Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 54




Đêm không trăng, lãnh cung toát ra cảm giác âm u ghê rợn. Tự cổ chí kim, lãnh cung luôn bị xem là chốn không lành, nơi này giam giữ tất cả những phi tần bị Hoàng đế vứt bỏ. Có người không kiên trì được, không thể chấp nhận sự chênh lệch quá lớn, chẳng bao lâu đã chết, có người tiếp tục sống rồi phát điên. Người phát điên thì nhìn ai cũng thành Hoàng đế, bọn họ điên loạn gọi bằng giọng yểu điệu, Hoàng thượng, ngài đến đón thần thiếp sao?

Người đã vào cổng lãnh cung, dù trước kia được yêu thích bao nhiêu, quyền cao chức trọng, vinh quang đến đâu cũng không có mấy ai ra khỏi đây được. Canh gác ở lãnh cung cũng là loại thị vệ không có quyền lực, địa vị thấp kém nhất trong cung, không có hy vọng thăng chức, không có cách nhận hối lộ kiếm tiền. Thị vệ ở lãnh cung đều tìm mọi cách để có một con đường thoát ra, để bản thân có một tương lai tốt hơn.

Nếu không, bọn họ chỉ có thể cả ngày canh giữ toàn những người phụ nữ điên, lúc khóc lúc cười, sống cuộc đời thê thảm. Sợ rằng ngày qua ngày không có tương lai, không có chí hướng, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ điên.

Thị vệ của lãnh cung cũng vô cùng lười nhác, nhưng tất nhiên cũng có những lúc đặc biệt. Ví dụ như lần trước khi Mai phi vừa bị định tội, bà ta có Thất hoàng tử bên mình, thị vệ lãnh cung cũng không dám làm khó. Nhưng nào có ai ngờ bà ta lại tự sát, vì vậy mà thị vệ cũng bị đổi đi vài người, cũng may là đa số còn giữ được tính mạng mình.

Hai thị vệ canh gác hôm nay đang uống rượu tán gẫu say sưa ngoài cổng, bọn họ cảm thấy thật xui xẻo. Khi Hoàng thượng nổi giận, bọn họ cũng run sợ vài ngày, việc canh gác cũng không dám thả lỏng như trước. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã quen, chờ sóng gió trôi qua, lại có thể tiếp tục sống như trước kia, ngày ngày rũ đầu chán chường.

Hai người uống rượu mạnh, đột nhiên thị vệ trẻ tuổi kia ngừng động tác, nói với người thị vệ lớn tuổi hơn: “Ngụy ca, huynh có nghe thấy tiếng gì không?”

Người được gọi là Ngụy ca kia đã uống khá say rồi, hắn phẩy tay, lơ đãng nói: “Làm gì có tiếng gì chứ, hơn nữa, trong kia ngày nào mà không có tiếng động? Ai cũng đang mơ thấy mình là nương nương tiền hô hậu ủng kia kìa.”

Thị vệ trẻ tuổi cau mày nói: “Lần này không giống lắm……”

“Đệ đừng có tự kiếm chuyện nữa, ai thèm đến lãnh cung này? Mấy năm nay lãnh cung cũng chỉ có thêm một vị chủ nhân thôi, nhưng bà ta lại đi mất rồi. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, đệ nghĩ quá nhiều rồi.”

Người thị vệ trẻ nghĩ nghĩ, nói: “Cũng phải, ai thèm đến cái nơi chim không thèm ị này chứ.”

Ngụy ca cười ha ha, uống thêm vài hớp rượu nữa: “Đệ đến lãnh cung này cũng ba năm rồi hả, đệ còn trẻ mà, chịu bỏ ra chút ngân lượng là có thể đổi sang chỗ tốt hơn rồi. Canh gác ở nhà xí còn có tương lai hơn chỗ chúng ta.”

Thị vệ kia cười khổ, chán nản đáp: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nếu đệ có bạc thì đâu đến nỗi phải chờ đến bây giờ?”

Ngụy ca nghe vậy cũng chỉ thở dài, hắn cũng đã lãng phí nửa đời người ở lãnh cung này rồi, bây giờ chỉ có thể dựa vào rượu làm tê liệt thần kinh, suốt ngày mơ mộng thôi.

Khi hai người còn đang nói chuyện, nơi ở trước kia của Mai phi lại đón một vị khách mặc quần áo đen, người này không phải ai khác, chính là Tề Anh đã nghe được đoạn đối thoại của An quý phi và Tề Tĩnh. Hắn không muốn tin những điều đó, nhưng hắn nằm trong cung của mình, lăn lộn mãi không ngủ được. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định đến đây một chuyến. Hắn cũng không biết mình muốn tìm cái gì, cũng không biết mình muốn tìm thấy hay không muốn tìm thấy.

Trong lãnh cung không có thị vệ, xung quanh chỉ có tiếng hát ngâm nga, tiếng gào khóc, Tề Anh cẩn thận nương theo ánh sáng từ mồi lửa để đánh giá nơi Mai phi từng ở trước khi chết.

Mọi thứ trong lãnh cung đều rất đơn giản, Tề Anh thậm chí còn nhớ được vị trí Mai phi nằm khi chết. Hắn cẩn thận tìm kiếm mọi thứ trong phòng, kể cả bàn ghế và giường ngủ, nhưng vẫn không phát hiện ra điểm gì bất thường.

Xem xét một vòng không có phát hiện gì, Tề Anh thở hắt ra, sắc mặt hắn cũng trở nên phức tạp. Sau đó hắn lại nhìn sang nơi mà Mai phi tự sát, nhắm mắt lalị, thầm nhủ chỉ cần chờ hắn là được, chờ hắn đón Mai phi ra ngoài, rời xa chốn thị phi này.

Tề Anh thở dài, nhưng hắn biết không thể ở lại nơi này quá lâu, hồi tưởng một lúc, hắn chuẩn bị rời khỏi. Nhưng khi vừa quay đi thì ánh mắt hắn lại vô tình lướt qua cái bàn bên cạnh mình, hơi cau mày lại, sau đó đột nhiên ngồi sụp xuống. Tề Anh cầm mồi lửa soi vào, cẩn thận quan sát xung quanh chân bàn, sau cùng phát hiện ra một chút dấu vết màu đỏ nằm ở nơi chân bàn tiếp xúc mặt đất, thậm chí trên đó còn có dấu móng tay.

Dấu màu đỏ kia rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra. Mà nó lại giống hệt màu móng tay của Mai phi khi còn sống, trên đó còn có dấu móng tay. Tề Anh không thể không nghĩ đến Mai phi rõ ràng là không muốn chết, mà là có người ép bà ta chết. Trước khi chết, Mai phi vẫn cố gắng vùng vẫy, móng tay sượt qua chân bàn, để lại dấu vết này.

Người giết bà ta đã xóa sạch mọi dấu vết, bao gồm cả dáng vẻ giằng co của bà, thậm chí còn ngụy trang thành tự sát, nhưng không ngờ lại sơ sót nơi này.

Nghĩ đến đây, Tề Anh chỉ cảm thấy cả người đều toát mồ hôi lạnh, mà trái tim hắn cũng lạnh buốt. Hắn lắc đầu không dám tin, trong lòng tràn đầy sợ hãi và khủng hoảng. Hắn cố nén tất cả cảm xúc, cẩn thận dùng dao gọt lấy dấu vết kia, sau đó lặng lẽ rời khỏi lãnh cung.

Khi hắn đi, thị vệ trước cổng lãnh cung vẫn còn đang uống rượu, tán dóc về những việc vặt vãnh. Tề Anh quay đầu nhìn lại lãnh cung âm u kia một cái, sau đó lập tức quay đi.

Gió đêm phất qua mặt hắn, rõ ràng là không khí ấm áp, nhưng lại khiến Tề Anh cảm thấy lạnh. Hắn tránh khỏi thị vệ tuần tra về đến cung điện của mình, lấy ra mẩu chứng cứ nhỏ bé kia, lặng lẽ nhìn vết móng tay trên đó. Hắn biết rõ tay của Mai phi, đây chính là dấu vết để lại khi Mai phi vùng vẫy.

Nghĩ đến cảnh đó, Tề Anh siết chặt mảnh gỗ, khiến nó hóa thành bụi trên tay mình, dằm dỗ đâm vào tay hắn, nhưng Tề Anh lại như không có cảm giác gì. Hắn lại vùi đầu vào giữa hai đầu gối của mình như đà điểu, ôm lấy chính bản thân, nước mắt lặng lẽ trào ra.

Tề Anh nghĩ, vì sao lại như thế chứ.



Khi Tề Anh làm những việc này, Lâm Duyệt vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn. Hắn thấy Tề Anh khóc không ngừng được, cũng ngại ở lại đó nhìn, bèn bay về Đông cung.

Trong Đông cung, Tề Nhiễm thắp nến chờ hắn, Lâm Duyệt kể lại tất cả mọi việc cho y, nói thêm: “Người đệ đệ này của ngươi đúng là kẻ dễ tin, người khác nói vài ba câu đã đủ khiến hắn suy nghĩ vòng vo, ta thấy quan hệ giữa các ngươi ngày sau không ổn rồi, ngươi định làm thế nào?”

Buổi sáng khi Tề Anh nghe thấy cuộc đối thoại của An quý phi và Tề Tĩnh, Lâm Duyệt cũng thấy được, hắn cảm thấy thú vị, bèn kể lại cho Tề Nhiễm. Khi đó, Tề Nhiễm lập tức sững sờ, sau đó chỉ nhờ hắn đêm nay chú ý đến Tề Anh.

Đây chỉ là việc nhỏ, tất nhiên là Lâm Duyệt đồng ý, vì vậy mới có cảnh vừa rồi.

Tề Nhiễm vươn tay, thong thả rót cho mình một chén trà lạnh, y uống một ngụm rồi mới lạnh mặt nói: “Nếu trong lòng hắn không nghi ngờ, thì người khác sao có thể dễ dàng khiêu khích? Trong lòng hắn đã có một chút hoài nghi, dù thế nào cũng sẽ tìm thấy chứng cứ thích hợp mà thôi. Nói cho cùng, hắn vẫn có nghi ngờ.”

Tề Nhiễm biết Mai phi chết quá đột ngột, tuy ai cũng biết là tự sát, nhưng trong hoàng cung này, muốn khiến một sự việc rõ ràng trở nên khó hiểu là một việc rất đơn giản.

Mấy ngày nay, y vẫn còn bệnh, nhưng y cũng đang chờ đợi. Chờ xem Tề Anh sẽ phản ứng thế nào, ngày này cuối cùng cũng đến. Thật ra kết quả này không khiến y thất vọng, thậm chí bản thân y cũng đã có dự cảm từ trước rồi.

Quna hệ giữa y và Tề Anh đã nên kết thúc từ giờ phút y hãm hại Tề Anh rồi. Kết quả bây giờ là thứ mà y có thể chấp nhận.

Lâm Duyệt cười cười, hắn bay đến bên giường của Tề Nhiễm mà nằm, gối đầu lên hai tay mình, hỏi: “Thái tử điện hạ, thứ cho ta hỏi thẳng. Cái chết của Mai phi có liên quan đến ngươi không?”

Tề Nhiễm sực tỉnh, thấy dáng vẻ hắn nằm trên giường mình thì bất giác nhíu mày, nhưng y cũng không lên tiếng bình luận gì, ánh mắt tối lại, đáp: “Tất nhiên là không, ta căn bản không dự định giết bà ta.”

Y còn muốn để cho Mai phi tận mắt nhìn thấy y lên ngôi, để bà ta nhìn thấy dã tâm của mình biến thành hư không.

Lâm Duyệt gật đầu nói: “Nếu là vậy thì Thái tử điện hạ có muốn ta giúp ngươi điều tra hung thủ sau màn không?”

Tề Nhiễm đứng dậy, bình thản nói: “Không cần, ta đã đoán được hung thủ sau màn. Trong cung cũng chỉ có vài người thế thôi.”

Lâm Duyệt nghe vậy thì ngạc nhiên: “Bản thân Mai phi à? Để đả kích con trai mình, cắt đứt tình huynh đệ của các ngươi? Hay là An quý phi làm, trừ nguyên nhân trên thì còn muốn đổ tội lên đầu ngươi một phen. Hoặc là ý của Hoàng thượng, Hoàng thượng không muốn để cho Mai phi trở thành mâu thuẫn giữa hai huynh đệ các ngươi, cho nên dứt khoát kết thúc tính mạng bà ta?”

Tề Nhiễm không đáp, Lâm Duyệt cũng không hy vọng y sẽ trả lời. Hắn nhìn Tề Nhiễm, cảm thấy người này đúng là kẻ vô tình, ngày sau mà bọn họ không còn hợp tác được nữa, nói không chừng Tề Nhiễm có giết hắn cũng sẽ không biến sắc.

Có điều Lâm Duyệt rộng rãi, suy nghĩ này cũng chỉ vụt qua trong đầu, rồi cũng bỏ qua. Sau đó Lâm Duyệt mới ngồi dậy, khoanh hai chân lại, một cánh tay đặt lên trên chân, hắn dùng bàn tay chống cằm, nhìn Tề Nhiễm cười cười: “Nếu Thái tử điện hạ đã hiểu hết tất cả, vì sao lại dung túng Thất hoàng tử? Nếu Thái tử điện hạ xen vào, Thất hoàng tử chắc là không tìm được bất cứ chứng cứ nào đâu. Thái tử điện hạ đang thử thách Thất hoàng tử hay là thử thách chính mình đây?”

Tề Nhiễm nghe vậy thì ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, y lên tiếng: “Cô……”

Nhưng y vừa nói một chữ thì Lâm Duyệt đã nhảy xuống khỏi giường, bay đến bên cạnh y, còn thuận tay bịt miệng y lại.

Lâm Duyệt chau mày nói: “Mỗi lần ngươi mất kiên nhẫn đều tự xưng Cô, ngươi nói càng hăng thì ta càng không muốn nghe. Thái tử ngươi thật là mâu thuẫn, một bên thì lạnh nhạt nhìn Thất hoàng tử đưa ra lựa chọn, một bên lại muốn cầu may. Thật đáng tiếc là trên thế giới này không có nhiều việc được vẹn toàn. Thứ mà ngươi hy vọng, khát vọng, cuối cùng cũng thành hư không.”

Tề Nhiễm không ngờ là Lâm Duyệt lại trực tiếp dùng tay che miệng mình, nét kinh ngạc lập tức xuất hiện trên mặt y, đến khi định thần lại, y còn định trách mắng Lâm Duyệt hỗn xược theo bản năng, nhưng khi mhở miệng được mắng thì đầu lưỡi lại sượt qua lòng bàn tay của Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt cảm thấy tay mình ướt ướt, lại thấy Tề Nhiễm mặt đỏ bừng, có vẻ vừa ngượng vừa giận, hắn mới giật mình hiểu ra thứ gì vừa chạm vào lòng bàn tay.

Lâm Duyệt nhướn mày, sau đó mặt không biến sắc, buông tay xuống nói tiếp: “Thái tử điện hạ có từng hối hận vì không nhân cơ hội tốt mà tiêu diệt Thất hoàng tử hay không, nói không chừng đây là một phiền toái lớn đó.”

Tề Nhiễm khẽ dời mắt, đáp: “Quả thật là ta có thể xen vào việc trong lãnh cung, nhưng gần đây phụ hoàng luôn muốn ta và thất đệ thân thiết như xưa, rất nhiều việc ta không thể làm quá, nếu khiến cho phụ hoàng nghi ngờ thì mất nhiều hơn được.”