Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 41




Trong đại điện chỉ còn lại âm thanh của Văn Trúc bày tỏ sự kinh hãi của mình, Hoàng đế nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, tâm trạng vô cùng xấu. Hoàng đế ra hiệu cho nội giám bắt người, tránh để cô ta tự sát, sau đó mới bình thản lên tiếng: “Ngươi là cung nữ hầu hạ Thái tử, vô cớ vu oan cho chủ nhân của mình như vậy, liệu có biết đây là tội gì hay không?”

Văn Trúc vừa khóc vừa gào vừa khẳng định: “Hoàng thượng, nô tỳ không nói dối, nô tỳ chỉ nói sự thật. Bệnh của Mai phi nương nương thật sự là do Thái tử nguyền rủa mà ra.”

Hoàng đế hạ mắt, nói: “Nếu vậy, dẫn xuống để người của Hành Hình Ti tra hỏi cẩn thận, dù dùng thủ đoạn gì, Trẫm cũng muốn biết vì sao cung nữ này muốn vu oan cho Thái tử.”

Nội giám đang bắt giữ Văn Trúc lập tức dẫn cô ta đi, tránh để Hoàng thượng thấy mà thêm phiền lòng.

Hoàng đế dặn dò xong mọi việc nhưng vẫn chưa rời đi, ngài chỉ yên lặng nhìn vào một góc nào đó, vẻ mặt bình thản. Hoàng đế đang nổi giận, đây là suy nghĩ của tất cả những ai hiểu ngài. Nụ cười giả tạo của An quý phi cũng nhạt đi, sắc mặt Mai phi vẫn trắng bệch tiều tụy, có lẽ là vì tim vẫn còn đang đau, bà tay dùng tay che miệng, khẽ ho mấy tiếng.

Hoàng đế là một minh quân, hoàng tử trong hậu cung không nhiều, ít nhất thì mấy năm nay không xảy ra việc gì dưới mí mắt ngài. Sau khi Hoàng hậu tạ thế, Hoàng đế thậm chí còn rất ít khi bước chân vào hậu cung. Ngài cũng là người từ hoàng tử trở thành Hoàng đế, biết rõ những thủ đoạn dơ bẩn trong hậu cung.

Năm xưa khi Tề Nhiễm còn nhỏ, Hoàng đế thương y, muốn bảo vệ y an toàn, thậm chí còn từng nói nếu Thái tử xảy ra chuyện, bất kể có liên quan đến An quý phi và Mai phi hay không, ngài cũng sẽ đưa tất cả vào lãnh cung, Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử sẽ được trực tiếp giao cho phi tần khác nuôi dưỡng, còn nhà họ An và nhà họ Phỉ thì không cần phải điều tra, toàn bộ lưu đày ra biên cương.

Dù lời đe dọa này có tác dụng, hay là hậu cung của ngài quả thật yên bình nên không có những âm mưu kia, ít nhất thì trong vài năm này, Tề Nhiễm, Tề Anh và Tề Tĩnh đều bình an lớn lên. Tề Nhiễm còn nhỏ đã rất thông minh, ngài rất yêu thích. Trong quá trình trưởng thành của Tề Nhiễm, Hoàng đế từng nghĩ nếu sau này Tề Nhiễm lớn lên mà tính cách không ngay thẳng, hoặc là không gánh vác nổi trọng trách làm Thái tử thì ngài vẫn sẽ phế đi vị trí Thái tử của y, sau đó chọn một vùng đất phong để y vĩnh viễn rời xa chốn kinh thành này.

Cũng may, Tề Nhiễm là do ngài một tay dạy dỗ, tuy tính cách hơi lạnh lùng, nhưng vẫn lương thiện, rất trọng tình cảm anh em, thưởng phạt công bằng, làm rất tốt trên phương diện cư xử với người khác. Tề Nhiễm là Thái tử nhưng rất tôn kính người hiền tài, các triều thần rất kính trọng y. Quan trọng nhất là Hoàng đế tin tưởng y, Hoàng đế rất bình tĩnh cũng rất rõ ràng việc sau này Tề Nhiễm sẽ ngồi lên ngai vàng. Ngài không có bệnh đa nghi, cũng chấp nhận phân quyền cho Tề Nhiễm xử lý việc trên triều, vì vậy Tề Nhiễm ngồi trên ngôi vị Thái tử rất ổn định.

Khi mà tất thảy mọi việc đều phát triển theo hướng tốt đẹp, cả hậu cung và trên triều đình lại bắt đầu liên tục xảy ra chuyện không hay. Đầu tiên là nhà họ Lục nhận hối lộ, Tề Anh bị người khác gài bẫy hãm hại, Tề Nhiễm bị thương vì cứu Hoàng đế, rồi đến Tề Tĩnh và Tề Nhiễm bị ám sát, Phỉ hầu bị vu oan…… Một loạt sự kiện liên tiếp xảy ra, khiến Hoàng đế càng nghĩ càng nóng giận.

Nhớ đến những việc này, ánh mắt Hoàng đế bắt đầu lóe lên tia sáng lạnh.

Đúng lúc này, Tiêu Thiện vào bẩm báo rằng Tề Anh và Tề Tĩnh xin gặp. Hoàng đế khẽ đảo mắt, nhìn sang An quý phi và Mai phi đang cung kính ở bên cạnh, khẽ nói: “Cho vào.”

Tề Anh và Tề Tĩnh vào đại điện, vái chào rồi đứng lên, Tề Anh hẳn là khá nóng lòng, trang phục hơi rối loạn, Tề Tĩnh thì khá hơn nhưng tóc cũng hơi rối, cả hai đều có vẻ là rất vội vàng.

Hoàng đế biết cả hai đã ở chỗ Tề Nhiễm dùng bữa trưa nay, nếu như không có chuyện phiền lòng này xảy ra, mà chỉ nghĩ đến hình ảnh ba anh em cùng ăn một bữa, Hoàng đế đã cảm thấy rất được an ủi rồi.

Nghĩ đến đây, Hoàng đế càng thấy nghẹn trong lòng, sắc mặt cũng lạnh nhạt đi: “Các con đến đây làm gì?”

Tề Anh thành thật nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần nghe tin Đông cung bị Ngự Lâm quân boa vây, liền đến xem thử đã xảy ra chuyện gì. Phải chăng Tam ca làm gì để phụ hoàng nóng giận?”

Tề Tĩnh thì cung kính nói: “Phụ hoàng thứ tội, Ngự Lâm quân bao vây Đông cung quả thực là một việc lớn, khiến nhi thần vô cùng kinh hãi, không biết Thái tử điện hạ đã làm gì mà khiến cho phụ hoàng phẫn nộ đến vậy?”

Nếu Tề Anh nói chuyện không hề chú ý đúng mực, thì Tề Tĩnh nói chuyện lại không bao giờ để người ta bắt thóp được mình. Tề Anh vừa rồi nói ra hai chữ nghe tin, nếu Hoàng đế là người hẹp hòi, chỉ dựa vào hai chữ này cũng đủ để liên tưởng đến việc Tề Anh đang thăm dò hành tung của mình, bằng không thì làm sao có thể vừa hay nghe được tin đó.

Cũng may là Hoàng đế không nghĩ nhiều như vậy, ngài chỉ nhìn cả hai, nói: “Đông cung có một cung nữ, gặp phải An quý phi trong Ngự Hoa Viên thì liền kêu gào nói rằng Thái tử dùng thuật yểm bùa nguyền rủa Mai phi, khiến cho lời đồn lan truyền đầy rẫy trong cung. Trẫm tất nhiên phải đến điều tra rõ ràng, thế nào, các con cảm thấy việc này thế nào?”

Tề Anh và Tề Tĩnh nghe vậy đều tỏ ra kinh hãi, đồng thời quỳ xuống, Tề Anh thì nóng lòng nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần chưa từng nghe qua lời đồn này, thuật yểm bùa là thứ hoang đường, nhi thần không tin đó là nguyên nhân gây bệnh cho mẫu phi, càng không thể tin Tam ca sẽ làm như vậy, xin phụ hoàng điều tra rõ.”

Tề Tĩnh thì sắc mặt nặng nề nói: “Bẩm phụ hoàng, gài biết rõ đức hạnh của Thái tử điện hạ, tuyệt đối sẽ không có chuyện phụ lòng ngài. Nhi thần tin tưởng Thái tử điện hạ, xin phụ hoàng tra xét.”

“Trẫm cũng tin Thái tử, lời nói của cung nữ đầy sơ hở, ảnh hưởng quá xấu.” Hoàng đế nói tiếp: “Cũng may Thái tử hành xử chính trực, trong cung không hề có những thứ bẩn thỉu kia, lời đồn trong hậu cung có thể xóa bỏ rồi. Nhưng việc một cung nữ nhỏ bé lại có gan hãm hại Thái tử, thực sự là đáng chết.”

Hoàng thượng nói rất bình thản, nhưng Tề Anh và Tề Tĩnh thì lại nghe rõ ẩn ý trong đó, một cung nữ nhỏ bé lại đi hãm hại Thái tử, lại tình cờ gặp được An quý phi, mà căn bệnh của Mai phi lại không thấy nguyên nhân, Hoàng đế rõ ràng là đang nghi ngờ bọn họ, thậm chí là đang cảnh cáo bọn họ.

Tề Anh hẳn là chưa từng bị Hoàng đế dạy dỗ thẳng thừng như thế, gương mặt lập tức căng chặt, tay cũng siết lại, thể hiện rõ ràng là tủi thân và ngơ ngác.

Tề Tĩnh không biến sắc, gương mặt xinh đẹp kia thậm chí còn dâng lên nét lạnh lùng tàn nhẫn, gã nói: “Bẩm phụ hoàng, việc này đã liên quan đến danh tiếng và sự trong sạch của Thái tử điện hạ, vậy thì càng phải điều tra cẩn thận. Ắt hẳn Hành Hình Ti sẽ nhanh chóng đưa ra kết quả, phụ hoàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.”

Hoàng đế ừ một tiếng nhàn nhạt, sau đó quay sang nói với Tề Nhiễm: “Việc này khiến con chịu thiệt thòi, Trẫm nhất định sẽ trả lại công bằng cho con.”

Tề Nhiễm vén vạt áo quỳ xuống đáp: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng, nhưng nhi thần vẫn còn một việc muốn cầu xin.”

Hoàng đế đáp: “Nói đi.”

Tề Nhiễm nói tiếp: “Nhi thần cho rằng mình không hề khắc nghiệt với Văn Trúc, vẫn luôn tin dùng cô ta. Dù kết quả thẩm vấn của Hành Hình Ti thế nào, nhi thần vẫn muốn đích thân hỏi cô ta vài câu.”

Hoàng đế đáp: “Cô ta là cung nữ trong cung của con, xảy ra chuyện này, con cũng có trách nhiệm quản lý không nghiêm, đến lúc đó cứ giao cô ta cho con xử lý là được.”

Tề Nhiễm bình thản đáp: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”

Đến đây, Hoàng đế cũng không muốn nói thêm gì nữa, bèn đứng dậy, nói: “Thái tử bị kinh hãi một phen, hãy nghỉ ngơi đi. Mai phi không khỏe, Trẫm đưa nàng về cung. Tĩnh Nhi đưa mẫu phi của con về đi.”

Mọi người tất nhiên đều cung kính tiễn Hoàng đế đi. Có điều khi Hoàng đế vừa ra khỏi đại điện thì nhìn thấy một thái giám lén lút đứng dưới gốc cây quế gần đó, dường như đang nhìn lén tình hình trong đại điện.

Hoàng đế chau mày hỏi: “Kia là ai?”

Ngài vừa lên tiếng, thái giám kia liền bị người ta bắt lại, ấn quỳ xuống đất.

Tề Nhiễm đứng phía sau Hoàng đế, phát hiện đây chính là thái giám phục trách quét dọn thiên điện, tên là Nội Phương.

Tề Nhiễm nhíu mày khẽ nói: “Bẩm phụ hoàng, đây là thái giám trong cung của nhi thần.” Sau, y nhìn sang Nội Phương, hỏi: “Ngươi phụ trách việc trong thiên điện, vì sao lại ở đây?”

Tuổi Nội Phương không lớn, thỉnh thoảng cũng gặp mặt Tề Nhiễm. Lúc này bị người ta bắt được thì vốn đã sợ hãi, nhìn thấy đoàn người của Hoàng đế ai cũng nghiêm tíc thì liền cho rằng không hay rồi, cái mạng của mình không chừng khó giữ. Lúc này nghe Tề Nhiễm hỏi, hắn mới bình tĩnh lại một chút, vội vàng kể lại mọi việc bằng tốc độ nhanh nhất: “Hoàng thượng thứ tội, nô tài không phải cố ý làm phiền thánh giá. Chỉ là……chỉ là Lâm đại nhân ở trong thiên điện, không biết vì sao mà lại ôm gối ngọc ngất xỉu, còn bị thương. Nô tài sợ Lâm đại nhân xảy ra chuyện gì, mới tìm đến bẩm báo.”

Chẳng qua là cửa lớn của đại điện có người canh chừng, hắn chỉ dám đứng đằng xa mà lo lắng. Hắn không dám nói là Lâm Duyệt bị thương, đầu còn đang chảy máu, nghe qua cũng thật đáng sợ, mà hắn còn thử sờ mũi người nọ, phát hiện gần như không thấy hơi thở, vậy hắn còn không kinh sợ hay sao?

Không tính đến người khác, ít nhất thì Tề Nhiễm nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Hoàng đế lại nhìn sang y, hỏi: “Lâm đại nhân?”

Tề Nhiễm lúc này lại bất giác nghĩ đến vừa rồi Lâm Duyệt đã làm gì mình trong trạng thái linh hồn, nghĩ lại vẫn còn rất chấn động. Y cố nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, đáp: “Bẩm phụ hoàng, là Lâm Duyệt. Hôm nay thất đệ và cửu đệ đến, nhi thần bèn giữ hắn lại cùng dùng bữa.”

Hoàng đế có thể nói là người hiểu Tề Nhiễm nhất, lời giải thích của y thì không có vấn đề gì, nhưng sắc mặt có vẻ không tự nhiên. Hoàng đế tưởng rằng Tề Nhiễm đang sợ ngài sẽ trách mắng Lâm Duyệt dám uống rượu làm trễ nải công việc. Ngài nhướn mày nói: “Nếu bị thương thì mau đi mời ngự y đến xem thử, sức khỏe của hắn đã yếu, đừng để có di chứng gì.”

Hôm nay Hoàng đế đến Đông cung, có lẽ chỉ có thời khắc này mới thấy tâm trạng khá hơn một chút. Ngài lắc đầu, cất bước rời đi.

Tề Nhiễm tiễn Hoàng đế rồi. Trước khi đi Tề Anh còn nhìn lại y với vẻ mặt phức tạp, sau đó hẳn là biết lúc này không tiện nói chuyện, nên mới cúi đầu bỏ đi.

Chờ Đông cung khôi phục lại yên tĩnh, Tề Nhiễm vừa sai người đi mời ngự y, vừa đi về phía thiên điện. Khi y bước vào, Lâm Duyệt đang ôm cái trán bị thương của mình, đau đến nỗi nhe răng, vẻ mặt trông khá là hung ác.

Lâm Duyệt ngẩng lên nhìn, không khỏi vừa hít một hơi vừa liếc y, thầm nghĩ lần này mình đúng là lỗ rồi. Nếu không phải vì vô ý hôn Tề Nhiễm, hắn đâu cần phải nhúng tay vào sự việc hỗn loạn này.

Tề Nhiễm vốn cũng đang ngượng ngùng, bây giờ thấy máu rỉ ra từ giữa những ngón tay dài của Lâm Duyệt, y mới bước vào hỏi: “Ngươi không sao chứ? Tại sai lại bị thương?”

Sau đó y liền cho người lấy nước sạch và khăn lụa lại, đồng thời chuẩn bị thuốc trị thương trong cung.

Lâm Duyệt đáp: “Không sao.” Hắn không biết mình bị thương ở đâu, bèn để cho Cát Tường giúp mình rửa vết thương và bôi thuốc.

Vừa ngẩng lên thì thấy Tề Nhiễm đang sững người nhìn mình, hắn bỗng nhiên lại thấy xấu hổ. Tề Nhiễm hạ mắt, cho Cát Tường và những người khác ra ngoài. Lâm Duyệt tưởng y muốn hỏi thứ kia đang ở đâu, hắn chờ mọi người đi hết mới nói: “Thái tử điện hạ yên tâm đi, thứ kia đã để trở lại chỗ cũ cho ngươi rồi, dù sao cũng không phải thứ tốt lành gì, ngươi nên nhanh chóng xử lý đi.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, nhìn vết thương trên trán Lâm Duyệt, hỏi: “Vết thường này là vì Cô sao?”

Lâm Duyệt xòe tay đáp: “Ngươi cũng biết trạng thái của ta mà, ngủ không được thì chỉ có thể ngất đi thôi. Dù sao thì tự ra tay không biết nặng nhẹ, dùng sức quá lo81n mới biến thành thế này.”

Tề Nhiễm ừ một tiếng, vẻ mặt khó tả. Lâm Duyệt lại tưởng rằng y đang khó chịu vì lúc nãy bị hôn thêm mấy cái, dù sao thì người cổ đại cũng vẫn khá bài xích việc đó, Lâm Duyệt ho khan, nói: “Ừ thì, vừa rồi chỉ là trong lúc gấp gáp quá. Dù sao ta cũng chỉ vừa mới phát hiện mình có thể cầm được vật thật, lại còn trong tình huống đó. Thành ra là ta sợ mình không cầm được cái hộp kia, vì vậy nên mới…ta vốn không có ý vô lễ với ngươi, mong rằng Thái tử điện hạ thứ tội.”

Lâm Duyệt nói không rõ ràng, nhưng Tề Nhiễm thì biết hắn đang nói gì, chính là việc vừa rồi hắn hôn mình. Nghĩ đến đây mặt Tề Nhiễm lại hơi ửng hồng, y dời mắt đi, nói: “Không cần nói đến việc này, Cô còn phải cảm tạ ngươi nữa.”

Lâm Duyệt thấy Tề Nhiễm không phải là người nhỏ mọn để bụng thì mới yên tâm.

Sau đó thì không còn gì để nói nữa cả, Lâm Duyệt đang định nói mình cần về nhà nghỉ ngơi thì ngự y đến rồi. Người đi mời ngự y là thái giám tên Nội Vô, vẻ mặt hắn sốt ruột, nói nghe rất nghiêm trọng, ngự y còn tưởng rằng người bệnh bị thương nặng sắp không cứu được rồi, kết qủa bây giờ xem thử, người ta còn rất tỉnh táo, ở đâu ra dáng vẻ sắp quy thiên cơ chứ.

Tề Nhiễm để ngự y bắt mạch cho Lâm Duyệt, Lâm Duyệt vốn định từ chối, nhưng hắn bị Tề Nhiễm nhìn chăm chú, không biết vì sao mà lại cứ thấy chột dạ, bèn để cho ngự y đến khám vậy.

Ngự y nhận thấy mạch đập của Lâm Duyệt rất bình thường, dù rằng yếu hơn người khác một chút, nhưng không nghiêm trọng, chỉ có điều thấy biểu hiện của Đông cung như vậy, hẳn là Thái tử rất xem trọng Lâm Duyệt này, ông ta liền bắt mạch kỹ thêm một chút.

Sau đó là cẩn thận kê đơn thuốc bổ, còn lại vết thương trên trán của Lâm Duyệt, ngự y lấy ra một ít thuốc cao, dặn là bôi vài ngày sẽ khỏi, còn đặc biệt nhấn mạnh là vết thương này sẽ không để lại sẹo.

Lâm Duyệt là quan văn, không phải võ tướng, nếu trên người có sẹo thì vào triều cũng khó khăn hơn.

Sau khi dặn dò cẩn thận mọi việc, thái y mới rời khỏi Đông cung, hôm nay có lẽ là lần bắt mạch an toàn nhất của ông rồi.

Lâm Duyệt chờ thái y đi rồi, mới cầm theo đơn thuốc và thuốc cao, cáo từ Tề Nhiễm. Tề Nhiễm cũng không giữ hắn nữa, còn bảo Cát Tường tự mình đưa hắn về nhà họ Lâm.

Lâm Duyệt không muốn phản bác Tề Nhiễm vì mấy chuyện nhỏ nhặt này nên cũng đồng ý.

Lâm Duyệt đi rồi, Tề Nhiễm đứng một lát trong thiên điện rồi mới cất bước trở về tẩm điện của mình. Đông cung xảy ra việc như vậy, nếu không được y cho phép thì không ai dám buốc chân vào tẩm điện.

Tề Nhiễm lấy ra cái hộp gấm không bị người ta tìm ra từ dưới gầm giường, chậm rãi mở ra. Bên trong có một hình nộm cắm đầy kim, được làm bằng lụa Vân Cẩm vô cùng quý giá trong cung, sau lưng nó có một tờ giấy ghi ngày sinh và bát tự của một người.

Tề Nhiễm nhổ từng cái kim trên người hình nộm ra, sau đó cầm lấy một cây nến, đốt tờ giấy và hình nộm kia đi.

Tề Nhiễm nhìn số vải bị đốt thành than kia, thầm nghĩ, nếu Lâm Duyệt mở hộp gấm ra nhìn, hắn sẽ biết được ngày sinh và bát tự trên hình nộm này căn bản không phải của Mai phi, mà là của chính Tề Nhiễm.

Dù nó có bị tìm ra thì việc này cũng không thể gây hại đến y. Từ khi Mai phi cứ kêu tim bị đau, chữa không khỏi, y đã chuẩn bị kế sách vẹn toàn rồi. Nhưng nghĩ đến Lâm Duyệt vì muốn giúp mình mà dùng gối ngọc tự đánh mình ngất đi, Tề Nhiễm chậm rãi đậy nắp hộp gấm.