Khi Lục Chúc Chúc bắt đầu học năm ba thì vẫn luôn ở trong phòng nghiên cứu sinh vật giúp đỡ giáo sư Tần và trợ giúp đàn anh, đàn chị nghiên cứu sinh, học được từ bọn họ không biết bao nhiêu là kiến thức mới. Buổi chiều, cô giúp đàn chị mang phần báo cáo nộp cho văn phòng đề tài nghiên cứu khoa học của trường. Khi bước ra thì đúng lúc gặp được Cảnh Triết.
Lục Chúc Chúc ít nhiều có hơi cảnh giác, vì thế cô đi ngang qua người cũng không thèm để ý đến hắn ta.
“Lục Chúc Chúc.” Hắn ta vẫn gọi cô lại: “Em đợi một lát.”
“Có gì không?” Lục Chúc Chúc lạnh lùng hỏi.
“Anh biết rằng cho dù bây giờ anh có nói gì đi nữa thì em cũng sẽ không tin, nhưng anh vẫn muốn nói cho em nghe những lời trong lòng mình.”
“Nhưng tôi không muốn nghe.”
Lục Chúc Chúc xoay người muốn đi, Cảnh Triết nói vọng lại từ sau lưng: “Em nghĩ rằng nó thật sự thích em sao?”
Bước chân của cô bỗng nhiên hơi ngừng lại, cảm thấy quá hoang đường. Cô xoay người lại khinh bỉ liếc hắn ta một cái: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”
“Bài đánh giá sức khoẻ tâm lý của tân sinh viên nhập học Cảnh Tự thi được chín mươi hai điểm. Điểm trung bình của những người khác dao động trong khoảng bảy mươi điểm mà Cảnh Tự lại thi được chín mươi hai điểm.”
“Thì sao?”
Cảnh Triết lấy điện thoại gửi bảng báo cáo đánh giá sức khoẻ tâm lý cho Lục Chúc Chúc: “Em cũng biết Cảnh Tự là thiên tài, là thiên tài trong những thiên tài, cho dù là bác sĩ tâm lý chuyên thôi miên giỏi nhất thì cũng không hẳn có thể quấy nhiễu tư duy của thằng bé, nó có ý thức phản trinh sát rất mạnh. Đánh giá tâm lý của những tân sinh viên bình thường chỉ thi được hơn bảy mươi điểm mà nó lại có thể thi được chín mươi hai điểm. Đây vẫn không thể chứng minh là chuyện này có vấn đề sao!”
Lục Chúc Chúc cúi đầu nhìn bảng báo cáo đánh giá tâm lý trong điện thoại, đánh giá tâm lý của Cảnh Tự thuộc loại xuất sắc. Giảng viên tâm lý đưa ra đánh giá là ――
Có suy nghĩ tích cực hơn những người bình thường, thái độ lạc quan, thành thạo năng lực quản lý cảm xúc, trạng thái tâm lý vô cùng tốt, không có bệnh tâm thần tiềm ẩn.
Lục Chúc Chúc mơ hồ nhớ lại, vào khoảng tháng tư năm nay, cô từng nghe trộm Lục Hoài Nhu nói chuyện điện thoại với bác sĩ tâm lý. Trong điện thoại, bác sĩ tâm lý biểu đạt sự lo lắng, bởi vì hiệu quả trị liệu thôi miên của Cảnh Tự không được lý tưởng. Dưới môi trường khắc nghiệt, tâm lý rất không ổn định.
“Điều này chẳng nói lên bất cứ vấn đề gì.” Lục Chúc Chúc nói với Cảnh Triết: “Cảnh Tự đã thông qua đánh giá tâm lý chuyên môn nhất, tư tưởng của anh ấy cũng vô cùng khoẻ mạnh, thậm chí là … khoẻ mạnh hơn những người khác.”
Cảnh Triết cười: “Những lời này em có tin không?”
“Tôi …” Lục Chúc Chúc có hơi do dự: “Tôi tin.”
Anh sẽ không lừa cô.
Cô tin.
Cảnh Triết lắc đầu, nói: “Lục Chúc Chúc, em có biết rằng từ nhỏ anh đã thích em, vừa sùng bái lại yêu thích.”
“Anh nói những thứ này là có ý gì?”
“Em nghĩ anh vì ghen tị với Cảnh Tự sao, không, căn bản không phải!” Cảnh Triết bước đến trước mặt cô, cô thấy hốc mắt của hắn ta hơi đỏ lên: “Là nó ghen tị với anh, ghen tị anh được mẹ yêu thương nhiều hơn nó, ghen tị anh có nhân duyên tốt, ghen tị với tất cả mọi thứ anh có.”
Lục Chúc Chúc không nghe nổi nữa, cô cảm thấy hiện tại Cảnh Triết giống như một đứa bé chưa trưởng thành, vẫn còn vì món đồ chơi đã hư hao cũ nát mà canh cánh trong lòng.
“Anh chấp nhất những thứ này thì có ý nghĩa gì đâu!”
“Sao lại không có ý nghĩa!” Cảnh Tự đột nhiên bật cười u ám: “Từ nhỏ Cảnh Tự đã không thích chơi với con gái, vì sao lại chỉ tốt với mỗi mình em, em có từng nghĩ tới chưa.”
“Đó là bởi vì …”
“Em đừng nói hai người yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Cảnh Tự ngắt lời cô: “Bởi vì em là người con gái anh thích trước, nó muốn cướp em đi chỉ bởi vì muốn báo thù anh.”
Cảnh Tự có vấn đề tâm lý hay không Lục Chúc Chúc không biết, nhưng rất rõ ràng, Cảnh Triết … có vấn đề.
“Cảnh Triết, lúc người ta nói dối, mấy con vật nhỏ ở trên vai sẽ không tự chủ được mà che mắt nó lại, vì sao bọn chúng lại che mắt nhỉ. Bởi vì những lời này đến cả chính anh còn không tin được chứ đừng nói là thuyết phục tôi.”
Lục Chúc Chúc xót xa nhìn hắn ta một cái: “Anh không tin yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi thì vừa nhìn thấy anh ấy đã bị mê hoặc. Anh ấy từng là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên thế giới này, chỉ vì sự đố kị, anh đã tự tay phá huỷ anh ấy, nên anh nghe cho rõ đây, tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh.”
Cảnh Triết trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lục Chúc Chúc. Cả thế giới này ai cũng tin hắn ta, đồng cảm với hắn ta. Quả nhiên chỉ có mỗi Lục Chúc Chúc là vừa nhìn đã biết rõ. Nội tâm hắn ta hèn hạ không tả được đến mức nào mà còn ước mơ xa vời … có thể chiếm được cô gái tốt đẹp ấy.
Nếu đã không thể có được bằng mọi giá, không bằng huỷ diệt tất cả.
Khoảng thời gian đó, tâm trạng của Tạ Lực Cường vô cùng tồi tệ. Rời khỏi đội kéo cờ nên toàn bộ cố gắng trước đó đều vỡ tan thành bọt nước, còn chọc giận cả tổng phụ trách nên đánh giá rèn luyện cuối kỳ cũng đừng mong đạt tiêu chuẩn nữa.
Toàn bộ đều là nhờ ơn con nhỏ Lục Chúc Chúc đáng chết kia ban tặng. Buổi chiều hôm đó, một mình anh ta ngồi bên bờ hồ vọc nước, Cảnh Triết thình lình đến bên cạnh anh ta: “Anh Lực, gần đây thế nào rồi.”
“Biến.” Tạ Lực Cường nhìn thấy hắn ta liền thấy phiền: “Đừng chọc tao.”
“Mùi nước cơm thừa hôm đó đủ làm người ta ngây ngất mất hồn.” Cảnh Triết bước đến cạnh anh ta, khẽ ngửi thử: “Sao mà nghe … vẫn còn mùi vậy.”
Nhắc đến chuyện này, Tạ Lực Cường liền trở nên tức giận, huơ tay xốc cổ áo của Cảnh Triết lên rồi ném hắn ta thật mạnh xuống bãi cỏ: “Biến mẹ mày đi.”
Cảnh Triết cũng không nổi giận, phủi phủi cỏ trên quần rồi nói: “Anh Lực, anh ở đây trút giận lên tôi làm gì, cũng không phải là tôi giội nước cơm thừa lên người anh. Muốn báo thù thì tìm Lục Chúc Chúc đi.”
“Ông đây không chấp con gái.” Tạ Lực Cường tức điên nói: “Mày cút xa một chút cho ông.”
Cảnh Triết đến bên cạnh anh ta rồi cười nói: “Thực ra, tôi thật sự bất bình thay anh. Cảnh Tự cũng chỉ là hơi đẹp trai thôi, nhưng tốt gỗ hơn tốt nước sơn, ở các khía cạnh khác, nó kém xa anh.”
“Ý mày là gì.”
“Bản lĩnh của anh Lực đây không phải là tiếng lành đồn xa ở trong đám nữ sinh của trường chúng ta đó sao!”
Hô hấp của Tạ Lực Cường cứng lại, chuyện anh ta thường dùng phần mềm kết bạn hẹn các cô gái trong trường anh không nói với bất cứ ai, sao Cảnh Triết lại biết!
“Rốt cuộc mày … mày đang nói gì vậy!”
“Anh Lực, anh nói xem, nếu như Lục Chúc Chúc thử qua bản lĩnh của anh thì trong mắt cô ta còn có thể nhìn thấy được người khác nữa không? Còn không phải sẽ quyết một lòng với anh sao.”
Trên mặt Tạ Lực Cường cuối cùng cũng xuất hiện một chút tự hào: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Cảnh Triết lấy một viên thuốc màu hồng trong suốt long lanh từ trong ba lô ra đưa đến bên tay anh ta: “Hàng cao cấp đứng đầu của Mỹ.”
“Ý … của mày là gì đây?”
“Mỗi buổi tối, Lục Chúc Chúc đều sẽ ở trong phòng học 409 trên tầng bốn của sảnh ba để chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh, ly nước của cô ta có hình Doraemon màu xanh lam.”
Tạ Lực Cường khiếp sợ nhìn Cảnh Triết, Cảnh Triết đè thật mạnh lên bả vai của anh ta, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Người anh em, chỉ có thể giúp anh tới đây thôi.”
Anh ta cúi đầu nhìn viên thuốc màu hồng kia, hơi thở bỗng nặng nề hơn.
Thời gian tự học buổi tối, mọi người có thói quen đặt ly nước ở trong phòng nước của toà nhà dạy học, sau đó xếp hàng chờ bình nước sôi rồi lần lượt trở ra lấy nước. Vì thế trong phòng nước bày ra đủ loại ly nước màu sắc sặc sỡ.
Tối hôm đó, Lục Chúc Chúc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, luôn không ngừng uống nước nhưng càng uống càng cảm thấy khát nước. Chẳng mấy chốc, cái nóng hầm hập không ngừng liền khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô bước đến cạnh ban công hứng gió lạnh, nhưng cũng không khá hơn chút nào mà tim ngược lại càng lúc đập càng mạnh.
Kỳ lạ, trời cũng đã vào thu rồi, nhiệt độ cũng rất mát mẻ, vì sao cô cảm thấy nóng thế này?
Nhịp tim đập quá nhanh khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi, cúi đầu gửi tin nhắn cho Cảnh Tự: “Anh ơi, thân thể em hơi khó chịu. Buổi tối anh có thời gian đến đón em không? Em muốn đến bệnh viện xem thử.”
“Anh đến ngay đây.” Cảnh Tự lập tức trả lời cô: “Em đợi anh hai mươi phút, anh đến đón em.”
“Tối nay không phải anh có buổi livestream sao?”
“Không livestream nữa.”
“Ơ? Đừng mà.”
“Cứ vậy đi, em thu dọn đồ đạc rồi đứng trước toà nhà dạy học đợi anh.”
“Được ạ.”
Lục Chúc Chúc vội vàng quay lại phòng học thu dọn ba lô, triệu chứng càng ngày càng rõ rệt. Bước chân của cô lảo đảo, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ. Gộp ba bước thành hai đi xuống lầu, ở trên cầu thang suýt nữa thì ngã lộn nhào.
May mắn là có người ở trước mặt đỡ được cô, cánh tay của bạn mới quen mạnh mẽ dìu cô chậm rãi xuống cầu thang.
Tâm trí của Lục Chúc Chúc như ngâm trong hồ đặc, tầm nhìn mơ mơ hồ hồ, thậm chí đến cả mặt người kia cũng nhìn không rõ, cô chỉ nói: “Cảm ơn bạn học, ở … ở đây được rồi, bạn trai tôi đến … đến đón tôi.”
Cô nói chuyện hơi ngọng nghịu, gần như đã rơi vào tình trạng mê sảng. Người bên cạnh dường như chẳng có ý định muốn thả cô ra, anh ta lôi cô dọc theo con đường mòn tối đen của trường học thẳng đến rừng cây nhỏ ít người lui tới.
“Cậu … cậu, cậu ơi, đây … đây là đâu vậy.”
“Cậu mang tôi đi … đi đâu vậy.”
Từ đầu đến cuối người kia không hề nói gì, điều này khiến cho Lục Chúc Chúc cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng cả người cô mềm nhũn như hồ dán, căn bản không có sức lực để phản kháng.
Tạ Lực Cường hớt ha hớt hải đỡ Lục Chúc Chúc đến rừng cây nhỏ, một chiếc xe bảo mẫu* dừng trong rừng. Anh ta đẩy Lục Chúc Chúc lên xe rồi bản thân cũng ngồi vào. Cảnh Triết vừa lái xe vừa liếc nhìn Lục Chúc Chúc qua gương chiếu hậu. Cô gái nhỏ vặn vẹo người, hai má ửng hồng bất thường, trong miệng thì rên rỉ khe khẽ.
*Xe có phần thân sau lớn dành cho người nổi tiếng có ghế sau rộng rãi
Cảnh Triết hỏi Tạ Lực Cường: “Anh cho cô ta uống bao nhiêu?”
“Không, không dám cho quá nhiều, chỉ có hai viên.”
Tay Cảnh Triết nắm chặt tay lái: “Thuốc này rất mạnh, một viên là đủ rồi.”
“A, thế cô ta … cô ta không sao chứ.” Tạ Lực Cường có hơi tội lỗi: “Có nguy hiểm không!”
“Cũng không chết được.” Cảnh Triết lạnh giọng nói: “Cô ta không nhìn thấy anh chứ.”
“Đã mê sảng thành thế này rồi, cô ta làm sao mà biết được.”
Xe bảo mẫu dừng ở trước cửa một nhà nghỉ không cần sử dụng chứng minh thư để đăng ký, phòng đã đặt xong từ lâu. Ông chủ đang xem TV ở bên trong, không chú ý đến tiếng động bên ngoài. Hai người đội mũ lưỡi trai dìu cô gái nhỏ đến một căn phòng ở lầu hai. Đồ dùng trong phòng đơn sơ, ánh đèn tối mờ, một chiếc giường lớn đặt chính giữa phòng.
Tạ Lực Cường ném Lục Chúc Chúc đang bất tỉnh lên giường, nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của cô đang cuộn tròn một cách quyến rũ trước mặt anh ta. Nhưng ngay lúc này, thứ mà anh ta cảm thấy không phải là hưng phấn xao động, mà là … sợ hãi cực độ.
“Cảnh Triết, chúng ta làm loại chuyện này là … là phạm pháp đấy!” Anh ta run giọng nói: “Hay là … thôi đi.”
Tâm trí của Cảnh Triết cũng hơi lờ mờ nhìn cô gái giống như một bữa tiệc được đặt trước mặt hắn ta, huyệt thái dương của hắn nhảy lên dữ dội. Chuyện đã đến nước này thì đã không còn đường lui nữa rồi.
Tạ Lực Cường càng nghĩ càng sợ hãi, đời tư của anh ta mặc dù hỗn loạn, dùng phần mềm kết bạn để làm quen với các cô gái, nhưng đều là hai bên tình nguyện. Anh ta chưa cưỡng bức ai bao giờ cũng chưa bao giờ làm loại chuyện này!
Tốt xấu gì anh ta cũng là sinh viên thi đậu đại học, anh ta không muốn vì loại chuyện này mà đánh cược tương lai đâu!
“Tôi … tôi rút lui!” Tạ Lực Cường run giọng nói: “Chuyện này không liên quan gì tới tôi! Mẹ nó, ông đây không làm nữa!”
Cảnh Tự nhìn anh ta chạy trối chết cũng không cản lại. Tạ Lực Cường không làm được loại chuyện này, hắn ta đã dự liệu được từ lâu, toàn bộ đều nằm trong kế hoạch.
Sau khi anh ta rời đi, Cảnh Triết ngồi bên cạnh cô gái, vỗ nhẹ lên má cô: “Lục Chúc Chúc, cô thích loại con trai thông minh, cô nhìn thử xem tôi cũng không ngốc đấy này. Vì sao cô không thích tôi chứ.”
Lục Chúc Chúc cảm thấy có người đến gần, cô lập tức có phản ứng, gắt gao níu lấy vạt áo hắn ta.
“Trước giờ cô chưa từng nhìn thẳng vào tôi, dù là lúc nhỏ, hay là bây giờ …” Hắn ta cố nén giọng, nhẹ nhàng nắm tóc cô và nâng mặt cô lên: “Bây giờ cô nhìn tôi cho thật kỹ.”
Ánh mắt Lục Chúc Chúc mê ly như tơ, nhìn và cười với hắn ta: “Anh ơi …”
Trong đôi mắt của Cảnh Triết lộ ra một tia ngạc nhiên mừng rỡ: “Cuối cùng cô cũng gọi tôi là anh rồi!”
“Anh ơi … em khó chịu quá …”
“Sẽ ổn thôi.”
Cảnh Triết buông cô ra, cô vẫn gắt gao kéo áo khoác da của hắn ta. Hắn ta kéo tay cô ra rồi cầm điện thoại của cô lên. Trên điện thoại có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Cảnh Tự gọi đến. Cả một đường không ngừng lại.
Cảnh Triết lạnh lùng nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình, trong ánh mắt nổi lên một tia lạnh băng. Hắn ta dùng vân tay của cô mở khoá màn hình rồi soạn một tin nhắn gửi cho anh ――
“Đoạn một đường Kiến Thiết, nhà nghỉ Minh Nguyệt phòng 209, anh ơi, em đợi anh.”
Sau khi gửi tin nhắn xong thì Cảnh Triết lập tức xoá ghi chép tin nhắn.
Hắn ta đứng dậy đi tới cửa phòng, cuối cùng quay đầu lại nhìn cô một cái: “Chúc Chúc, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy tôi thông minh hơn Cảnh Tự.”
....
Một tiếng trước, Cảnh Tự đã không thể liên lạc được với Lục Chúc Chúc. Anh tìm cô khắp nơi trong trường, thậm chí bạn cùng phòng còn hỏi từng người một nhưng hoàn toàn không có tin tức gì. Khi anh vừa định bấm 110 gọi cảnh sát thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Lục Chúc Chúc ――
“Đoạn một đường Kiến Thiết, nhà nghỉ Minh Nguyệt phòng 209, anh ơi, em đợi anh.”
Cảnh Tự không kịp nghĩ nhiều, gấp như lửa đốt chạy đến nhà nghỉ Minh Nguyệt. Căn nhà nghỉ này nằm ở vùng ngoại thành, dù có lái xe chạy đến đây cũng phải mất hơn bốn mươi phút, xung quanh toàn là những con đường vắng vẻ và ít người qua lại.
Cảnh Tự không biết làm thế nào mà Lục Chúc Chúc lại xuất hiện ở một nơi như vậy. Cái nhà nghỉ nhỏ này thậm chí còn không có quầy lễ tân, giống hệt như chỗ không người.
Anh gộp ba bước thành hai chạy lên lầu hai đến phòng 209.
Cửa phòng khép hờ, Cảnh Tự gõ cửa rồi khẽ gọi tên cô, tiến vào phòng ――
“Chúc Chúc?”
Cô gái nghe thấy giọng của anh thì mềm giọng ‘ưm’ một tiếng: “Anh ơi, anh … đến rồi.”
Cảnh Tự tiến vào phòng thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô gái đang ngủ mê man. Vừa nãy không thể liên lạc được với cô, anh còn nghĩ rằng xảy ra tai nạn gì đó. Lúc này thấy cô không có chuyện gì, tim của anh cuối cùng cũng buông xuống.
Anh ngồi xuống bên giường, nhéo nhéo mũi cô gái nhỏ rồi tức giận hỏi: “Sao em lại đến một nơi như vậy, không phải bảo là khó chịu sao, đã đỡ hơn chưa?”
Thần chí của Lục Chúc Chúc mơ mơ màng màng, cảm giác được nguồn nhiệt ấm áp lại gần, liền theo bản năng nhào người qua: “Anh ơi …”
Cảnh Tự giơ tay áp lên trán cô: “Có phải là phát sốt rồi không?”
“Anh ơi … em khó chịu.”
Lục Chúc Chúc không ngừng vặn vẹo thân thể: “Khó chịu, khó chịu muốn chết.”
Cảnh Tự nhíu mày ôm lấy cô gái nhỏ, nuông chiều hỏi: “Bé ngoan, em khó chịu chỗ nào, đau bụng? Hay là đau đầu?”
“Không … không biết.”
Lục Chúc Chúc quyến luyến quàng lên cổ anh, dùng sức ôm chầm lấy anh: “Anh gọi em là gì?”
“Bé ngoan.”
“Em thích.” Thiếu nữ thản nhiên cười một cái rồi quỳ trên người anh, chặn môi anh lại.
Cô như đang thưởng thức viên kẹo ngọt ngon nhất, hoàn toàn chiếm lợi thế chủ động tấn công đến mức anh không hề có sức phản kích, ý chí mềm nhũn như rơi vào trong đám mây …
“Lục Chúc …”
Cô không cho anh có bất cứ cơ hội thở dốc nào mà liên tục cắn xé …
Lúc trước đã từng có nụ hôn thế này, lần ở rạp chiếu phim đó, bọn họ cũng kích thích … giống vậy. Nhưng bây giờ là không thể, không thể như vậy trong hoàn cảnh này, quá nguy hiểm!
Trong đầu Cảnh Tự đã vang lên hồi chuông cảnh báo, anh không thể buông xuôi, không thể lún sâu vào …
“Lục Chúc … dừng lại đã.”
Tuy nhiên, dù ý chí có mạnh mẽ đến đâu nhưng đối mặt với sự lôi kéo và tấn công dịu dàng như vậy của cô gái cũng không cách nào chống lại được. Hô hấp của Cảnh Tự dồn dập, thực sự không thể kìm lại ý nghĩ muốn chiếm cô làm của riêng, nó giống như một con rắn độc gắt gao cố thủ trong tim anh.
Anh lật người đè cô xuống dưới thân mình, đôi mắt đã trở nên đỏ tươi. Cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt mê ly ngập nước: “Anh ơi, anh muốn không …”
“Muốn.” Giọng anh kiềm nén.
Rất muốn, đêm nào cũng muốn.
“Thế thử nhé.”
Cảnh Tự mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô và ấn chặt: “Lục Chúc, đây là chuyện không được hối hận, em xác định muốn cùng anh …?”
“Nếu không thì còn ai nữa?” Cô dịu dàng nhấm nháp môi anh.
Nhưng vào lúc này, khi anh chạm vào vòng eo mảnh khảnh của cô, da thịt cô nóng bừng. Anh lập tức rút tay về, đầu óc ngay tức khắc tỉnh táo hơn phân nửa.
Không bình thường, vô cùng bất thường.
Làm thế nào mà cô lại xuất hiện ở đây, làm sao lại biến thành như vậy, dường như đầu óc cô cũng không quá tỉnh táo …
Cảnh Tự cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Hãy nghĩ về chuyện khác, đúng, trận hoả hoạn kia, nghĩ về trận hoả hoạn đó! Anh dường như cảm nhận được sự đau đớn dữ dội khi bị bỏng nặng ở phần lưng, điều này ngay lập tức làm dịu cảm xúc của anh lại.
Anh đè bả vai của Lục Chúc Chúc lại, kéo cô ra khỏi người mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô rồi nói: “Lục Chúc, em nhìn anh này.”
“Dạ?”
“Nhìn anh.”
Sự chú ý của cô gái dường như không có cách nào tập trung, đây rõ ràng là có vấn đề, suy nghĩ của cô đã bị rối loạn nghiêm trọng …
Nói cách khác là bị chuốc thuốc rồi.
Ánh mắt của Cảnh Tự dần dần lạnh đi, tay nắm chặt ga trải giường, vặn ra những nếp nhăn lớn.
“Anh ơi, em khó chịu muốn chết đi được.” Cô gái ôm chầm lấy anh, nhỏ giọng bật khóc: “Anh giúp em đi mà.”
“Xin lỗi Lục Chúc, anh không thể giúp như vậy được.” Dục vọng của Cảnh Tự biến mất, trong lòng tràn ngập thương tiếc cô, nghiến răng nói: “Chịu đựng một lát, anh đưa em đi bệnh viện.”
Anh nhìn cô ôm ngang người mình, đứng lên, dứt khoát bước ra khỏi phòng. Anh bắt một chiếc xe taxi trên đường, khi chiếc taxi vừa bắt đầu chạy thì đối diện với mấy chiếc xe cảnh sát ào ào lao đến, dừng trước cửa nhà nghỉ. Cảnh Tự quay đầu lại nhìn thì thấy cảnh sát đã bước vào trong nhà nghỉ.
Đột nhiên, sau lưng Cảnh Tự túa ra mồ hôi lạnh dày đặc. Chậm một phút nữa thôi, Cảnh Tự không dám tưởng tượng, nếu như cảnh sát xông vào phòng nhìn thấy anh và cô gái tinh thần không tỉnh táo này. Anh sẽ gặp phải cái gì, Lục Hoài Nhu sẽ nghĩ như thế nào …
Âm mưu.
Cảnh Tự hiểu ra ngay lập tức, đây là một âm mưu được bài trí công phu.
Mục tiêu không phải là Lục Chúc Chúc mà là anh! Mà âm mưu này gần như đã thành công rồi.
Vừa nãy anh thiếu chút nữa đã thật sự … rơi vào tay giặc.
Cảnh Tự rủ mắt nhìn cô gái đang say ngủ nằm trên đùi mình, anh móc điện thoại ra nhìn tin nhắn cuối cùng mà Lục Chúc Chúc gửi cho mình ――
“Đoạn một đường Kiến Thiết, nhà nghỉ Minh Nguyệt phòng 209, anh ơi, em đợi anh.”
Anh mở điện thoại Lục Chúc Chúc, dùng vân tay của cô mở khoá, nhưng anh lại không thấy tin nhắn này trong nhật ký trò chuyện.
Có thể thấy rõ ràng, người gửi tin nhắn này cho anh là người chuốc thuốc rồi dụ anh đến đây, sau đó báo cảnh sát khiến anh dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể xóa sạch án oan từ âm mưu xém thành này.
Cảnh Tự mang Lục Chúc Chúc đến bệnh viện. Bác sĩ xét nghiệm máu cho cô gái, kết quả phân tích vừa ra thì ông ta ánh mắt sâu xa nhìn Cảnh Tự một cái: “Người trẻ tuổi các cậu rốt cuộc làm cái gì vậy, loại thuốc này … căn bản bị cấm dùng trong nước, sử dụng thường xuyên sẽ gây tổn hại lớn đến thần kinh người dùng.”
Anh vội vàng hỏi: “Cô ấy có sao không ạ?”
Bác sĩ nhìn ra vẻ lo lắng của anh nên suy đoán người chuốc thuốc có lẽ không phải là chàng trai này, sắc mặt hơi hoà hoãn, an ủi nói: “May là liều lượng không lớn, không có gì đáng ngại, trước tiên mang cô bé đi truyền dịch đi. Sau khi pha loãng nồng độ trong máu thì cô bé sẽ tỉnh táo lại thôi.”
Cảnh Tự dìu Lục Chúc Chúc đến phòng truyền dịch khẩn cấp vào ban đêm, đặt cô ổn định trên giường sau đó cầm toa thuốc đi tìm y tá đổi thuốc truyền dịch giúp cô. Y tá mang ống tiêm đến chuẩn bị truyền dịch, tay của cô gái hơi rụt lại có hơi sợ hãi.
Cảnh Tự kéo tay cô qua, vén tay áo lên: “Giống như kiến cắn một cái thôi, không đau.”
Cô gái quyến luyến vùi đầu vào cổ anh, dụi dụi rồi cắn vào cổ anh một cái.
Cẩn thận cắn cắn nhưng không dùng sức, có hơi ngứa.
Y tá vỗ nhẹ vào tay cô rồi đâm kim vào làn da non mịn của cô gái, nhanh chóng dán băng gạc lên.
“Được rồi, cậu ở đây với cô ấy, đợi truyền xong thì đến gọi tôi thay bình khác.”
“Được.”
Sau khi y tá rời đi, cô gái mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn một hàng dấu răng mờ mờ trên cổ anh, gian trá cười rộ lên.
Cảnh Tự tức giận nói: “Cầm tinh con chó à?”
Cô kéo dài giọng: “Dạ ~ ~ ~”
“Bây giờ cảm thấy đỡ hơn chưa?”
“Dạ ~ ~ ~”
Giọng nói của cô gái vẫn còn mềm mại đáng yêu.
Cảnh Tự xoa xoa đầu cô: “Ngủ một lát đi, tỉnh dậy là ổn thôi.”
Lục Chúc Chúc lưu luyến dựa vào ngực anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cảnh Tự ở bên cạnh cô, cầm điện thoại rối rắm trong lòng, có nên gọi cho Lục Hoài Nhu hay không. Nếu như Lục Hoài Nhu biết chuyện này thế nào chắc chắn sẽ rất tức giận.
Lục Hoài Nhu đã che chở cho Lục Chúc Chúc bình yên vô sự bao nhiêu năm nay. Bây giờ cô gái nhỏ xảy ra chuyện lớn như vậy khi ở bên anh, Lục Hoài Nhu ắt sẽ giận cá chém thớt lên anh.
Nếu như ông nội cảm thấy sự hiện diện của anh sẽ mang lại nguy hiểm cho cháu gái mình, ông ấy chắc chắn sẽ không cho phép Cảnh Tự ở lại bên cạnh cô.
Tiền cược này anh trả không nổi.
Cảnh Tự không phải là thánh nhân, ngược lại anh có tâm tư kín đáo, tỉ mỉ. Lúc trước, vì muốn được trở lại bên cạnh Lục Chúc Chúc mà anh đã mất hai tháng quên ăn quên ngủ nghiên cứu tâm lý học, cuối cùng lừa gạt qua được đánh giá tâm lý.
Cảnh Tự mím chặt môi, ngừng cuộc gọi đang sắp thực hiện kia đi.
Anh không thể lại thua một lần nữa.
Lúc bình truyền dịch thứ hai sắp hết, Lục Chúc Chúc cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong cơn mơ màng. Chàng trai bên cạnh si mê chăm chú nhìn cô, hai mắt tràn ngập tơ máu.
“Anh ơi, đây là đâu vậy?”
“Bệnh viện, Lục Chúc bị bệnh rồi.”
Lục Chúc Chúc nhìn một hàng dấu răng mờ mờ cùng với thật nhiều, thật nhiều ‘dâu tây nhỏ’ trên cổ anh thì khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng. Không phải hoàn toàn mất ý thức, rất nhiều chuyện cô vẫn còn nhớ rõ, nhưng giống như mảnh vỡ của một giấc mơ, trong chớp mắt mọi thứ trở nên mơ hồ.
Hình như là nói rất nhiều câu đáng xấu hổ!
Lục Chúc Chúc quả thật hận không thể đào một cái hố tại chỗ rồi chui vào!
Sao cô có thể như vậy được chứ!
Cảnh Tự thấy sắc mặt của cô gái nhỏ biến đổi thì dùng sức nắm lấy tay cô: “Lục Chúc, em uống phải thứ không nên uống nên mới như vậy.”
Lục Chúc Chúc kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói là …”
“Có người chuốc thuốc em.”
Lục Chúc Chúc che miệng: “Em… đêm qua đang tự học bỗng cảm thấy không khoẻ, sau đó … sau đó xuống lầu có người dìu em một lúc, sau đó nữa em liền … liền nhìn thấy anh.”
“Không nhớ rõ dáng vẻ người kia sao?”
“Không nhớ rõ.” Cô chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát, sợ hãi run bần bật theo bản năng nắm chặt tay anh: “Làm sao đây, làm sao bây giờ … anh ơi, chúng ta có nên nói với ông nội không, ông khẳng định có thể tra ra được hung thủ.”
Cảnh Tự cảm giác được sự sợ hãi của Lục Chúc Chúc, anh cũng biết nói cho Lục Hoài Nhu là cách giải quyết tốt nhất. Lục Hoài Nhu chắc chắn sẽ bảo vệ cô bình yên vô sự.
Lục Chúc Chúc run rẩy móc điện thoại ra muốn gọi điện thoại cho ông nội.
Trái tim của Cảnh Tự căng thẳng nhưng không ngăn cản cô. Nếu như chính anh không thể làm cô yên tâm, vậy thì Lục Hoài Nhu có lẽ mới là bến đỗ cuối cùng để bảo vệ cô, anh không thể ngăn cản cô trở lại tổ ấm của chính mình.
Điện thoại của Lục Chúc Chúc vừa mới gọi thì bỗng nhiên, cô dường như đã kịp phản ứng lại, hớt hơ hớt hải ngắt điện thoại.
“Không, không, không, không thể nói với ông nội.”
Lục Chúc Chúc thông minh như thế, làm sao sẽ không nghĩ tới, nếu nói chuyện này cho ông nội, ông nội nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ. Trong lúc xúc động sẽ giận cá chém thớt với Cảnh Tự, tất cả những nỗ lực trước đó đều bị lãng phí.
Cô nhìn người trước mặt đã chăm sóc cho cô suốt một đêm, hình dáng chàng trai tiều tuỵ, đau lòng ôm lấy khuôn mặt anh ――
“Anh ơi, anh có thể bảo vệ Chúc Chúc, đúng không?”
Cảnh Tự liếm liếm môi dưới khô ráp, gật đầu thật mạnh: “Anh có thể.”
Cho dù có cần lấy mạng anh đi chăng nữa thì có gì đáng tiếc đâu.
“Khoảng thời gian này, ngoại trừ đi học, tan học và hoạt động nghiên cứu khoa học tập thể, thời gian khác em đều phải ở cùng với anh cho đến khi tìm được hung thủ, được không.”
“Dạ.” Lục Chúc Chúc ngoan ngoãn gật đầu, cô hỏi: “Thời gian khác đều ở cùng nhau, cái ‘thời gian khác’ này … bao gồm ăn cơm luôn sao.”
“Ừ, đi học thì em ở cùng với bạn học, tan học thì anh đến đón em. Buổi trưa và buổi tối thì chúng ta ăn cơm cùng nhau.”
Anh nào dám để Lục Chúc Chúc ăn cơm một mình nữa. Dù sao thì người kia tính kế không thành, lỡ may lại tiếp tục ra tay với cô …
“Ngoài ra, cất kỹ ly nước của em, nếu như ly nước rời khỏi tầm mắt thì tuyệt đối không được uống nước trong ly nữa, đổ đi rót cái mới.”
“Dạ, em biết rồi.” Lục Chúc Chúc chần chừ trong giây lát rồi đỏ mặt hỏi: “Thế thì ‘thời gian khác’ này có bao gồm ngủ luôn không? Ngủ một mình cũng rất nguy hiểm đó.”
“ …”
—
Chương này Cảnh Triết hắc hóa nên mình đổi là