Người phụ nữ khi nhìn thấy con mình bị đẩy xuống vũng nước, mặt tái mét vì tức giận: “Anh là người lớn mà ăn hiếp trẻ nhỏ, còn nói kiểu gì nữa đấy hả!”
Lục Hoài Nhu nhặt chiếc đồng hồ của Lục Chúc Chúc từ dưới mặt đất lên, dùng khăn giấy lau, tỏ ra không quan tâm đến bà ta.
Người phụ nữ thấy anh phớt lờ mình thì tức giận hét to, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh để giúp bà ta phán xét –
“Mọi người đến đây mà xem này, người lớn như thế này đây mà lại đi bắt nạt một đứa con nít?”
Các phụ huynh xung quanh đều đã biết Lỗ Vận Cường xấu tính trước giờ, mấy đứa nhỏ chơi ở đây đều bị cậu ta bắt nạt cho nên không có ai quan tâm, còn cho rằng xứng đáng –
“Làm người đừng nên nhìn về một phía.”
“Con trai của chị cũng bắt nạt mấy đứa nhỏ khác.”
“Vậy mà người khác không được bắt nạt con của chị à!”
“Đúng vậy, đáng đời.”
Người phụ nữ tức giận đến mức rút điện thoại di động ra, hét lên: “Được! Anh chờ đó! Để tôi gọi cảnh sát đến làm cho rõ ràng!”
“Gọi cảnh sát?” Lục Hoài Nhu lau đồng hồ, nhẹ giọng nói: “Cũng được thôi, gọi cảnh sát đến đi, tôi cũng nói chuyện bồi thường luôn.”
Người phụ nữ sững sờ: “Bồi thường cái gì?”
Lục Hoài Nhu nâng chiếc đồng hồ bạc trong tay lên, nói: “Cái đồng hồ con trai chị làm hư cũng không phải là đồ chơi của trẻ con,mà là một chiếc đồng hồ Cartier nữ trị giá 180.000 tệ. Con trai chị ném vào vũng nước nên giờ không hoạt động được, cũng không thể sửa được. Tôi sẽ liên hệ luật sư để chuyển đơn bồi thường đến tận nhà cho chị.”
Người phụ nữ nghe xong sợ đến mức suýt ngất xỉu, tức giận đến mức không thể bỏ qua nên chỉ biết đánh mắng Lỗ Vận Cường, làm cậu ta khóc to lên –
“Là mẹ không biết dạy mày!”
“Là mẹ dạy mày bắt nạt người khác hả!”
“Bây giờ thì sao, cả nhà chúng ta đều bị mày làm cho liên lụy!”
Lục Chúc Chúc kéo tay áo Lục Hoài Nhu: “Ông nội, con muốn về nhà.”
Lục Hoài Nhu dắt tay Lục Chúc Chúc, không thèm nhìn người phụ nữ kia đến một cái, bỏ đi mà không cho cô ta một cơ hội nào để cầu xin lòng thương xót.
Trên đường đi, Lục Chúc Chúc buồn bã chỉnh sửa đồng hồ của mình, hỏi Lục Hoài Nhu: “Ông nội, cái đồng hồ này sửa lại được không?”
Lục Hoài Nhu nói: “Ông cũng không biết, để ngày mai đem ra cửa hàng xem sao.”
“Vậy nhà của Lỗ Vận Cường có còn phải bồi thường nữa không?”
Lục Hoài Nhu: “Con muốn cậu ta bồi thường sao?”
Lục Chúc Chúc cúi đầu suy nghĩ, không rõ chủ ý.
Lục Hoài Nhu nghĩ rằng cô gái nhỏ sẽ nói quên đi, nhưng sau khi nghĩ đ nghĩ lại thì Lục Chúc Chúc nói: “Vâng! Phải để cậu ta bồi thường!”
“Thật không? Tại sao?”
Lục Chúc Chúc nói như thật: “Dù còn nhỏ nhưng phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm sai, nếu không sau này sẽ bắt nạt các bạn nữ khác và không cảm thấy sai trái, hơn nữa, con cảm thấy làm như vậy là đúng. Phải dạy cho cậu ta một bài học để sau này biết điều đi!”
Lục Hoài Nhu bị cô gái nhỏ làm cho giật mình, xoa đầu cô bé: “Hiểu chuyện quá nhỉ.”
“Hì.”
…
Bởi vì sau khi Lục Chúc Chúc đến, Lục Hoài Nhu càng có ít thời gian để đấu tranh cho sự nghiệp của mình.
Anh không chỉ là một nghệ sĩ nổi tiếng, mà còn có chức vụ quan trọng hơn – chủ tịch của công ty giải trí Lục thị.
Công ty giải trí Lục thị là công ty điện ảnh, đều phải dựa vào kế hoạch của vị này, cho nên nghệ sĩ của anh chỉ là những người mà anh cảm thấy vừa mắt.
Với nguồn vốn hùng hậu phía sau, cùng với tài năng không thể nghi ngờ của Lục Hoài Nhu, đã giúp anh trở thành một nam thần trong làng giải trí.
Sự tự tin đó cũng dung túng cho sự tùy hứng của anh.
Cuối tuần, Lục Hoài Nhu dậy sớm, sau khi tập thể dục xong thì gửi tin nhắn cho Allen –
“Hôm nay tôi sẽ không đến công ty, mà làm việc online.”
Allen: “???”
Lục Hoài Nhu: “Có vấn đề gì không?”
Allen: “Không, không có.”
Đã biết bao nhiêu ngày anh vắng mặt ở công ty rồi đó!
Lục Hoài Nhu: “Có trẻ nhỏ ở nhà nên tôi phải đi mua đồ về nấu ăn.”
Allen: “Tôi có thể đi mua cho anh mà!”
Xin anh làm việc hãy có tâm chút đi!
Lục Hoài Nhu: “Cậu đâu có biết Chúc Chúc thích ăn cái gì.”
Allen: “Làm như anh biết lắm vậy.”
Mua đồ ăn cái gì chứ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cà chua, trứng, làm đi làm lại cũng chỉ có một món canh trứng.
Hôm nay, Lục Hoài Nhu đã nghiên cứu kỹ công thức, sau đó đặt hàng online, mua một miếng bít tết và chuẩn bị làm món bít tết xào bông cải xanh cho Lục Chúc Chúc.
“Lục Chúc Chúc, giữa trưa ông nội nấu cơm cho con ăn nhé!”
Lục Chúc Chúc đang cắt giấy làm bài tập thủ công trong phòng, nghe vậy thì chiếc kéo xiêu vẹo, khoét một lỗ trên miếng giấy.
Nhớ đến món bít tết mà Lục Hoài Nhu làm cho cô bé ngày hôm đó, Lục Chúc Chúc muốn nôn ra.
Quá tàn khốc!
Sao ba vẫn chưa về! Nếu cứ tiếp tục thì cô bé sẽ chết mất.
Lục Chúc Chúc cầm tờ giấy nằm trên bệ cửa sổ, ủ rũ cắt lại viền hoa.
Ở phòng đối diện, Cảnh Tự đang ngồi trên bàn học, đắm chìm vào bài vở.
Cậu làm bài rất yên lặng, cứ như thể cô gái thời gian cũng sẽ nâng váy nhẹ nhàng khi ngang qua, để tránh làm phiền cậu.
Lục Chúc Chúc chống cằm nằm trên bệ cửa sổ, cảm thấy thú vị, nhìn cậu hồi lâu.
Từ tầng một Triệu tư Gia đang nấu ăn tỏa một mùi hương.
Chắc dì đang nấu bữa trưa!
Lục Chúc Chúc lao xuống lầu như một cơn gió.
“Đi đâu đó!”
“Con có bài tập không làm được, con đi tìm anh Cảnh Tự!”
Lục Chúc Chúc cầm sách bài tập, gõ cửa nhà Cảnh Tự.
Triệu Tư Gia mặc tạp dề sọc ra mở cửa, liền cười khi thấy Lục Chúc Chúc, “Chúc Chúc đến tìm anh Cảnh Tự à?”
“Dạ!”
Thật ra là muốn đi qua đây ăn cơm ké, nhưng Lục Chúc Chúc ngại không nói ra.
“Cảnh Tự đang làm bài tập trong phòng đấy con.”
“Vậy con không làm phiền anh, khi nào anh làm xong con sẽ đi tìm anh ấy.”
“Không sao đâu, con cứ đi tìm anh đi.” Triệu Tư Gia vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: “Dì làm món ếch chiên mắm. Trưa nay con ở lại ăn cơm chung nhé.”
Câu nói này trúng tim Lục Chúc Chúc, cô bé vui vẻ nói: “Dạ vâng! Con cảm ơn dì!”
“Mau đi đi.”
Lục Chúc Chúc lên lầu, đến cửa phòng Cảnh Tự, cửa phòng không khóa nên lộ ra một khe hở nhỏ.
Cô bé đứng bên ngoài nhìn vào, căn phòng rộng, đồ trang trí được sắp xếp gọn gàng, có cả một tủ sách dựa vào tường và một chiếc đàn piano màu trắng bên cạnh cửa sổ kiểu Pháp.
Thấy Cảnh Tự làm bài không nghiêm túc làm bài, trên tay cậu là một chiếc máy trò chơi điện tử.
Học sinh đứng nhất lớp Cảnh Tự cũng có lúc lười biếng nhé, Lục Chúc Chúc bắt được rồi!
Lục Chúc Chúc gõ cửa, Cảnh Tự nhanh chóng giấu cái máy dưới bàn, nhìn qua khe hở quan sát Lục Chúc Chúc.
“Là em à.”
“Em không biết làm mấy bài toán nên em đến tìm anh Cảnh Tự để giúp đỡ.”
Cảnh Tự đặt cây bút trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Lục Chúc Chúc kéo ghế nhỏ lại, đặt bên cạnh Cảnh Tự, sau đó leo lên, quỳ trên ghế: “Bài này này, còn bài này nữa…”
Cảnh Tự cẩn thận xem xét, sau đó nói: “Đây là bài toán cân bằng. Lớp mầm non đã học cái này à?”
“Cô giáo nói đây là đề thi Olympic lớp 3, kêu bọn em suy nghĩ thêm sau giờ học.”
“Vậy em có muốn nghe anh giảng không?”
Lục Chúc Chúc nở một nụ cười ranh mãnh.
Nhìn thấy nụ cười đó, Cảnh Tự biết cô gái nhỏ này đến đây không phải để hỏi bài.
“Vậy em ngồi chờ ở đây đi, lát nữa rồi ăn cơm trưa.”
“Chỉ có anh Cảnh Tự hiểu em!”
Khóe môi Cảnh Tự mím lại: “Quỷ nhỏ.”
Lục Chúc Chúc sờ máy chơi game dười bàn của Cảnh Tự, cười nói: “Anh Cảnh Tự không nghiêm túc làm bài.”
Bị cô bé phát hiện, Cảnh Tự không giấu diếm nữa, lấy ra: “Trò chơi bổ ích dành cho học tập.”
“Anh vừa làm bài tập vừa chơi game, còn nói là trò chơi bổ ích nữa chứ, anh nói vậy mà chính đáng à.”
Đôi mắt của Cảnh Tự quét qua người cô bé, “Đây là bí mật của anh, em không được nói cho ai biết. Nếu không anh sẽ nói với mẹ rằng em đến đây không phải hỏi bài tập, mà là để ăn ké.”
Lục Chúc Chúc còn nhỏ nhưng rất có sĩ diện, bị người khác phát hiện mình muốn sang nhà hàng xóm ăn ké thì khuôn mặt nhỏ nhắn sững sờ.
“Em không nói đâu!” Lục Chúc Chúc hứa hẹn, “Em thề.”
“Em không cần thề.” Cảnh Tự nhẹ giọng nói: “Nói cho anh biết một bí mật của em đi. Nếu chúng ta đều biết bí mật của nhau thì không ai có thể nói ra.”
“Vậy ạ?” Lục Chúc Chúc nghĩ ngợi, sau đó trịnh trọng lại gần cậu, thủ thỉ: “Bí mật lớn nhất của em là…”
Nói tới đó xong, Lục Chúc Chúc mở miệng, chỉ cái răng sâu của mình: “Em bị sâu răng nè, em chỉ nói cho anh biết thôi đấy.”
Cảnh Tự: …
Ai mà muốn biết cái này!
Lục Hoài Nhu vật lộn để làm món bít tết, nhưng lại phát hiện ra Lục Chúc Chúc đã đến nhà Cảnh Tự ăn.
Chưa nguôi giân, anh chạy sang nhà hàng xóm bắt Lục Chúc Chúc về.
Lục Chúc Chúc tuyệt vọng giữ chặt cánh cửa của Cảnh Tự không chịu buông.
Ếch chiên mắm thơm phức đang ở ngay trước mặt, mà lại bắt cô bé về nhà ăn món dở ẹc do ông nội nấu. Trời ơi, thật độc ác!
Triệu Tư Gia thấy có lỗi với cô gái nhỏ nên đã gửi một dĩa ếch chiên mắm qua nhà Lục Hoài Nhu.
Ông cháu ngồi trên bàn đối mặt nhau, nhìn dĩa ếch chiên mắm ở trước mặt.
Lục Chúc Chúc vừa ăn vừa khóc, lén nhìn Lục Hoài Nhu, gắp một cái đùi ếch nịnh nọt: “Ông nội ăn đi.”
“Ông không ăn!” Lục Hoài Nhu ngoan cố quay đầu đi: “Lớn như vậy rồi mà mặt dày! Xấu hổ quá!”
Lục Chúc Chúc bĩu môi nhìn miếng bít tết đen xì.
Lục Hoài Nhu bỏ cả một buổi sáng để nấu cái này à?
Nếu mình không qua “xin ăn” bên cạnh thì hai ông cháu có mà chết đói!
Lục Hoài Nhu kiên quyết “không ăn chùa”, nên nhất định không ăn đồ ăn mà Lục Chúc Chúc đi xin về.
Anh đưa miếng thịt cháy đã nấu ra trước mặt, nhìn hồi lâu mà vẫn chưa bỏ vào miệng, chỉ nhìn dĩa ếch chiên mắm.
Thấy ý chí của ông nội bị lung lay, Lục Chúc Chúc liền nhảy ra khỏi ghế nói: “Ôi, đau bụng quá! Con đi vệ sinh nha!”
Nói xong thì bỏ chạy như một cơn gió.
Trong lúc cô gái nhỏ không có ở đây, Lục Hoài Nhu nhanh chóng dùng đũa gắp một miếng ếch nếm thử, vừa cay vừa ngon.
Chết tiệt, ngon thật sự!
Lục Chúc Chúc thấy ông nội ăn một miếng đầu tiên thì vênh váo đi ra.
Lục Hoài Nhu lập tức bỏ đũa xuống, chừa mặt mũi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, có miếng đầu tiên thì sẽ có miếng thứ hai, rồi miếng thứ ba. Cuối cùng, Lục Hoài Nhu không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn ngon, vì vậy anh cầm đũa lên thưởng thức.
Lục Chúc Chúc nằm trên bàn cười hỏi: “Ông nội, ăn ngon không?”
“Ngon!”