Cháu Đích Tôn (Đích Trưởng Tôn)

Chương 101




Khi Tề Nhiễm nói những lời này, giọng điệu ẩn chứa cơn giận khó mà kìm nén cùng với sự lạnh nhạt. Y cúi đầu, Hoàng đế đứng trên cao được đám đông bảo vệ hoàn toàn không thể nhìn rõ vẻ mặt y, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ đó. Hiển nhiên Hoàng đế cũng hiểu được tâm trạng của Tề Nhiễm, nếu là ngài bị người ta ám sát hết lần này đến lần khác thì cơn giận có lẽ càng lớn hơn Tề Nhiễm lúc này rất nhiều, vì vậy Tề Nhiễm có phần kích động cũng dễ hiểu thôi.

Ít ra thì Thái tử không bị thương trong cuộc ám sát lần này, vậy nên đối với Lâm Duyệt lại cứu mạng Tề Nhiễm lần nữa, Hoàng đế vẫn khá là đồng tình.

Nếu người bị thương là Tề Nhiễm, Hoàng đế tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai có cơ hội mở miệng, Tiêu Thiện phụ trách an toàn của buổi tiệc sẽ là người đầu tiên chịu phạt. Tất cả các quan viên lớn nhỏ có mặt trong bữa tiệc dù không bị giết sạch thì Hoàng đế cũng sẽ không để bọn họ sống yên thân.

Bây giờ người chưa rõ sống chết lại là Lâm Duyệt, lý trí của Hoàng đế vẫn còn. Ít nhất là ngài có thể kiềm chế cơn giận trong lòng, đầu óc còn tỉnh táo, không gây ra thảm cảnh máu chảy thành sông ngay tại hiện trường. Vì vậy, khi nghe Tề Nhiễm tỉnh cầu, Hoàng đế không nghĩ nhiều mà chỉ nói: “Lâm Duyệt bị thương là vì cứu Thái tử, ở lại Đông cung có ngự y chăm sóc, Trẫm cũng yên tâm. Về phần thích khách, chuyện điều tra sẽ giao cho Thái tử và Tiêu Thiện xử lý.”

Tề Nhiễm và Tiêu Thiện lập tức lĩnh chỉ, trước khi rời khỏi đại điện, Tề Nhiễm lặng lẽ nhìn sang Lâm Duyệt nằm trên đất chưa rõ sống chết ra sao, bàn tay giấu trong tay áo siết lại thật chặt, lòng bàn tay đau nhói khiến y khó lòng làm ngơ. Nhưng trong lòng Tề Nhiễm lại cảm thấy sảng khoái hơn, y sợ nếu không có cơn đau này, e sẽ làm ra việc điên cuồng hơn, khó lòng khống chế hơn nữa. Khi Lâm Duyệt được nâng ra khỏi đại điện, Tề Nhiễm nhìn sang Cát Tường. Cát Tường hiểu ý liền lập tức chạy theo, bấy giờ Tề Nhiễm mới ngước lên nhìn lướt qua toàn bộ người đang có mặt.

Ánh mắt của y rất bình tĩnh, thậm chí không tồn tại lửa giận, nhưng Tề Tĩnh bị nhìn thoáng qua một tích tắc lại cảm thấy trong đáy mắt Tề Nhiễm là cơn gió lạnh băng khiến người ta phải run rẩy.

Thế nhưng Tề Tĩnh vẫn không biến sắc, chỉ im lặng đứng yên tại chỗ, gã thậm chí còn đang bình tĩnh phân tích những tác động mà sự kiện ám sát này sẽ gây ra cho triều đình.

Còn Hoàng đế chờ Tề Nhiễm và Tiêu Thiện rời khỏi rồi mới nhìn quanh đại điện đổ nát, lạnh lùng để lại một câu đúng là một buổi tiệc khiến Trẫm mở mang tầm mắt, rồi quay người bỏ đi, các phi tần vội vàng theo sát đằng sau Hoàng đế, rời khỏi nơi vẫn đang tỏa mùi máu tanh, mang đến cảm giác không lành này bằng tốc độ nhanh nhất. Các triều thần bị Hoàng đế lạnh lùng nhìn thì đều cúi đầu, trong lòng họ hiểu rõ, khi thích khách xuất hiện, biểu hiện của bọn họ đều đã rơi hết vào mắt Hoàng đế. Bây giờ Hoàng đế không nhắc đến không có nghĩa là ngài không biết hoặc là quên đi, trong số những triều thần này chắc chắn có người đừng mong qua được một cái tết yên ổn.

Tề Tĩnh và Tề Anh cùng mọi người tiễn Hoàng đế đi rồi mới đứng dậy, Tề Anh nhìn sang Tề Tĩnh vẫn mang vẻ mặt bình thản một cái, Tề Tĩnh cũng nhìn lại hắn. Hàng chân mày thanh tú của Tề Tĩnh khẽ nhướn lên, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng và khiêu khích. Tề Anh rũ mắt, thản nhiên bước ngang qua Tề Tĩnh. Tề Tĩnh cũng tỏ ra bình thản đi theo sau hắn, phảng phất đâu đó trong mắt là sát khí rất nhạt.



Xảy ra việc phiền lòng như vậy, tâm trạng của Hoàng đế khá là tồi tệ. Khi quay lại tẩm điện của mình, ngài chỉ lạnh mặt ngồi đó. Khá lâu sau, Hoàng đế mới dặn dò nội giám bên cạnh: “Bất kể là lúc nào, chỉ cần Thái tử và Tiêu Thiện có tin tức thì phải lập tức thông báo cho Trẫm, không được để lỡ.”

Nội giám nghe vậy lập tức vâng dạ.

Hoàng đế phất tay cho tất cả người xung quanh rời đi, đã có thể theo hầu Hoàng đế thì tất nhiên đều là kẻ lanh lợi, bọn họ thấy vậy thì biết ngay là Hoàng đế muốn được ở một mình, thế nên không ai dám nói gì thêm nữa. Sau khi các cung nữ và nội giám lặng lẽ rời khỏi, nét mặt Hoàng đế mới thoáng vẻ mệt mỏi. Ngài xoa xoa trán, cảnh tượng Tề Nhiễm bị ám sát vừa rồi cứ không ngừng hiện lên trong đầu. Hai gã thích khách kia vung kiếm đâm về phía Tề Nhiễm, mỗi kiếm đều nhắm ngay vào nơi nguy hiểm trên người y, rõ ràng là muốn lấy mạng Tề Nhiễm. Nếu khi đó Lâm Duyệt ngồi ở đằng xa không dốc hết sức mình lao đến cản kiếm cho Tề Nhiễm, vậy thì sợ rằng y đã mất mạng rồi.

Thái tử bị giết là việc lớn, nếu Thái tử mất rồi, ai sẽ là người có lợi ích lớn nhất? Nghĩ vậy, Hoàng đế thấy lòng mình lạnh toát, ngài đột nhiên nhớ lại con đường lên ngôi của chính mình.

Một đường chông gai, sau cùng tất cả anh em của ngài, người thì bị giết, kẻ bị lưu đày, chỉ còn mình ngài ngồi vững trên ngai vàng. Từ nhỏ, ngài đã bồi dưỡng Tề Nhiễm, tin tưởng Tề Nhiễm, chính là vì không muốn tình huống đó tái diễn nữa. Nhưng đến bây giờ, Hoàng đế lại có cảm giác đây là số mệnh. Dù ở bất kỳ thời đại nào, hoàng quyền cũng là thứ có sức hấp dẫn to lớn nhất, dù có làm gì cũng không thể ngăn cản được.

Nghĩ vậy, Hoàng đế chỉ đành cười khổ, rồi nhanh chóng gạt bỏ cảm giác đau buồn vừa rồi. Ngài nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh đi. Từ góc độ của Hoàng đế, Tề Nhiễm là một Thái tử đáng để ngài hài lòng, từ góc nhìn của một người cha, Tề Nhiễm là đứa con trai mà ngài rất yêu thương. Hiện giờ Tề Nhiễm phải chịu nỗi uất ức lớn như thế, ngài nhất định phải điều tra rõ ràng việc này.



Khi Hoàng đế đang suy nghĩ, Tề Nhiễm và Tiêu Thiện đã chia nhau ra truy tìm tung tích thích khách ở khắp nơi trong cung. Tiêu Thiện vâng lệnh vua, tất nhiên là không dám làm bừa, không bỏ qua bất cứ một ngóc ngách nào trong hoàng cung. Tề Nhiễm thì khác, mục tiêu của y rất rõ ràng, chính là cung điện của Tề Tĩnh.

Trong số hai thích khách ám sát y lần này, có một người là do y sắp đặt, tên còn lại là kẻ lạ mặt. Mà tên thích khách lạ kia dù có che mặt, y cũng nhận ra gã là người quen. Vì đó chính là kẻ ám sát Hoàng đế sau đó trốn vào Đông cung của y trong kiếp trước. Hiện giờ tên thích khách này trẻ hơn ngày xưa rất nhiều, nhưng y vẫn nhận ra gã ngay lập tức.

Tên thích khách này đã dẫn đến sự kiện tìm thấy long bào trong Đông cung và chứng cứ mưu phản ngụy tạo, năm đó khi bị giam trong nhà lao không có gì để làm, y vẫn luôn nghĩ đến bộ dạng của tên thích khách.

Thích khách là một tử sĩ, là một kẻ bị vứt bỏ. Sự xuất hiện của gã chỉ nhằm để vu oan cho y, vì vậy cũng không che mặt quá cẩn thận. Cũng chính vì thế mà Tề Nhiễm mới có thể ghi nhớ gương mặt của gã tận sâu trong lòng.

Năm đó, y cũng hoài nghi tên thích khách này có liên quan đến Tề Tĩnh, nhưng sau cùng cũng chỉ là suy đoán. Thật không ngờ, một sự vô tình trong kiếp này lại giúp y tìm ra chân tướng.

Nghĩ vậy, sắc mặt Tề Nhiễm càng trở nên tối tăm hơn. Nếu tên thích khách kia thật sự là do Tề Tĩnh sai phái, vậy thì y không thể không thừa nhận là lòng dạ gã quá sâu, y thua cũng không oan.

Nhưng như vậy không có nghĩa là Tề Nhiễm tán đồng cách làm của Tề Tĩnh, đặc bệt là khi tên thích khách kia đâm Lâm Duyệt bị thương. Y và Lâm Duyệt đã từng bàn luận về thích khách, y cẩn thận che giấu Lâm Duyệt, cũng chí là vì muốn hắn nhận lầm đối tượng bị ám sát.

Đến tận phút cuối, y mới thông báo cho thích khách rằng đối tượng ám sát là chính mình. Y không dám nhìn Lâm Duyệt quá nhiều lần trên buổi tiệc, chính là vì sợ nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn. Sau cùng y còn ngầm tìm vui trong nỗi khổ, rằng khi Lâm Duyệt nhìn thấy mình bị ám sát nhất định sẽ nổi giận, nhưng rồi cũng sẽ bị thấy y bị thương mà không lạnh mặt với y. Sau đó, y chỉ cần dỗ dành cái người hay mạnh miệng mềm lòng kia một chút, thì việc này sẽ được cho qua thôi. Dù cho Lâm Duyệt có giận, y cũng sẽ dành hết kiên nhẫn của mình để chờ.

Kết quả mọi việc lại biến thành thế này, khi Lâm Duyệt chắn kiếm cho mình, Tề Nhiễm thậm chí đã hối hận. Y nghĩ chỉ cần mình và Lâm Duyệt còn sống bình yên thì những thứ khác có đáng gì nữa đâu.

Nhưng đáng tiếc, trên thế gian này không có thuốc hối hận.

Không có thuốc hối hận cũng không sao, y có thể khiến kẻ tổn thương đến Lâm Duyệt phải chết thảm.

Tề Nhiễm nhanh chóng dẫn người đến cung điện của Tề Tĩnh, lúc này gã đã quay về rồi. Gã nhìn chỉ nhìn Tề Nhiễm với vẻ mặt lạnh băng đang đứng đó, Tề Nhiễm nhìn gã một cái xuyên qua đám đông, sau đó phất tay sai người vào lục soát.

Ngự Lâm quân nhanh nhẹn bao vây cung điện của Tề Tĩnh, bọn họ lục soát rất cẩn thận, không bỏ qua một tấc nào. Tề Tĩnh nhìn Tề Nhiễm rũ mắt đứng bất động ở đó, gã không hiểu vì sao Tề Nhiễm lại khẳng định rằng thích khách liên quan đến mình. Gã tự nhận mình hiểu Tề Nhiễm, nếu như y không xác định thì tuyệt đối sẽ không dẫn người đến điều tra.

Nghĩ vậy, Tề Tĩnh đi đến trước mặt Tề Nhiễm: “Tên thích khách này thật đáng giận, Thái tử điện hạ hoảng sợ rồi.”

Tề Nhiễm ngước lên, nở nụ cười nhạt, y khẽ đáp: “Đúng là rất đáng giận, nhưng cửu đệ không cần phải lo, Cô chắc chắn sẽ tìm ra gã.”

Nét cười bên khóe mắt Tề Tĩnh càng sâu hơn, gã đáp: “Nghe Thái tử điện hạ nói vậy, dường như đã biết thích khách đang ở đâu.”

Tề Nhiễm nheo mắt, căn bản không quan tâm đến lời nói kiểu ba phải của Tề Tĩnh, y nói: “Dù có ở đâu, Cô cũng không để tâm, dù sao thì ai mà nhớ đến một kẻ sắp chết cơ chứ.”

Da mặt Tề Tĩnh hơi run một chút, nhưng không nói nữa. Tề Tĩnh ở tuổi này vẫn chưa phải là Cửu hoàng tử ngồi vững trên bờ chờ cá cắn câu của kiếp trước, dù gã có tâm tư thâm sâu đến thế nào, gã cũng đã mất mẫu phi trong cung, mất đi nhà ngoại ngoài cung, chỉ là một kẻ thương tích đầy mình. Đứng trước mặt một người đã trải qua quá nhiều đau đớn và khổ cực như Tề Nhiễm, gã đã để lộ vô số sơ hở.

Ngự Lâm quân tiến hành lục soát lần lượt trở ra, không tìm thấy gì cả. Tề Nhiễm vô thức nhíu mày, Tề Tĩnh thì lại làm ra vẻ lương thiện hiền hòa, gã đứng thẳng người mà nói: “Nơi này không có người mà Thái tử điện hạ cần tìm, nhưng ta mong rằng Thái tử điện hạ có thể sớm ngày tìm ra tên thích khách to gan kia, để phụ hoàng yên lòng.”

Tề Nhiễm nhíu mày càng chặt, hiển nhiên là y không hài lòng với kết quả này, kẻ kia chắc chắn phải liên quan đến Tề Tĩnh. Hiện giờ tên thích khách này hẳn là không kịp rời khỏi hoàng cung, vậy thì gã sẽ trốn ở đâu đây?

Nghĩ đến đây, lúc này cái đầu hơi nóng nảy của Tề Nhiễm khi thấy Lâm Duyệt bị thương đã bình tĩnh trở lại, y nhìn Tề Tĩnh đứng thản nhiên ở đó, trong lòng có dự cảm không tốt. Đúng lúc này, phó quan của Tiêu Thiện chạy đến, tỏ ra vui mừng nói với Tề Nhiễm: “Bẩm Thái tử điện hạ, tìm thấy thích khách trong tẩm điện của Thanh Vương rồi.”

Tề Nhiễm nghe xong mới buột miệng: “Không thể nào.”

Tề Tĩnh nghe vậy thì lộ ra nụ cười đầy thâm ý, những người khác đều cho rằng Tề Nhiễm nói như vậy là vì tìm thấy thích khách ở chỗ của Tề Anh. Chỉ có Tề Tĩnh biết, Tề Nhiễm kinh ngạc là vì không tìm thấy thích khách ở đây, nên mới thất vọng.

Nghĩ vậy, Tề Tĩnh liền tỏ ra kinh hãi, nói: “Có thật không?”

Viên phó quan kia thấy Tề Nhiễm thất thần, vội nói: “Tất nhiên là thật, Tiêu thống lĩnh đã sai người đi bẩm báo với Hoàng thượng rồi.”

Tề Nhiễm cố nén cảm xúc, gương mặt trở nên vô cảm, nói: “Cô đi xem thử.”

Sau khi Tề Nhiễm đi rồi, vẻ giả tạo của Tề Tĩnh mới bị dỡ xuống, gã thoáng vẻ lo âu, sau đó mới thở phào. Gã nghĩ, xem như mình đã qua cửa ải của Hoàng đế rồi.

Còn Tề Nhiễm sau khi rời khỏi tầm mắt của Tề Tĩnh thì lạnh lùng nghĩ, Tề Tĩnh muốn qua cửa, nào có chuyện dễ dàng như thế chứ.