vậy, cậu hét lên, nước mắt thẫm ướt đôi mắt đen long lanh:

- Á... đau lắm... không cần đâu... mau tránh ra đi!!!

Cô bé phì cười, đưa tay che miệng cười, cười không nổi, cô lại đưa tay ôm bụng cười sặc sụa, vẻ lạnh lùng ban nãy không còn, giờ đây cô giống như một đứa trẻ đơn thuần, ngây thơ thuần khiết.

- Này... cậu có phải... cậu có phải... con trai không vậy... nhát gan thế...

Thấy cô bé cười, mặt cậu bé đen đi, nhìn giống kiểu cậu bé dễ thương này đang rất tức giận, cậu lao đến nắm mái tóc đen dài của cô giựt ra sau, sau đó đẩy cô ngã xuống, thân hình bé con đè bẹp cô xuống mặt đường, cô nhìn cậu, hai mắt mở trừng ra.

- Tin là tớ hôn cậu không hả, mẹ tớ bảo con gái mà bị con trai hôn thì sau này sẽ ế chồng!

Người lái xe ban nãy nhăn mặt định ra ngăn cản, nhưng một bàn tay khác đã nắm lấy, nhìn theo hai người kia, mỉm cười:

- Anh để yên đấy, lâu lắm rồi mới thấy em ấy vui như vậy!

Cho dù là không ra ngăn cản, nhưng trong lòng người đó vẫn mang chút khó chịu, chút thương xót.

Cô bé ngạc nhiên nhìn cậu bé, không ngờ cậu lại có thể "bá đạo" đến vậy, đôi mắt đen long lanh nhìn vào đôi mắt lưu ly đẹp tuyệt kia, cuối cùng cô chớp chớp mắt:

- Ế chồng à, vậy đến lúc đó mình sẽ đến tìm cậu, bắt cậu phải lấy mình!

Cậu bé đó nghe vậy, bật cười khúc khích, cậu đỡ cô bé dậy, phủi bụi trên người cô bé:

- Vậy thì tớ sẽ không hôn cậu nữa!

Cô bé nhìn cậu, cầm thuốc sát trùng trên tay, sau đó giữ chặt chân cậu bé mà rửa vết thương, mặc cho cậu bé khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, cô cũng không tha.

- Cậu là cái đồ ác độc nhất mà tớ từng gặp! - Cậu bé thút thít xoa xung quanh vết thương đã được băng bó lại, nhăn mặt nhìn cô bé.

Cô bé mỉm cười, không trả lời, đơn thuần vì cô chính là như vậy, không thể chối cãi được.

Họ ngồi ở đó cãi nhau, vừa cãi lại vừa vui vẻ trò chuyện, tiếng cười không ngớt vang lên.

Đến khi tỉnh lại, cô mới nhận ra, những thứ đã từ lâu trong quá khứ không ngờ hôm nay lại hiện về, cảm xúc của cô lúc này cực kì bài xích.

Đứa trẻ đó, cô còn nhớ con đường trở về nhà cậu ta, mà khi đó, cho dù là không muốn nhớ cô cũng không cách nào chối cãi về căn nhà mà hôm nay cô vừa đến.

Cậu nhóc đó được cô đưa về, khi dừng ở căn biệt thự đó cô đã nghĩ, sau khi cô giàu cô sẽ xây một căn to lớn hệt như vậy.

Mà biệt thự hiện tại cô đang sống, đúng ra là nơi mở dưới danh nghĩa của Mạc Đỉnh chính là biệt thự trong giấc mơ cô đã thực hiện được.

Thế nên, khi biển số cửa tưởng chừng như quen thuộc đó, cô đã nhớ ra cậu bé đó.

Người đàn ông đó...

Cô ngồi thẳng người dậy, đưa tay vuốt mái tóc đen nhớp nháp vì mồ hôi, lặng ngồi yên một lúc, cô lục tủ đồ lấy ra một bộ đồ ngủ khác đi vào phòng tắm.

Có những thứ trong quá khứ cô không nên nghĩ lại, nhưng nhiều khi cô tự hỏi rằng, vì sao những thứ đó lại tồn tại trong tâm trí cô, mãi mãi cô vẫn chưa thể thoát khỏi?

Hiện tại, những điều trong quá khứ cô vẫn không thể nhớ hết được, có những điều cô còn mơ hồ không rõ ràng, mọi người đều giải thích cho cô thế nhưng cô luôn cảm thấy có điều gì đó gượng ép trong đó.

Hoàn toàn không thể nhận ra đâu là thực đâu là mơ.

Hình bóng của người đàn ông và cậu bé đan xen nhau... Gộp chung lại thành một.

Bốp!

Chai dầu gội đột nhiên tuột khỏi tay rơi xuống sàn, Hàn Nhã Hy đơ người nhìn chai dầu gội, rất lâu mới nhặt lên.

Bỗng cô lại nhớ đến Nguyễn Bá Nam, con người cô luôn xem là ân nhân trong cuộc đời mình.

Tự nhiên, cô lại thấy đau.